Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 31

mọi chuyện đảo lộn mà không cách nào kịp phản ứng trong phút chốc.

Một giây sau, Trương Hoài Lâm đã đưa tay cầm chặt tấm thẻ thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, tấm thẻ mà ngay cả khiến da người ta bị rách, nhỏ một giọt máu, cũng chẳng làm nổi.

Trương Hoài Lâm: “Làm thẻ bài Chúa Tể trên tay Tần Thiềm mất hết!”

50 gram thì cùng lắm là trọng lượng của một quả trứng, Tần Thiềm có hơn 50 thẻ trên tay, nếu thẻ bình thường thì có lẽ đã vượt quá mức này. Nhưng thẻ do Chúa Tể tạo ra có kết cấu rất mỏng, cộng hết trọng lượng lại vừa đúng vẫn còn trong phạm vi chịu tác dụng từ Trò Đùa Của Quỷ Nhỏ. Đúng lúc thẻ thực sự là vật bên ngoài người, vì vậy cái thẻ kia đã phát huy tác dụng.

“Dừng tay!” Tần Thiềm trợn tròn hai mắt và kêu lên một tiếng, song, âm thanh này không có tác dụng gì, anh ta gắng sức đè thẻ bài trong túi và rõ ràng cảm nhận toàn bộ đã biến mất hết rồi.

Sắc mặt Tần Dương biến đổi dữ dội, anh ta kéo quần áo Tần Thiềm, xé túi của gã: “Thẻ bài đâu? Thẻ bài đâu!”

Túi trống rỗng, thẻ không còn, tất cả chẳng rõ tung tích.

Chuyện đảo ngược xảy ra quá nhanh làm người ngoài cuộc trợn mắt há hốc mồm.

Biểu hiện dương dương đắc ý của nhà họ Tần biến mất, thay vào đó là ánh mắt đỏ kè, biểu hiện vặn vẹo. Trương Hoài Lâm vui vẻ đến cực điểm: “Mấy người cần gì phải phẫn nộ như vậy, thẻ bài này của tôi chỉ là thẻ chơi khăm, mất đi chỗ nào mà thôi chứ có phải biến mất hết đâu. Không phải tìm lại được là tốt sao?”

Nói thì nói như thế nhưng thế giới to như vậy, ai biết thẻ bị ném tới chỗ nào? Hơn nữa, còn tìm lại được à? Ai nhặt được mà không chiếm làm của riêng? Bọn họ bỏ ra nhiều tiền rút thẻ như vậy, Tần Thiềm kia khiến người ta ghen tị đến đỏ au mắt vì vận may cao, hóa ra toàn bộ toàn là làm cho người khác hưởng rồi?

Không có gì se thắt hơn có rồi lại mất đi, huống chi thứ mất đi chẳng phải là cái thứ thường mà chính là thời thế khiến một gia tộc trèo tới đỉnh! Đừng nói người nhà họ Tần, ngay cả người ngoài cuộc cũng không kìm được mà đau đớn thay cho bọn họ, đồng thời sợ hãi lui về phía sau một bước, nắm chặt thẻ bài của mình ấn vào ngực. Còn tốt còn tối, may là người nhà họ Tần quá đê tiện quá thái quá, hấp dẫn toàn bộ cơn tức của Trương Hoài Lâm, bằng không họ cũng làm không cho người khác hưởng như thế.

Tần Thiềm lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc kịch liệt thế này. Đôi mắt kiêu ngạo, xem thường người có địa vị thấp run rẩy dữ dội, đồng thời mờ mịt khiếp sợ bất lực đan xen đến gần như sụp đổ, anh ta đau lòng đến mức lảo đảo.

Thần kiếm thượng cổ... Bí tịch Kiếm tiên...

Tất cả đã biến mất... Tất cả đã biến mất...

Tần Dương cũng sụp đổ, Tần Thiềm cầm tiền đi rút thẻ hết, gã nhịn, Tần Thiềm có vận may cao, mấy thẻ bài ấy luôn có phần của gã. Thế nhưng giờ thì sao? Mất hết ráo, tiền mất mà thẻ cũng mất, gà bay trứng vỡ.

Hơn nữa còn là dạng bị thất lạc! Bị thất lạc! Từ này quả thực đáng ghét đến cực điểm, ác ý tràn đầy, còn không bằng tất cả biến mất luôn còn tốt hơn là những thứ tốt thuộc về bọn họ bị người khác nhặt được, bị người khác chiếm hữu!

“Chúa Tể, Ngài ơi! Không thể như vậy, xin vui lòng giúp chúng con một tay, làm sao mà thẻ của chúng con lại thất lạc mất thế này? Đây là những gì chúng con vừa mới rút được đấy! Chúa ơi” Tần Dương nhìn về phía Giang Tinh Chước cầu xin. Bọn họ không chịu nổi việc này, thực sự không thể chịu đựng được, trái tim đau đớn đến chết, đúng nghĩa đau đến chết!

Chúa Tể bí ẩn đứng ở đó, nhẹ nhàng và tàn nhẫn cho hay: “Mỗi thẻ có năng lực riêng của mình, ngay cả là ta vẫn phải tuân thủ các quy tắc của trò chơi, bằng không sẽ không công bằng cho những người rút thẻ khác. Có lẽ các người có thể tiếp tục rút thẻ, hồ chứa thẻ của ta có thẻ với chức năng thu hồi vật đánh rơi, nếu rút được thì có thể lấy lại thẻ bị mất.”

Tuy nhiên những người có mặt đã không có còn bao nhiêu tiền để rút thẻ, ngay cả khi có, sẽ không ai muốn cho nhà họ Tần vay. Nói đùa gì vậy, lỡ người nhà họ Tần thật sự rút được thẻ bài chức năng thu hồi vật bị thất lạc thì có chỗ tốt gì cho bọn họ chứ? Cứ để chúng lưu lạc bên ngoài, bọn họ vẫn còn có cơ hội để tìm hoặc cướp nó; cho dù không có, cũng có thể tránh được nguy cơ bị nhà họ Tần đè trên đầu ra lệnh.

Đương nhiên người nhà họ Tần cũng biết không có khả năng có người giúp đỡ. Thẻ không về lại được, thật sự không còn. Nhận thức này xuất hiện rõ ràng trong tâm trí của họ.

Mắt Tần Thiềm bịt kín một tầng máu đỏ, lệ khí ùn ùn kéo tới nhìn về phía Trương Hoài Lâm, kiếm trong nháy mắt đó cũng xuất khỏi vỏ. Anh ta nhất định phải rút gân lột da, bầm thây vạn đoạn thằng này!

Trương Hoài Lâm nhìn lại mà không sợ hãi, thấy bọn họ thống khổ như vậy, quả thật đã làm cho anh muốn cười to ra tiếng.

“Đại sư huynh! Đừng như thế!” Tần Ngọc hoảng sợ la một câu.

Lúc này người của Chính phủ tiến lên cắt đứt khúc mắc này, đồng thời cố ý bảo vệ Trương Hoài Lâm ở giữa. Tô Nại ra lệnh, không thể để Trương Hoài Lâm bỏ mạng.

“Chúa Tể, chúng tôi cũng muốn rút thẻ, xin vui lòng cho chúng tôi rút.”

Rất dễ để nói chuyện với Giang Tinh Chước, cô bảo: “Được.”

Biến cố xảy ra ngay lúc này.

Xa xa trên thác nước nhỏ chỗ khe núi, những người ẩn mình đằng sau cây dựng súng bắn tỉa tầm xa, nhắm vào đầu của Giang Tinh Chước.

“Ông Chủ, đã chuẩn bị xong.” Tay bắn tỉa nói với người đàn ông ở phía đầu bên kia của tai nghe Bluetooth.

“Vậy thì bắt đầu đi.”

Thần? Thật sự có Thần?

“Bằng!” Tiếng súng vang vọng trong khu rừng yên tĩnh, làm mấy con chim bay ngạc nhiên.

Người đang chuẩn bị rút thẻ và khán giả vây xem bên kia giật nảy mình, theo bản năng xoay đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, cảnh giác vạn phần, là tiếng súng vang lên!

Giang Tinh Chước lại phảng phất như chưa cảm thấy gì, cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, từng lá bài bay ra từ trong mắt vòng xoáy.

Viên đạn hối hả bay tới, trong nháy mắt vọt sốt sột tới vị trí đầu Giang Tinh Chước, hơn nữa còn nhanh chóng xuyên qua đầu cô.

