Sa Lạp

Chương 5

Những ngày ở Huyền tiêu cung phi thường bình ổn, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi cũng tương đối theo quy luật, trong cung đa số mọi người đều biểu hiện thân thiết hiền hòa, mỗi lần gặp Dung Phi Dương sẽ hữu hảo hướng hắn mỉm cười gật đầu. Thế nhưng với người dĩ vãng đêm đêm sanh ca, ngày ngày có cái đẹp làm bạn như Dung đại thiếu gia mà nói cuộc sống hiện tại là cực kỳ khô khan, buồn tẻ vô vị. Hơn nữa mấy ngày trước Đinh Thứ ra ngoài cung làm việc, hắn đi lần này chí ít phải một tháng mới có thể về —— việc lương thực dự trữ hàng năm của Huyền tiêu cung đều do cung chủ tương lai toàn quyền phụ trách, coi như là đối với người kế nhiệm khảo nghiệm một việc nho nhỏ. Bởi vì Đinh Thứ tuổi tác còn nhỏ, tổng quản Dư Duyệt cũng cùng đi theo.

Dư Duyệt đi cũng không quan trọng, chỉ là Đinh Thứ vừa đi, Dung đại thiếu gia liền thiếu mất đối tượng duy nhất để quấy nhiễu, đối với chuyện di ngôn của Tề Tuấn cũng tạm thời phải gác lại, vậy nên những ngày hiện tại của Dung Phi Dương dùng ‘sống một ngày bằng một năm’ để hình dung là cực kì thích hợp.

Ở đây không có kỹ viện cũng không có sòng bạc, tuy rằng có diện tích cực lớn, nhưng đi dạo hết cả trăm ngày xong thì cũng không còn nơi nào mới mẻ để đi nữa.

Nhưng mà, điều khiến tâm tình Dung Phi Dương thực sự rơi vào đáy cốc lại là một chuyện khác. Nói ra thì lúc trước hắn nhìn thấy Tây Môn Dục Tú luôn luôn là lé mắt nhìn, vạn phần không muốn nhìn toàn bộ cái gương mặt xấu xí đó. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn bỗng phát hiện cho dù là nhìn Tây Môn Dục Tú bản thân cũng sẽ không thấy buồn nôn ghê tởm nữa, thậm chí còn từ trên nét mặt điềm đạm bình thản của đối phương nhìn trộm ra được một hai phần tâm tình biến hoá cực kỳ khó nhận thấy.

Thói quen thực sự là đáng sợ —— mới chỉ có ba tháng, dĩ nhiên đến một người quái dị nhìn cũng thấy vừa mắt? Ta có phải là điên rồi không? Tất cả đều do cái bức họa chết tiệt kia làm hại! Dung Phi Dương suy trước nghĩ sau, rốt cuộc đem tất cả những hiện tượng không thể lý giải quy kết lên thứ nhìn thấy trong tĩnh thất hai tháng trước. Lúc sau mình còn len lén quay lại nhìn bức tự họa của Tây Môn Dục Tú vài lần nữa. Có điều, nếu không đề cập tới dung mạo xấu kỳ lạ không gì sánh được của Tây Môn Dục Tú, thì cũng có thể gọi là một người trời sinh tính lãnh tĩnh ôn hòa, cơ bản là vô hại.

Chỉ là kể ra cũng kỳ quái, gần đây mỗi lần thấy trên mặt Tây Môn Dục Tú có cái loại biểu tình ung dung đạm nhiên này, trong lòng Dung Phi Dương thường mạc danh kỳ diệu sản sinh một sự nóng nảy khó hiểu, một loại xung động cường liệt muốn phá hoại từng chút từng chút rót vào sâu trong lòng.

Thạch uyển.

“Ngươi thắng.” Tây Môn Dục Tú nhìn những quân cờ thất linh bát lạc bị đối phương hạ, bất động thanh sắc nói  —— chưa tới giờ Dậu hắn đã liên tiếp thua chín ván cờ.

