Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 34

Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Điều này... Ý này chẳng phải Chính phủ nói thẳng với người dân là Chúa tể và thẻ là có thật sao?”

“Loại chuyện này vốn không có khả năng giấu được, hiện tại người dân đã bàn tán sôi nổi rồi.”

Huống chi sự im lặng của Chính phủ từ đầu đã là một câu trả lời, bây giờ chẳng qua là đâm thủng lớp giấy này mà thôi.

Cuối cùng, các Bộ trưởng Quốc hội bỏ phiếu, xác nhận kế hoạch tìm kiếm sự giúp đỡ từ công dân.

Thế giới này đã trở nên khác với trước đây, thời điểm cần thiết cho phép công dân không phải là quân nhân tham gia bảo vệ đất nước và những người khác có lẽ sẽ mang lại bình minh mới cho bầu trời ảm đạm này.

Chẳng bao lâu, quan chức trung ương của Chính phủ đã phát hành một bài đăng.

Trung ương (✓): [LAN TRUYỀN KHẨN CẤP!!] Những kẻ xâm nhập nước S đã vào thành phố Y và bắt giữ 67 con tin bên chúng ta, trong đó có hơn 15 trẻ em. Rất cấp bách cần một thẻ bài có thể đưa các chiến sĩ đến biên giới trong vòng 30 phút!

Sau khi thông tin này được công bố hiển nhiên được thông báo thẳng cho công ty xây dựng nền tảng mạng xã hội, đưa nó lên ngay vị trí đầu tiên trên hot search, đẩy đến trước mặt một lượng lớn cư dân mạng.

[???]

[Vội vàng rời khỏi, nhất định do tư thế tiến vào tài khoản Weibo của tôi không đúng]

[Thẻ bài??!! Thật hay giả? Cho nên đây là tuyên bố chính thức?]

[Tôi... Tôi bối rối quá]

[Sợ ghê! Bề trên cho cái lời chắc chắn, cho nên thực sự có một vị thần tên là Chúa Tể mang theo thẻ bài xuất hiện ở đây?]

[Tôi nghi không chừng bị hack rồi á?]

[Hacker xâm nhập +1]

Vốn trong khoảng thời gian này đông đảo cư dân mạng bàn tán và chú ý nhiều nhất về những chuyện liên quan đến thẻ bài, hoảng sợ có, nửa tin nửa ngờ có; đến khi chợt nhìn thấy thông tin chính thức này thì ngỡ ngàng.

Tuy nhiên trong vòng chưa đầy một phút, các quan chức của các thành phố lớn đã chuyển tiếp bài đăng này.

Thành phố A (✓): GẤP! Đồng bào cần cứu viện!

Thành phố B (✓): GẤP! Nước S là một quốc gia hỗn loạn, và một khi phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc vào đất nước này thì y như thân rơi vào địa ngục!

Thành phố C (✓): GẤP! Hàng chục đồng bào đang tuyệt vọng chờ đợi sự giúp đỡ của tổ quốc!

Thành phố D (✓): GẤP!...

Ngoài việc các quan chức lớn chuyển tiếp còn có tài khoản thông báo tin tức của Trung ương biên tập chi tiết tình huống và công bố; từ hình ảnh khủng b0 trong nước S đến cuộc tấn công này, để cho người dân biết chính xác những gì đã xảy ra, với tình hình khẩn cấp như thế nào.

Trong một khoảnh gian, sự chú ý của mọi người dời từ thẻ và Chúa Tể sang bản thân sự kiện này.

[Thật đáng sợ! Cái này có khác gì sinh viên đại học đang êm đẹp bỗng bị bọn buôn người bắt cóc lên núi?]

[Nước S biến thành như vậy là vì tuân thủ các quy tắc của Lò Giết Mổ. Đột nhiên rất cảm động, đất nước của tui đã kiên trì đối đầu, không bao giờ thỏa hiệp!]

[Hy vọng rằng nếu ai đó thực sự có loại thẻ này, hãy giúp đỡ những người đồng bào đó. Không dám tưởng nếu họ bị đưa vào quốc gia ấy thì họ sẽ ngay lập tức bị đối xử như thế nào nữa.]

[Đất nước gặp nạn, người dân có trách nhiệm.]

[Chuyển tiếp, GẤP!]

Cư dân mạng nhao nhao chuyển tiếp bài viết, hy vọng rằng thực sự có Thẻ Dịch Chuyển xuất hiện để cứu đồng bào không còn mắc kẹt trong nước lửa, đồng thời còn khẩn trương chú ý.

Nhưng theo đà số lượng tin nhắn ngày càng tăng, các âm thanh khác ngày càng nhiều.

[Chỉ có tôi quan tâm nếu ai đó thực sự sở hữu thẻ này và lấy nó ra rồi, nó vẫn còn là tài sản cá nhân của người đó không?]

[Có thẻ thì nhất định phải lấy ra à? Thế chả phải là lấy mất về mặt đạo đức à?

[Thẻ loại dịch chuyển ở thời đại hiện tại thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không nên bán đi. Ai mà bán là ngu, đúng không?]

[Làm sao mới có được thẻ bài dạ?]

Nhà ga đã gửi một tài xế lái xe lửa mới và bắt đầu vận hành trở lại, cho tàu xình xịch chạy về phía sân ga. Bầu không khí trong xe lửa hoảng loạn, ai đó đang khóc, ai đó thì run rẩy gọi cho gia đình. Ông Chủ ngồi ở vị trí của mình và nhìn vào thông tin trên máy tính.

Chiêu thức này của Chính phủ đúng là cách tốt nhất, nếu như thành công ắt sẽ cứu được con tin với chi phí thấp nhất có thể và lấy lại vật liệu. Nhưng phải chăng họ đã bỏ qua bản chất con người rồi?

Thẻ bài, một bảo vật quan trọng nhường này, thật sự sẽ có ai đó sẽ sẵn sàng mạo hiểm để lấy ra sao? Nhìn vào những tuyên bố ở đây là biết có bao nhiêu người ích kỷ; ngay cả trong thời đại này thì chúng đơn thuần thể hiện mặt xấu xa của bản chất con người một cách rõ ràng hơn.

Nếu có ai đạt được thẻ Dịch Chuyển thật thì chẳng lấy ra đâu.