Nếu như đây là một con người bình thường, tại thời điểm này tất nhiên đã có máu bắn tung tóe, đờ đẫn ngã xuống đất. Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra trên người Giang Tinh Chước.

Trên thác nước nhỏ, mắt tay súng bắn tỉa đờ đẫn, và từ từ xụi xuống đất với một lỗ máu trên đầu. Đồng đảng bên cạnh thậm chí còn không kịp phản ứng rằng đồng bọn bên cạnh mình trúng đạn, đến khi người kia ngã xuống đất mới phát hiện và hoảng sợ ra mặt.

“Cái này... Viên đạn bắn từ đâu ra?”

“Bị bắn trực diện... Chúng ta đã chiếm chỗ cao, phía trước rộng mở, không có điểm mai phục nào. Cái này ** má nó xuất hiện từ đâu?”

“Ông Chủ, lão Mục trúng đạn rồi!” Họ nhanh chóng báo cáo hình huống cho Ông Chủ.

“Trước tiên đừng màng tới, tiếp tục đi.” Ông Chủ ra lệnh, giọng nói nhẹ nhàng êm tai như mọi khi, dễ dàng mê hoặc người khác làm người ta khó đọc thấu sự tàn nhẫn ẩn dưới bề mặt.

Mặc dù hoảng loạn nhưng chắc chắn phải nghe theo mệnh lệnh của Ông Chủ, cho nên bọn họ tiếp tục.

“Bằng!”

“Bằng!”

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên và cũng nhắm vào đầu Chúa Tể. Trong khoảnh khắc viên đạn bắn trúng Giang Tinh Chước, hai tay súng bắn tỉa cũng liên tiếp ngã xuống đất. Lần này, cuối cùng những người còn lại đã nhận ra có chuyện gì xảy ra, trong tích tắc đó càng sợ hãi khôn cùng.

“Cái này… Là năng lực của thần!” Không dám ra tay nữa, họ run rẩy cõng đồ đạc nhanh chóng chạy đi, cũng may Ông Chủ cũng không nói thêm gì nữa.

Trên người Giang Tinh Chước lúc nào cũng dùng một tấm thẻ Bắn Ngược Tổn Thương Thụ Động cấp SSR, chính là để phòng ngừa một ngày nào đó bị một số tên điên táo gan không tin Thần đánh lén, phơi bày sự thật cô chỉ có máu thịt của người phàm. Sử dụng thẻ Bắn Ngược Tổn Thương này, tất cả các cuộc tấn công vào cô cuối cùng sẽ rơi vào kẻ tấn công, trừ phi kẻ tấn công phát ra sức mạnh tấn công vượt quá phạm vi chịu đựng của thẻ SSR này; bằng không hết thảy đòn tấn công sẽ bị bắn ngược.

Cho đến nay, có lẽ chỉ có đạn hạt nhân trong thế giới đây có thể làm mất hiệu lực thẻ SSR này, nhưng không quan trọng, mai mốt cô sẽ thay thế thẻ nó thành thẻ Bắn Ngược cấp UR.

...

Chân trời cuộn lên những ráng đỏ, mọi người đắm mình trong không gian kỳ diệu và bỏ qua tốc độ thời gian trôi.

Cho đến khi Chúa Tể kết thúc đợt rút thăm ngày hôm nay, cất hồ chứa thẻ và biến mất tại chỗ, cảm giác kỳ diệu của miền không gian kỳ lạ này biến mất không dấu vết, thời gian như thể mới bắt đầu chảy bình thường.

Gió mát thổi qua trên núi, từng cái đầu nóng bỏng bởi vì rút thẻ bỗng dưng có sự thanh tỉnh.

Trán Trung tướng toát mồ hôi lạnh trong phút chốc đó, trên mặt ông không có biểu hiện gì, cứ thế cầm thẻ bài trên tay rồi xoay người dẫn người rời đi; đồng thời cũng mang theo Trương Hoài Lâm.

“Sĩ quan, dựa theo hiệp ước giữa thế gia võ cổ và Chính phủ, Trương Hoài Lâm là người nhà họ Tần chúng tôi, chúng tôi có tranh chấp muốn giải quyết, anh không thể dẫn tên này đi.” Tần Dương sắp chết mà còn giãy dụa, ánh mắt âm u nhìn đau đáu Trương Hoài Lâm.

Trung tướng hừ lạnh một tiếng: “Thật sao? Trước đây Trương Hoài Lâm là một công dân của đất nước này, luật pháp và Chính phủ sẽ bảo vệ tất cả các quyền lợi của cậu ta và cậu ta cũng có nghĩa vụ hợp tác với Chính phủ khi Chính phủ cần. Bây giờ tôi cần cậu ta phối hợp để giải quyết công việc, cậu có tranh chấp thì có thể kiện cậu ta.”

Lời nói của Trung tướng khiến trong lòng thế gia võ cổ ở đây chấn động nhưng chẳng ai dám nói chuyện, sự thật chứng minh ngày thế gia võ cổ lấy võ phạm điều kỵ đã qua.

Trương Hoài Lâm được những người quân nhân bảo vệ ở giữa, dùng ánh mắt oán hận hệt thế nhìn lại bọn họ chẳng sợ hãi gì. Thù diệt gia đình là thù không đội trời chung, anh tuyệt đối không thể cứ như vậy từ bỏ ý đồ, một ngày nào đó anh muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!

Tần Thiềm và Tần Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ nào có dám nhiều lời thêm, hiện giờ nhà họ Tần căn bản không có bất kỳ năng lực nào để chống lại Chính phủ, một khi Chính phủ họ bắt nhà họ khai đao coi như xong. Tần Dương hối hận vì vừa mới mở miệng lúc nãy, cơ mà gã thật sự nhịn không được, không nghiền nát xương cốt Trương Hoài Lâm thành tro thì thật đúng là khó tiêu trừ mối hận đoạt thẻ này!

Mấy gia tộc khác miễn cưỡng ở lại nhà họ Văn cùng ăn cơm tối, nói chuyện một chút về thẻ bài và con đường lui của thế gia võ cổ, chỉ có Tần Thiềm mang theo huynh đệ sư muội vội vàng lên trực thăng rời đi.

Ngay lúc Tần Dương còn đang hùng hùng hổ hổ nói, Tần Thiềm nhắm chặt mắt lại: “Câm miệng, đừng nói nữa. Hiện tại việc cấp bách là xem có thể tìm lại thẻ bài hay không, cùng với việc huy động vốn chuẩn bị cho lần rút thẻ tiếp theo!”

Tần Dương nhìn anh ta cười nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ hiện vẻ u ám: “Tìm về? Anh nghĩ có thể không? Thằng ngu nào nhặt được thẻ sẽ trả lại cho anh chứ? Lần sau rút thẻ? Lần sau rút thẻ là khi nào?”

“Chuyện đã đến nước này, em tính sổ thì có ích lợi gì?”

“Ồ, lúc rút thẻ anh cũng không cần tính sổ, để anh dùng hết. Nếu để cho em rút một bộ chắc gì đã thành như bây giờ!”

“Tần Dương!

“Tần Thiềm!”

Mùi thuốc súng của hai anh em rất nặng, hai sư muội thì rụt hết vào trong góc không dám lên tiếng, ngay cả Tần Kỳ cũng chỉ trừng mắt nhìn Tần Ngọc một cái, dù hàng ngày chị ta biểu đạt chán ghét cô nàng một chút nhưng vẫn không đẩy cô ra.

...

Mãi cho đến khi lên xe, Trung tướng mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt, giọng nói của Tô Nại truyền đến trong tai nghe siêu nhỏ.

“Trên đó thế nào?”

Trung tướng: “Cảm giác này thực sự... còn đáng sợ hơn đánh bạc.”

Cho dù là người cấp lớn gặp bao sóng to gió lớn, nay ông mang trọng trách quốc gia tới đây để thay Chính phủ rút thẻ mà suýt nữa đã đánh mất chính mình trong từng tấm thẻ bài đó. Nếu như không phải giọng nói của Tô Nại thỉnh thoảng vang lên trong tai, đánh thức một ít lý trí của ông, ông thật sự không dám nói rốt cuộc mình có lâm vào trạng thái điên dại hay không.

