Sa Lạp

Chương 14: Kết thúc

Tờ mờ sáng.

“Ngô…” Ánh trăng u lãnh xuyên thấu qua cửa sổ mở hé lẳng lặng chiếu vào trên hai bóng người đang đây dưa, tất cả trước mắt mang theo một hàm ý tình sắc không nói nên lời.

“Dục Tú…” Thanh niên tuấn mỹ vừa ôn nhu đẩy vạt áo của nam tử diện mục xấu xí dưới thân ra, luồn tay vào trong, vừa nhẹ giọng nỉ non tên tình nhân, trong mắt hàm chứa tình ý cùng dục vọng sâu sắc.

“Phi Dương…” Đôi mắt xưa nay trong suốt như nước không gợn chút sợ hãi lúc này dày đặc sương mù, con ngươi đen láy trong viền mắt hẹp dài cũng lưu chuyển một tia dục hỏa đã cố hết sức ẩn dấu nhưng lại khó có thể khắc chế. Lúc ngón tay tình nhân chậm rãi lướt qua lưng, luồn vào khe sau mông, Tây Môn Dục Tú trong lòng căng thẳng, rốt cuộc… phải tới rồi sao… Hắn âm thầm cắn răng, chậm rãi khép lại hai mắt.

“…” Chăm chú nhìn thần tình trên mặt người yêu, một lát sau, Dung Phi Dương bỗng nhiên thu hồi ngón tay, ánh mắt bị dục vọng nhuộm thành đen như mực bỗng nhiên xẹt qua một vẻ ưu thương không nỡ, thừa lúc Tây Môn Dục Tú chuẩn bị mở mắt chợt hiện lên rồi biến mất.

“Phi Dương?” Vì sao lại ngừng lại? Đã là lần thứ mấy rồi? Vốn tưởng rằng lần này rốt cuộc làm được, Tây Môn Dục Tú ngước mắt lên nhìn đôi mắt đen thâm trầm của thanh niên phía trên, nửa mang theo nghi hoặc mà nhẹ nhàng gọi tên người yêu.

“Không có gì.” Trong mắt Dung Phi Dương đầy nhu tình, hắn cúi sát lại, ở trên môi người yêu hạ xuống mấy nụ hôn cực nhẹ “Hôm nay ta… cảm thấy hơi mệt.” Hắn khẽ vuốt ve lưng Tây Môn Dục Tú, quần áo người yêu đã cởi một nửa được kéo lại, ôn nhu cười “Lần sau tiếp tục nha.”

Nói xong, cảm thấy mỹ mãn, ôm lấy người quan trọng như sinh mệnh mình, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.



Ngày hôm nay… mình vẫn chưa thể thành công.

—— Tuy rằng không rõ Phi Dương vì sao lại ngừng giữa chừng, có điều quả thực cũng thở phào một hơi. Tây Môn Dục Tú nhìn cánh tay thon dài mà mạnh mẽ vòng quanh người mình, lại nhìn gương mặt say ngủ như trẻ con của người yêu, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Hôm sau.

Lại là một buổi đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Sắp ba năm rồi.

Nam tử cao lớn lẳng lặng dựa ở lan can trên hành lang gấp khúc, ánh trăng màu ngân bạch chiếu rọi rõ ràng khuôn mặt xấu xí của hắn cùng một đôi mắt nhu hòa lại sáng ngời khảm ở trên.

Từ lúc quen Phi Dương đến giờ đã hai năm, từ ngày đầu lừa dối xúc phạm đến bây giờ thành đối xử chân thành —— ban đầu cũng không phải dễ dàng. Thế nhưng mình trước sau vẫn không thể xác định tâm ý cùng thái độ của Phi Dương có theo thời gian mà lần thứ hai thay đổi hay không, cũng chưa bao giờ dám mở miệng hỏi hắn vấn đề này, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái thì tất cả sự tin cậy mà hai người vất vả tạo dựng sẽ sụp đổ như cát trôi.

