Sa Lạp

Chương 2

Trên thế giới này tồn tại đủ loại người, nam nữ già trẻ, thiên kì bách quái, mỗi người trong đời hoặc nhiều hoặc ít cũng phải vài lần cùng người khác nói chuyện yêu đương gì đó, dưới trăng bên hoa làm chút phong lưu nhã sự. Nói về việc này, không cần nghi ngờ chính là chuyện Dung đại thiếu gia am hiểu nhất. Muốn hắn đi câu dẫn một người, có thể nói chính là xe nhẹ chạy đường quen, hạ bút thành văn, so với bổ dưa còn dễ dàng hơn. Nhưng mà, trên thế giới này còn tồn tại người không giống người thường, một mình đi một đường, Tây Môn Dục Tú có thể coi là một người như thế.

Không phải bởi vì tướng mạo của hắn, mà là bởi vì hắn là người chỉ có thể đối với người cùng giới tính sản sinh ái mộ cùng dục vọng. Vậy nên, Tây Môn Dục Tú đương lúc tình cảm còn như tờ giấy trắng gặp được Dung Phi Dương một tay già đời tình trường, liền đã định trước là cuộc đời bi thảm bắt đầu từ đây.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Dung Phi Dương mỗi ngày đều tới khách *** Lãnh Nguyệt thăm hỏi, thành thực mời Tây Môn Dục Tú ngắm hoa ngắm trăng, du sơn ngoạn thủy. Dung đại thiếu gia có nụ cười anh tuấn khai lãng cùng ngôn ngữ ý vị tuyệt vời để lại ấn tượng sâu đậm cho Tây Môn Dục Tú. Vậy là từ hảo cảm dần dần đầy lên, tiến tới biến thành một loại tình cảm vi diệu không thể diễn tả, từ “Dung thiếu hiệp” tới “Dung huynh”, rồi sau một câu của Dung Phi Dương “Ta so với ngươi nhỏ hơn sáu tuổi, không cần khách khí như vậy”, lập tức đổi thành “Phi Dương”.

Vốn Tây Môn Dục Tú định xong việc rồi thì lập tức đi, giờ lại ở thành Lạc Dương đã hơn nửa tháng. Dung Phi Dương để ý thấy hắn đã điều mọi thuộc hạ về đại mạc, chỉ có Đinh Thứ sống chết không chịu đi, nói cái gì mà nhất định phải về cùng sư phụ. Tây Môn Dục Tú rơi vào đường cùng, đành phải giữ hắn lại bên người. Còn ấn tượng của Dung Phi Dương với Đinh Thứ từ đầu là “vui mắt vui lòng” thành “càng nhìn càng ghét”. Thử nghĩ một người mỗi lần gặp ngươi không phải nổi giận đùng đùng trừng mắt thì cũng là nhếch miệng cười nhạt khinh thường, như vậy thì, dù hắn có xinh đẹp như thiên tiên, hơn cả Tống Ngọc Phan An, ngươi cũng sẽ không thấy hắn “đẹp động lòng người” nữa.

Dung Phi Dương lần đầu xưng hô ‘Dục Tú’ thì mặt Tây Môn Dục Tú hơi đỏ lên, đỏ ửng nhàn nhạt tản ra trên khuôn mặt sắc nâu, khiến Dung Phi Dương nhìn tới mức âm thầm nhíu mày —— cái loại nhan sắc này thật không phải là xấu xí bình thường. Có điều Dung đại thiếu gia vẫn như cũ không đổi sắc mặt mà nói lời nói điêu nhất thiên hạ “Ta rất thích dáng vẻ ngươi lúc đỏ mặt”. Lúc này, đôi mắt hẹp dài mà ôn hòa của Tây Môn Dục Tú sẽ mơ hồ lộ ra một tia tiếu ý ấm áp, khiến người khác như mộc xuân phong, sự ấm áp đó, có thể thấu nhập thẳng vào đáy lòng người.

Dung đại thiếu gia chung quy cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, tuy nói thoạt nhìn so với bạn cùng lứa thành thục thạo đời hơn nhiều lần, nhưng bị cặp mắt trong suốt như xuyên thấu tất cả kia nhìn thì trong lòng cũng nhiều ít sản sinh chút áy náy, thông thường là sẽ cố ý ho khan một tiếng, chuyển chủ đề.

Thời gian chậm rãi trôi đi, cũng như cảm tình của Tây Môn Dục Tú đối với Dung Phi Dương ngày càng thành thật, thắm thiết. Lần đầu tiên hôn nhau, hai người đều nhắm mắt. Tây Môn Dục Tú là bởi vì ngượng ngùng, còn Dung Phi Dương là vì không dám cũng không muốn hé mắt ra nhìn gương mặt so với quỷ còn xấu hơn. Vậy nên, một tháng sau, Dung đại thiếu gia an bài lần đầu tiên ở trên giường của hai người vào lúc nguyệt hắc phong cao, tối như mực giơ tay không nhìn thấy năm ngón.