Không phải ông chưa từng trải qua chuyện chơi bài bạc hay chưa biết tâm lý của dân cờ bạc ra sao. Vào lúc bất cứ ai giành thắng được số tiền bằng mức lương khi mình đi làm liều chết liều sống hết một tháng chỉ trong vài phút sẽ có nhịp tim nhanh hơn, da đầu tê rần, hai tay run rẩy; chỉ cần không kịp thời thu tay, về cơ bản không có khả năng thu tay, chỉ có thể chơi cho tới lúc mất hết tất cả mới thôi. Nhưng những tấm thẻ này có sức mạnh ma thuật lớn hơn tiền bạc, miễn là bắt đầu rút thẻ, chẳng có mấy ai dừng lại nổi. Có thể dừng lại chỉ có hai khả năng, một là không có tiền, hai là Chúa Tể không cho phép rút.

Là bởi vì con người có gen mạnh, muốn làm thợ săn, nên chỉ muốn áp đảo người khác à?

Trung tướng không biết.

Bấy giờ cấp dưới thông báo tin nhắn trả lời cho Trung tướng: “Thủ trưởng, tìm thấy ba thi thể trên thác nước nhỏ, đã được xác nhận, tất cả đều là tội phạm truy nã trốn nhiều năm bên ngoài. Điều kỳ lạ là họ bị bắn vào đầu nhưng từ vết thương, đấy không có khả năng là một vết thương gây ra bởi một cú bắn ở cự ly gần, giống như bị bắn từ xa.”

Tô Nại: “Có vẻ như là "Ông Chủ".”

Trung tướng: “’Ông Chủ’?! Y điên rồi sao? Lại dám tập kích Chúa Tể?”

“Y vốn là một kẻ điên. Nhưng...” Y không phải là một kẻ ngốc, nếu không y không thể chiến đấu với anh trong nhiều năm như vậy mà vẫn ngang cơ.

Biết rõ đây là một sinh linh khó thể diễn tả, rõ ràng súng ống không có sức sát thương đối với Thần, tại sao y lại phái người đi chịu chết? Mục đích của y…

Tô Nại hơi nheo mắt lại.

...

Đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ, ngoại trừ mấy bậc cha chú bao gồm cả gia chủ biết thẻ bài bị mất nên gặp k1ch thích quá lớn đến nỗi ngất xỉu, đương nhiên còn có người nghe được tiếng gió.

“Thần kiếm thượng cổ! Thần kiếm thượng cổ thoáng cái là bổ đôi quái vật khổng lồ!”

“Không chỉ là thần kiếm thượng cổ, còn có bí tịch kiếm tiên trong truyền thuyết, nghe nói luyện xong là trường sinh bất lão, vĩnh viễn bất tử!”

“Còn có còn có...”

“Trời ơi, nếu tui là người nhà họ Tần, huyết áp tui chắc xông thẳng lên tới mức vọt lên bầu trời luôn.”

“Ai mà ngờ được một thẻ chơi khăm bình thường khiêm tốn lại làm cho tình hình đảo ngược. Thẻ này hay à nha!”

“Sao anh không nghĩ ai là người sáng tạo ra thẻ bài đi!”

“Tìm! Nhất định phải tìm được những thẻ bài của nhà họ Tần này!”

Nhà họ Tần trở thành trò cười, người nghe được thì kiềm không được mà vừa đau lòng thay bọn họ vừa cười ha hả; cười xong, ai nấy liền lâm vào trong lòng tham điên cuồng và sợ hãi. Nửa đêm khuya khoắt một đám người chạy khắp đường lớn ngõ nhỏ, ngay cả bãi rác cũng lục lọi không buông tha; ban ngày lại bắt đầu càng thêm tẩy não truyền giáo, chỉ mong người của bọn họ có thể hiệu triệu được Giang Tinh Chước, mà dù có không gọi được cô thì tác động tới hồ chứa thẻ cũng được!

Trên mạng cũng xuất hiện tin tức đòi mua thẻ với số tiền lớn. Cho đến bây giờ, rất nhiều quần chúng hóng chuyện ăn dưa vốn không tin vào quỷ thần dần dà đã cảm thấy dưa trên tay không ngon, bắt đầu có mấy người thấy dưa mà hoảng loạn.

Trong thời gian này, xã hội đã thay đổi rõ rệt, đặt biệt từ tất cả mọi người từng sợ Lò Giết Mổ trong quá khứ, sợ ngày mai, ai nấy sống tuyệt vọng và chết lặng. Trong khoảng thời gian này, tựa như có thứ gì rơi vào vũng nước đọng, vũng nước dưới lòng đất này đột nhiên có vòng xoáy cuộc lên. Mọi người thường xuyên nhìn thấy những người mặc áo choàng màu đỏ trên đường cứ thần bí ẩn lẩm nhẩm, vừa có vẻ như bị tự kỷ vừa như là ghê gớm lắm dù họ không hiểu gì.

Chúa Tể, chữ trên thẻ bài, bắt đầu được tìm trên mạng nhiều hơn. Ban đầu rất nhiều người cảm thấy đây là chơi hùa, bản thân mình cũng tham gia vào hàng ngũ chơi hùa thôi. Đến khi mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ, số lượng người mua thẻ ngày càng nhiều, thậm chí xuất hiện một vài người nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ bất ngờ nghiêm túc gửi video nói với cư dân mạng rằng Chúa Tể và thẻ là sự thật, ai nấy bắt đầu luống cuống.

Không, không, không, những thứ này không phải là thật.

Nhưng Chính phủ không lên tiếng đấy! Thế không có khả năng là thật mà hả? Nhưng nếu chuyện này là bậy thì Chính phủ cũng không thể để tin đồn này lan truyền trên mạng, để cho mấy người tự kỷ mặc áo choàng đỏ đi bộ xung quanh truyền giáo!

Thứ không biết làm người ta sợ hãi. Vũng nước đọng bắt đầu phun trào, không ai biết chính xác là do có lỗ thoát làm nước đọng biến thành nước chảy, hay vỹng nước chỉ đơn giản đẩy nhanh sự suy thoái này, làm cho nó thêm phần tanh hôi và độc hại.

Bắt đầu từ 20 năm trước, bầu trời của thế giới này được bao phủ bởi đủ cả các loại cảm xúc tiêu cực của con người, chẳng cách nào thấy được bằng mắt, những cảm xúc này trở thành một năng lượng được nuốt và hấp thụ từng miếng từng miếng bởi một cái gì đó vô hình và tham lam. Tại thời điểm này, bầu trời của thế giới vẫn còn bị bao phủ bởi những cảm xúc tiêu cực và vẫn còn bị thứ tham tàng vô hình nuốt lấy.

Nhưng ẩn dưới lớp năng lượng nặng nề lại phân chia ra một nhánh sông đổ về phía bên khác, bị một thứ tàng hình khác hấp thu.

Giang Tinh Chước ngồi trên bầu trời cao cao, quan sát khói lửa nhân gian.

Căn Phòng Vô Hình được đặt trên mặt đất lúc đầu giờ đây đã được nâng cấp một lần nữa. Tại thời điểm này nó là một ngôi đền vô hình đứng trên bầu trời, nhưng ngôi đền vẫn không đủ lớn, không đủ hơi thở của Thần.

...

Xe lửa ầm ầm tiến về phía trước, đi từ một thành phố vào một thành phố khác.

Người đàn ông đang ngồi khéo léo từ chối một người phụ nữ bắt chuyện, mà người bị từ chối thì thẹn thùng chạy đến bên bạn của mình; trong phấn khích, cô nàng thét ra mấy câu trồng cây si như “đẹp trai quá” “mặc dù bị từ chối nhưng không xấu hổ chút nào”, “một quý ông nhẹ nhàng”.

“Ông Chủ” hơi nhếch khóe miệng, nhìn ra vùng hoang dã vô tận bên ngoài cửa sổ với đôi mắt tràn đầy mong đợi.

Đương nhiên mục đích chân chính khi y phái người đi tập kích Giang Tinh Chước không phải muốn giết cô, kẻ ngốc còn biết không có khả năng làm tổn thương cô, trừ phi cô chỉ là một vị thần giả.

Giang Tinh Chước xuất quỷ nhập thần quá mức, nhân loại muốn chủ động tìm cô khó khăn làm sao; cho nên y chỉ cần nghĩ biện pháp để cho cô chủ động tìm mình.

Bị đối xử bất kính như vậy, chẳng lẽ Thần sẽ không giáng trừng phạt xuống?

