Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 50: C50 49. Sức Mạnh Của Vận Mệnh

Chương 49: Sức mạnh của vận mệnh

Editor: An Nhiên

"Tin tức cuối cùng." Người đàn ông trung niên nhìn Lê Thốc, lặp lại một lần nữa. Người trung niên có vẻ cực kỳ mệt mỏi, cố gắng ngồi đó, trong ánh mắt tràn đầy cả hi vọng và tuyệt vọng.

Lê Thốc nhớ buổi tối đó trong sa mạc, Ngô Tà xuất hiện trước khi trời mưa to, ánh mắt cũng như thế này.

" Đầu tiên, chú Ba mong cháu có thể tha thứ." Người đàn ông trầm mặc một lúc rồi nói: "Tất cả những gì cháu trải qua đều là sai lầm của chú. Nhưng chú không có cách nào để hối hận. Vì đây là cách duy nhất để là tránh cho cháu bước vào hoàn cảnh khác khốn đốn hơn nữa." Người đàn ông dừng một chút, "Cháu cũng đừng cố trách cứ chú, nếu cháu có thể xem được những tin tức này, cũng chứng minh chú đã không còn trên cõi đời này nữa."

"Chú không thể nói, cháu sinh ra trong gia đình này, là bất hạnh hay là may mắn. Nếu cháu sinh ra vào hai ngàn năm trước, vấn đề cháu cần lo lắng chỉ là lương thực và nơi ấm áp để ở, nếu thiên hạ thái bình, tất cả đều tốt đẹp, cháu sẽ tin là có thần linh tồn tại, do đó không phải sợ cái chết. Cháu biết đó là ngu ngốc, tuy nhiên làm vậy đối với loài người mà nói, chưa chắc là chuyện xấu, còn hơn là cháu bây giờ, đối với tất cả những gì xung quanh đều muốn tìm ra câu trả lời. Năm đó muốn để cháu cứ vô tri vô giác mà sống hết đời, cũng là một lựa chọn mà bọn chú đã nghĩ tới."


"Đương nhiên, nếu lựa chọn con đường đó, có lẽ lúc đầu cha cháu cũng sẽ không chọn sinh cháu ra, trong lúc tuyệt vọng nhất bọn chú đã nghĩ, thế hệ này của mình, nếu như đều diệt vong trong những ngày còn hưng thịnh, như vậy nỗi sợ hãi như hình với bóng kia chí ít sẽ không xuất hiện lại trong sinh mệnh của bọn chú. Đương nhiên, cuối cùng bọn chú không làm như vậy, bởi vì bản thân vẫn còn nhược điểm cơ bản nhất của con người."

"Khi gửi cho cháu đoạn tin tức cuối cùng này, chú sẽ không nói cho cháu biết, chân tướng của tất cả những việc cháu đã trải qua, bởi vì cuối cùng rồi cháu cũng sẽ biết, không chỉ biết ý nghĩa của tất cả những việc mình đã trải qua, mà còn trải qua tất cả những gì bọn chú trải qua. Đây là số mệnh của nhà họ Ngô, cũng là nguyên nhân mà ba thế hệ trong gia đình không tránh thoát được ác mộng. Cũng bởi vậy, bất luận là có thanh trừ thế nào, chúng ta cũng không thể xóa được kết cục cuối cùng."

"Đầu tiên chú muốn nói cho cháu biết, thứ đáng sợ luôn như hình với bóng mà chúng ta đang chống lại là cái gì, đó không phải là một con quái vật đáng sợ nào cháu từng nhìn thấy trước kia. Nó rất bình thường, nhưng không có cách nào cưỡng lại được, khiến cho người ta sợ hãi là cũng không thể thay đổi được. Người ta thường gọi sức mạnh này là– số mệnh.

Cháu có thể nhìn thấy số mệnh không? Không thể, nhưng cháu có thể cảm giác được sự tồn tại của nó chứ? Không thời khắc nào nó không ở bên cạnh cháu, số mệnh là thứ không thể chống lại, như vô số điều ngẫu nhiên tụ lại thành một cơn lũ, gần như vào bất kỳ giây phút quyết định nào của cháu cũng sẽ gặp phải.