“Có muốn chơi thêm một ván nữa không?” Từ lúc nghe Nguyệt Mai nói kỳ nghệ của Tây Môn Dục Tú rất tầm thường, Dung Phi Dương liền cố ý tìm một cơ hội mời Tây Môn Dục Tú trên bàn cờ phân thắng bại, ngoài miệng thì nói là lãnh giáo, kỳ thực muốn một lần được thấy cái người thường ngày vân đạm phong khinh này vì liên tiếp bại mà có thần tình buồn bực.

“Không cần đâu.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười chống bàn đứng lên “Ta thấy Nguyệt Mai đã chuẩn bị cơm tối cho Dung thiếu hiệp, Dung thiếu hiệp nên dùng bữa đi thôi!”

Vì sao hắn không tức giận? Người bình thường thua nhiều ván cờ nhưng vậy không phải là thẹn quá hóa giận hoặc là rầu rĩ không vui hay sao? Chẳng biết vì sao, Dung Phi Dương vẫn là không quen nhìn Tây Môn Dục Tú thất tình bất động, dáng vẻ vững như thái sơn, đem cái mặt nạ giả vờ lãnh tĩnh kia kéo xuống hẳn là rất thú vị nha —— Dung Phi Dương xấu xa nghĩ.

(thất tình ở đây là bảy trạng thái tình cảm k phải là thất-tình nhớ @[email protected])

“Dung công tử.” Quả nhiên Tây Môn Dục Tú vừa dứt lời, thiếu nữ gương mặt hồng hồng đã gõ cửa mà vào “Cơm nước đã chuẩn bị xong, mời công tử tới phòng khách dùng cơm.”

“Cảm tạ.” Tiếp nhận làn thu thủy đưa tình ngượng ngùng e thẹn của Nguyệt Mai, Dung Phi Dương đáp lại bằng một nụ cười tràn ngập tà khí cùng mị lực nam tính. Tiểu nha đầu này gần đây một mực lén lút rình mình trong lòng có ý niệm gì Dung Phi Dương đương nhiên biết rõ, nhưng hắn cũng hiểu rằng, nếu như muốn tiếp tục ở Huyền tiêu cung thì chỉ có thể làm thánh nhân, tiếp tục cuộc sống thanh tâm quả dục (trong sạch hạn chế ham muốn), bằng không một khi sự việc bại lộ, tất cả nỗ lực đều như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Tề đại ca nơi chín suối cũng khó mà nhắm mắt. Có điều tuy không thể thực sự động thủ, nhưng thoáng đùa nha đầu này một chút cũng không sao, tạm thời tiêu bớt khoảng thời gian phiền muộn mà lại dài dằng dặc.

“Dung công tử… mời.” Nguyệt Mai giọng nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ rực lên như lửa.

“Nguyệt Mai cô nương mời.” Dung Phi Dương cười hì hì đứng lên, nhưng khi quay đầu lại ngoài ý muốn nhìn thấy dưới đáy mắt Tây Môn Dục Tú một vẻ buồn bã thoáng qua. Thì ra là thế… Trong nháy mắt, Dung Phi Dương tâm tình rất tốt, hắn hướng về phía Tây Môn Dục Tú giảo hoạt cười “Không biết Tây Môn cung chủ giờ thân ngày mai có thể thu xếp công việc bớt chút thời gian tới đây, chúng ta lại đánh cờ có được không?”

“… Được.” Trầm ngâm trong chốc lác, Tây Môn Dục Tú trả lời.

Hôm sau

Thạch uyển.

Phòng ngủ.

Giờ mùi sắp qua, giờ thân chưa tới.

Tay của thiếu nữ bị nam tử nắm vững vàng, ánh mắt nam tử nhu tình hàng vạn hàng nghìn dừng ở hai mắt thiếu nữ đối diện mới yêu lần đầu, như nai con tim ‘bình bịch’ kêu loạn lên.

“Nguyệt Mai.” Dung Phi Dương làm ra vẻ sắp bày tỏ thâm tình “Ngươi có biết hay không… kỳ thực ta rất… thích ngươi…” Nhãn thần hắn uyển chuyển động nhân, cực kỳ mị hoặc.