Đột nhiên, xe lửa dừng lại.

...

Trương Hoài Lâm ngủ một giấc ở căn cứ quân sự Thành phố A, sáng tinh mơ đã bị tiếng huấn luyện bên ngoài đánh thức. Anh ngạc nhiên đứng bên cửa sổ nhìn các quân nhân chạy bộ trên sân thể dục phía dưới, nhất thời có chút hoảng hốt.

Hôm qua, một đội trưởng cũng có mặt tại hiện trường rút thẻ đến gọi anh đến căng tin ăn tối, đến khi ăn xong thì để anh chờ trong phòng tiếp khách của thủ trưởng.

Trương Hoài Lâm ngồi trong phòng khách của thủ trưởng căn cứ quân sự, ngoài cửa là binh lính canh gác tiêu chuẩn, trong phòng khách chỉ có một mình anh với sự yên tĩnh.

Mắt anh hạ xuống, anh nhớ lại đủ loại chuyện có quá nhiều điều xảy ra hôm qua. Đầu tiên đột nhiên anh biết chân tướng chuyện gia đình bị diệt sạch, sau đó bị truy sát, rút thẻ, ngay cả rút một cái thẻ mà phức tạp là thế… Cuối cùng tất cả biến mất tăm, chỉ còn lại bóng đen bí ẩn khiến người ta sợ hãi kính sợ nhưng đồng thời cũng khao khát hướng tới.

Nghĩ lại chuyện quá khứ, anh được nhà họ Tần che mắt nhận nuôi, qua nhiều năm như vậy, anh cứ ăn nhờ ở đậu và nín cơn giận. Dù cho trong lòng xem thường bọn họ vì cái tính đê tiện đớn hèn dơ bẩn ấy và chẳng tham gia vào, nhưng vì sinh tồn, anh cũng chẳng ngăn cản những chuyện này. Người đứng xem đã là đồng lõa, anh không phải là người tốt lành gì.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh chỉ có thể rút ra những tấm thẻ này, anh có tư cách gì để nói câu ác giả ác báo đây?

Lạy Chúa, xin hãy tha thứ cho con, xin cho phép con hối cải để thay đổi bản thân, xin đừng bỏ rơi con...

Trương Hoài Lâm xấu hổ vì sự nhu nhược của mình ngàn lần, mất mát ngàn lần. Anh cảm thấy cả quyết Chúa đã nhận ra bộ dáng thật sự của anh, mà cái thứ đó thì chẳng tốt đẹp gì cho cam. Đồng thời anh cũng cảm kích đến rơi nước mắt, dù là thế nhưng Chúa đã nghe thấy giọng nói của anh, cho anh cơ hội để rút thẻ. Đối với anh mà nói nhà họ Tần không có tấm bài đó thì vẫn là quái vật khổng lồ, khó có thể lật đổ, nhưng ít nhất cũng coi như có khả năng nhỏ bé…

Lúc này, Trung tướng bước vào, Trương Hoài Lâm đứng lên.

Trung tướng cầm một chiếc két sắt nhỏ trên tay với biểu hiện nghiêm túc như có việc trang trọng.

“Thủ trưởng.”

Trung tướng: “Chúng ta tránh nói lời dư thừa vô nghĩa đi, tôi còn chưa ăn sáng đấy.”

“Ấy... Được rồi.” Thật ra trong lòng Trương Hoài Lâm đã tỏ, chắc chắn bọn họ muốn thẻ bài trên tay anh. Trên tay anh chỉ có cái gì mà mực của Bút Phán Quan Của Ác Ma và còn có tấm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim nữa. Nếu bọn họ muốn, hiển nhiên anh sẽ đưa, anh có giữ lại cũng vô dụng.

“Tôi nghĩ rằng cậu đã đoán được, chúng tôi muốn thẻ Mực Bút Phán Quan Của Ác Ma trên tay cậu.”

Trương Hoài Lâm lấy ra chẳng do dự chi, đi cùng còn có tấm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim.

Trung tướng dừng lại rồi nói tiếp: “Có thể cậu không biết thứ này là cái gì, để tôi nói cho cậu biết. Bút Phán Quan Của Ác Ma là một cây bút chỉ cần viết tên của người nào đó, biết chủ sở hữu của cái tên này trông như thế nào là sẽ khiến người đó chết; là Diêm Vương chân chính muốn cậu chết canh ba thì cậu không sống nổi tới canh năm. Và mực trên tay cậu là linh hồn của cây bút này.”

Theo phân tích của họ, một người có thể rút ra loại thẻ nào, có lẽ có liên quan đến khát vọng bên trong của người này, Trương Hoài Lâm nhất định rất muốn kẻ thù chết, mới rút được mực này.

Trương Hoài Lâm ngạc nhiên: “Cây bút này đúng là mạnh dữ…”

“Cậu không muốn à?” Trung tướng nhận thấy bàn tay anh đang đưa thẻ bài sang chẳng rút lại, dù chỉ một chút.

“Cái thứ này đặt trong tay quốc gia mới phát huy được tác dụng lớn hơn. Tôi biết anh nghĩ gì, nhưng chủ sở hữu mực này nói, nó chỉ có thể viết được 100 chữ. Tôi thực sự rất muốn phanh thây xé xác nhà họ Tần để đền mạng cho cha mẹ và anh em, ấy nhưng sử dụng một thứ quý giá thế này để báo thù riêng thì đúng là quá lãng phí. Chúa đã cho tôi thứ này, nhất định không phải vì để tôi viết tên của nhà họ Tần.” Trương Hoài Lâm đáp, đôi mắt trong nháy mắt phảng phất tỏa ra ánh sáng như đức Chúa cha.

Anh đã quyết tâm hối cải để thành người mới, vứt bỏ mình thời quá khứ hèn nhát và vô dụng. Bằng không ai còn mặt mũi nào lại cầu nguyện với Chúa, để Ngài nghe được giọng của anh?

Trung tướng nhìn dò xét vào anh trong một thời gian dài và gật đầu: “Ít nhất là bây giờ nhìn ra được chúng tôi đặt cược đúng.”

“Cái gì?”

“Chúng tôi muốn mực, nhưng không chuẩn bị lấy không đồ của cậu. Chúng tôi trao đổi với cậu bằng thẻ này, thế nào?” Trung tướng nói xong bèn mở két sắt khi nãy được máy bay quân dụng mang đến theo đường hàng không.

Két sắt mở ra, để lộ thẻ bài được đặt trang trọng bên trong tấm vải lông cừu.

Trên thân thẻ bài trong suốt là một con quái vật đầu quỷ thân rắn, tản ra hơi thở nguy hiểm.

Cách đây không lâu trong một thành phố khác, đây chính là thứ họ lấy từ tay của Âu Tân Thần, thẻ Nuốt Chửng.

Chương 31: Thẻ bài anh nghĩ không ra

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thẻ bài xoay chuyển, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài.

Thẻ trong suốt như đúc băng chứng minh rằng đây chỉ là một cái thẻ thông thường, không phải là SSR.

Trong một khoảnh khắc, tất cả những người đang căng thẳng nhìn xem đã buông lỏng cơ bắp. Kết thúc, xem ra phong thủy nhà họ Trương này không tốt, còn không thì mộ tổ tiên được xây dựng ở một nơi chốn không thích hợp, nên cả nhà chết hết, chỉ để lại một tên độc đinh thế này. Chúa Tể cho cơ hội rút thăm thẻ miễn phí mà lại thành ra như vậy là ý trời không thể báo thù cho gia đình, thậm chí chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Bả vai Tần Thiềm khẽ căng khó mà thấy được cũng thả lỏng xuống. Tần Dương ôm cánh tay vui sướng khi người gặp họa mà bảo: “Nói để Tần Thiềm giúp mày, mày không cần, nhìn đi. Ngày khác mày gặp cha mẹ mình, họ hỏi sao mày xuống đây, mày có dám nói được là vì mình đen thui như thế mà lại không muốn người có vận đỏ rút thẻ giúp cho?”

Trương Hoài Lâm thống khổ nhắm mắt lại, chuyện cho tới bây giờ đúng là anh bất lực. Anh không có tiền, di sản nhà họ Trương đã bị nhà họ Tần chiếm lấy từ lâu, dù cho trước mắt Chính phủ cứu anh đi và để cho anh sống sót, anh cũng chẳng cách nào báo thù. Nhà họ Tần có quá nhiều thẻ bài, không bằng nói lúc này trong thế gia võ cổ còn mấy nhà tranh đấu được với nhà họ Tần, chỉ sợ ngay cả Chính phủ còn e dè vô cùng. Nghĩ đến chuyện này, còn không bằng anh chết đi coi như xong.