Trong quá trình đương nhiên tuyệt đối không thể đốt đèn, từ đầu tới cuối dựa vào sờ soạng. Đây cũng là lần đầu tiên Dung Phi Dương làm tình thì không muốn nhìn thấy đối phương lúc rơi vào kích tình, dáng vẻ mê ly say lòng người, nguyên nhân là bởi vì hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà chạy một hơi tới nhà xí nôn lấy nôn để. Đêm đó, hắn khiến Tây Môn Dục Tú ngày thường trầm ổn lãnh tính toàn bộ chìm vào cái ***g dục vọng mềm mại do hắn kết thành, trằn trọc rên rỉ, không thể tự kiềm chế.

Chuyện lúc đó, Dung Phi Dương hoàn toàn không thấy mặt đối phương, nhưng dựa vào cảm quan khác làm chuyện ngoài ý muốn của bản thân. Tuy rằng nam nhân cơ thể đặc biệt rắn chắc, nhưng da của Tây Môn Dục Tú so với nữ nhân còn nhẵn nhụi non mềm hơn, giống như tơ tằm thượng hạng trơn bóng, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

Không ngờ người quái dị như vậy cũng có một chỗ đáng khen —— mang suy nghĩ tệ hại như vậy, Dung Phi Dương xấu xa vươn tay, không kiêng nể gì xoa khắp người Tây Môn Dục Tú, thưởng thức từng chỗ, động tác cực kỳ phóng đãng. Thế nhưng, Tây Môn Dục Tú hoàn toàn bị hãm sâu trong kích tình từ lâu đã bị hoàn cảnh đẩy đưa, không rảnh chú ý tới hắn, chỉ là thở dốc, cả người xụi lơ để mặc người kia điên cuồng cướp đoạt cùng tác cầu trên người mình.

Trong bóng tối, Dung Phi Dương đã như dã thú lộ ra răng nanh sáng lập lòe, không chút thương tiếc mặc sức tàn bạo, xé rách thân thể mềm dẻo bên dưới. Trong không khí truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn biết Tây Môn Dục Tú bị thương, nhưng căn bản không quan tâm, chỉ lo tùy tiện lung tung ở trong cơ thể đối phương. Ngay cả như vậy, cho dù là đau đến ngất đi tỉnh lại, Tây Môn Dục Tú vẫn không mảy may khước từ, chỉ là cắn răng yên lặng chịu đựng đau đớn tê tâm liệt phế, nhu thuận mở thân thể ra để mặc đối phương cần thì cứ lấy.

Tình cảnh đó, nếu nói là làm tình, không bằng nói là Dung Phi Dương đơn phương phát tiết bất mãn cùng căm ghét, vì thực hiện lời hứa mà phải đem sinh lý cùng tâm lý đặt vào việc nói chuyện yêu đương thậm chí lên giường cùng với Tây Môn Dục Tú hắn vô cùng chán ghét. Lúc xong việc, hắn nhanh chóng lấy y vật mình đặt ở đầu giường, sờ soạng xung quanh, rồi vội vã nói vài tiếng tạm biệt với Tây Môn Dục Tú đang nửa tỉnh nửa mê, sau đó xuyên qua cửa sổ, không hề quay đầu lại tiêu thất trong bóng đêm mênh mang. Hắn cũng không hề chú ý tới một đôi mắt sáng rực thâm tình tràn ngập bi thương cùng đau đớn nhìn theo bóng lưng hắn.

***

“Ta thực sự chịu không nổi nữa.” Dung Phi Dương oán hận hướng về phía Vân Ngự Thủy, người vừa phong trần mệt mỏi chạy tới Dực Bắc báo tang rồi lại ngày đêm thần tốc quay về Lạc Dương, lớn tiếng nói “Cái tên quái dị kia quả thực khiến người ta nghẹn chết!”

“Thế nào?” Vân Ngự Thủy đùa cợt “Chẳng lẽ còn có người có thể thờ ơ với mị lực của Dung đại thiếu gia?”

“Hừ.” Dung Phi Dương ngẩng đầu nói “Mị lực của bản đại thiếu gia không ai có thể ngăn cản, Tây Môn Dục Tú kia cũng chỉ là người thường, sao có thể không ngoan ngoãn tuân mệnh.”

“Vậy ngươi còn có cái gì không hài lòng?”

“Vấn đề là…” Dung Phi Dương buồn nản nói “Cho tới hôm nay hắn vẫn không chịu gật đầu đáp ứng để ta cùng hắn quay về đại mạc.”