Thiếu nữ chậm rãi cúi đầu xuống, trên cái cổ trắng như bạch ngọc từ từ nổi lên một tầng hồng nhạt thật mỏng.

Xong —— Dung Phi Dương trong lòng cười thầm, hắn vươn tay đem thiếu nữ ôm vào lòng, một tay nhẹ nhàng nâng cằm thiếu nữ lên, đem môi mình chậm rãi, từng chút từng chút hướng tới thiếu nữ đang nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng hơi rung động hướng lại gần, lại vừa có thể nhìn về cửa phòng bằng gỗ đang đóng chặt.

Giờ thân đã tới.

Cạch.

Cửa phòng mở rộng ra.

Một nam nhân dáng người cao thon, khuôn mặt xấu xí đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không hổ là một người đúng giờ —— Dung Phi Dương thỏa mãn nở nụ cười, hắn căn bản không nhìn thấy thiếu nữ ở trong lòng bị giật mình bỗng nhiên ôm mặt chạy vội đi, chỉ nhìn chăm chú vào trong mắt Tây Môn Dục Tú thần sắc thay đổi cực nhanh.

“Ngươi…” Tây Môn Dục Tú nhắm mắt lại, cố sức hít vào một hơi, bỗng nhiên mở lớn mắt “Các ngươi vừa mới làm gì?”

“Làm gì?” Khóe môi Dung Phi Dương cong lên thành một đường tiếu ý tà ác “Tây Môn cung chủ không phải đều thấy tất cả rồi sao?”

“Các ngươi…” Tây Môn Dục Tú lại hít vào một hơi thật dài, như thể ép buộc mình trấn định lại “Các ngươi… làm rồi?”

“Chúng ta làm cái gì?” Dung Phi Dương mở to hai mắt, cố ý làm ra vẻ không hiểu “Phiền Tây Môn cung chủ nói rõ một chút.”

“Hành-phòng (xxx:”>) —— các ngươi có làm hay không?” Tây Môn Dục Tú ngữ ý cấp thiết, thanh âm hơi có chút bất ổn, trong đôi mắt luôn trong suốt lúc này tràn ngập sốt ruột hoảng loạn, còn đầy vẻ lo lắng sâu sắc.

“Đây là việc tư của ta, hình như với Tây Môn cung chủ không có liên quan thì phải?” Lo lắng? Hắn hẳn phải thương tâm mới đúng chứ —— hoài nghi mắt mình có nhìn nhầm không, Dung Phi Dương nhướn mày, lấy một cách nói cực kỳ ngạo mạn, khiêu khích.

“Các ngươi rốt cuộc là có làm hay không?” Tây Môn Dục tú trừng mắt nhìn Dung Phi Dương, hỏi từng chữ từng chữ một.

“…” Dung Phi Dương nâng cằm, ngậm miệng không nói.

“Nói mau.” Tây Môn Dục Tú rốt cuộc thay đổi sắc mặt, không kiềm chế được xông về phía trước, vụng về nắm lấy cánh tay hắn lớn tiếng giục.

“Ngươi làm gì vậy?” Dung Phi Dương cố sức giãy ra khỏi sự kiềm chế của đối phương, chỉ tiếc võ công hắn kém xa Tây Môn Dục Tú, dù vận kình phát lực thế nào cũng phí công.

“Cái người quái dị này, mau buông!” Thẹn quá hóa giận, Dung Phi Dương rống to hơn.

“!” Tây Môn Dục Tú như bị sét đánh, nhanh chóng rút tay lùi sang một bên, trong đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy không che giấu nổi bi ai cùng đau xót thật sâu.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi với Nguyệt Mai đến tột cùng có làm chuyện kia không” —— những lời này sau khi hắn cắn răng nửa ngày mới nói ra khỏi miệng được.

“Không có.” Bị nhãn thần thê lương bi ai của đối phương làm cho kinh sợ, Dung Phi Dương bất tri bất giác thốt ra.