Giống như hôm qua làm tới phân nửa bỗng nhiên dừng đã phát sinh rất nhiều lần, từ khi mình đồng ý tiếp thu cảm tình của hắn đã không ngừng lặp lại, hắn… vì sao lại không làm tiếp? Lần đầu tiên, mình đau đến ngất đi tỉnh lại, thế nhưng hắn… trước sau vẫn không ngừng tay… bây giờ trái lại luôn lộ ra dáng vẻ cẩn thận. Ta… có thể cho rằng đây là một loại săn sóc hay không nhỉ? Nói thật ra thì, cảm giác có người bên cạnh ân cần hỏi han quả thực rất tốt, có thể như bây giờ được Phi Dương quý trọng, được hắn đặt trong lòng ——  đây là những điều mình từng cho rằng vĩnh viễn cũng không có khả năng xảy ra. Thế nhưng, hai năm rồi, Phi Dương đối với mình… vẫn không thay đổi. Có điều, tình cảm của hắn với mình đến tột cùng có thể duy trì bao lâu —— đối với điểm này, Tây Môn Dục Tú một chút xíu chắc chắn cũng không có. Bởi vì hắn biết rõ, trên thế giới này, không biết có bao nhiêu thứ không phải cứ nỗ lực là có thể đạt được, đôi khi càng nỗ lực lại càng chỉ có thể mở lớn mắt nhìn nó theo gió bay đi, giống như nhị sư huynh, nhiều năm như vậy si tâm chờ đợi đổi lấy cũng chỉ là bị người trong lòng đối đãi một cách vô tình… Huống chi… Phi Dương là người Trung Nguyên… lúc nên đi, cuối cùng vẫn phải đi…

“Dục Tú.” Một tấm ngoại bào nhẹ nhàng phủ thêm lên đầu vai, thanh niên anh tuấn đĩnh bạt thâm tình nhìn người yêu “Buổi tối lạnh, cẩn thận cảm.”

“Phi Dương.” Yên lặng quay đầu lại, khóe môi Tây Môn Dục Tú nhếch lên thành một nụ cười nhợt nhạt, cảm giác được người khác quan tâm mang theo tình cảm ấm áp nhẹ nhàng chạy thẳng vào trong lòng, nếu như có thể, thật muốn cả đời cứ thế này “Còn chưa ngủ sao?”

“Không có ngươi, một mình ta ngủ thế nào được.” Lúc nói những lời kiểu này Dung đại thiếu gia chưa bao giờ đỏ mặt.

Tây Môn Dục Tú cười khổ. Gần đây thường có thể nghe từ trong miệng Phi Dương vài lời ngọt tới chết người, kẻ khác nghe quả thực muốn nổi da gà —— có lẽ, mình vĩnh viễn cũng không có cách nào quen được dỗ ngon dỗ ngọt.

“Chi bằng,” Dung Phi Dương nhìn bầu trời đầy sao đêm, nhãn châu xoay động, cười hì hì nói “Ta cùng ngươi ngắm sao nhé. Mấy ngày nay chúng ta luyện kiếm chơi cờ mãi cũng chán, thỉnh thoảng cũng nên làm chút chuyện tương đối thú vị.”

Cùng nhau ngắm sao thú vị lắm ư? Tây Môn Dục Tú suy nghĩ một chút, nghĩ thế nào cũng không rõ ‘thú vị’ mà Dung Phi Dương nói là từ đâu mà đến. Có điều, thấy Dung Phi Dương vui vẻ như thế, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng để cho thanh niên tuấn đĩnh vui vẻ cực kỳ ôm lấy mình, cùng nhìn lên bầu trời vô ngần.

Một đêm qua đi, có người cảm nặng. (*bò ra cười*)

“Hắt xì!” Một tiếng hắt xì thật lớn từ trong miệng Dung đại thiếu gia bay ra, hắn nhanh tay che miệng, cẩn thận nhìn người yêu ở trước mặt biết mình mắc phong hàn xong có vẻ vô cùng khẩn trương “Ách… Dục Tú, ngươi đừng lo lắng như thế, ta không sao đâu, bệnh vớ vẩn mà thôi, vài ngày sẽ khỏe.”

“Ngươi hảo hảo nằm đi.”

Tuy rằng Tây Môn Dục Tú chỉ hơi nhíu mày, thế nhưng Dung Phi Dương biết rõ cá tính của hắn, liền có thể đơn giản nhìn ra vẻ lo lắng “Đừng lộn xộn, cũng đừng nhiều lời nữa.”

“Ta thực sự không… Hắt xì!” Dung Phi Dương xấu hổ liếc nhìn Tây Môn Dục Tú mặt trầm như nước, ngậm miệng lại.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Tây Môn Dục Tú có chút lo lắng sờ trán Dung Phi Dương, trong mắt khó nén được quan tâm cùng lo lắng “Ta đi sắc thuốc cho ngươi, chút nữa sẽ quay lại.”

“Ân.” Dùng miệng hít vào một hơi, tham luyến ngón tay man mát của người yêu, Dung Phi Dương vẻ mặt không muốn, gật đầu “Ngươi nhanh quay lại nhé.” Hắn không quên bổ sung một câu.

“Được.” Tây Môn Dục Tú đứng ở cửa quay đầu lại nói, rồi vội vã đi xuống lầu.