Giọng nói dịu dàng của Giang Tinh Chước lại chậm rãi vang lên vào lúc này: “Chúc mừng anh đã rút trúng ‘Trò Đùa Của Quỷ Nhỏ’, thẻ dùng một lần, không thể tạo thành thương tổn thực chất cho người khác, chỉ có thể làm cho vật nặng không quá 50 gram bên ngoài người khác mất đi.”

Không khí lặng như tờ trong hai giây, Trương Hoài Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bộc phát ra niềm vui khó mà tin được.

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, người nhà họ Tần theo bản năng nhìn về phía tấm thẻ nọ, hình vẽ trên tấm thẻ đặt trước mắt Trương Hoài Lâm là một khuôn mặt mỉm cười, hệt như một đứa trẻ đành hanh đang cười xấu xa. Ấy thế nụ cười đó trông thật độc ác, thoạt trông chẳng thấy gì nhưng nhìn kỹ thì không hiểu sao thấy ý lạnh dâng lên cả người, càng nhìn càng sởn gai ốc.

Đây là một thẻ bài báo hiệu điềm xấu.

Chợt, Tần Thiềm dự cảm có gì vô cùng không ổn dâng lên, do tình thế chuyển biến nhanh chóng, mọi chuyện đảo lộn mà không cách nào kịp phản ứng trong phút chốc.

Một giây sau, Trương Hoài Lâm đã đưa tay cầm chặt tấm thẻ thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, tấm thẻ mà ngay cả khiến da người ta bị rách, nhỏ một giọt máu, cũng chẳng làm nổi.

Trương Hoài Lâm: “Làm thẻ bài Chúa Tể trên tay Tần Thiềm mất hết!”

50 gram thì cùng lắm là trọng lượng của một quả trứng, Tần Thiềm có hơn 50 thẻ trên tay, nếu thẻ bình thường thì có lẽ đã vượt quá mức này. Nhưng thẻ do Chúa Tể tạo ra có kết cấu rất mỏng, cộng hết trọng lượng lại vừa đúng vẫn còn trong phạm vi chịu tác dụng từ Trò Đùa Của Quỷ Nhỏ. Đúng lúc thẻ thực sự là vật bên ngoài người, vì vậy cái thẻ kia đã phát huy tác dụng.

“Dừng tay!” Tần Thiềm trợn tròn hai mắt và kêu lên một tiếng, song, âm thanh này không có tác dụng gì, anh ta gắng sức đè thẻ bài trong túi và rõ ràng cảm nhận toàn bộ đã biến mất hết rồi.

Sắc mặt Tần Dương biến đổi dữ dội, anh ta kéo quần áo Tần Thiềm, xé túi của gã: “Thẻ bài đâu? Thẻ bài đâu!”

Túi trống rỗng, thẻ không còn, tất cả chẳng rõ tung tích.

Chuyện đảo ngược xảy ra quá nhanh làm người ngoài cuộc trợn mắt há hốc mồm.

Biểu hiện dương dương đắc ý của nhà họ Tần biến mất, thay vào đó là ánh mắt đỏ kè, biểu hiện vặn vẹo. Trương Hoài Lâm vui vẻ đến cực điểm: “Mấy người cần gì phải phẫn nộ như vậy, thẻ bài này của tôi chỉ là thẻ chơi khăm, mất đi chỗ nào mà thôi chứ có phải biến mất hết đâu. Không phải tìm lại được là tốt sao?”

Nói thì nói như thế nhưng thế giới to như vậy, ai biết thẻ bị ném tới chỗ nào? Hơn nữa, còn tìm lại được à? Ai nhặt được mà không chiếm làm của riêng? Bọn họ bỏ ra nhiều tiền rút thẻ như vậy, Tần Thiềm kia khiến người ta ghen tị đến đỏ au mắt vì vận may cao, hóa ra toàn bộ toàn là làm cho người khác hưởng rồi?

Không có gì se thắt hơn có rồi lại mất đi, huống chi thứ mất đi chẳng phải là cái thứ thường mà chính là thời thế khiến một gia tộc trèo tới đỉnh! Đừng nói người nhà họ Tần, ngay cả người ngoài cuộc cũng không kìm được mà đau đớn thay cho bọn họ, đồng thời sợ hãi lui về phía sau một bước, nắm chặt thẻ bài của mình ấn vào ngực. Còn tốt còn tối, may là người nhà họ Tần quá đê tiện quá thái quá, hấp dẫn toàn bộ cơn tức của Trương Hoài Lâm, bằng không họ cũng làm không cho người khác hưởng như thế.

Tần Thiềm lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc kịch liệt thế này. Đôi mắt kiêu ngạo, xem thường người có địa vị thấp run rẩy dữ dội, đồng thời mờ mịt khiếp sợ bất lực đan xen đến gần như sụp đổ, anh ta đau lòng đến mức lảo đảo.

Thần kiếm thượng cổ... Bí tịch Kiếm tiên...

Tất cả đã biến mất... Tất cả đã biến mất...

Tần Dương cũng sụp đổ, Tần Thiềm cầm tiền đi rút thẻ hết, gã nhịn, Tần Thiềm có vận may cao, mấy thẻ bài ấy luôn có phần của gã. Thế nhưng giờ thì sao? Mất hết ráo, tiền mất mà thẻ cũng mất, gà bay trứng vỡ.

Hơn nữa còn là dạng bị thất lạc! Bị thất lạc! Từ này quả thực đáng ghét đến cực điểm, ác ý tràn đầy, còn không bằng tất cả biến mất luôn còn tốt hơn là những thứ tốt thuộc về bọn họ bị người khác nhặt được, bị người khác chiếm hữu!

“Chúa Tể, Ngài ơi! Không thể như vậy, xin vui lòng giúp chúng con một tay, làm sao mà thẻ của chúng con lại thất lạc mất thế này? Đây là những gì chúng con vừa mới rút được đấy! Chúa ơi” Tần Dương nhìn về phía Giang Tinh Chước cầu xin. Bọn họ không chịu nổi việc này, thực sự không thể chịu đựng được, trái tim đau đớn đến chết, đúng nghĩa đau đến chết!

Chúa Tể bí ẩn đứng ở đó, nhẹ nhàng và tàn nhẫn cho hay: “Mỗi thẻ có năng lực riêng của mình, ngay cả là ta vẫn phải tuân thủ các quy tắc của trò chơi, bằng không sẽ không công bằng cho những người rút thẻ khác. Có lẽ các người có thể tiếp tục rút thẻ, hồ chứa thẻ của ta có thẻ với chức năng thu hồi vật đánh rơi, nếu rút được thì có thể lấy lại thẻ bị mất.”

Tuy nhiên những người có mặt đã không có còn bao nhiêu tiền để rút thẻ, ngay cả khi có, sẽ không ai muốn cho nhà họ Tần vay. Nói đùa gì vậy, lỡ người nhà họ Tần thật sự rút được thẻ bài chức năng thu hồi vật bị thất lạc thì có chỗ tốt gì cho bọn họ chứ? Cứ để chúng lưu lạc bên ngoài, bọn họ vẫn còn có cơ hội để tìm hoặc cướp nó; cho dù không có, cũng có thể tránh được nguy cơ bị nhà họ Tần đè trên đầu ra lệnh.

Đương nhiên người nhà họ Tần cũng biết không có khả năng có người giúp đỡ. Thẻ không về lại được, thật sự không còn. Nhận thức này xuất hiện rõ ràng trong tâm trí của họ.

Mắt Tần Thiềm bịt kín một tầng máu đỏ, lệ khí ùn ùn kéo tới nhìn về phía Trương Hoài Lâm, kiếm trong nháy mắt đó cũng xuất khỏi vỏ. Anh ta nhất định phải rút gân lột da, bầm thây vạn đoạn thằng này!

Trương Hoài Lâm nhìn lại mà không sợ hãi, thấy bọn họ thống khổ như vậy, quả thật đã làm cho anh muốn cười to ra tiếng.

“Đại sư huynh! Đừng như thế!” Tần Ngọc hoảng sợ la một câu.