“… Vậy, thì, tốt.” Dây thần kinh căng thẳng một lúc lâu giờ mới thả lỏng, cảm giác như trút được gánh nặng khiến hắn nhất thời toàn thân vô lực.

“Dung thiếu hiệp.” Trong giọng hắn mơ hồ lộ ra sự bất đắc dĩ cùng mệt mỏi rã rời “Ta hy vọng trong vòng một năm này ngươi duy trì khoảng cách với mọi người ở Huyền tiêu cung, đừng xuất hiện những chuyện như vừa rồi nữa.”

“Duy trì khoảng cách với mọi người trong Huyền tiêu cung?” Dung Phi Dương nhãn châu xoay động, cười như không cười nhìn hắn “Cũng bao gồm cả ngươi sao?”

“… Không sai.” Tây Môn Dục Tú hơi ngước mắt, không chút lẩn tránh nghênh đón ánh mắt dò xét đầy chút hứng thú của Dung Phi Dương.

“Hừ.” Thấy Tây Môn Dục Tú đã khôi phục vẻ trấn tĩnh, Dung Phi Dương lần thứ hai dâng lên tức giận “Ngươi thẳng thắn thừa nhận đi!”

“Thừa nhận… cái gì?” Tây Môn Dục Tú không hiểu.

“Thừa nhận ngươi kỳ thực vẫn thích ta, chưa từng quên ta, mỗi ngày đều muốn thấy ta.” Bên môi Dung Phi Dương hơi lộ ra nụ cười ác ma, ngôn ngữ trần trụi sắc bén như một thanh đao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim chưa lành của Tây Môn Dục Tú, nơi yếu đuối nhất.

“Một màn vừa rồi, khiến ngươi đố kị tới phát cuồng đúng không?”

“Ta…” Tây Môn Dục tú cả người chấn động, hắn dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng khắc chế được đợt sóng trong lòng.

“Dù là ta từng thích ngươi, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, từ lâu ta đã quên không để lại gì, mong Dung thiếu hiệp đừng hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Dung Phi Dương cười lạnh tiến lên “Không bằng chúng ta thử xem, xem ngươi đến tột cùng có thực sự là quên tới không còn gì hay không!” Nói xong, hắn bỗng nhiên cố sức nâng mặt Tây Môn Dục Tú lên, cường ngạnh mà cuồng bạo áp xuống.

“Ngươi… ưm..” Tây Môn Dục Tú hiển nhiên không ngờ tới Dung Phi Dương lại dùng thủ đoạn quyết liệt như vậy, nụ hôn tới đột ngột cuồng mãnh mà nóng bỏng khiến hắn khó khăn tiếp nhận đối phương mút lấy hết lần này tới lần khác khiêu khích đủ kiểu, vô lực khước từ.

Đây tuyệt đối là kiểu hôn bạo ngược mang tính nghiêm phạt —— dục vọng chinh phục của nam nhân một khi bị khơi dậy, liền chỉ nghĩ tới làm thế nào để con mồi trước mắt thần phục dưới chân mình, còn lại tất cả hoàn toàn không để tâm. Vậy nên Dung Phi Dương lúc này thành công trêu đùa Tây Môn Dục Tú tới trời đất quay cuồng, phân không rõ nam bắc, liền bật người lùi lại, chuẩn bị hảo hảo chế nhạo đối phương một phen.

Thế nhưng khi hắn thấy nam nhân vốn lãnh tĩnh thản nhiên, hành sự trầm ổn, cá tính bình thàn, trên mặt lại xuất hiện vẻ mơ màng mờ mịt hiếm có, cùng với trong đôi mắt như nước một mảnh mông lung, đầu óc hoàn toàn bị mê hoặc. Trước đây hai người cũng từng hôn vai lần, bất quá khi đó bản thân không muốn thân cận với một người quái dị, trước khi hôn đều nhắm mắt, rất sợ nhất thời vô ý thoáng nhìn qua gương mặt xấu xí, lúc hôn cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), chạm vào cái là lùi ra ngay, như hôm nay đem cả lưỡi luồn vào trong miệng, khuấy đảo tới kích tình nghiêng trời ngả đất, đối với hai bên đều là lần đầu.