"Lúc trước, khi chúng ta không biết phải làm thế nào, chẳng qua chỉ cảm thấy được kẻ địch vô cùng bí mật, nhưng bọn chúng vẫn tấn công, vẫn phòng thủ. Chưa từng có ai nghĩ rằng, có lẽ bản thân những thứ này không quan trọng, quan trọng là tất cả phản ứng của chúng ta dựa vào các yếu tố tấn công hay phòng thủ, đều bị một sức mạnh khác càng đáng sợ hơn khống chế."

Người trung niên nói đến đây, biểu cảm trên mặt như rất khó nói, ông ta ngẩng đầu lên nói: "Cháu trai, chú chỉ hỏi cháu một câu, cháu đã từng, có hay không, nghĩ, tất cả đau khổ và thất bại, là bởi vì ông trời không giúp cháu? Khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có phải cảm giác giống như đang chống lại ông trời, cang lúc càng rõ ràng hơn không?"


Lê Thốc nhíu mày, cậu không theo kịp suy nghĩ của ông ta, cậu muốn ông ta giải thích một chút, nhưng ông ta hoàn toàn không để ý tới cậu, chỉ tiếp tục nói: "Cháu không hiểu sai ở đâu, ý chú là, số phận của chúng ta, là bị người khác thao túng."

"Mẹ nó." Lê Thốc thầm nghĩ, lão già này còn điên hơn Ngô Tà.

Người trung niên tiếp tục nói: "Rất nhiều chuyện cực kỳ nhỏ, thậm chí chúng ta cũng không phát hiện ra, tuy nhiên ảnh hưởng của nó đến suy nghĩ chúng ta rất khủng khiếp." Nói rồi người trung niên lấy từ trong túi một thứ, đó là một lọ thuốc, có vẻ là một loại thuốc tây, "Đây là thuốc làm lắng cặn và tiêu độc nước, thả vào nước có độc tính nhất định, nước được tiêu độc rồi thì có thể uống được. Chúng ta muốn vào một hang động đá vôi, nước trong động đó phải có loại thuốc này để tiêu độc mới có thể dùng để uống được. Nói cách khác, số lượng viên thuốc trong này, quyết định chúng ta có thể ở trong động bao lâu, thế nhưng, khi chúng ta mua lọ thuốc này, có thể đếm được số thuốc trong mỗi lọ là bao nhiêu không?"

"Người thường không thể, chú cũng thế, tuy nhiên khi chú đếm số viên thuốc trong lọ, chú liền phát hiện, số viên thuốc trong lọ so với in trên nhãn nhiều hơn bốn mươi viên. Dựa theo lượng tiêu hao, chú có thể vào sâu trong huyệt động này một tháng. Mà dựa theo ghi chép, xuống đáy huyệt động này, quả thực cũng cần thời gian dài như vậy mới có thể tới nơi. Cháu biết điều đó có nghĩa là gì không?" Người trung niên nói, "Có kẻ mong muốn chú xuống được đáy huyệt động này. Bắt đầu từ khi chú mua lọ thuốc ấy, trong tiệm thuốc đó đã có người biết vào sơn động cần bao nhiêu thời gian."

"Nếu khi chú đến giữa sơn động lại quay về, chú sẽ không nhận được kết quả mình mong muốn, thế nhưng có lẽ chú sẽ sống sót. Nếu như chú đến được đáy huyệt động, có lẽ chú sẽ chết trong đó. Chúng ta thường nghĩ tất cả lựa chọn là do mình. chú chưa từng nghĩ là khống chế toàn cuộc lại là số lượng trong một lọ thuốc thông thường. Nói một cách tối nghĩa hơn: "Có lẽ là ông trời cũng không muốn chú đến được đây, cho chú đến nơi sâu nhất, lại cho chú thêm 40 viên thuốc, người này mong chú sẽ không phát hiện ra và còn chấp nhận số phận mà chết."


Lê Thốc đang suy nghĩ, người trung niên tiếp tục nói: "Đây cũng chưa phải là đáng sợ nhất, số phận là thứ có tác dụng khi cháu không lưu tâm, những sự thao túng rất nhỏ, đều xuất hiện ở những chi tiết người thường khó có thể phát giác."