Vị trí của chuyến tàu bị buộc phải dừng lại quá gần biên giới, chưa kể tụi Lãnh địa Tham Lang còn đi đường tắt nên chỉ cần 20 phút để vượt qua biên giới, và khoảng 10 phút nữa là móc nối được đám Lãnh địa Tham Lang bên kia và chẳng mất nhiều thời gian để vào khu vực biên giới nước S. Nói cách khác, thời gian giải cứu tối ưu chỉ có tối đa 40 phút.

Ngay cả một tiếng còn chưa tới, tựa hồ nào có đủ để chủ thẻ suy nghĩ rõ rành chuyện có nên lấy thẻ mình ra. Họ chẳng đợi được.

Khóe miệng y cong lên, là nụ cười lạnh lùng chế giễu.

...

Thời gian trôi qua từng giờ, cư dân mạng đang theo dõi trực tuyến mong được nhìn thấy những tin tức mới nhất, nhưng tin tức mới cứ mãi chả hiện lên.

Chỉ huy thành phố Y hối hận chẳng thôi vì mình bị thao túng, vết thương do mới lấy viên đạn ra và băng bó lại ứa máu chẳng kìm được khi bị ông ta vô thức bóp vào đó một cái.

Trung ương thu được thẻ bài, còn chưa kịp phân phối cho các thành phố nên thời điểm này đã là dạng nước xa không thể cứu lửa gần, cả nước đang mong đợi một Thẻ Dịch Chuyển xuất hiện.

“Thủ trưởng, anh nghỉ ngơi một chút, đừng giày vò tay mình nữa!”

“Trời ơi, ngậm miệng đi!”

Nếu không phải ông bị kiểm soát, mọi thứ sẽ không phát triển thành thế này. Đều do ông hết, đang yên đang lành, mắc cái gì mình lại nhận video từ xa đó, cái gì mà hẹn hò từ xa online! Nếu không trả lời cuộc gọi video đó, sẽ không bị hút hồn xuyên thời không như thế, mọi thứ cũng không biến thành như bấy giờ!

“Tổng thống đã kêu anh đừng có quan tâm quá mức, trước tiên chuyên tâm xử lý chuyện trước mắt này đã.” Người lính canh gác mở một đôi mắt to trong veo, trong đó lóe lên sự sùng bái với cấp trên.

“...” Cái này là lòng thương hại! Sau khi biết chân tướng vì sao ông dính chiêu bèn thương hại ông đã cứng tuổi mà còn bị lừa tình trên mạng! Dù sao cái thầy Ngoại Cảm ghê tởm đó không chỉ lừa ông mà còn lừa luôn cả đội trưởng bên bộ đội biên phòng. Nhưng cái chuyện này đúng là quá xấu hổ, tuyệt nói không được nói ra khi đối mặt với đám người trẻ tuổi ngưỡng mộ ông.

Trên thế giới này, thầy Ngoại Cảm có thể hớp hồn người khác thông qua mạng đã thuộc hàng cao thủ cấp cao trong số những Người Ngoại Cảm. Trước đây chưa bao giờ nghe nói nước S có những người này. Tất cả cũng vì nước S tuân thủ các quy tắc của Lò Giết Mổ, Người Ngoại Cảm ở những nơi này có được địa vị tiền bạc và lòng yêu mến ít hơn hẳn so với các quốc gia chịu chống lại Lò Giết Mổ.

Vì sao người này lại tới nước S, thậm chí còn thay Lãnh địa Tham Lang làm loại mánh khóe hạ thấp thế này?

Điều này làm bọn ông hoang mang nhưng không phải là những gì họ nên quan tâm ngay bây giờ.

“Trung ương vẫn chưa có tin tức sao?” Chỉ huy hỏi lại.

“Chưa...”

“Đã 20 phút rồi!” Chỉ huy lo lắng như trong lòng có lửa đốt, ông tự trách mình, chỉ muốn lấy cái chết để đền tội.

Không chỉ có mỗi chỉ huy, bên phía Trung ương cũng sốt ruột như thế.

Kim đồng hồ lạch cạch quay, tiếng quay đập vào trong lòng mỗi người. Ai nấy im lặng chờ đợi, vô thức đổ cả mồ hôi.

...

“Thật sự có người giữ thẻ bài Dịch Chuyển?”

“Đã trôi qua nửa tiếng rồi... Lo quá đi, tôi không thể tập trung vào công việc của mình nữa.”

“Dứt khoát xin nghỉ nửa tiếng thôi...”

“Cậu nói đúng!”

Mới ăn cơm trưa không lâu, người đẹp này đang nói chuyện ở quán cà phê, cô nàng chẳng còn lòng dạ nào đi làm bèn nhắn tin xin cấp trên nghỉ nửa tiếng, muốn chờ kết quả bên thành phố Y, kết quả là sếp trả lời bằng dấu chấm than.

“... Có vẻ như không chỉ có mỗi chúng ta có ý tưởng này, tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả nên chẳng màng đi làm.”

“Bản thân sếp còn không muốn làm, đã thông báo trong nhóm rằng giờ làm việc buổi chiều sẽ được lùi lại một tiếng.”

Phóng tầm mắt ra ngoài, cho dù đó là bên trong quán cà phê hay là người đi bộ bên ngoài quán, không ai không cầm điện thoại di động hoặc là nói chuyện sốt ruột với những người khác, bầu không khí căng thẳng lan rộng.

Một người đàn ông trung niên đeo kính và mặc một bộ đồ quê mùa trong cảnh này trông có vẻ cứ lạc quẻ, bởi vì ông ta cứ như ngồi trên đống lửa với biểu hiện rối rắm, đầu đầy mồ hôi.

Thỉnh thoảng ông ta chạm vào túi của mình với bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chạm vào một cái gì đó cứng và góc cạnh.

Những người xung quanh nào biết, thẻ Dịch Chuyển được người dân cả nước quan tâm vào thời điểm này ở ngay chỗ chẳng đáng chú ý trên người đàn ông. Ai mà nghĩ được chứ? Cái này do ông ta nhặt được, lúc đầu chỉ cảm thấy đẹp ai mà ngờ nó lại có chức năng thần kỳ này. Ông ta không nói cho ai biết dù là vợ hay cha mẹ, ông giữ bí mật, chỉ thỉnh thoảng khi đi làm về nhà mà không có ai xung quanh thì dịch chuyển về thẳng nhà.

