Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 3: C3 2. Bản Vẽ Ngàn Năm

Chương 2: Bản vẽ ngàn năm.

Editor: An Nhiên

Ở đây cần đặc biệt nhấn mạnh, Hoàng Nghiêm đó, lần đầu tiên Lương Loan nhìn thấy, đã là một cái xác.

Trước khi Hoàng Nghiêm chết ba tháng, thậm chí là trong thời gian một năm trước đó, luôn ru rú trong nhà, gần như không hề giao tiếp với bất kỳ ai. Vì vậy, sau khi hắn chết, câu chuyện về quá trình đó, đáp án của tất cả vấn đề, đã không một ai biết được nữa.

Tuy nhiên, hắn không chết ngay khi mở hộp ra, từ lúc hắn mở hộp ra đến khi hắn chết, khoảng thời gian đó phải đến hơn một năm.

Lương Loan nhìn thấy thi thể hắn ở nhà xác bệnh viện, khi đó người khám nghiệm tử thi Hoàng Nghiêm là bạn học của cô, chính cô cũng tham gia vào chuyện này, vì một câu mà bạn học cô nói với cô:

"Cậu có thể sẽ hứng thú với người chết này."

Lúc đầu cô không hiểu ra sao, bạn học của cô đặt báo cáo khám nghiệm tử thi lên bàn, tỏ ra vẻ mặt đầy ngụ ý.

Vì là bạn bè, cô thấy cũng nên mở xem một chút, vì vậy mới lật báo cáo ra.

Cô nhìn thấy ảnh chụp chi tiết cổ tay của thi thể, trên đó khắc một hàng chữ bằng dao: "Thời gian trong chuyện này không hề có tác dụng."


Toàn thân cô lạnh toát.

Lần đầu tiên cô nghe được câu nói này, là hồi cô còn đi thực tập, cô từng phụ trách chăm sóc một bệnh nhân kỳ lạ, trong mơ, bệnh nhân đó đã từng nói một câu như vậy.

Khi bệnh nhân đó xuất viện cũng hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô, tới tận bây giờ, chuyện về bệnh nhân đó dường như mới có một chút manh mối.

Đối với người này, cô có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cảm giác này giống như nội tâm rối bời, rất có liên quan đến đam mê trong thời thanh xuân của cô. Cô cảm giác, chỉ có tìm được bệnh nhân đó, mình mới có thể giải thoát được.

Vì thế cô đã làm rất nhiều chuyện, bao gồm dùng quan hệ để được điều đi làm bác sĩ cho Lê Thốc, cho đến khi đã bị cuốn vào trong chuyện này. Hiện tại cô biết được những tin tức đó, có thể nói đều là do "ông chủ của Hoàng Nghiêm" nói cho cô biết. Ông chủ của Hoàng Nghiêm có rất nhiều người, nhưng cô biết bọn họ cùng một thế hệ, có thể được coi là một nhóm người.

Bây giờ, nếu cái hộp này đang xuất hiện trong phòng mình, điều đó chứng tỏ người đã nói với cô những thông tin kia, sẽ xuất hiện sớm thôi.

Cả người cô không thoải mái nên thừa lúc còn thời gian muốn đi tắm qua. Cô cởi đồ, dáng người từ từ lộ ra.

Lương Loan nhìn thân thể của chính mình ở trong gương, do vô cùng căng thẳng, vừa rồi cơ thể cô gần như đều cứng đờ, nhiều chỗ giờ vẫn còn đau nhức. Cho dù tạo dáng pose kiểu gì cũng không tự nhiên.

Cô nghĩ thầm: Lê Thốc quả nhiên chưa từng có kinh nghiệm với con gái, dáng người mình thon thả như vậy mà cậu ta lại có thể tin mình là đàn ông hoá trang.


Cô đi vào phòng tắm, tắm nước nóng thoải mái xong, liền trở lại giường, cô hít sâu một hơi, lập tức lấy một cái bình xịt hơi cay từ túi xách ra, phun vào lòng bàn tay mình. Vừa quay lại, người đàn ông kia quả nhiên đã đứng ở trong phòng cô. Hắn mặc áo sơ mi và Âu phục đơn giản, đang nhìn ngàn vạn ánh đèn ngoài cửa sổ.