“Vậy có thể nói là có chút phiền phức.” Thần tình Vân Ngự Thủy trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói “Tiểu Dung, ta tận lực phong tỏa tin tức Tề đại ca tự sát bỏ mình, lại làm chậm lại việc báo tang hơn mười ngày rồi, đó là để cho ngươi có thể có thêm chút thời gian, cho ngươi mau chóng tìm cách cùng Tây Môn Dục Tú về đại mạc. Phỏng chừng chiều mai người Tề gia sẽ tới Lạc Dương, nếu như đến lúc đó còn muốn đem tro cốt của Tề Tuấn đi…” Hắn trầm ngâm nói “Ngươi nghĩ còn có thể sao?”

“Ừm…” Dung Phi Dương cúi đầu trầm tư “Hắn cũng đã chịu cùng ta lên giường, vì sao cứ khăng khăng không chịu đáp ứng để ta về cùng hắn nhỉ?”

“Ngươi lên giường với hắn?” Vân Ngự Thủy đột nhiên cả kinh, ngước mắt lên.

“Đúng vậy.”

“Sao ngươi lại…” Vân Ngự Thủy làm ra vẻ mặt không biết nên làm thế nào với Dung Phi Dương “Ta cũng không biết nên nói sao với ngươi! Người như hắn, ngươi cùng hắn nói chuyện tình là được rồi, lại còn dám chạm vào hắn, ngươi…”

“Hắn xấu như thế, ta ban đầu thật đúng là không dám đụng vào.” Dung Phi Dương líu lưỡi nói “Có điều may là chỉ có một lần, hơn nữa tối om, dù sao cũng không nhìn thấy, cũng đã chiều theo rồi…”

“Ta không phải nói cái đó!” Vân Ngự Thủy nhớn nhác nói “Trên đầu ngươi mọc lên cái gì vậy a? Cũng không ngẫm lại xem Tây Môn Dục Tú là ai? Đệ nhất cao thủ đương thời! Nếu như một ngày nào đó hắn phát hiện ngươi không chỉ lừa dối cảm tình của hắn, lại còn… Ngươi ngẫm xem, hai người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn muốn giết ngươi, so với chẻ hành còn dễ hơn…”

“Sao khi đó ta vì nỗi đau của Tề đại ca mà hạ quyết tâm bán đứng thể diện không hề thấy ngươi ngăn cản a…” Dung Phi Dương đầy bụng ủy khuất nói.

“Thế nhưng ta cũng không bảo ngươi lên giường với hắn!” Trên trán Vân Ngự Thủy hiện gân xanh, hắn nghĩ đi nghĩ lại, chần chờ hỏi “Chẳng lẽ… là hắn ép ngươi?”

“Làm gì có khả năng?” Dung Phi Dương cười nhạo “Hắn ở phương diện này hoàn toàn là người mới vào nghề, đương nhiên phải do người kinh nghiệm phong phú như ta chủ đạo tất cả rồi.”

“Ngươi còn vội vã nhảy vào hố lửa a!” Vân Ngự Thủy than thở “Bây giờ xem ngươi giải quyết thế nào.”

“Ta vốn cho rằng một khi có quan hệ thân mật, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Dung Phi Dương cãi lại “Nữ nhân không phải là như thế sao? Không ngờ…”

“Tây Môn Dục Tú là nữ nhân hay sao?” Vân Ngự Thủy cười lạnh “Hắn với tiểu quan ở tần lâu sở quán trước đây ngươi từng quyến sủng không giống đâu! Đừng quên, hắn là…”

“Thiên hạ đệ nhất cao thủ!” Dung Phi Dương tức giận nói “Nói chung ta lúc này rốt cuộc xôi hỏng bỏng không, ngươi không biết lúc ta hôn hắn phải nhắm mắt lại mới có thể chịu được, chỉ vậy thôi đã hại ta cả người nổi đầy da gà…”

“Vậy thật đúng là làm khó cho ngươi.” Một ngữ thanh mềm nhẹ chậm rãi vang lên, đại môn ám màu nâu không có gió tự động mở, một nam nhân áo trắng khăn đỏ, xấu xí không gì sánh được dù bận vẫn ung dung, đẩy cửa đi vào.

“Tây Môn Dục Tú!” Sắc mặt Vân Ngự Thủy phi biến, từ trên ghế nhảy dựng lên “Ngươi muốn làm gì.”

“… Ta cái gì cũng không muốn làm.” Đồng tử Tây Môn Dục Tú co lại, nhìn từ Vân Ngự Thủy toàn thân căng ra trông như gặp đại địch, đến Dung Phi Dương vẫn trong tư thế chờ đợi, chợt mỉm cười “Ta vốn muốn đến hỏi ngươi một chút, ta dự định sáng mai sẽ lên đường quay về đại mạc, không biết ngươi có đồng ý cùng ta đi xem phong cảnh đại mạc hay không —— hiện tại xem ra không cần nữa. Dung thiếu hiệp sao lại cam tâm tình nguyện nhận lời mời của một người quái dị?”