Lúc này người của Chính phủ tiến lên cắt đứt khúc mắc này, đồng thời cố ý bảo vệ Trương Hoài Lâm ở giữa. Tô Nại ra lệnh, không thể để Trương Hoài Lâm bỏ mạng.

“Chúa Tể, chúng tôi cũng muốn rút thẻ, xin vui lòng cho chúng tôi rút.”

Rất dễ để nói chuyện với Giang Tinh Chước, cô bảo: “Được.”

Biến cố xảy ra ngay lúc này.

Xa xa trên thác nước nhỏ chỗ khe núi, những người ẩn mình đằng sau cây dựng súng bắn tỉa tầm xa, nhắm vào đầu của Giang Tinh Chước.

“Ông Chủ, đã chuẩn bị xong.” Tay bắn tỉa nói với người đàn ông ở phía đầu bên kia của tai nghe Bluetooth.

“Vậy thì bắt đầu đi.”

Thần? Thật sự có Thần?

“Bằng!” Tiếng súng vang vọng trong khu rừng yên tĩnh, làm mấy con chim bay ngạc nhiên.

Người đang chuẩn bị rút thẻ và khán giả vây xem bên kia giật nảy mình, theo bản năng xoay đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, cảnh giác vạn phần, là tiếng súng vang lên!

Giang Tinh Chước lại phảng phất như chưa cảm thấy gì, cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, từng lá bài bay ra từ trong mắt vòng xoáy.

Viên đạn hối hả bay tới, trong nháy mắt vọt sốt sột tới vị trí đầu Giang Tinh Chước, hơn nữa còn nhanh chóng xuyên qua đầu cô.

Nếu như đây là một con người bình thường, tại thời điểm này tất nhiên đã có máu bắn tung tóe, đờ đẫn ngã xuống đất. Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra trên người Giang Tinh Chước.

Trên thác nước nhỏ, mắt tay súng bắn tỉa đờ đẫn, và từ từ xụi xuống đất với một lỗ máu trên đầu. Đồng đảng bên cạnh thậm chí còn không kịp phản ứng rằng đồng bọn bên cạnh mình trúng đạn, đến khi người kia ngã xuống đất mới phát hiện và hoảng sợ ra mặt.

“Cái này... Viên đạn bắn từ đâu ra?”

“Bị bắn trực diện... Chúng ta đã chiếm chỗ cao, phía trước rộng mở, không có điểm mai phục nào. Cái này ** má nó xuất hiện từ đâu?”

“Ông Chủ, lão Mục trúng đạn rồi!” Họ nhanh chóng báo cáo hình huống cho Ông Chủ.

“Trước tiên đừng màng tới, tiếp tục đi.” Ông Chủ ra lệnh, giọng nói nhẹ nhàng êm tai như mọi khi, dễ dàng mê hoặc người khác làm người ta khó đọc thấu sự tàn nhẫn ẩn dưới bề mặt.

Mặc dù hoảng loạn nhưng chắc chắn phải nghe theo mệnh lệnh của Ông Chủ, cho nên bọn họ tiếp tục.

“Bằng!”

“Bằng!”

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên và cũng nhắm vào đầu Chúa Tể. Trong khoảnh khắc viên đạn bắn trúng Giang Tinh Chước, hai tay súng bắn tỉa cũng liên tiếp ngã xuống đất. Lần này, cuối cùng những người còn lại đã nhận ra có chuyện gì xảy ra, trong tích tắc đó càng sợ hãi khôn cùng.

“Cái này… Là năng lực của thần!” Không dám ra tay nữa, họ run rẩy cõng đồ đạc nhanh chóng chạy đi, cũng may Ông Chủ cũng không nói thêm gì nữa.

Trên người Giang Tinh Chước lúc nào cũng dùng một tấm thẻ Bắn Ngược Tổn Thương Thụ Động cấp SSR, chính là để phòng ngừa một ngày nào đó bị một số tên điên táo gan không tin Thần đánh lén, phơi bày sự thật cô chỉ có máu thịt của người phàm. Sử dụng thẻ Bắn Ngược Tổn Thương này, tất cả các cuộc tấn công vào cô cuối cùng sẽ rơi vào kẻ tấn công, trừ phi kẻ tấn công phát ra sức mạnh tấn công vượt quá phạm vi chịu đựng của thẻ SSR này; bằng không hết thảy đòn tấn công sẽ bị bắn ngược.

Cho đến nay, có lẽ chỉ có đạn hạt nhân trong thế giới đây có thể làm mất hiệu lực thẻ SSR này, nhưng không quan trọng, mai mốt cô sẽ thay thế thẻ nó thành thẻ Bắn Ngược cấp UR.

...

Chân trời cuộn lên những ráng đỏ, mọi người đắm mình trong không gian kỳ diệu và bỏ qua tốc độ thời gian trôi.

Cho đến khi Chúa Tể kết thúc đợt rút thăm ngày hôm nay, cất hồ chứa thẻ và biến mất tại chỗ, cảm giác kỳ diệu của miền không gian kỳ lạ này biến mất không dấu vết, thời gian như thể mới bắt đầu chảy bình thường.

Gió mát thổi qua trên núi, từng cái đầu nóng bỏng bởi vì rút thẻ bỗng dưng có sự thanh tỉnh.

Trán Trung tướng toát mồ hôi lạnh trong phút chốc đó, trên mặt ông không có biểu hiện gì, cứ thế cầm thẻ bài trên tay rồi xoay người dẫn người rời đi; đồng thời cũng mang theo Trương Hoài Lâm.

“Sĩ quan, dựa theo hiệp ước giữa thế gia võ cổ và Chính phủ, Trương Hoài Lâm là người nhà họ Tần chúng tôi, chúng tôi có tranh chấp muốn giải quyết, anh không thể dẫn tên này đi.” Tần Dương sắp chết mà còn giãy dụa, ánh mắt âm u nhìn đau đáu Trương Hoài Lâm.

Trung tướng hừ lạnh một tiếng: “Thật sao? Trước đây Trương Hoài Lâm là một công dân của đất nước này, luật pháp và Chính phủ sẽ bảo vệ tất cả các quyền lợi của cậu ta và cậu ta cũng có nghĩa vụ hợp tác với Chính phủ khi Chính phủ cần. Bây giờ tôi cần cậu ta phối hợp để giải quyết công việc, cậu có tranh chấp thì có thể kiện cậu ta.”

Lời nói của Trung tướng khiến trong lòng thế gia võ cổ ở đây chấn động nhưng chẳng ai dám nói chuyện, sự thật chứng minh ngày thế gia võ cổ lấy võ phạm điều kỵ đã qua.

Trương Hoài Lâm được những người quân nhân bảo vệ ở giữa, dùng ánh mắt oán hận hệt thế nhìn lại bọn họ chẳng sợ hãi gì. Thù diệt gia đình là thù không đội trời chung, anh tuyệt đối không thể cứ như vậy từ bỏ ý đồ, một ngày nào đó anh muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!

Tần Thiềm và Tần Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ nào có dám nhiều lời thêm, hiện giờ nhà họ Tần căn bản không có bất kỳ năng lực nào để chống lại Chính phủ, một khi Chính phủ họ bắt nhà họ khai đao coi như xong. Tần Dương hối hận vì vừa mới mở miệng lúc nãy, cơ mà gã thật sự nhịn không được, không nghiền nát xương cốt Trương Hoài Lâm thành tro thì thật đúng là khó tiêu trừ mối hận đoạt thẻ này!

Mấy gia tộc khác miễn cưỡng ở lại nhà họ Văn cùng ăn cơm tối, nói chuyện một chút về thẻ bài và con đường lui của thế gia võ cổ, chỉ có Tần Thiềm mang theo huynh đệ sư muội vội vàng lên trực thăng rời đi.

Ngay lúc Tần Dương còn đang hùng hùng hổ hổ nói, Tần Thiềm nhắm chặt mắt lại: “Câm miệng, đừng nói nữa. Hiện tại việc cấp bách là xem có thể tìm lại thẻ bài hay không, cùng với việc huy động vốn chuẩn bị cho lần rút thẻ tiếp theo!”

Tần Dương nhìn anh ta cười nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ hiện vẻ u ám: “Tìm về? Anh nghĩ có thể không? Thằng ngu nào nhặt được thẻ sẽ trả lại cho anh chứ? Lần sau rút thẻ? Lần sau rút thẻ là khi nào?”