Đó là bí mật của ông ta, cả đời này của ông ta rất bình bình, điểm trung bình khi còn đi học, thi vào một trường đại học trung bình, đi làm lấy một mức lương trung bình, xem mắt và kết hôn với vợ, bởi vì cảm thấy thế giới này không có hy vọng nên hai vợ chồng không tính đẻ con ra để nó chịu khổ. Chính là một người chẳng đáng chú ý.

Thẻ này là sự tồn tại phi thường nhất của cuộc sống bình thường của ông, là kho báu của ông, ông nghĩ tới là đã thấy vô cùng hạnh phúc.

Giờ đây, tất cả mọi người chỉ vào thẻ của ông để cứu mạng sống.

Nếu ông giao ra thẻ này, có phải chẳng khác nào nộp lên cho quốc gia? Sẽ không trả lại cho ông nữa? Nhưng… Nhưng một Chính phủ lớn như vậy, không thể không cứu người được khi chẳng có thẻ này! Có lẽ, có lẽ không chỉ là một mình ông sở hữu thẻ Dịch Chuyển? Dân số trên khắp đất nước nhiều là thế, chuyện của thẻ và Chúa Tể đã bàn lâu quá rồi, chắc chắn có những người khác đạt được thẻ Dịch Chuyển!

Ông giữ chặt túi của mình, toàn thân căng thẳng, cảnh giác khôn cùng.

Phải có những người khác có thẻ Dịch Chuyển, phải có, mau ra ngoài đi, làm ơn ra ngay đi, không còn thời gian đâu!

Tại thời điểm này, tổ chức Lãnh địa Tham Lang đã thành công xuất cảnh, bước vào ranh giới chung. Chỉ còn chưa đầy 20 phút nữa là hết thời gian giải cứu tốt nhất.

...

Hơn một chục chiếc xe di chuyển nhanh chóng trên đường với cây cối tươi tốt ở cả hai bên, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước chảy óc ách từ nơi xa truyền tới.

Ngay khi ra khỏi đường biên giới, đám người đã thư giãn được một chút.

“Lần này thật sự là trở về với thắng lợi, biết thế đã tới cướp bóc từ sớm rồi.”

“Lần này là thăm dò, lần sau mang theo càng nhiều anh em tới luôn!”

“Thằng ngu, sao mà dễ như vậy. Lần kế họ sẽ cảnh giác hơn, có lẽ không có lần thứ hai.”

“Đừng có một mực thúc đẩy thanh thế của người khác, diệt luôn uy phong của mình. Chúng ta có thầy ở đây, bọn họ khó lòng phòng bị.”

Tên lái xe trò chuyện thông qua bộ đàm, giọng nói rất lớn đầy tự hào và vui vẻ.

“Cái thằng Tyran đó phấn khởi muốn chết rồi, nhiều đàn bà thế này, tụi bây có tin là nó vừa chạm mặt là tuột ngay quần xuống không?”

“Đâu chỉ có nó, cái thằng bên cạnh tao đây này. Nếu không phải mắc lái xe, lúc này đã muốn chui vào tìm sung sướng rồi… Này, bình tĩnh tí, đừng kẹp tay lái!”

“Ha ha ha ha...”

Những lời tục tĩu này đến tai mấy người phụ nữ trong thùng hàng phía sau làm họ sợ hãi đến mức run rẩy, nghẹn ngào thút thít; có người cố gắng giữ bình tĩnh và an ủi những người khác.

“Không sao đâu, Tổ quốc sẽ cứu chúng ta!”

“Dù có gặp cái gì cũng đừng buông xuôi, sống sót, chắc chắn chờ được cứu viện!”

...

Mười phút trôi qua, trang ωeb Chính phủ vẫn chưa cập nhật bất kỳ thông tin nào.

Bên trong tòa nhà Quốc hội, không khí yên tĩnh đến nghẹt thở.

Không ai biết, 10 phút cuối chờ đợi này sẽ có kết quả thế nào.

...

[Có nhầm lẫn gì không? Không ai có thẻ sao? Đừng có ích kỷ như vậy được không? Chính phủ nói mượn, là mượn dùng mà thôi! Không có thời gian đâu, mau ra đây đi!]

Đầu người đàn ông đổ mồ hôi ướt đẫm, ngón tay ông gõ mạnh trên màn hình điện thoại di động, câu gầm gừ chìm vào vô số tin nhắn trên mạng.

“Xong rồi, chắc là không ra…”

“Không phải còn 10 phút nữa à? Lỡ có thì sao?”

Truyền vào tai ông những tiếng bàn tán này làm người đàn ông chảy càng nhiều mồ hôi hơn. Mấy người xung quanh thấy ông như vậy bèn không tự chủ được mà dịch xa một chút, cảm thấy người này rất kỳ quái.

“Nếu tôi có thẻ, tôi cũng không muốn lấy nó ra, nói là mượn dùng nhưng sẽ trả lại thật à?”

“Anh nói như vậy cũng quá ích kỷ rồi, không trả thì không trả thôi. Cho Chính phủ chắc chắn có tác dụng ý nghĩa hơn so với việc anh lấy ra chơi!”

“Cái này, cái này không thể nói như vậy...”

“Một người như anh không xứng đáng có được thẻ! Tôi thấy cả đời này anh chẳng có được tấm thẻ nào đâu, anh cứ nghĩ đi!”

Thời gian chảy chẳng thương xót gì.

Một phút... Hai phút...

“A!” người đàn ông trung niên vỗ mạnh vào bàn và đứng dậy, ông hù người ta tới nỗi mọi tiếng động trong quán cà phê im bặt trong phút chốc, ai nấy nhìn về phía ông.

“Ông dây liều mạng!” Người đàn ông trung niên lại rống lên một tiếng và rút thẻ bài trong túi ra, “Đích đến là tòa nhà Quốc hội!”

Người đàn ông trung niên trông ướt sũng lôi tha lôi thôi bỗng biến mất tại chỗ.