“Ngươi… ta…” Dung đại thiếu gia luôn khéo ăn khéo nói, miệng lưỡi lắt léo, lần đầu tiên bị người ta khiến cho không nói nên lời.

“Có một việc ta muốn nói cho ngươi.” Tây Môn Dục Tú bình tĩnh nói “Trên thế giới này không có đứa ngốc thật sự, chỉ có người cam tâm tình nguyện bị coi là ngốc thôi.”

“Ngươi…” Dung Phi Dương đột nhiên cả kinh “phát hiện lúc nào?”

“Ta so với ngươi lớn hơn sáu tuổi, tướng mạo lại xấu, giữa chúng ta khác xa nhau thế nào ta từ ngày đầu tiên đã thấy rõ ràng.” Tây Môn Dục Tú không gợn chút kinh động nói “Hơn nữa ngươi chưa từng nói lời thích ta, có nói cũng chỉ mấy lời buồn chán kiểu như ‘ta thích dáng vẻ ngươi đỏ mặt’ mà thôi.”

“Phụt…” Vân Ngự Thủy cố nén tiếu ý đã tới cổ họng, gương mặt nhã nhặn tuấn tú đỏ bừng. Dung Phi Dương Dung đại thiếu gia thiên chi kiêu tử cả đời chưa từng bị ai quở trách mặt đã như màu gan lợn.

“Ngay cả như vậy, trong lòng ta vẫn tồn tại chút hy vọng yếu ớt!” Tây Môn Dục Tú nói êm tai, thần tình đạm nhiên như thể đó là chuyện của người khác “Thế nhưng buổi tối hôm đó ra rốt cuộc minh bạch, ngươi đối với ta căn bản không có mảy may cảm tình.” Ngữ điệu của hắn cay đắng “Vì một lời hứa hẹn mà bán đứng giá trị bản thân? Kỳ thực ngươi chỉ cần đi cầu xin A Thứ —— dù sao đây cũng là việc nhà hắn, nếu như hắn đồng ý ta cũng sẽ không phản đối.”

Hắn nhướn hai hàng lông mày rộng lên, trong ánh mắt ẩn giấu vẻ trào phúng không nói nên lời “Đối với hài tử đẹp như hắn, ít nhất so với cả ngày chịu nhục, nói dối để lấy lòng một người quái dị thì vẫn thoải mái vui vẻ hơn đúng không?”

“...” Như bị đánh vào miệng một cái thật mạnh, trong đầu Dung Phi Dương trống rỗng, tiếng vang ong ong —— nói như vậy, cả tháng nay “nỗ lực” cùng “hy sinh” không phải là đều uổng phí sao? Chẳng những bỏ chính lấy phụ, lãng phí thời gian vô ích cho một người quái dị như thế, cuối cùng thậm chí còn cùng hắn lên giường —— trời ạ! Hóa ra từ đầu ta đã nhầm hướng rồi!

“Tiểu bằng hữu.” Tây Môn Dục Tú thở dài nói “Ngươi còn quá trẻ. Chờ ngươi tới tuổi của ta, sẽ bớt làm những chuyện không kịp hối tiếc hơn rất nhiều.” Dứt lời, nhẹ nhàng mà kiên định cất bước rời đi, không bao giờ quay đầu lại nữa.

Trong phòng, Dung Phi Dương dáng vẻ ngây ngốc đần mặt ra, mồm há hốc đủ nhét cả một cái trứng gà. Hắn nằm mơ cũng không ngờ Tây Môn Dục Tú ở trước mặt hắn trước sau vẫn duy trì hình tượng trầm tĩnh ôn hòa lại có thể có tài ăn nói sắc bén xuất sắc đến thế.

“Phụt… Ha ha ha ha…” Ngây ra một lát, Vân Ngự Thủy lấy lại tinh thần trước, đang ôm bụng cười lớn “Hắn thật đúng là một người kỳ diệu… Không tệ… Ta thích… Ha ha ha… Tiểu bằng hữu… ngươi còn quá trẻ… hô hô ha ha ha…”

“Không được phép gọi ‘tiểu bằng hữu’!” Dung Phi Dương thẹn quá hóa giận.

“Mặc kệ nói như thế nào.” Vân Ngự Thủy ngừng cười, phát biểu cảm tưởng “Hắn vẫn là một người rất khoan dung.”

“Khoan dung?” Dung Phi Dương căm giận nói “Đó là bởi vì hắn căn bản không coi ta ra gì!”

“Ngươi cho rằng hắn đối với ngươi không phải là thật tâm sao?” Vân Ngự Thủy một lời nói trúng tim đen.

