[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 2: 2 Rượu Dương Mai



Giải quyết xong bữa ăn nửa Tây, trong lòng Cố Văn Hi muốn hỏi có rượu vang hay champagne các kiểu không, mặc dù cậu cũng không biết ở nơi nông thôn này có mua được mấy loại rượu kia không nữa.

Đỗ Vân Nghiên khẽ gật đầu rồi lại đi vào bếp, một lát sau anh bưng ra một ly thủy tinh đựng chất lỏng đỏ đi về phía cậu.

Cố Văn Hi nhìn không ra đây là rượu gì, không giống rượu vang cho lắm.

"Rượu dương mai." Không đợi cậu hỏi, Đỗ Vân Nghiên đã tự giới thiệu.

Nhìn qua cũng không tệ, dường như là tự làm.

"Cảm ơn anh, nhớ ghi sổ cho tôi nha." Cố Văn Hi thẳng thắn nói, "Còn nữa không?" Chỉ có nửa ly nên cậu cảm thấy chưa đủ.

"Cái này là dùng rượu trắng để ngâm, uống nhiều thì dễ say lắm" Đỗ Vân Nghiên nhìn cậu: "Ly này tôi mời".

Nói xong thì đi về phía quầy bar.

Cố Văn Hi tự nhận tửu lượng mình không kém như vậy, nhưng lời nói của đối phương không cho cậu chút kháng cự.

Ly rượu thủy tinh như mới lấy ra từ tủ lạnh, man mát lành lạnh.

Cậu nhấp thêm một ngụm, vị quả chua ngọt xen lẫn với mùi rượu nồng đậm lập tức lan ra khắp môi lưỡi, lúc nuốt xuống thì yết hầu cảm giác được một chút ấm áp cùng nóng cháy, có thể nhận ra rượu này có nồng độ không thấp.

Chuông gió bị cạnh cửa va vào nhẹ nhàng phát ra âm thanh, hệt như tiếng của hộp nhạc.


Cố Văn Hi nhìn về phía cửa, một nam sinh trẻ tuổi bước vào, cùng lắm chỉ mới đầu hai mươi.

"Anh Vân Nghiên!"
"Vân Hàn?" Đỗ Vân Nghiên đi ra khỏi quầy bar: "Sao em lại đến đây?"
"Em mới đi ngang qua thì thấy bên ngoài có xe, là có khách sao?" Lúc này cậu ta mới thấy Cố Văn Hi ngồi dựa bên cửa sổ, hơi ngượng ngùng gật đầu mỉm cười chào hỏi Cố Văn Hi.

"Ừm."
"Anh có muốn em phụ gì không?" Cậu ta hỏi tiếp.

"Không cần, một mình anh vẫn được." Đỗ Vân Nghiên ôn hòa nói, "Em muốn ở lại đây ăn cơm không?"
"Em đã ăn rồi." Nam sinh gãi đầu cười cười, "Hai ngày nữa em lại đến tìm anh!"
"Được rồi." Anh chăm chú nhìn cậu ta rời đi, khóe môi vẫn còn cong lên.

Cố Văn Hi phát hiện thì ra ông chủ cũng rất thích cười, nhưng chỉ cười với người quen —— với nam sinh này, với bé gái trên đường làng, còn có ông cụ kia.

Còn ở trước mặt mình thì ngược lại, đưa một ly rượu nhưng biểu hiện hệt như phải làm theo phép, một chút cũng không giống đang làm ăn buôn bán.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu ông chủ có đầu óc làm ăn thì sao lại khai trương vào mùa này?
Cậu nhún vai, tiếp tục uống rượu dương mai.

Đỗ Vẫn Nghiên cũng không có gạt cậu, rượu này quả thật uống sẽ say, Cố Văn Hi cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, ngước mắt nhìn lên mép trần nhà thạch cao trắng giản dị dường như có chút lay động.


Nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo, cũng không có khó chịu.

Cậu xách hành lý của mình đi lên phòng khách ở trên lầu, dự định sẽ nghỉ sớm một chút.

(Sản phẩm chỉ được trưng bày trên wo//rdpr//ess bachanhoxinh và wa//ttp//ad mint9323)
Phòng cậu ở lầu ba, diện tích không lớn, ngay lối vào là tủ quần áo hai cửa, sát cửa sổ là một bàn sách nho nhỏ, ở giữa đặt một cái giường đôi, cạnh giường là ghế dựa, bên cạnh đó còn có rất nhiều đồ dùng khác, màn cửa vàng nhạt che khuất cửa sổ nhỏ.

Lúc đăng ký, Đỗ Vân Nghiên có hỏi qua cậu muốn phòng đôi hay phòng tiêu chuẩn, mặc dù cậu chỉ có một mình nhưng xưa nay chưa từng ngủ giường đơn nên đương nhiên phải chọn phòng có giường lớn.

Cố Văn Hi nằm lỳ ở trên giường muốn kéo dài cơn say này.

Tắt âm di động tròn một ngày, lúc mở lên thì một loạt tin tức thi nhau che trời lấp đất, ba cậu gọi nhỡ ba cuộc, đều là buổi sáng, sau đó lại biến thành trợ lý của ba gọi.

Trên WeChat cũng có người gửi tin:【Khi nào thì con mới định trở về?】
Cố Văn Hi cười lạnh một tiếng, hôm nay Cố Dục Thanh gọi cậu đến công ty vậy mà cậu lại tùy tiện lái xe ra khỏi thành phố S.