Quán cà phê im lặng một lúc lâu, mọi người trợn mắt há hốc mồm, sau đó vỡ òa nổ tung.

...

Trong 5 phút cuối cùng của thời điểm quan trọng, họ chào đón một thẻ Dịch Chuyển. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nhìn người tới.

“Tên của anh là gì?”

Lần đầu tiên trong đời người đàn ông trung niên nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy nên cứ thấp thỏm lo lắng: “Lâm Diệp Thành.”

“Làm tốt lắm! Chúng tôi sẽ không quên đóng góp của anh!”

Lá bài Dịch Chuyển này được giao cho một chiến sĩ đã được chọn từ lâu, anh ta cầm lá bài Dịch Chuyển này cùng với những lá bài khác phù hợp với trận chiến và lập tức xuất phát.

Người lính biến mất tại chỗ, những tảng đá đè nặng trong trái tim của tất cả mọi người cũng biến mất, và hơi thở cũng dễ dàng hơn.

Người phụ trách bài viết trên ωeb chính thức của Chính phủ sắp lên tiếng thông báo tin tốt cho công chúng.

Đột nhiên một cuộc gọi đến, id người gọi là của chiến sĩ vừa biến mất trong tòa nhà Quốc hội.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sĩ quan của anh ta vội vàng bắt máy.

“Bây giờ tôi đang ở trên đường cao tốc G-611 ngoại tỉnh, thẻ Dịch Chuyển không còn hiệu lực!” Người chiến sĩ đứng trên đường cao tốc mà mù mờ.

Bọn họ vội vàng nhìn về phía chủ nhân thẻ bài: “Lâm Diệp Thành, thẻ này có chuyện gì đây?”

Lâm Diệp Thành: “Tôi, tôi không biết đâu. Tôi, tôi nhặt được.”

Sấm sét giữa trời quang.

Lá bài này do Lâm Diệp Thành chó ngáp phải ruồi nhặt được, nói cách khác, ông chưa từng thấy Chúa Tể, không có Chúa Tể giảng giải chức năng và hạn chế của thẻ bài. Hiển nhiên thẻ Dịch Chuyển là thẻ giới hạn thời gian, hơn nữa khoảng cách dịch chuyển có hạn. Chẳng qua Lâm Diệp Thành là thành viên của thủ đô, chỉ dịch chuyển thẳng một đường giữa hai điểm là nhà và công ty, chưa từng ra tỉnh, ông hoàn toàn không rõ những thứ này!

Và tại thời điểm này, chỉ còn 3 phút nữa.

Ba phút...

Thời gian còn lại tưởng chừng như làm người ta nhụt chí.

Mặc dù những người trong quán cà phê đã tiết lộ rằng thẻ bài được hàng triệu người ngóng trông đã xuất hiện, nhưng trang ωeb chính thức của Chính phủ lại chẳng lên tiếng, thế là những giọng nói yếu ớt này đã bị nhấn chìm trong một lượng lớn tin nhắn.

[Còn chưa có tin tức?]

[Một chút thời gian như vậy, cảm giác là không có]

[Woω, rốt cuộc là không có thẻ hay là có mà giấu đi không lấy ra đây. Nếu là giấu đi, vậy thật đúng là...]

[Không thể trông cậy vào rồi, chỉ có thể hy vọng Chính phủ nhanh chóng cho người đến nước S giải cứu, hy vọng các con tin không bị tổn thương quá lớn, ít nhất cũng phải còn sống.]

[...]

Cư dân mạng đang mong mỏi trông mong cũng cảm thấy nhụt chí.

Ông Chủ bước ra khỏi sân ga, y nhìn vào điện thoại di động và thầm nghĩ: quả nhiên là thế, con người là một sinh vật đê hèn thế này. Y biết ai đó có thẻ Chính phủ cần trong tay, nhưng rõ ràng người đó không xuất hiện.

...

Tòa nhà Quốc hội.

Tô Nại: “Khởi động kế hoạch B…”

Âm thanh dừng đột ngột.

Tất cả mọi người đứng lên cảnh giác, các nhân viên bảo vệ lần lượt rút súng ra nhắm, chiến sĩ cũng nắm chặt thẻ bài, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Trong hội trường của tòa nhà Quốc hội, nơi được quân đội hùng hậu canh gác, một cánh cửa xuất hiện một cách lạ kỳ.

Cánh cửa đó chỉ là một cánh cửa, cũng có khung cửa và cửa ra vào, ngoài ra chẳng có gì hết. Nó cứ đột ngột và kỳ lạ dựng đứng trong hư không.

Tay cầm cửa di chuyển, cánh cửa từ từ mở ra.

Một người phụ nữ trung niên mặc áo choàng đỏ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Cách người phụ nữ đối mặt với những nhân vật lớn này chênh lệch rất lớn so với Lâm Diệp Thành. Vẻ mặt bà bình tĩnh, giọng điệu cũng rất từ tốn. Ánh mắt và thái độ này đúng là thứ mọi người đã quen, đó là một tín đồ sùng đạo của Chúa tể, trong lòng chỉ tín ngưỡng một mình Chúa tể; và cũng bởi vì có đức tin, do đó họ không sợ bất cứ ai hay bất kỳ thứ gì trên thế giới này.

“Ta nghĩ, Chúa sẽ hy vọng ta làm như vậy.”

Người phụ nữ trung niên đóng cửa lại rồi mở cửa, phong cảnh bên trong cửa đã thay đổi, đường bê tông, phong cảnh tươi tốt ở hai bên, còn bên đối diện với cánh cửa là biên giới thành phố Y!

“Đây là Cánh Cửa Thần Kỳ, mở cửa là có thể tới bất cứ nơi nào.”

Sự ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ này đến nhanh hơn cơn lốc xoáy, làm cho trái tim của mọi người đột nhiên nhảy tới bầu trời từ đáy thung lũng, làm họ gần như choáng ngợp với sự phấn khích.

“Nhanh lên! Chỉ còn lại một phút!”

“Chờ một chút.” Tô Nại lên tiếng: “Nếu đã nhận được sự giúp đỡ của Thần và Cánh Cửa Thần Kỳ này, để chấm dứt trận chiến càng sớm càng tốt, vui lòng đi đón một người trước đã.