“Ách…” Dung Phi Dương đột nhiên không nói —— nếu như là không thật tâm, một đại nam nhân sao có thể không chút do dự mở rộng thân thể dùng cái chỗ cực kỳ tư mật kia tiếp nhận một nam nhân khác xâm nhập? Huống chi Tây Môn Dục Tú tuyệt đối là lần đầu tiên —— trà trộn trong tình trường bao năm, chân tình giả ý, Dung đại thiếu gia đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng.

“Tiếp theo ngươi dự định thế nào?” Vân Ngự Thủy hói “Từ bỏ sao?”

“Không.” Dung Phi Dương nói như đinh đóng cột “Ta nếu đã đáp ứng Tề đại ca thì sẽ không nuốt lời.”

“Hảo chí khí.” Vân Ngự Thủy vỗ tay khen ngợi “Chỉ có điều hôm nay Tây Môn Dục Tú đã biết được mục đích ngươi tiếp cận hắn, ngươi cho là hắn có thể cho ngươi cơ hội thứ sai sao?”

“Cái này đương nhiên sẽ không. Có điều ——” Dung Phi Dương kéo dài thanh âm nói “Ta còn có một chiêu cuối cùng.”

“Nga?” Vân Ngự Thủy ngạc nhiên nói “Là chiêu gì?”

“Hắc hắc.” Dung Phi Dương cười đến vạn phần giảo hoạt “Chiêu này gọi là ‘tử triền lạn đả’.” (hay ta dịch là quấn chặt không rời ;)))

“Chiêu thức cao minh như thế sao ngươi cũng nghĩ ra được vậy?” Lặng im trong chốc lát, Vân Ngự thủy bội phục vô hạn nói.

“Vừa rồi Tây Môn Dục Tú không giết cũng không đánh ta, đủ thấy hắn đối với ta dư tình chưa dứt.” Dung Phi Dương đắc ý dạt dào nói “Chỉ với điểm này, ta cũng liền phải gắt gao quấn quýt lấy hắn.”

“Ngươi không phải là muốn…” Vân Ngự Thủy chần chờ nói.

“Chính là như thế. Ngày mai lúc hắn quay về đại mạc, ta sẽ ở phía sau cùng đi, xem hắn làm gì được ta.” Dung Phi Dương bày ra một vẻ mặt vô lại.

“Nga ——” Vân Ngự Thủy thở hắt ra thật sâu thật dài dằng dặc “Hóa ra tên mặt dày mày dạn vô liêm sỉ nhất thiên hạ đúng là bằng hữu của Vân mỗ ta, ta thật đúng là vô ý mà.”

“Hừ.” Dung Phi Dương hừ lạnh “Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp nào khác sao?”

“… không thể.” Trầm ngâm một lát, Vân Ngự Thủy phải thừa nhận —— biện pháp này tuy rằng hơi xấu xa, nhưng có thể tiến hành. Từ nhất cử nhất động của Tây Môn Dục Tú vừa nãy không khó để nhìn ra dụng tâm của hắn cũng không quá cứng rắn, mà đối với người nhẹ dạ, cái chiêu ‘tử triền lạn đả’ này có khi lại có hiệu quả cũng chưa biết chừng.

“Ta hiện tại phải tới khách *** Nguyệt Lãnh ôm cây đợi thỏ.” Dung Phi Dương khí định thần nhàn, nói xong liền lay động thân thể một cái xẹt ra khỏi đại môn.

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Vân Ngự Thủy chỉ đành lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, lòng bắt đầu âm thầm cầu xin —— hy vọng công phu tự kiềm chế của Tây Môn Dục Tú cũng cao siêu như võ công hắn, nghìn vạn lần không nên thẳng tay làm thịt cái con ruồi đáng ghét da dày thịt béo này mới được.

Khả năng kiềm chế của Tây Môn Dục Tú quả thực không tệ. Từ buổi sáng sớm hôm đó mang theo Đinh Thứ ngồi xe ngựa khởi hành, trong suốt chặng đường đều nhìn thẳng, liếc cũng không thèm liếc tên mặt dày nào đó đi phía sau. Còn Đinh Thứ ở trước xe đã tàn bạo trừng mắt Dung Phi Dương một hồi lâu, tựa hồ hận không thể dùng mắt khoét một cái lỗ trên mặt hắn.

Từ Lạc Dương quay về đại mạc đường xá có thể nói là tương đối xa xôi, theo đường Tây An từ Lan Châu xuất quan. Tây Môn Dục Tú không đi đặc biệt nhanh, tốc độ xe ngựa cũng không bởi vì sự tồn tại của Dung đại thiếu gia mà có chút thay đổi, mỗi ngày duy trì liên tục lên đường — nghỉ trọ — đi đường — tìm nơi ngủ trọ — lại lên đường, thành một khuôn mẫu bất biến. Dung Phi Dương mang theo người hộp tro cốt của Tề Tuấn, quyết định chú ý kiên nhẫn theo đuôi tiếp, nhất định phải nhìn thấy sa mạc, bước vào Huyền tiêu cung thì mới bằng lòng.