Hóa ra lúc Tây Môn Dục Tú thất thần là thế này đây như mây như sương, con ngươi đen lánh mang theo hơi nước mỏng manh nhẹ nhàng lưu chuyển quanh viền mắt hẹp dài, khe khẽ thở dốc không thể kiềm chế, hơi nhếch môi… ống tay áo rối loạn… nhìn nhìn, một luồng nhiệt trào lên mạnh mẽ tập trung chỗ dưới bụng, liền vô pháp tự kiềm chế.

Dung Phi Dương phút chốc nhào tới, đem Tây Môn Dục Tú còn chưa hoàn hồn áp ngã xuống đất, hung hăng liếm cắn: đôi môi sưng đỏ, cái cổ mảnh mai, xương quai xanh cân xứng… Trong lúc tràn đầy cảm giác, trên da thịt trắng mịn so với nữ nhân càng rắn chắc hơn ấn hạ liên tiếp mấy nụ hôn vừa nóng vừa rát vừa điên cuồng.

“Dục Tú…” Trong miệng Dung Phi Dương bất giác nỉ non tên Tây Môn Dục Tú, một đôi tay tùy tiện kéo ra y vật của nam nhân dưới thân rõ ràng đã rơi vào trạng thái mê loạn, đụng chạm qua lại khắp nơi trên thân thể, nỗ lực châm ngòi cho lửa tình cùng lửa dục ẩn nhẫn lâu ngày của đối phương.

“… Không!” Ngay lúc tay Dung Phi Dương chạm tới trung tâm dục vọng của Tây Môn Dục Tú, hắn bỗng nhiên chấn động, cắn răng dùng sức đẩy tuấn mỹ nam tử đang áp trên người mình ra, sức mạnh to lớn khiến Dung Phi Dương bất ngờ không kịp phòng bị nhất thời lăn mấy vòng.

“Uy! Ngươi…” Đang làm giữa chừng thì bị ngăn cản khiến Dung Phi Dương dục hỏa khó nhịn, cả người nôn nóng bất an, cảm thấy tức giận. Nhìn sang Tây Môn Dục Tú đang quỳ một gối xuống đất, một tay đỡ lưng ghế tựa, cũng thở dốc chưa ngừng, nhưng sự ham muốn trong mắt chậm rãi rút đi, dần dần khôi phục vẻ trong sáng.

“Ngươi…” Tây Môn Dục Tú chậm rãi đứng dậy, mở lớn mắt ra rồi lại nhắm lại, trong thời gian ngắn hình như không biết làm sao để mở miệng.

“… Hừ.” Dung Phi Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tây Môn Dục Tú, rất có cái vẻ hận không thể đem hủy đi ăn vào bụng, sau một lát mới tỉnh táo lại đồng thời hừ một tiếng.

“Đừng nói với ta là ngươi không muốn, hà tất phải xấu hổ bẽn lẽn như vậy, ra vẻ để làm gì?”

“Cái này… không được.” Tây Môn Dục Tú thanh âm tuy nhẹ nhưng ngữ ý kiên định.

“Có cái gì không được?” Dung Phi Dương thoáng chốc nổi nóng, hắn nhìn Tây Môn Dục Tú từ trên xuống dưới, khinh thường nói “Loại như ngươi được bản thiếu gia coi trọng nên mừng thầm mới đúng! Còn giả vờ giả vịt làm ra vẻ cái gì thanh cao? Cũng không phải chưa làm qua.” —— người đang tức giận, rất nhiều lời bất lịch sự cũng không tự chủ được mà thốt ra.

Hoàn toàn yên lặng.

Dung Phi Dương tự biết nói hơi quá, ‘người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu’ lời này Dung đại thiếu gia cũng hiểu, một khi thực sự chọc giận Tây Môn Dục Tú, hậu quả thế nào thực khó đoán trước.