Chương 34: Cánh cửa thần kì

Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Điều này... Ý này chẳng phải Chính phủ nói thẳng với người dân là Chúa tể và thẻ là có thật sao?”

“Loại chuyện này vốn không có khả năng giấu được, hiện tại người dân đã bàn tán sôi nổi rồi.”

Huống chi sự im lặng của Chính phủ từ đầu đã là một câu trả lời, bây giờ chẳng qua là đâm thủng lớp giấy này mà thôi.

Cuối cùng, các Bộ trưởng Quốc hội bỏ phiếu, xác nhận kế hoạch tìm kiếm sự giúp đỡ từ công dân.

Thế giới này đã trở nên khác với trước đây, thời điểm cần thiết cho phép công dân không phải là quân nhân tham gia bảo vệ đất nước và những người khác có lẽ sẽ mang lại bình minh mới cho bầu trời ảm đạm này.

Chẳng bao lâu, quan chức trung ương của Chính phủ đã phát hành một bài đăng.

Trung ương (✓): [LAN TRUYỀN KHẨN CẤP!!] Những kẻ xâm nhập nước S đã vào thành phố Y và bắt giữ 67 con tin bên chúng ta, trong đó có hơn 15 trẻ em. Rất cấp bách cần một thẻ bài có thể đưa các chiến sĩ đến biên giới trong vòng 30 phút!

Sau khi thông tin này được công bố hiển nhiên được thông báo thẳng cho công ty xây dựng nền tảng mạng xã hội, đưa nó lên ngay vị trí đầu tiên trên hot search, đẩy đến trước mặt một lượng lớn cư dân mạng.

[???]

[Vội vàng rời khỏi, nhất định do tư thế tiến vào tài khoản Weibo của tôi không đúng]

[Thẻ bài??!! Thật hay giả? Cho nên đây là tuyên bố chính thức?]

[Tôi... Tôi bối rối quá]

[Sợ ghê! Bề trên cho cái lời chắc chắn, cho nên thực sự có một vị thần tên là Chúa Tể mang theo thẻ bài xuất hiện ở đây?]

[Tôi nghi không chừng bị hack rồi á?]

[Hacker xâm nhập +1]

Vốn trong khoảng thời gian này đông đảo cư dân mạng bàn tán và chú ý nhiều nhất về những chuyện liên quan đến thẻ bài, hoảng sợ có, nửa tin nửa ngờ có; đến khi chợt nhìn thấy thông tin chính thức này thì ngỡ ngàng.

Tuy nhiên trong vòng chưa đầy một phút, các quan chức của các thành phố lớn đã chuyển tiếp bài đăng này.

Thành phố A (✓): GẤP! Đồng bào cần cứu viện!

Thành phố B (✓): GẤP! Nước S là một quốc gia hỗn loạn, và một khi phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc vào đất nước này thì y như thân rơi vào địa ngục!

Thành phố C (✓): GẤP! Hàng chục đồng bào đang tuyệt vọng chờ đợi sự giúp đỡ của tổ quốc!

Thành phố D (✓): GẤP!...

Ngoài việc các quan chức lớn chuyển tiếp còn có tài khoản thông báo tin tức của Trung ương biên tập chi tiết tình huống và công bố; từ hình ảnh khủng b0 trong nước S đến cuộc tấn công này, để cho người dân biết chính xác những gì đã xảy ra, với tình hình khẩn cấp như thế nào.

Trong một khoảnh gian, sự chú ý của mọi người dời từ thẻ và Chúa Tể sang bản thân sự kiện này.

[Thật đáng sợ! Cái này có khác gì sinh viên đại học đang êm đẹp bỗng bị bọn buôn người bắt cóc lên núi?]

[Nước S biến thành như vậy là vì tuân thủ các quy tắc của Lò Giết Mổ. Đột nhiên rất cảm động, đất nước của tui đã kiên trì đối đầu, không bao giờ thỏa hiệp!]

[Hy vọng rằng nếu ai đó thực sự có loại thẻ này, hãy giúp đỡ những người đồng bào đó. Không dám tưởng nếu họ bị đưa vào quốc gia ấy thì họ sẽ ngay lập tức bị đối xử như thế nào nữa.]

[Đất nước gặp nạn, người dân có trách nhiệm.]

[Chuyển tiếp, GẤP!]

Cư dân mạng nhao nhao chuyển tiếp bài viết, hy vọng rằng thực sự có Thẻ Dịch Chuyển xuất hiện để cứu đồng bào không còn mắc kẹt trong nước lửa, đồng thời còn khẩn trương chú ý.

Nhưng theo đà số lượng tin nhắn ngày càng tăng, các âm thanh khác ngày càng nhiều.

[Chỉ có tôi quan tâm nếu ai đó thực sự sở hữu thẻ này và lấy nó ra rồi, nó vẫn còn là tài sản cá nhân của người đó không?]

[Có thẻ thì nhất định phải lấy ra à? Thế chả phải là lấy mất về mặt đạo đức à?

[Thẻ loại dịch chuyển ở thời đại hiện tại thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không nên bán đi. Ai mà bán là ngu, đúng không?]

[Làm sao mới có được thẻ bài dạ?]

Nhà ga đã gửi một tài xế lái xe lửa mới và bắt đầu vận hành trở lại, cho tàu xình xịch chạy về phía sân ga. Bầu không khí trong xe lửa hoảng loạn, ai đó đang khóc, ai đó thì run rẩy gọi cho gia đình. Ông Chủ ngồi ở vị trí của mình và nhìn vào thông tin trên máy tính.

Chiêu thức này của Chính phủ đúng là cách tốt nhất, nếu như thành công ắt sẽ cứu được con tin với chi phí thấp nhất có thể và lấy lại vật liệu. Nhưng phải chăng họ đã bỏ qua bản chất con người rồi?

Thẻ bài, một bảo vật quan trọng nhường này, thật sự sẽ có ai đó sẽ sẵn sàng mạo hiểm để lấy ra sao? Nhìn vào những tuyên bố ở đây là biết có bao nhiêu người ích kỷ; ngay cả trong thời đại này thì chúng đơn thuần thể hiện mặt xấu xa của bản chất con người một cách rõ ràng hơn.