Một đường phong trần, hoàn toàn thoát ly dĩ vãng phong lưu bất kham, cuộc sống cẩm y ngọc thực của Dung đại thiếu gia, nhưng mà đối với người mười lăm tuổi đã xuất đạo giang hồ, từng trải qua lớn nhỏ không dưới mười trận chiến như Dung Phi Dương mà nói, ngược lại cũng không phải là thập phần gian khổ. Chỉ là bên người thiếu mỹ nhân làm bạn, liền như thức ăn thiếu muối, cảm thấy buồn tẻ vô vị, như vậy chậm rãi qua hơn mười ngày, rốt cuộc tới Hàm Dương.

Lúc này mặt trời ấm áp lên cao, đang giữa trưa, trong thành Hàm Dương náo nhiệt phi phàm, trên phố xá đầy tiểu thương, bốn phía tràn ngập tiếng rao hàng, khắp nơi ồn ào không ngớt. Đinh Thứ đem xe ngựa dừng lại bên cạnh một cửa tiệm bình thường, giao ngựa cho *** tiểu nhị chiếu cố, sau đó đi theo Tây Môn Dục Tú tìm một góc ngồi yên tĩnh. Sau khi thay sư phụ trầm trồ khen ngợi rượu và thức ăn xong, lại đem ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Dung đại thiếu gia cách một bàn đang chậm rãi uống trà.

“Sư phụ…” Đinh Thứ căm hận nhìn Dung Phi Dương, há miệng muốn nói.

“A Thứ.”

Mấy ngày nay A Thứ như ông già lải nhải bên tai “Muốn đi làm thịt cái tên không biết xấu hổ”, người nói không mỏi miệng, người nghe nhưng thấy mệt tai ——

Hai mắt hẹp dài của Tây Môn Dục Tú liếc ngang, Đinh Thứ lập tức câm nín, chỉ là đem hai nhãn cầu khinh thường lườm Dung Phi Dương.

Da mặt Dung đại thiếu gia dù sao cũng không phải là loại thường, huống hồ đã nhiều ngày nay hắn sớm quen với việc đối phương lạnh mặt quát mắng, lập tức vẫn như cũ mặt không biến sắc, thần tình tự nhiên gọi món ăn. Đinh Thứ bị chiếm lại ưu thế tức giận đến mức hai mắt bốc hỏa, bực bội cầm bát cơm coi nó là tên nào đó, dùng sức mà đâm. (ô tội nghiệp cái bát:)))

“Tiểu Dung.” Tiếng vó ngựa cấp bách, đột nhiên dừng lại, ngoài *** bỗng có một người vội vã đi vào.

“Di?” Dung Phi Dương lấy làm kinh hãi “Ngự Thủy, sao ngươi lại tới đây?”

“Người của Tề gia ở Lạc Dương sắp làm loạn ngất trời rồi.” Vân Ngự Thủy đặt mông ngồi xuống, sau đó tự rót trà uống một hơi cạn sạch.

“Nữ nhân Lương Chẩm Thu kia thiếu chút nữa là đem nhà ta hủy đi.” Hắn lòng còn sợ hãi xoa xoa mồ hôi trên trán, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cười khổ “Cha ta thực sự chịu không nổi, liền bắt ta lên Dực Bắc nói tất cả về chuyện ngươi mang tro cốt của Tề đại ca đi. Ta thấy bọn họ cực kỳ có khả năng sẽ đuổi theo, vậy nên vội vàng chọn một con ngựa nhanh nhất chạy suốt đêm tới nhắc nhở ngươi.” Nói xong lặng lẽ đem ánh mắt phiêu phiêu liếc về phía Tây Môn Dục Tú vẫn bình chân như vại.

Thật là một tin tức phiền phức. Hai hàng lông mày của Dung Phi Dương cau lại, tốc độ đi của Tây Môn Dục Tú vốn có chút thong thả, nếu người của Tề gia thật sự muốn truy đuổi…

“Dung đại thiếu gia.” Ngoài *** có ba người bước nhanh tới, bỗng nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của Dung Phi Dương. Ba người cùng mặc trang phục nho sinh, mặt mày có thể coi là thanh tú. Một người hơi cao, tuổi chừng ba mươi, một người hơi thấp, trên dưới hai mươi, người còn lại lộ vẻ gầy gò, có lẽ khoảng hai lăm hai sáu. Ba người họ dù cao thấp béo gầy khác nhau, nhưng vùng trên lông mày lại cực kỳ giống, không khó nhìn ra là huynh đệ ruột.