Mấy năm sau khi tốt nghiệp, cậu vô cùng tùy ý làm đủ loại nghề nghiệp tạm thời —— ca sĩ quán bar, phiên dịch viên, dạy học,...!Chỉ từ chối duy nhất lời đề nghị của ba là đi làm ở công ty của gia đình.

Điều này vừa vặn chọc giận lão gia tử, tuần trước ông còn ở trước mặt mẹ kế và em trai mắng cậu xối xả.

Nếu chỉ có cuộc sống cá nhân bị can thiệp thì Cố Văn Hi cũng không tức giận như thế này.


Chỉ vừa đúng cái ngày cãi nhau đó là ngày giỗ của mẹ cậu.

Cậu về nhà muộn cũng là do đi tảo mộ cho mẹ, ấy vậy mà Cố Dục Thanh lại chẳng nhớ, mở miệng ra là mắng cậu lêu lổng cùng đám hồ bằng cẩu hữu, làm sao cậu có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Cố Văn Hi tùy tiện gõ vài chữ lên WeChat:【Con không về.】
Vừa định thoát khỏi WeChat thì mấy con số màu đỏ phía dưới đập vào mắt cậu, mười mấy tin nhắn đến từ cùng một người —— "JC Tiểu Tưởng".

Tưởng Thần là anh em tốt với Cố Văn Hi, hoặc nói đúng hơn là đã từng, cái quán bar cậu hát chính là quán của Tưởng Thần mở.

Nhưng bây giờ có lẽ giữa hai người chỉ còn lại xấu hổ, cậu không hiểu vì sao lúc này Tưởng Thần lại còn muốn liên lạc với cậu.

【Cậu còn giận sao?】
【Cậu yêu em ấy thật à?】
【Sao cậu không nhận điện thoại của tôi?】
......!
Cố Văn Hi không biết nên nói như thế nào, mấy tháng trước cậu kết bạn với Lương Thiến, cậu tự biết mình không phải là mẫu hình bạn trai tốt.

Lúc trước đối phương thổ lộ với cậu trong quán bar cậu cũng đồng ý, nhưng lại không đặt nhiều tâm tư để nói chuyện yêu đương.

Lương Thiến không phải là bạn gái đầu tiên của cậu, cũng có thể không phải là người cuối cùng, nhưng cũng đặc biệt một chút.

Cậu tức giận không phải là vì bạn thân đánh chủ ý lên bạn gái của mình mà là lúc hai người họ ở cùng một chỗ cậu cũng chẳng hay biết gì, hệt như tên ngốc đợi người khác đến nói trên đầu mày xanh rồi kìa.

Trong vòng bạn bè của cậu biết chuyện này, một tên thẳng nam ung thư(1) còn khuyên cậu "Đừng vì phụ nữ mà sứt mẻ tình anh em", bọn họ nào biết Cố Văn Hi tức giận là do thằng anh em Tưởng Thần lừa gạt.

Nếu Lương Thiến thích người khác hoặc hai người họ sớm thẳng thắn với cậu thì nói không chừng cậu còn có thể lịch sự mà chúc phúc hai câu, ai nấy đều bình yên.

(1)Thẳng nam ung thư(直男癌): Chỉ những người đàn ông lợi dụng tiêu chuẩn phổ biến của xã hội về hình tượng nữ tính của người phụ nữ để áp đặt, cổ hủ hóa thân phận giới tính, yêu cầu phái nữ kiềm chế bản tính chân thực, phải gần sát với hình tượng mà xã hội kỳ vọng.


(Theo Baike)
Hệt như ba cậu, mâu thuẫn với Tưởng Thần cũng xảy ra cùng lúc, cũng không thể ở lại quán bar được nữa, Cố Văn Hi hoàn toàn nghĩ đến việc rời khỏi nhà, tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu ra ngoài ở một mình.

Tùy tiện ấn vào diễn đàn WeChat, một người anh em khác là Tằng Bạc Niên đang yểm trợ giúp cậu:【Được rồi được rồi, đừng nhìn chằm chằm hành tung anh Cố của mọi người nữa, nhiệt tình như vậy thì chi bằng đi kiếm tiền đi.】 Rốt cuộc có đi đâu thì cậu cũng chỉ nói cho Tằng Bạc Niên biết.

Trong diễn đàn đều là bạn bè quen từ lúc đại học, quan hệ không tồi, kết giao cũng tương đối giống nhau, mọi người ầm ĩ một trận thì cũng không nhắc đến chuyện của cậu nữa.

Cố Văn Hi không không trả lời tin nhắn nào, cậu ấn tắt điện thoại.

Không lâu sau, ngược lại cậu không cảm thấy say nhưng cũng không thoải mái gì, đầu của cậu cứ nhức âm ỉ.

...!
Cố Văn Hi tỉnh dậy vì lạnh.

Chập chờn ngủ một giấc, chỉ mới hơn chín giờ, trên người cậu quấn kín chăn nhưng vẫn bị lạnh tới nỗi hàm răng phát run.

Trên núi vào đầu tháng mười một thời tiết cũng không quá rét lạnh.

Cố Văn Hi bất đắc dĩ nhìn cơ thể của mình, thật ra cậu vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, trong nhà và chung cư quanh năm nhiệt độ luôn duy trì ổn định ở 24 độ C, yếu ớt quen rồi nên trải qua một đêm lạnh quả thật có hơi gian nan.

Cậu nhìn quanh, khả năng máy sưởi của căn phòng này được gắn trên đầu của máy điều hòa kia đi, mang theo một tia hy vọng, cậu lập tức đi xuống giường tìm điều khiển từ xa.

Không thu hoạch được gì.

Cậu mở cửa đi ra khỏi phòng..