"Đây chỉ là một ví dụ của chú, chứng minh vì sao gia tộc chúng ta luôn luôn không tìm ra bí ẩn đó. Trên thực tế, thủ đoạn chân thật của bọn họ càng thêm bí mật, dường như chúng ta nhất định thất bại, nhưng thất bại quá lâu, cuối cùng cũng có một ngày sẽ làm cháu cảm giác được sự khác thường. Đây cũng là điểm sơ sót nhất của bọn họ."

Lê Thốc thầm nghĩ, ông già này quả thực điên rồi.

Người trung niên dừng một chút, lại nói thêm: "Bỏ qua kinh nghiệm của cháu, kiến thức của cháu, logic của cháu, chú sẽ không nói cho cháu biết kế hoạch của mình đâu, vì nếu cháu làm theo kế hoạch này, tất cả đã rơi vào vòng khống chế của đối phương, chú Ba làm tất cả, chỉ có điều kiện tiên quyết là cháu không được hiểu, mới có giá trị." Sau khi nói xong, người trung niên cầm lọ thuốc trong tay ném về hướng Lê Thốc, Lê Thốc thấy đứng ngay sau lồng sắt, lại có một bàn tay vươn tới, bắt lấy.

Lê Thốc nhìn lại, là Hắc Nhãn Kính đứng ở phía sau. Hắc Nhãn Kính nói với người trung niên: "Không có loại thuốc này, ngài sẽ không có cách nào đi sâu vào huyệt động, chỉ có thể bị kẹt lại chỗ này, quá nguy hiểm, ngài sẽ bị tiêu hao sức lực cho đến chết."

Người trung niên nói: "Lọ thuốc này không đủ cho tất cả chúng ta dùng, để thuốc lại đây sẽ khiến giữa người và người nghi ngờ nhau, so với mấy con rắn còn là nhân tố nguy hiểm hơn, con người vĩnh viễn đáng sợ hơn hoàn cảnh. Ở đây chúng ta vẫn còn có thể kiên trì thêm một thời gian nữa, có lẽ trong hoàn cảnh tuyệt vọng, còn có thể nghĩ ra biện pháp. Đường cậu đi ra ngoài, có lẽ sẽ dùng đến những viên thuốc này, những lời đó tôi nói với Ngô Tà, còn quan trọng hơn tính mạng của tất cả mọi người."

"Tam gia, người đáng sợ nhất ở đây là ngài mới đúng." Hắc Nhãn Kính nói, "Những lời đó ngài nói với Ngô Tà, bản thân chúng cũng không có bao nhiêu giá trị."


"Tôi tin tưởng cháu mình, hơn nữa gần đây nó còn kết bạn được với một số hảo bằng hữu." Người trung niên nói, "Nhờ cậu."

Có lẽ Lê Thốc bị nhấc lên, bỏ vào một cái lọ kín, cậu cảm thấy cả người rất ẩm ướt, dường như bị đổ nước vào. Đến một giây sau, cậu mới hiểu được, cậu đang dùng một cách thức kỳ quái, dường như là thị giác của động vật để quan sát chuyện này. ( Giống Harry Poter thế nhỉ :D )

Ở trong lọ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, một màu đen kịt, chỉ có thể nghe được âm thanh quần áo và trang bị ma sát: "Cây đao này tôi cũng mang theo."

"Cậu và cây đao này cũng coi như có duyên, cậu mang nó ra từ trong lòng đất rồi đen bán cho tôi, cuối cùng chính cậu vẫn cầm lại nó."

"Tôi sẽ trả lại cho hắn, dịch vụ chăm sóc khách hàng rất quan trọng." Hắc Nhãn Kính nói.

Đây là câu nói cuối cùng, sau đó tất cả chìm vào tĩnh lặng, nhưng không phải hoàn toàn tĩnh lặng, bởi vì cậu vẫn còn nghe thấy động tĩnh bốn phía, là thanh âm của trang bị trên người Hắc Nhãn Kính, tiếng nước chảy, tiếng chim hót. Rõ ràng là hắn đã nhanh chóng rời xa người trung niên kia, tiến vào trong rừng rậm.