“Chuyện đã đến nước này, em tính sổ thì có ích lợi gì?”

“Ồ, lúc rút thẻ anh cũng không cần tính sổ, để anh dùng hết. Nếu để cho em rút một bộ chắc gì đã thành như bây giờ!”

“Tần Dương!

“Tần Thiềm!”

Mùi thuốc súng của hai anh em rất nặng, hai sư muội thì rụt hết vào trong góc không dám lên tiếng, ngay cả Tần Kỳ cũng chỉ trừng mắt nhìn Tần Ngọc một cái, dù hàng ngày chị ta biểu đạt chán ghét cô nàng một chút nhưng vẫn không đẩy cô ra.

...

Mãi cho đến khi lên xe, Trung tướng mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt, giọng nói của Tô Nại truyền đến trong tai nghe siêu nhỏ.

“Trên đó thế nào?”

Trung tướng: “Cảm giác này thực sự... còn đáng sợ hơn đánh bạc.”

Cho dù là người cấp lớn gặp bao sóng to gió lớn, nay ông mang trọng trách quốc gia tới đây để thay Chính phủ rút thẻ mà suýt nữa đã đánh mất chính mình trong từng tấm thẻ bài đó. Nếu như không phải giọng nói của Tô Nại thỉnh thoảng vang lên trong tai, đánh thức một ít lý trí của ông, ông thật sự không dám nói rốt cuộc mình có lâm vào trạng thái điên dại hay không.

Không phải ông chưa từng trải qua chuyện chơi bài bạc hay chưa biết tâm lý của dân cờ bạc ra sao. Vào lúc bất cứ ai giành thắng được số tiền bằng mức lương khi mình đi làm liều chết liều sống hết một tháng chỉ trong vài phút sẽ có nhịp tim nhanh hơn, da đầu tê rần, hai tay run rẩy; chỉ cần không kịp thời thu tay, về cơ bản không có khả năng thu tay, chỉ có thể chơi cho tới lúc mất hết tất cả mới thôi. Nhưng những tấm thẻ này có sức mạnh ma thuật lớn hơn tiền bạc, miễn là bắt đầu rút thẻ, chẳng có mấy ai dừng lại nổi. Có thể dừng lại chỉ có hai khả năng, một là không có tiền, hai là Chúa Tể không cho phép rút.

Là bởi vì con người có gen mạnh, muốn làm thợ săn, nên chỉ muốn áp đảo người khác à?

Trung tướng không biết.

Bấy giờ cấp dưới thông báo tin nhắn trả lời cho Trung tướng: “Thủ trưởng, tìm thấy ba thi thể trên thác nước nhỏ, đã được xác nhận, tất cả đều là tội phạm truy nã trốn nhiều năm bên ngoài. Điều kỳ lạ là họ bị bắn vào đầu nhưng từ vết thương, đấy không có khả năng là một vết thương gây ra bởi một cú bắn ở cự ly gần, giống như bị bắn từ xa.”

Tô Nại: “Có vẻ như là "Ông Chủ".”

Trung tướng: “’Ông Chủ’?! Y điên rồi sao? Lại dám tập kích Chúa Tể?”

“Y vốn là một kẻ điên. Nhưng...” Y không phải là một kẻ ngốc, nếu không y không thể chiến đấu với anh trong nhiều năm như vậy mà vẫn ngang cơ.

Biết rõ đây là một sinh linh khó thể diễn tả, rõ ràng súng ống không có sức sát thương đối với Thần, tại sao y lại phái người đi chịu chết? Mục đích của y…

Tô Nại hơi nheo mắt lại.

...

Đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ, ngoại trừ mấy bậc cha chú bao gồm cả gia chủ biết thẻ bài bị mất nên gặp k1ch thích quá lớn đến nỗi ngất xỉu, đương nhiên còn có người nghe được tiếng gió.

“Thần kiếm thượng cổ! Thần kiếm thượng cổ thoáng cái là bổ đôi quái vật khổng lồ!”

“Không chỉ là thần kiếm thượng cổ, còn có bí tịch kiếm tiên trong truyền thuyết, nghe nói luyện xong là trường sinh bất lão, vĩnh viễn bất tử!”

“Còn có còn có...”

“Trời ơi, nếu tui là người nhà họ Tần, huyết áp tui chắc xông thẳng lên tới mức vọt lên bầu trời luôn.”

“Ai mà ngờ được một thẻ chơi khăm bình thường khiêm tốn lại làm cho tình hình đảo ngược. Thẻ này hay à nha!”

“Sao anh không nghĩ ai là người sáng tạo ra thẻ bài đi!”

“Tìm! Nhất định phải tìm được những thẻ bài của nhà họ Tần này!”

Nhà họ Tần trở thành trò cười, người nghe được thì kiềm không được mà vừa đau lòng thay bọn họ vừa cười ha hả; cười xong, ai nấy liền lâm vào trong lòng tham điên cuồng và sợ hãi. Nửa đêm khuya khoắt một đám người chạy khắp đường lớn ngõ nhỏ, ngay cả bãi rác cũng lục lọi không buông tha; ban ngày lại bắt đầu càng thêm tẩy não truyền giáo, chỉ mong người của bọn họ có thể hiệu triệu được Giang Tinh Chước, mà dù có không gọi được cô thì tác động tới hồ chứa thẻ cũng được!

Trên mạng cũng xuất hiện tin tức đòi mua thẻ với số tiền lớn. Cho đến bây giờ, rất nhiều quần chúng hóng chuyện ăn dưa vốn không tin vào quỷ thần dần dà đã cảm thấy dưa trên tay không ngon, bắt đầu có mấy người thấy dưa mà hoảng loạn.

Trong thời gian này, xã hội đã thay đổi rõ rệt, đặt biệt từ tất cả mọi người từng sợ Lò Giết Mổ trong quá khứ, sợ ngày mai, ai nấy sống tuyệt vọng và chết lặng. Trong khoảng thời gian này, tựa như có thứ gì rơi vào vũng nước đọng, vũng nước dưới lòng đất này đột nhiên có vòng xoáy cuộc lên. Mọi người thường xuyên nhìn thấy những người mặc áo choàng màu đỏ trên đường cứ thần bí ẩn lẩm nhẩm, vừa có vẻ như bị tự kỷ vừa như là ghê gớm lắm dù họ không hiểu gì.

Chúa Tể, chữ trên thẻ bài, bắt đầu được tìm trên mạng nhiều hơn. Ban đầu rất nhiều người cảm thấy đây là chơi hùa, bản thân mình cũng tham gia vào hàng ngũ chơi hùa thôi. Đến khi mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ, số lượng người mua thẻ ngày càng nhiều, thậm chí xuất hiện một vài người nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ bất ngờ nghiêm túc gửi video nói với cư dân mạng rằng Chúa Tể và thẻ là sự thật, ai nấy bắt đầu luống cuống.

Không, không, không, những thứ này không phải là thật.

Nhưng Chính phủ không lên tiếng đấy! Thế không có khả năng là thật mà hả? Nhưng nếu chuyện này là bậy thì Chính phủ cũng không thể để tin đồn này lan truyền trên mạng, để cho mấy người tự kỷ mặc áo choàng đỏ đi bộ xung quanh truyền giáo!

Thứ không biết làm người ta sợ hãi. Vũng nước đọng bắt đầu phun trào, không ai biết chính xác là do có lỗ thoát làm nước đọng biến thành nước chảy, hay vỹng nước chỉ đơn giản đẩy nhanh sự suy thoái này, làm cho nó thêm phần tanh hôi và độc hại.

Bắt đầu từ 20 năm trước, bầu trời của thế giới này được bao phủ bởi đủ cả các loại cảm xúc tiêu cực của con người, chẳng cách nào thấy được bằng mắt, những cảm xúc này trở thành một năng lượng được nuốt và hấp thụ từng miếng từng miếng bởi một cái gì đó vô hình và tham lam. Tại thời điểm này, bầu trời của thế giới vẫn còn bị bao phủ bởi những cảm xúc tiêu cực và vẫn còn bị thứ tham tàng vô hình nuốt lấy.

Nhưng ẩn dưới lớp năng lượng nặng nề lại phân chia ra một nhánh sông đổ về phía bên khác, bị một thứ tàng hình khác hấp thu.

Giang Tinh Chước ngồi trên bầu trời cao cao, quan sát khói lửa nhân gian.