Nếu có ai đạt được thẻ Dịch Chuyển thật thì chẳng lấy ra đâu.

Vị trí của chuyến tàu bị buộc phải dừng lại quá gần biên giới, chưa kể tụi Lãnh địa Tham Lang còn đi đường tắt nên chỉ cần 20 phút để vượt qua biên giới, và khoảng 10 phút nữa là móc nối được đám Lãnh địa Tham Lang bên kia và chẳng mất nhiều thời gian để vào khu vực biên giới nước S. Nói cách khác, thời gian giải cứu tối ưu chỉ có tối đa 40 phút.

Ngay cả một tiếng còn chưa tới, tựa hồ nào có đủ để chủ thẻ suy nghĩ rõ rành chuyện có nên lấy thẻ mình ra. Họ chẳng đợi được.

Khóe miệng y cong lên, là nụ cười lạnh lùng chế giễu.

...

Thời gian trôi qua từng giờ, cư dân mạng đang theo dõi trực tuyến mong được nhìn thấy những tin tức mới nhất, nhưng tin tức mới cứ mãi chả hiện lên.

Chỉ huy thành phố Y hối hận chẳng thôi vì mình bị thao túng, vết thương do mới lấy viên đạn ra và băng bó lại ứa máu chẳng kìm được khi bị ông ta vô thức bóp vào đó một cái.

Trung ương thu được thẻ bài, còn chưa kịp phân phối cho các thành phố nên thời điểm này đã là dạng nước xa không thể cứu lửa gần, cả nước đang mong đợi một Thẻ Dịch Chuyển xuất hiện.

“Thủ trưởng, anh nghỉ ngơi một chút, đừng giày vò tay mình nữa!”

“Trời ơi, ngậm miệng đi!”

Nếu không phải ông bị kiểm soát, mọi thứ sẽ không phát triển thành thế này. Đều do ông hết, đang yên đang lành, mắc cái gì mình lại nhận video từ xa đó, cái gì mà hẹn hò từ xa online! Nếu không trả lời cuộc gọi video đó, sẽ không bị hút hồn xuyên thời không như thế, mọi thứ cũng không biến thành như bấy giờ!

“Tổng thống đã kêu anh đừng có quan tâm quá mức, trước tiên chuyên tâm xử lý chuyện trước mắt này đã.” Người lính canh gác mở một đôi mắt to trong veo, trong đó lóe lên sự sùng bái với cấp trên.

“...” Cái này là lòng thương hại! Sau khi biết chân tướng vì sao ông dính chiêu bèn thương hại ông đã cứng tuổi mà còn bị lừa tình trên mạng! Dù sao cái thầy Ngoại Cảm ghê tởm đó không chỉ lừa ông mà còn lừa luôn cả đội trưởng bên bộ đội biên phòng. Nhưng cái chuyện này đúng là quá xấu hổ, tuyệt nói không được nói ra khi đối mặt với đám người trẻ tuổi ngưỡng mộ ông.

Trên thế giới này, thầy Ngoại Cảm có thể hớp hồn người khác thông qua mạng đã thuộc hàng cao thủ cấp cao trong số những Người Ngoại Cảm. Trước đây chưa bao giờ nghe nói nước S có những người này. Tất cả cũng vì nước S tuân thủ các quy tắc của Lò Giết Mổ, Người Ngoại Cảm ở những nơi này có được địa vị tiền bạc và lòng yêu mến ít hơn hẳn so với các quốc gia chịu chống lại Lò Giết Mổ.

Vì sao người này lại tới nước S, thậm chí còn thay Lãnh địa Tham Lang làm loại mánh khóe hạ thấp thế này?

Điều này làm bọn ông hoang mang nhưng không phải là những gì họ nên quan tâm ngay bây giờ.

“Trung ương vẫn chưa có tin tức sao?” Chỉ huy hỏi lại.

“Chưa...”

“Đã 20 phút rồi!” Chỉ huy lo lắng như trong lòng có lửa đốt, ông tự trách mình, chỉ muốn lấy cái chết để đền tội.

Không chỉ có mỗi chỉ huy, bên phía Trung ương cũng sốt ruột như thế.

Kim đồng hồ lạch cạch quay, tiếng quay đập vào trong lòng mỗi người. Ai nấy im lặng chờ đợi, vô thức đổ cả mồ hôi.

...

“Thật sự có người giữ thẻ bài Dịch Chuyển?”

“Đã trôi qua nửa tiếng rồi... Lo quá đi, tôi không thể tập trung vào công việc của mình nữa.”

“Dứt khoát xin nghỉ nửa tiếng thôi...”

“Cậu nói đúng!”

Mới ăn cơm trưa không lâu, người đẹp này đang nói chuyện ở quán cà phê, cô nàng chẳng còn lòng dạ nào đi làm bèn nhắn tin xin cấp trên nghỉ nửa tiếng, muốn chờ kết quả bên thành phố Y, kết quả là sếp trả lời bằng dấu chấm than.

“... Có vẻ như không chỉ có mỗi chúng ta có ý tưởng này, tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả nên chẳng màng đi làm.”

“Bản thân sếp còn không muốn làm, đã thông báo trong nhóm rằng giờ làm việc buổi chiều sẽ được lùi lại một tiếng.”

Phóng tầm mắt ra ngoài, cho dù đó là bên trong quán cà phê hay là người đi bộ bên ngoài quán, không ai không cầm điện thoại di động hoặc là nói chuyện sốt ruột với những người khác, bầu không khí căng thẳng lan rộng.

Một người đàn ông trung niên đeo kính và mặc một bộ đồ quê mùa trong cảnh này trông có vẻ cứ lạc quẻ, bởi vì ông ta cứ như ngồi trên đống lửa với biểu hiện rối rắm, đầu đầy mồ hôi.

Thỉnh thoảng ông ta chạm vào túi của mình với bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chạm vào một cái gì đó cứng và góc cạnh.

Những người xung quanh nào biết, thẻ Dịch Chuyển được người dân cả nước quan tâm vào thời điểm này ở ngay chỗ chẳng đáng chú ý trên người đàn ông. Ai mà nghĩ được chứ? Cái này do ông ta nhặt được, lúc đầu chỉ cảm thấy đẹp ai mà ngờ nó lại có chức năng thần kỳ này. Ông ta không nói cho ai biết dù là vợ hay cha mẹ, ông giữ bí mật, chỉ thỉnh thoảng khi đi làm về nhà mà không có ai xung quanh thì dịch chuyển về thẳng nhà.