Không hề nghe thấy tiếng động khi hắn vào, toàn bộ hành động của người đàn ông này đều như là một bóng ma.

Người đàn ông nhẹ giọng hỏi một câu: "Cậu ta không phát hiện sơ hở sao?"

Lương Loan lắc đầu: "Tạm thời thì không, tuy nhiên sau này thì chưa chắc."

Đối phương trầm mặc một hồi, nói: "Cô không cần lo lắng đến sau này."

Lương Loan nhìn đường nét khuôn mặt của đối phương, trong lòng nghi hoặc: Người như thế này tại sao lại đi làm kẻ trộm? Có làm bừa một nghề gì cũng không chết đói. Cô nhìn thấy đồ trên bàn, lại hỏi: "Cái hộp này là sao?"

"Cô phải biết nhiều tin tức hơn mới có thể làm việc hiệu quả. Tôi sẽ nói những tin tức cô cần biết." Người kia đi đến bên bàn trà, đưa tay mở cái hộp kia ra.

" Chờ đã! Anh chắc chắn anh làm vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Lương Loan hỏi, "Không phải nói tiếp xúc với cái hộp này một thời gian sẽ bị rối loạn thần kinh sao?"

"Thứ ở bên trong đã bị lấy đi, hiện giờ đặt trong đó là một số tư liệu và đồ hình được phục chế." Đối phương cười cười, dường như có chút đắc ý vì trò đùa thành công.


Lương Loan là con gái Bắc Kinh, thái độ như vậy làm cô hơi khó chịu, nhưng dù sao cô cũng đã trưởng thành, có thể kiềm chế cảm xúc của mình.

Cái hộp dễ dàng được mở ra, bên trong có một số tài liệu, thành hộp rất dày, cô nghi ngờ rằng vì sao người này lại muốn dùng thứ này để đựng, nặng như vậy chỉ chứ một ít tài liệu, thực không biết tính toán mà.

"Cô đã biết sự tồn tại của cái hộp này, nhất định cũng có hứng thú với thứ được cất trong hộp, tôi có thể nói cho cô biết: Trong cái hộp này chứa một tấm bình phong bằng đá tourmaline*, bên trên điêu khắc bản vẽ mặt phẳng của một kiến trúc cổ đại, có lẽ là được chế tạo vào thời kỳ Dân Tào nhà Đông Hán."

"Bản vẽ mặt phẳng?" Lương Loan có phần bất ngờ. Cô từng nghĩ phải là các thứ giống như bảo vật hay xá lợi gì đó.

"Bản thiết kế kiến trúc thời Hán." Đối phương lấy từ trong hộp ra một tờ giấy, mở ra trên bàn trà.

Đó là một bản in khắc có màu, có thể thấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi màu xanh của đá tourmaline, mà lại còn vỡ thành vài mảnh, đã từng qua phục chế gắn lại. Đồ án bên trên đúng là một bản vẽ mặt phẳng, mô tả một quần thể kiến trúc vĩ đại. Có vô số hệ thống trong kiến trúc, lâu đài, tháp điện, lầu gác ...cái gì cũng có. Thoạt nhìn giống như một phần của bức tranh "Thanh Minh thượng hà đồ" *, quy mô gần như bằng một thị trấn nhỏ.

Trên bản thiết kế này còn có một điểm đặc biệt rất rõ ràng, đó là trong quần thể kiến trúc này có một số lớn là kiến trúc tường thành, chúng đều vây quanh một khu vực kỳ quái. Khu vực này, đại khái là một ngọn núi, hoặc là một tảng đá rất lớn. Tường thành bao quanh liên tiếp từng vòng một, dường như là công trình bao vây xung quanh tảng đá kỳ quái này.

Không có bất kỳ ghi chú và manh mối nào để có thể phán đoán bản vẽ này là nơi nào.

"Chính là thứ này đã làm cho Hoàng Nghiêm phát điên?" Lương Loan nghĩ không thể tưởng tượng nổi, trừ khi bản vẽ này còn có điều gì kỳ lạ mà cô không biết, bằng không có thể khẳng định, tâm thần Hoàng Nghiêm thay đổi không có liên quan đến vật trong hộp.