“… Ý tứ của Dung thiếu hiệp ta rất minh bạch.” Một lúc lâu sau, giọng Tây Môn Dục Tú hơi nghẹn ngào vang lên “Từ lâu ta biết quan điểm của ngươi về ta, ngươi… hà tất phải lặp lại?” Màu xám buồn bã bi thương ngập tràn trong đôi mắt hẹp dài khiến nó không còn thanh lương nữa. Thần tình hắn ảm đạm, trong thanh âm u buồn ẩn chứa một sự đau thương không nói nên lời “Ta chỉ hy vọng Dung đại thiếu gia có thể đáp ứng tám tháng còn lại sẽ không gần gũi với bất cứ người nào trong cung, không biết… Dung thiếu hiệp có thể không…” Hắn không còn gì để nói thêm.

“… Ta đáp ứng ngươi.” Chưa từng thấy qua thần sắc Tây Môn Dục Tú bi thiết mà bất lực như vậy, lúc này, Dung Phi Dương lần đầu ý thức rõ ràng được mình đã làm cho nam nhân xấu xí tính tình ôn hòa trước mặt này tổn thương sâu sắc. Ngực như bị nứt ra đau đớn, xung quanh trái tim thắt lại một trận, khó khăn thở dốc.

Tây Môn Dục Tú yên lặng gật đầu, xoay người bước đi không hề quay đầu lại.

Bóng lưng càng đi càng xa tới tận lúc không thấy nữa, Dung Phi Dương chán nản ngã quỵ trên giường, những hình ảnh từ lúc quen biết Tây Môn Dục Tú tới nay như đèn kéo quân không ngừng đảo quanh. Hắn thần tình bình tĩnh, nụ cười yên lặng không màng danh lợi, cử chỉ ổn trọng khéo léo với dáng vẻ lúc nãy ý loạn tình mê cùng thương tâm gần chết… Ngày hôm nay mình rốt cuộc như nguyện thấy được một khuôn mặt khác của Tây Môn Dục Tú giấu dưới hình tượng thản nhiên bình tĩnh… Đây rõ ràng một tay mình tạo thành. Vốn tưởng rằng thấy người vốn bất động thanh sắc kia nay mặt lại biến sắc là một chuyện thú vị, thế nhưng hiện tại một chút vui vẻ cũng không thấy.

Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, mình không hề chú ý tới vẻ ngoài xấu xí của hắn, cũng không còn tránh hắn như tránh rắn rết? Là vì ánh mắt ôn nhu khiến kẻ khác an tâm hay là từ lúc hiểu rõ tính tình hắn bình thản tùy tính… Hôm đó, Dung Phi Dương không ra phòng khách ăn cơm Nguyệt Mai tự làm, mà ở trên giường nằm mơ. Trong mơ Tây Môn Dục Tú cười đến cực kỳ xán lạn, con mắt tinh tế cong thành một đường, khóe môi hơi mỏng nhếch lên, không mang theo một chút sầu lo nào.

Từ chuyện lần đó, ngày lại chậm rãi trôi đi đôi ba ngày. Nguyệt Mai vẫn như trước phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Dung Phi Dương, khác với trước chính là, ánh mắt của nàng vẫn lảng tránh Dung Phi Dương, như đang né tránh lại như đang mong chờ điều gì. Tây Môn Dục Tú cũng vẫn như cũ mỗi ngày giờ mão xuất hiện tại Thạch uyển cùng Dung Phi Dương ăn lá thanh lân quả, chỉ là không hề giống như trước thần tình tự nhiên nói chuyện với nhau, mỗi lần đều là yên lặng tới, yên lặng đi, tới đi đều vội vàng, hiếm khi nói lời nào. Dung Phi Dương tuy không hề quan tâm thái độ của Nguyệt Mai, thế nhưng đối với cảm giác nặng nề áp lực lúc ở chung với Tây Môn Dục Tú thì thấy rất đau đầu, có lúc tận lực chọn một đề tài thú vị muốn cùng đối phương nói vài câu, nhưng Tây Môn Dục Tú luôn luôn chỉ thản nhiên gật đầu hoặc thờ ơ ‘ân a’ vài tiếng cho có. Loại bầu không khí đê mê này vẫn duy trì liên tục không ngừng, Dung Phi Dương thỉnh thoảng sẽ đột ngột có một ý nghĩ kì lạ, nếu như một ngày kia thật sự có thể nhìn thấy lúm đồng tiền giống như trong mơ thì tuyệt biết bao.