Kỳ quái —— Dung Phi Dương nằm trên giường nghĩ mãi không ra. Chỉ bất quá là bị lạnh, mắc chút xíu phong hàn thôi, Dục Tú vì sao phải khẩn trương tới mức sắc mặt cũng thay đổi như vậy?

“Dung Phi Dương, ngươi còn sống không?” Người kích động đẩy cửa mà vào chính là đệ tử của Tây Môn Dục tú, cung chủ tương lai của Huyền tiêu cung Đinh Thứ, cũng là người duy nhất trong cung thấy Dung Phi Dương không vừa mắt.

“Đinh Thứ?” Đang lúc tịt mũi, đầu váng mắt hoa, Dung Phi Dương thực sự không có sức để đấu võ mồm với người này, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ “Ngươi tới làm gì?”

“Hừ,” Đinh Thứ hừ lạnh một tiếng “Ngươi nghĩ rằng ta muốn đến sao?” Hắn tức giận nói “Là sư phụ bảo ta trong lúc hắn đi sắc thuốc thì tới trông ngươi một chút, không ngờ ngươi vẫn còn sống được không tệ mà.”

“Đó là đương nhiên,” Dung Phi Dương trả lời một cách mỉa mai “Chỉ là bị lạnh một chút thôi, ngươi có nghe ai bị chút xíu bệnh như thế mà chết không hả?”

“…” Đinh Thứ bỗng nhiên ngậm miệng, trầm mặt không nói, trên mặt lộ ra vẻ bi thương hiếm có.

“Lẽ nào…” Dung Phi Dương liếc thấy thần sắc của hắn, trong lòng kinh nghi bất định “Thực sự có…”

“Thái sư phụ của ta chính là bởi vì mắc phong hàn mà mất.” Đinh Thứ chuyển thành mếu máo vành mắt có chút đỏ lên “Ông chính là coi thường bệnh nhẹ, vậy nên sau lại từ phong hàn biến thành bệnh phổi, không thuốc nào chữa nổi cho nên mới…”

Thì ra là thế —— Dung Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc minh bạch vì sao Dục Tú biết mình bị cảm lạnh sốt cao lại lo lắng khẩn trương như vậy.

“Có điều” Đinh Thứ khôi phục lại ngẩng đầu lên, trong mắt lóng lánh vẻ giảo hoạt “Tục ngữ nói ‘Người tốt không thọ, tai họa lưu ngàn năm’, ta thấy người giống như ngươi khẳng định không chết được đâu, sư phụ căn bản không cần lo lắng như thế.” Hắn cười nhạo nói “Lớn như vậy còn cần người ‘trông nom’, cũng chẳng phải tiểu hài nhi ba tuổi.”

“…Ngươi nói đúng.” Dung Phi Dương nghiêm trang nói.

“Di?” Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán, Đinh Thứ mở lớn hai mắt.

“Ta nếu thực sự chết thì khẳng định cũng không phải bệnh chết,” Dung Phi Dương nghiêm mặt nói “vì trước khi ta bệnh chết đã bị một tên tiểu quỷ nào đó làm cho tức chết trước rồi.”

“Ai là tiểu quỷ?!” Đinh Thứ nhảy dựng lên trợn mắt nhìn.

Hắc hắc, hòa nhau một đều. Dung Phi Dương nheo mắt cười trộm, dáng vẻ nhìn thế nào trông cũng giống một con hồ ly.

“A Thứ,” Tây Môn Dục Tú vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng, bất đắc dĩ lắc đầu “Ngươi đi dùng bữa trước đi, giờ này chắc cũng đói bụng rồi.”

“Dạ.” Vâng lời một cách không cam lòng, Đinh Thứ hung hăng trừng mắt Dung đại thiếu gia đang sung sướng một cái xong rồi mới lê bước đi xuống lầu.

“Phi Dương,” Tây Môn Dục Tú một tay đỡ Dung Phi Dương, một tay kia cầm chén thuốc cẩn thận đưa tới bên môi “Ngươi đừng trêu đùa A Thứ suốt thế, hắn chỉ là một hài tử, đừng so đo với hắn.”

“Ngô…” Một hơi uống xong bát thuốc nước đắng chát, Dung Phi Dương mặt mày nhăn nhó thành một cục “Ta không hề… chấp nhặt với hắn…”

“Phụt…” Mỗi lần thấy vẻ mặt đau khổ của Dung Phi Dương lúc uống thuốc, Tây Môn Dục Tú đều không nhịn được muốn cười, thế nhưng sợ cười quá mức sẽ làm tổn thương sự tự tôn của hắn vậy nên mỗi lần đều nhịn “Ngươi quả là rất sợ đắng.”