Đó là bí mật của ông ta, cả đời này của ông ta rất bình bình, điểm trung bình khi còn đi học, thi vào một trường đại học trung bình, đi làm lấy một mức lương trung bình, xem mắt và kết hôn với vợ, bởi vì cảm thấy thế giới này không có hy vọng nên hai vợ chồng không tính đẻ con ra để nó chịu khổ. Chính là một người chẳng đáng chú ý.

Thẻ này là sự tồn tại phi thường nhất của cuộc sống bình thường của ông, là kho báu của ông, ông nghĩ tới là đã thấy vô cùng hạnh phúc.

Giờ đây, tất cả mọi người chỉ vào thẻ của ông để cứu mạng sống.

Nếu ông giao ra thẻ này, có phải chẳng khác nào nộp lên cho quốc gia? Sẽ không trả lại cho ông nữa? Nhưng… Nhưng một Chính phủ lớn như vậy, không thể không cứu người được khi chẳng có thẻ này! Có lẽ, có lẽ không chỉ là một mình ông sở hữu thẻ Dịch Chuyển? Dân số trên khắp đất nước nhiều là thế, chuyện của thẻ và Chúa Tể đã bàn lâu quá rồi, chắc chắn có những người khác đạt được thẻ Dịch Chuyển!

Ông giữ chặt túi của mình, toàn thân căng thẳng, cảnh giác khôn cùng.

Phải có những người khác có thẻ Dịch Chuyển, phải có, mau ra ngoài đi, làm ơn ra ngay đi, không còn thời gian đâu!

Tại thời điểm này, tổ chức Lãnh địa Tham Lang đã thành công xuất cảnh, bước vào ranh giới chung. Chỉ còn chưa đầy 20 phút nữa là hết thời gian giải cứu tốt nhất.

...

Hơn một chục chiếc xe di chuyển nhanh chóng trên đường với cây cối tươi tốt ở cả hai bên, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước chảy óc ách từ nơi xa truyền tới.

Ngay khi ra khỏi đường biên giới, đám người đã thư giãn được một chút.

“Lần này thật sự là trở về với thắng lợi, biết thế đã tới cướp bóc từ sớm rồi.”

“Lần này là thăm dò, lần sau mang theo càng nhiều anh em tới luôn!”

“Thằng ngu, sao mà dễ như vậy. Lần kế họ sẽ cảnh giác hơn, có lẽ không có lần thứ hai.”

“Đừng có một mực thúc đẩy thanh thế của người khác, diệt luôn uy phong của mình. Chúng ta có thầy ở đây, bọn họ khó lòng phòng bị.”

Tên lái xe trò chuyện thông qua bộ đàm, giọng nói rất lớn đầy tự hào và vui vẻ.

“Cái thằng Tyran đó phấn khởi muốn chết rồi, nhiều đàn bà thế này, tụi bây có tin là nó vừa chạm mặt là tuột ngay quần xuống không?”

“Đâu chỉ có nó, cái thằng bên cạnh tao đây này. Nếu không phải mắc lái xe, lúc này đã muốn chui vào tìm sung sướng rồi… Này, bình tĩnh tí, đừng kẹp tay lái!”

“Ha ha ha ha...”

Những lời tục tĩu này đến tai mấy người phụ nữ trong thùng hàng phía sau làm họ sợ hãi đến mức run rẩy, nghẹn ngào thút thít; có người cố gắng giữ bình tĩnh và an ủi những người khác.

“Không sao đâu, Tổ quốc sẽ cứu chúng ta!”

“Dù có gặp cái gì cũng đừng buông xuôi, sống sót, chắc chắn chờ được cứu viện!”

...

Mười phút trôi qua, trang ωeb Chính phủ vẫn chưa cập nhật bất kỳ thông tin nào.

Bên trong tòa nhà Quốc hội, không khí yên tĩnh đến nghẹt thở.

Không ai biết, 10 phút cuối chờ đợi này sẽ có kết quả thế nào.

...

[Có nhầm lẫn gì không? Không ai có thẻ sao? Đừng có ích kỷ như vậy được không? Chính phủ nói mượn, là mượn dùng mà thôi! Không có thời gian đâu, mau ra đây đi!]

Đầu người đàn ông đổ mồ hôi ướt đẫm, ngón tay ông gõ mạnh trên màn hình điện thoại di động, câu gầm gừ chìm vào vô số tin nhắn trên mạng.

“Xong rồi, chắc là không ra…”

“Không phải còn 10 phút nữa à? Lỡ có thì sao?”

Truyền vào tai ông những tiếng bàn tán này làm người đàn ông chảy càng nhiều mồ hôi hơn. Mấy người xung quanh thấy ông như vậy bèn không tự chủ được mà dịch xa một chút, cảm thấy người này rất kỳ quái.

“Nếu tôi có thẻ, tôi cũng không muốn lấy nó ra, nói là mượn dùng nhưng sẽ trả lại thật à?”

“Anh nói như vậy cũng quá ích kỷ rồi, không trả thì không trả thôi. Cho Chính phủ chắc chắn có tác dụng ý nghĩa hơn so với việc anh lấy ra chơi!”

“Cái này, cái này không thể nói như vậy...”

“Một người như anh không xứng đáng có được thẻ! Tôi thấy cả đời này anh chẳng có được tấm thẻ nào đâu, anh cứ nghĩ đi!”

Thời gian chảy chẳng thương xót gì.

Một phút... Hai phút...

“A!” người đàn ông trung niên vỗ mạnh vào bàn và đứng dậy, ông hù người ta tới nỗi mọi tiếng động trong quán cà phê im bặt trong phút chốc, ai nấy nhìn về phía ông.

“Ông dây liều mạng!” Người đàn ông trung niên lại rống lên một tiếng và rút thẻ bài trong túi ra, “Đích đến là tòa nhà Quốc hội!”

Người đàn ông trung niên trông ướt sũng lôi tha lôi thôi bỗng biến mất tại chỗ.