Tiếp đó, thanh niên gầy còm dùng âm thanh kỳ quặc nói “Thực sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng, hắc hắc, chúng ta lại gặp mặt.”

(giống như trái đất tròn, đi đâu cũng gặp người quen)

“Hóa ra là anh em Bàng thị ‘Lũng Tây tam kiệt’.” Nói cái gì mà “nhân sinh hà xử bất tương phùng”? Mấy tên này rõ ràng là hướng về phía mình ——

Dung Phi Dương trong lòng biết rõ nhưng vẫn bất động thanh sắc nói “Mấy tháng không gặp, ba vị gần đây có khỏe không?”

“Hừ.” Lão đại Bàng Văn Lễ đứng giữa ‘Lũng Tây tam kiệt’. vóc dáng cao to lạnh lùng nói “Chúng ta vốn là rất khỏe, thế nhưng từ lúc Dung đại thiếu gia đoạt đi Tú Ngọc của chúng ta, thì cũng không khỏe lắm.”

“Đúng vậy.” Lão tam mập mạp Bàng Văn Liêm giọng xót xa nói “Dung đại thiếu gia, ngươi nói ngươi nên bồi thường chúng ta thế nào đây?”

“Kỳ quái!” Dung Phi Dương ngửa mặt lên trời cười ha ha “Tú Ngọc từ lúc nào thành của các ngươi? Ta nhớ rõ nàng luôn luôn ghét nhất là cái loại nam nhân người ta không thích lại theo đuổi, tùy thời trả thù, lòng dạ hẹp hòi.”

“Ngươi…” Bàng Văn Liêm tức sùi bọt mép, vận sức chờ ra tay.

“Dung đại thiếu gia.” Lão nhị Bàng Văn Nghĩa kéo kéo góc áo Bàng Văn Liêm, nhẫn nại nói “Chúng ta với Tú Ngọc là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình đương nhiên sâu nặng, vốn định để tự nàng chọn một trong ba chúng ta làm hôn phu. Ai ngờ ngươi đột nhiên xuất hiện cuớp ngang, nói dăm ba câu liền đem Tú Ngọc đoạt đi từ bên người chúng ta  —— vậy mà cũng được sao?” Hắn càng nói càng tức, thần tình cũng càng lúc càng kích động “Ngươi đã chiếm được Tú Ngọc, lại không hảo hảo quý trọng, mới dăm bữa nửa tháng đã đem nàng vứt bỏ như guốc hỏng, hại nàng cả ngày đầm đìa nước mắt…”

“Vậy nên ngươi nhất định phải cho Tú Ngọc một cái công đạo!” Bàng Văn Lễ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nga?” Dung Phi Dương nhướn mày kiếm đen nhánh lên “Không biết các vị muốn tại hạ làm gì?”

“Rất đơn giản.” Bàng Văn Liêm nhìn Dung Phi Dương “Có hai cách, ngươi chọn một.”

“Là hai cách gì?” Vân Ngự Thủy đứng một bên xem kịch cả nửa ngày mới hiếu kỳ hỏi.

“Thứ nhất, lập tức cưới Tú Ngọc làm vợ.” Bàng Văn Liêm đáp.

“Thứ hai thì sao?”

“Chết!” Cái này là phát ra từ hai kẽ răng Bàng Văn Liêm.

“Ha ha.” Dung Phi Dương như thể nghe xong truyện cười trong ngày “Mạng của Dung mỗ ta chỉ sợ ba vị muốn cũng không lấy nổi.”

“Nói như vậy là ngươi không chịu cùng Tú Ngọc thành thân?”

“Ta vốn đã nói sớm với Tú Ngọc rằng chỉ là chơi đùa mà thôi, không phải là thật —— lúc đó chính miệng nàng đã nhận lời.” Trên gương mặt tuấn mỹ vô trù của Dung Phi Dương hiện lên vẻ đùa cợt “Nàng tự mua dây buộc mình, có liên quan gì tới ta? Nếu như mỗi một nam nhân nữ nhân từng gặp gỡ ta đều muốn ta phải chịu trách nhiệm, hiện tại chẳng phải ta đã từ lâu thê thiếp thành đàn.”

“Dung Phi Dương, ngươi đừng có quá đáng!” Bàng Văn Nghĩa giận tím mặt.

“Chơi đùa? Danh tiết của nữ nhi nhà người ta để đem ra đùa hay sao?” Bàng Văn Lễ lạnh ngắt nói “Đừng tưởng rằng chúng ta thật không làm gì đượcngươi!” Nói xong, giơ tay lên, ném một vật thẳng hướng mặt Dung Phi Dương.