“Không có cách nào, ai bảo trời sinh đã vậy rồi.” Nhìn chăm chú nụ cười không mang vẻ u sầu của người yêu, khóe miệng Dung Phi Dương không tự chủ được nhếch lên, chậm rãi hình thành một nụ cười ôn nhu “Ngươi yên tâm đi,” hắn trịnh trọng đảm bảo “Ta nhất định sẽ mau khỏe.”

“… A Thứ nói với ngươi?” Trầm mặc một lát, Tây Môn Dục Tú nghiêm nghị nói “Sư phụ ta ông…”

“Đúng vậy.” Rất sợ lần thứ hai gợi nhớ đến chuyện thương tâm của Dục Tú, Dung Phi Dương nhanh chóng ngắt lời hắn “Vô luận thế nào, ta nhất định sẽ khỏe lại, ta không phải đã nói muốn cùng ngươi cả đời sao.”

“…Cả đời sao…” Tây Môn Dục Tú lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút thất thần. Dung Phi Dương yên lặng vươn tay nắm chặt lấy bàn tay hơi run của người yêu. Bỗng chốc, trong lòng hai người đồng thời có một ý niệm lướt qua —— nếu như quả thật có thể ở bên nhau cả đời thì cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.

Ba ngày sau.

Thân thể Dung đại thiếu gia đã hoàn toàn khôi phục. Trước giờ hắn rất ít ốm đau, một trận phong hàn nho nhỏ đương nhiên như châu chấu nhảy qua, trong vòng vài ngày liến biến mất tăm.

Buổi chiều.

Giờ thân ba khắc.

Tầm sa các.

Phòng ngủ.

“Vì sao?”

Tây Môn Dục Tú nằm trên giường, ngưng mắt nhìn thanh niên nằm phía trên mình, rốt cuộc hỏi vấn đề mà bấy lâu nay vẫn muốn hỏi nhưng chưa bao giờ ra khỏi miệng được.

“Vì sao phải dừng lại?”

“Bởi vì,” Dung Phi Dương nhìn đôi mắt sắc bén của người yêu, lặng lẳng nói “Ngươi đang sợ.” Hắn giải thích “Ta biết lần đầu tiên ngươi nhất định là rất đau, lúc đó ta biết rõ ngươi không có kinh nghiệm nhưng vẫn…” Trong con ngươi đen nhánh dần dần dâng lên một tầng mỏng vẻ thống khổ “Vậy nên, ngươi mới…”

“Ta sợ không phải là cái này.” Hóa ra Phi Dương vẫn nghĩ như vậy… Cảm nhận được sự quan tâm cùng tự trách của đối phương, Tây Môn Dục Tú hơi nở nụ cười, có điều, đau đớn thể xác đối với hắn mà nói không đáng là gì, hơn nữa ở mức này cũng không phải là hoàn toàn không chịu nổi.

“Vậy rốt cuộc là ngươi sợ gì?” Dung Phi Dương nhìn người yêu không chớp mắt, như thể muốn rình ra tâm tư đối phương từ trong cái ao hắc sắc đang dập dềnh khe khẽ “Ngươi không cần giấu diếm, ta biết ngươi vẫn sợ.”

“Phi Dương…” Tây Môn Dục Tú chậm rãi thở dài, phải thừa nhận hắn nói không sai, trong lòng mình quả thực vẫn sợ rằng vượt qua bước cuối cùng này, sẽ quay lại điểm xuất phát. Tình cảnh hai năm trước nếu như trở lại một lần nữa, hắn không biết mình còn có thể được như khi đó thẳng thắn buông tay hay không… Không bao giờ muốn mất đi nữa, sư phụ mất, nhị sư huynh rời xa mình… Còn Phi Dương, lúc mới biết hắn mắc phong hàn, trái tim mình thiếu chút nữa ngừng đập, bởi vì không muốn lại mất đi, cho nên mới muốn có đủ dũng khí ——  “Đến đây đi.” Hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy cổ tình nhân, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi đối phương.