Đối phương lấy ra một tờ giấy khác, cũng là một bản photo màu, có thể nhìn thấy là một tài liệu rất cổ xưa, tuy nhiên chắc chắn là được đánh bằng máy. Nhìn các ký tự, có lẽ là bản vẽ công trình sau giải phóng, cũng rất phức tạp, nhưng tỉ lệ xích và tất cả các đường phân tuyến đều đánh dấu chính xác con số, Lương Loan nhìn thấy một dòng chú giải viết tay:

Bộ phận 8 công trình Cổ Đồng Kinh phê duyệt năm 1977


Hắn đặt hai bản vẽ cạnh nhau, Lương Loan không phải người ngốc, nhìn hành động này cũng biết đối phương có ý gì, cô lập tức so sánh chi tiết hai bản vẽ. Chợt nhận ra, tuy phong cách hai bản vẽ này khác nhau, nhưng chúng vẽ cùng một quần thể kiến trúc. Các đường nét, khu vực, kết cấu, hoàn toàn như nhau.

Hơn nữa, cô có thể thấy bản vẽ kiến trúc năm 1977 chưa được hoàn chỉnh, mà bản vẽ cổ lấy từ hộp đá thời Hán kia nếu so chi tiết với bản vẽ năm 1977 thì đầy đủ hơn rất nhiều. Thậm chí ở những vị trí tương đồng trong hai bản vẽ, còn thấy được cả hình thức biểu đạt trên hình vẽ cũng giống nhau.

Bản vẽ kiến trúc thời hiện đại không thể sử dụng ký hiệu biểu đạt của bản vẽ thời cổ đại, tình huống như vậy chỉ có một kết luận:

Bản vẽ năm 1977 là dựa theo bản vẽ thời Hán để vẽ lại.

Nói cách khác, vào những năm 70 của thế kỷ 20, ở Mông Cổ có một công ty xây dựng đã dùng một bản thiết kế cổ đại của hơn 1900 năm trước để làm lên một công trình hiện đại kỳ quái trong sa mạc.

Lương Loan vô cùng kinh hãi, cô nhìn người kia, muốn hỏi tại sao lại có chuyện này.

Người kia rõ ràng dự đoán được hành động của cô, chỉ lắc đầu: "Tôi không có cách nào trả lời được câu hỏi của cô, hơn nữa, nên cho cô biết điều gì, nhiều hay ít là do tôi quyết định, cô cũng không cần đặt câu hỏi, nghe tôi nói hết là được."

Lương Loan không để ý tới lời cảnh cáo của đối phương, hỏi thẳng: "Các anh là trộm mộ, đối với dạng bản vẽ thế này rất thông thạo, lẽ nào hai bản vẽ này cùng liên quan đến một cổ mộ?" Nếu như liên quan đến tiền tài, đối với cô mà nói, chuyện này sẽ không còn thú vị nữa, mục đích của cô chỉ là gặp lại bệnh nhân lúc trước, tất cả những cái khác đều không liên quan đến cô.

Người đàn ông trầm mặc một lúc, không trả lời, Lương Loan có phần kích động châm tiếp một điếu thuốc, lại hỏi lần nữa, người kia mới vỗ vỗ cái hộp, đáp: "Đây là văn vật rất quý giá thời Hán, cô mang đến viện bảo tàng thủ đô có thể được trả rất nhiều tiền, nó vô cùng giá trị, hãy sử dụng thích đáng. Quan trọng là, cô hãy xem kỹ những tài liệu còn lại này, tôi hy vọng cô có thể giúp được bọn tôi." Nói rồi người đó phủi qua Âu phục, đứng dậy, lấy điếu thuốc trên miệng cô xuống, dụi tắt, lại ra bắt tay cô, sau đó mới xoay người đi ra cửa.

Động tác vô cùng nhanh gọn, lưu loát như mây bay nước chảy, có cảm giác đang ở trên sân khấu, Lương Loan ngẩn người, kêu lên: "Đừng đi nhanh như vậy, tôi còn có rất nhiều câu hỏi."

Đối phương đứng lại ở cửa, nhìn điện thoại di động của mình, lên tiếng: "Tôi đã nói cô không thể đặt câu hỏi, tuy nhiên cô không coi lời của tôi là gì cả, tôi cũng không cần phải phí phạm thời gian." Cô vừa nghe được tiếng đầu tiên của câu trả lời, cửa đã khép chặt lại.