Dung Phi Dương không chút hoang mang phất tay áo một cái, một miếng phỉ thúy trang trí tinh xảo rơi vào lòng bàn tay hắn. Dung Phi Dương nhìn tỉ mỉ, sắc mặt phi biến, lúc này phóng người lên, nắm tay vung về phía Bàng Văn Lễ, miệng lớn tiếng quát mắng “Nó đang ở đâu?”

“Giờ Thân ngày hôm nay, ngoài thành Hàm Dương dưới Lăng phong các.” Bàng thị tam kiệt đồng loạt xuất chưởng hóa giải chụp vào ngực Dung Phi Dương, ba người vội vàng thối lui, lại bị Dung Phi Dương cùng Vân Ngự Thủy một trái một phải ngăn lối đi. Bàng Văn Lễ bắn ra một viên nho nhỏ từ trong ống tay áo, viên đạn nổ trong không trung tạo thành sương mù dày đặc, trong sương mù có kim quang mơ hồ chớp động. Đợi Dung, Vân hai người gạt được kim châm tập kích thì Bàng thị tam kiệt từ lâu đã mất bóng, chỉ để lại một câu nói dư âm lượn lờ.

“Hỗn đản!” Lúc sương mù tan hết, trước mắt khôi phục vẻ sáng rõ, Dung Phi Dương phát hiện, ngoại trừ bọn họ cùng hai người khác, trong *** ngay cả chưởng quỹ cùng hỏa kế và những người khác đều đã ngất xỉu, có người thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nặng nề.

“May mà chỉ là khói mê bình thường, ngủ một giấc sẽ vô sự.” Vân Ngự Thủy vỗ vỗ bụi bặm trên người, một lần nữa ngồi xuống.

“Đó là khuyên tai của Tiểu Văn đúng không?” Trong mắt hắn vẻ ưu sầu rất đậm “Ngươi định làm gì bây giờ?”

“Đương nhiên phải đi tới cuộc hẹn.” Dung Phi Dương trả lời không chút do dự, có thể thấy được trong cảm nhận của hắn “Tiểu Văn” giữ một vị trí quan trọng.

“Sư phụ.” Đinh Thứ ngẩng đầu nhìn lên sư phụ mình, con ngươi đen láy linh hoạt chợt lóe sáng “Tú Ngọc mà bọn họ vừa nói, có phải là ‘Lũng Tây nhất tú’ Trầm Tú Ngọc hay không a?”

“Ừm.” Tây Môn Dục Tú đáp nhẹ một tiếng.

“Ta nghe nói nàng là một đại mỹ nhân!” Đinh Thứ liếc Dung Phi Dương, tận lực đè thấp thanh âm để vừa đủ nghe.

“Ta lúc ở Lạc Dương cũng nghe nói qua cái tên nào đó tuyệt đối là hoa hoa đại thiếu gia, vị Trầm cô nương kia đúng là không biết nhìn người, quả là không may.” Nói xong, còn làm ra vẻ thở thật dài.

“A Thứ.” Sư phụ ngươi không phải cũng không may sao —— Tây Môn Dục tú hơi cười khổ “Việc vớ vẩn của người khác không nên quan tâm, ăn cơm xong chúng ta đi.”

“Dạ” Đinh Thứ ngoan ngoãn nhấc đũa.

“Hừ.” Dung Phi Dương hừ lạnh một tiếng, cầm khuyên tai trên bàn không nói một lời bước đi ra ngoài.

“… Tiểu Văn là muội muội duy nhất của hắn.” Nhìn bóng lưng Dung Phi Dương đi xa, Vân Ngự Thủy lẳng lặng nói.

“Vân thiếu trang chủ nói lời ấy là có ý gì?” Tây Môn Dục Tú thản nhiên nói.

“Không có gì.” Vân Ngự Thủy đứng lên khỏi ghế, không vội chậm rãi duỗi thắt lưng “Kỳ thực ta cũng không sợ mấy trò của ‘Lũng Tây tam kiệt’, ta chỉ lo lắng sư phụ của bọn họ…” Hắn không nói gì thêm nữa, chỉ hướng Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa quán.

“Sư phụ.” Trong *** yên lặng vang lên tiếng nói trong trẻo của thiếu niên “Sư phụ của ‘Lũng Tây tam kiệt’ là ai?”

“Là chủ nhân Lăng phong các, hiện nay đứng vị trí thứ ba trong võ lâm thập đại cao thủ.” Một âm thanh phi thường êm tai ôn nhã chậm rãi nói.

“Chẳng lẽ là ‘Thương khung nhất kiếm’ Lục Mạc Bi?” Đinh Thứ kinh nghi hỏi.

(‘Thương khung nhất kiếm’ là một kiếm giữa bầu trời)

“Chính là người đó.” Trong hai tròng mắt trong suốt mà dài của Tây Môn Dục Tú dần dần hiện lên một tầng cực mỏng cực nhạt… vẻ âu lo.