Căn Phòng Vô Hình được đặt trên mặt đất lúc đầu giờ đây đã được nâng cấp một lần nữa. Tại thời điểm này nó là một ngôi đền vô hình đứng trên bầu trời, nhưng ngôi đền vẫn không đủ lớn, không đủ hơi thở của Thần.

...

Xe lửa ầm ầm tiến về phía trước, đi từ một thành phố vào một thành phố khác.

Người đàn ông đang ngồi khéo léo từ chối một người phụ nữ bắt chuyện, mà người bị từ chối thì thẹn thùng chạy đến bên bạn của mình; trong phấn khích, cô nàng thét ra mấy câu trồng cây si như “đẹp trai quá” “mặc dù bị từ chối nhưng không xấu hổ chút nào”, “một quý ông nhẹ nhàng”.

“Ông Chủ” hơi nhếch khóe miệng, nhìn ra vùng hoang dã vô tận bên ngoài cửa sổ với đôi mắt tràn đầy mong đợi.

Đương nhiên mục đích chân chính khi y phái người đi tập kích Giang Tinh Chước không phải muốn giết cô, kẻ ngốc còn biết không có khả năng làm tổn thương cô, trừ phi cô chỉ là một vị thần giả.

Giang Tinh Chước xuất quỷ nhập thần quá mức, nhân loại muốn chủ động tìm cô khó khăn làm sao; cho nên y chỉ cần nghĩ biện pháp để cho cô chủ động tìm mình.

Bị đối xử bất kính như vậy, chẳng lẽ Thần sẽ không giáng trừng phạt xuống?

Đột nhiên, xe lửa dừng lại.

...

Trương Hoài Lâm ngủ một giấc ở căn cứ quân sự Thành phố A, sáng tinh mơ đã bị tiếng huấn luyện bên ngoài đánh thức. Anh ngạc nhiên đứng bên cửa sổ nhìn các quân nhân chạy bộ trên sân thể dục phía dưới, nhất thời có chút hoảng hốt.

Hôm qua, một đội trưởng cũng có mặt tại hiện trường rút thẻ đến gọi anh đến căng tin ăn tối, đến khi ăn xong thì để anh chờ trong phòng tiếp khách của thủ trưởng.

Trương Hoài Lâm ngồi trong phòng khách của thủ trưởng căn cứ quân sự, ngoài cửa là binh lính canh gác tiêu chuẩn, trong phòng khách chỉ có một mình anh với sự yên tĩnh.

Mắt anh hạ xuống, anh nhớ lại đủ loại chuyện có quá nhiều điều xảy ra hôm qua. Đầu tiên đột nhiên anh biết chân tướng chuyện gia đình bị diệt sạch, sau đó bị truy sát, rút thẻ, ngay cả rút một cái thẻ mà phức tạp là thế… Cuối cùng tất cả biến mất tăm, chỉ còn lại bóng đen bí ẩn khiến người ta sợ hãi kính sợ nhưng đồng thời cũng khao khát hướng tới.

Nghĩ lại chuyện quá khứ, anh được nhà họ Tần che mắt nhận nuôi, qua nhiều năm như vậy, anh cứ ăn nhờ ở đậu và nín cơn giận. Dù cho trong lòng xem thường bọn họ vì cái tính đê tiện đớn hèn dơ bẩn ấy và chẳng tham gia vào, nhưng vì sinh tồn, anh cũng chẳng ngăn cản những chuyện này. Người đứng xem đã là đồng lõa, anh không phải là người tốt lành gì.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh chỉ có thể rút ra những tấm thẻ này, anh có tư cách gì để nói câu ác giả ác báo đây?

Lạy Chúa, xin hãy tha thứ cho con, xin cho phép con hối cải để thay đổi bản thân, xin đừng bỏ rơi con...

Trương Hoài Lâm xấu hổ vì sự nhu nhược của mình ngàn lần, mất mát ngàn lần. Anh cảm thấy cả quyết Chúa đã nhận ra bộ dáng thật sự của anh, mà cái thứ đó thì chẳng tốt đẹp gì cho cam. Đồng thời anh cũng cảm kích đến rơi nước mắt, dù là thế nhưng Chúa đã nghe thấy giọng nói của anh, cho anh cơ hội để rút thẻ. Đối với anh mà nói nhà họ Tần không có tấm bài đó thì vẫn là quái vật khổng lồ, khó có thể lật đổ, nhưng ít nhất cũng coi như có khả năng nhỏ bé…

Lúc này, Trung tướng bước vào, Trương Hoài Lâm đứng lên.

Trung tướng cầm một chiếc két sắt nhỏ trên tay với biểu hiện nghiêm túc như có việc trang trọng.

“Thủ trưởng.”

Trung tướng: “Chúng ta tránh nói lời dư thừa vô nghĩa đi, tôi còn chưa ăn sáng đấy.”

“Ấy... Được rồi.” Thật ra trong lòng Trương Hoài Lâm đã tỏ, chắc chắn bọn họ muốn thẻ bài trên tay anh. Trên tay anh chỉ có cái gì mà mực của Bút Phán Quan Của Ác Ma và còn có tấm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim nữa. Nếu bọn họ muốn, hiển nhiên anh sẽ đưa, anh có giữ lại cũng vô dụng.

“Tôi nghĩ rằng cậu đã đoán được, chúng tôi muốn thẻ Mực Bút Phán Quan Của Ác Ma trên tay cậu.”

Trương Hoài Lâm lấy ra chẳng do dự chi, đi cùng còn có tấm thẻ Tiếng Nói Của Trái Tim.

Trung tướng dừng lại rồi nói tiếp: “Có thể cậu không biết thứ này là cái gì, để tôi nói cho cậu biết. Bút Phán Quan Của Ác Ma là một cây bút chỉ cần viết tên của người nào đó, biết chủ sở hữu của cái tên này trông như thế nào là sẽ khiến người đó chết; là Diêm Vương chân chính muốn cậu chết canh ba thì cậu không sống nổi tới canh năm. Và mực trên tay cậu là linh hồn của cây bút này.”

Theo phân tích của họ, một người có thể rút ra loại thẻ nào, có lẽ có liên quan đến khát vọng bên trong của người này, Trương Hoài Lâm nhất định rất muốn kẻ thù chết, mới rút được mực này.

Trương Hoài Lâm ngạc nhiên: “Cây bút này đúng là mạnh dữ…”

“Cậu không muốn à?” Trung tướng nhận thấy bàn tay anh đang đưa thẻ bài sang chẳng rút lại, dù chỉ một chút.

“Cái thứ này đặt trong tay quốc gia mới phát huy được tác dụng lớn hơn. Tôi biết anh nghĩ gì, nhưng chủ sở hữu mực này nói, nó chỉ có thể viết được 100 chữ. Tôi thực sự rất muốn phanh thây xé xác nhà họ Tần để đền mạng cho cha mẹ và anh em, ấy nhưng sử dụng một thứ quý giá thế này để báo thù riêng thì đúng là quá lãng phí. Chúa đã cho tôi thứ này, nhất định không phải vì để tôi viết tên của nhà họ Tần.” Trương Hoài Lâm đáp, đôi mắt trong nháy mắt phảng phất tỏa ra ánh sáng như đức Chúa cha.

Anh đã quyết tâm hối cải để thành người mới, vứt bỏ mình thời quá khứ hèn nhát và vô dụng. Bằng không ai còn mặt mũi nào lại cầu nguyện với Chúa, để Ngài nghe được giọng của anh?

Trung tướng nhìn dò xét vào anh trong một thời gian dài và gật đầu: “Ít nhất là bây giờ nhìn ra được chúng tôi đặt cược đúng.”

“Cái gì?”

“Chúng tôi muốn mực, nhưng không chuẩn bị lấy không đồ của cậu. Chúng tôi trao đổi với cậu bằng thẻ này, thế nào?” Trung tướng nói xong bèn mở két sắt khi nãy được máy bay quân dụng mang đến theo đường hàng không.

Két sắt mở ra, để lộ thẻ bài được đặt trang trọng bên trong tấm vải lông cừu.

Trên thân thẻ bài trong suốt là một con quái vật đầu quỷ thân rắn, tản ra hơi thở nguy hiểm.

Cách đây không lâu trong một thành phố khác, đây chính là thứ họ lấy từ tay của Âu Tân Thần, thẻ Nuốt Chửng.

- -----oOo------