“Dục Tú…” Thanh âm của Dung Phi Dương dần trở nên trầm thấp, cố nén dục vọng thoáng cái đã phun trào. Bị người mình ái mộ mong mỏi sâu sắc khiêu khích, không có nam nhân bình thường nào còn duy trì được đầu óc tỉnh táo. Có điều dù đã sắp phát cuồng, trong lúc thay người yêu chuẩn bị bôi trơn đầy đủ hắn vẫn hỏi một lần cuối cùng “Ngươi thực sự…”

“Không sao đâu.” Trong con ngươi hẹp dài của Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng dâng lên một tầng hơi nước nhàn nhạt vì dục vọng kích thích, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú Dung Phi Dương khiến cao thủ tình trường từng kinh qua trăm trận phải tâm trì thần đãng, khó có thể khống chế. “Ta… cũng luôn muốn với ngươi…” hắn còn chưa nói xong câu đó, Dung Phi Dương đã kích động tới mức không nhịn được nữa tiến vào trong thân thể, ban đầu cẩn thận, liên tục trừu động. Cảm giác bị dị vật xâm lấn vẫn khiến Tây Môn Dục Tú khó thích ứng, thế nhưng lúc này không cảm thấy đau đớn như lần đầu. Nam nhân dịu dàng vuốt ve cùng những nụ hôn đều làm hắn có một loại cảm giác được quý trọng. Theo *** tăng lên, khoái cảm kéo tới chồng chất, Tây Môn Dục Tú dần dần không nói nên lời, bản năng theo tiết tấu của Dung Phi Dương lâm vào giữa kích tình cuồng loạn mà thỏa mãn.



Lúc Tây Môn Dục Tú tỉnh lại trời đã hoàn toàn tối đen. Hắn mơ mơ màng màng giơ tay sờ sang bên cạnh —— trống không! Trong nháy mắt tỉnh táo triệt để, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa ——

Dưới lầu truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, thanh niên tuấn mỹ một tay nâng một khay đầy thức ăn đẩy cửa vào, chợt đụng phải một đôi mắt đầy lo lắng cùng sợ hãi.

“Dục Tú!” Chưa từng thấy người yêu thần tình yếu đuối như vậy, Dung Phi Dương cuống quýt đặt thứ trong tay xuống, chạy như bay tới kéo tay nam nhân kia, cấp thiết hỏi “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta… không sao…” Mãi đến khi bị kéo tới phát đau, Tây Môn Dục Tú mới có thực cảm, gánh nặng trong lòng như được giải khai suy yếu dựa vào lòng người yêu, sau một lúc lâu mới trấn định xuống “Ta… còn tưởng rằng… ngươi lại…” Hắn không nói thêm gì nữa.

“Xin lỗi… đều là lỗi của ta.” Đến tận giờ phút này, Dung Phi Dương mới rốt cuộc minh bạch Dục Tú vẫn sợ cái gì, hóa ra là tại mình… đã tổn thương hắn sâu như vậy “Ta thề sau này tuyệt đối không bỏ ngươi mà đi, cũng tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thương tâm —— ta đã nói thì nhất định làm được.” Cầm chặt bàn tay băng lãnh của người yêu, Dung Phi Dương nghẹn ngào lời hứa mà cả đời sẽ tuân theo.

Bốn tháng sau.

Sáng sớm.

Trong sa mạc cát bụi vẫn bay theo gió, phóng mắt nhìn vẫn là một mảnh hoang vu.

Thế nhưng, tim Dung Phi Dương nhảy nhót, tâm tình hoàn toàn khác lúc tới khiến hắn nghĩ tất cả đều thật tuyệt vời, đến khí hậu hay thay đổi của sa mạc cũng khiến kẻ khác thư sướng. Ái ý đầy cõi lòng nhìn nam nhân cưỡi trên lưng lạc đà bên cạnh, Dung đại thiếu gia đầy mặt hạnh phúc —— ba năm trước lúc theo người này tới Huyền tiêu cung, căn bản không ngờ tới quan hệ giữa hai người sẽ phát triển như ngày hôm nay. Nếu không đến đây, mình cũng sẽ không quen người này một lần nữa, vừa nghĩ mình vốn có thể đã bỏ qua người mà đời này mình yêu nhất, tim hắn lại co thắt lại.

Tây Môn Dục Tú lẳng lặng suy tư về tất cả những chuyện đã xảy ra. Phi Dương đối với mình càng lúc càng săn sóc, thái độ của hắn cũng chưa từng mảy may thay đổi, có lẽ mình đáp ứng hắn cùng về Trung Nguyên cũng không phải chuyện không tốt. Quay đầu thoáng nhìn thấy nhãn thần Phi Dương trước sau như một vẫn dịu dàng, Tây Môn Dục Tú hơi cong khóe môi. Ngay giờ khắc này, hắn rốt cuộc nguyện ý tin tưởng lời ‘cả đời’ mà Phi Dương nói, có lẽ… hạnh phúc cũng không phải là một loại hy vọng xa vời, có lẽ… chúng ta có thể như thế này mãi.

Cơn gió sáng sớm mang tới một chút khô nóng đặc biệt của sa mạc, trời, sắp sáng.

– Hoàn –