Quán cà phê im lặng một lúc lâu, mọi người trợn mắt há hốc mồm, sau đó vỡ òa nổ tung.

...

Trong 5 phút cuối cùng của thời điểm quan trọng, họ chào đón một thẻ Dịch Chuyển. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nhìn người tới.

“Tên của anh là gì?”

Lần đầu tiên trong đời người đàn ông trung niên nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy nên cứ thấp thỏm lo lắng: “Lâm Diệp Thành.”

“Làm tốt lắm! Chúng tôi sẽ không quên đóng góp của anh!”

Lá bài Dịch Chuyển này được giao cho một chiến sĩ đã được chọn từ lâu, anh ta cầm lá bài Dịch Chuyển này cùng với những lá bài khác phù hợp với trận chiến và lập tức xuất phát.

Người lính biến mất tại chỗ, những tảng đá đè nặng trong trái tim của tất cả mọi người cũng biến mất, và hơi thở cũng dễ dàng hơn.

Người phụ trách bài viết trên ωeb chính thức của Chính phủ sắp lên tiếng thông báo tin tốt cho công chúng.

Đột nhiên một cuộc gọi đến, id người gọi là của chiến sĩ vừa biến mất trong tòa nhà Quốc hội.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sĩ quan của anh ta vội vàng bắt máy.

“Bây giờ tôi đang ở trên đường cao tốc G-611 ngoại tỉnh, thẻ Dịch Chuyển không còn hiệu lực!” Người chiến sĩ đứng trên đường cao tốc mà mù mờ.

Bọn họ vội vàng nhìn về phía chủ nhân thẻ bài: “Lâm Diệp Thành, thẻ này có chuyện gì đây?”

Lâm Diệp Thành: “Tôi, tôi không biết đâu. Tôi, tôi nhặt được.”

Sấm sét giữa trời quang.

Lá bài này do Lâm Diệp Thành chó ngáp phải ruồi nhặt được, nói cách khác, ông chưa từng thấy Chúa Tể, không có Chúa Tể giảng giải chức năng và hạn chế của thẻ bài. Hiển nhiên thẻ Dịch Chuyển là thẻ giới hạn thời gian, hơn nữa khoảng cách dịch chuyển có hạn. Chẳng qua Lâm Diệp Thành là thành viên của thủ đô, chỉ dịch chuyển thẳng một đường giữa hai điểm là nhà và công ty, chưa từng ra tỉnh, ông hoàn toàn không rõ những thứ này!

Và tại thời điểm này, chỉ còn 3 phút nữa.

Ba phút...

Thời gian còn lại tưởng chừng như làm người ta nhụt chí.

Mặc dù những người trong quán cà phê đã tiết lộ rằng thẻ bài được hàng triệu người ngóng trông đã xuất hiện, nhưng trang ωeb chính thức của Chính phủ lại chẳng lên tiếng, thế là những giọng nói yếu ớt này đã bị nhấn chìm trong một lượng lớn tin nhắn.

[Còn chưa có tin tức?]

[Một chút thời gian như vậy, cảm giác là không có]

[Woω, rốt cuộc là không có thẻ hay là có mà giấu đi không lấy ra đây. Nếu là giấu đi, vậy thật đúng là...]

[Không thể trông cậy vào rồi, chỉ có thể hy vọng Chính phủ nhanh chóng cho người đến nước S giải cứu, hy vọng các con tin không bị tổn thương quá lớn, ít nhất cũng phải còn sống.]

[...]

Cư dân mạng đang mong mỏi trông mong cũng cảm thấy nhụt chí.

Ông Chủ bước ra khỏi sân ga, y nhìn vào điện thoại di động và thầm nghĩ: quả nhiên là thế, con người là một sinh vật đê hèn thế này. Y biết ai đó có thẻ Chính phủ cần trong tay, nhưng rõ ràng người đó không xuất hiện.

...

Tòa nhà Quốc hội.

Tô Nại: “Khởi động kế hoạch B…”

Âm thanh dừng đột ngột.

Tất cả mọi người đứng lên cảnh giác, các nhân viên bảo vệ lần lượt rút súng ra nhắm, chiến sĩ cũng nắm chặt thẻ bài, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Trong hội trường của tòa nhà Quốc hội, nơi được quân đội hùng hậu canh gác, một cánh cửa xuất hiện một cách lạ kỳ.

Cánh cửa đó chỉ là một cánh cửa, cũng có khung cửa và cửa ra vào, ngoài ra chẳng có gì hết. Nó cứ đột ngột và kỳ lạ dựng đứng trong hư không.

Tay cầm cửa di chuyển, cánh cửa từ từ mở ra.

Một người phụ nữ trung niên mặc áo choàng đỏ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Cách người phụ nữ đối mặt với những nhân vật lớn này chênh lệch rất lớn so với Lâm Diệp Thành. Vẻ mặt bà bình tĩnh, giọng điệu cũng rất từ tốn. Ánh mắt và thái độ này đúng là thứ mọi người đã quen, đó là một tín đồ sùng đạo của Chúa tể, trong lòng chỉ tín ngưỡng một mình Chúa tể; và cũng bởi vì có đức tin, do đó họ không sợ bất cứ ai hay bất kỳ thứ gì trên thế giới này.

“Ta nghĩ, Chúa sẽ hy vọng ta làm như vậy.”

Người phụ nữ trung niên đóng cửa lại rồi mở cửa, phong cảnh bên trong cửa đã thay đổi, đường bê tông, phong cảnh tươi tốt ở hai bên, còn bên đối diện với cánh cửa là biên giới thành phố Y!

“Đây là Cánh Cửa Thần Kỳ, mở cửa là có thể tới bất cứ nơi nào.”

Sự ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ này đến nhanh hơn cơn lốc xoáy, làm cho trái tim của mọi người đột nhiên nhảy tới bầu trời từ đáy thung lũng, làm họ gần như choáng ngợp với sự phấn khích.

“Nhanh lên! Chỉ còn lại một phút!”

“Chờ một chút.” Tô Nại lên tiếng: “Nếu đã nhận được sự giúp đỡ của Thần và Cánh Cửa Thần Kỳ này, để chấm dứt trận chiến càng sớm càng tốt, vui lòng đi đón một người trước đã.

- -----oOo------