(đê mê tức là thần trí không rõ, hỗn loạn:”>)

Hai mươi chín tháng chín. Giờ mùi.

Dung Phi Dương chán muốn chết đi loạn khắp nơi trong Huyền tiêu cung, bất tri bất giác đi tới một chỗ gần đây rất hay tới.

Bức họa trong phòng vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy, người trong tranh mi thanh mục tú, hai tròng mắt hơi lạnh, cười lên như mộc xuân phong, phi thường xinh đẹp… Nhìn đi nhìn lại, trước mắt không khỏi hiện ra một gương mặt nâu nhạt, con ngươi dài nhỏ thường lơ đãng xẹt qua mấy phần buồn vô cớ, đôi môi hơi mỏng khẽ mím, khóe môi mang một vẻ u sầu cực nhạt, khiến người khác không nhịn được muốn thay hắn xóa đi sự ưu tư giữa đôi lông mày cũng như trong lòng… Ta đang làm gì? Hướng về một người quái dị xấu tới không thể xấu hơn mà phát tình? Dung Phi Dương đột nhiên tỉnh một cái, bước mạnh lùi ra khỏi căn phòng, cước bộ hỗn loạn mà gấp gáp làm tung lên bụi bặm dưới đất.

Chưa bao giờ nơi nào đó trong lòng lại phát sinh tình cảm thế này, Dung Phi Dương không biết làm sao để ứng đối, tâm phiền ý loạn muốn chạy trốn khỏi dục vọng như bài sơn đào hải đang kéo tới, hắn xoay người chạy nhanh về phía đại môn Huyền tiêu cung.

Sự yên lặng sau giờ ngọ, Tầm sa các tứ phía một mảnh an tĩnh.

Tây Môn Dục Tú đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong thư phòng không yên lòng mà lật đi lật lại quyển sách trên tay, trong đầu tâm tư không biết đã bay tới góc nào. Lát sau, hắn thở dài một tiếng, mang theo cay đắng sâu sắc cùng bất đắc dĩ mà chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Cung chủ!” Ngoài cửa bỗng nhiên có một hán tử người thon dài cao ngất vội vàng vọt tới, nói như sắp đứt hơi “Khởi, khởi bẩm cung chủ, không, không ổn rồi!”

“Có chuyện gì?” Tây Môn Dục Tú ngước mắt lên nhìn, hóa ra là thị vệ Lý Phong hôm nay phụ trách thủ hộ ở cửa cung “Có người xông vào cung sao?” Hắn nói không gợn chút sợ hãi.

“Không, không phải. Là… là Dung công tử hắn… hắn tự ý xuất cung…”

“Cái gì?” Tây Môn Dục Tú đột nhiên cả kinh, kiệt lực khống chế sự phẫn nộ cùng lo lắng sắp bạo phát, hỏi từng chữ một “Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

“Mới vừa rồi Dung công tử đột nhiên tới đại môn nói muốn ra ngoài hít thở không khí, bảo chúng ta đừng lo lắng, còn nói một lúc sẽ trở lại. Chúng ta… không ngăn được hắn…” Lý Phong vẻ mặt đau khổ nói “Theo thuộc hạ thấy hôm nay hình như sẽ có bão cát tới, khí trời như vậy thực sự không thích hợp để ra ngoài. Dung công tử muốn ra ngoài chơi, hà tất phải cố ý chọn hôm nay? Hơn nữa, trên sa mạc ngoại trừ cát cùng mặt trời ra cũng không có gì đáng xem, cung chủ, ngài thấy ta nói có đúng không?” Hắn lải nhải cả nửa ngày, ngẩng đầu một cái, mới phát hiện trước mặt từ lâu đã vắng vẻ, chỉ còn lại cái ghế trống không đang nghe hắn nói.