Rượu Mơ Xanh

Chương 2

Nói thật, không thoải mái chút nào hết.

“Xin lỗi.”

Thẩm Âm Âm chống tay trên mặt đất, vừa dùng chút sức lực, nhưng vì vừa rồi quá căng thẳng, lại ngã sấp xuống.

Một lần nữa ngã thẳng vào lòng anh.

Cực kỳ gần.

“Cmn.”

Thẩm Âm Âm chỉ dám oán trong lòng, còn Lục Quyết tức giận đến mức bật ra câu chửi.

Và cú ngã lần này chính là một bản nâng cấp hơn trước.

“Cô cố ý?” Thiếu niên thật sự không thể kiên nhẫn thêm.

Cố ý cái gì?

Cố ý ngã vào lòng ngực anh?

Lúc này Thẩm Âm Âm đã ổn định, không nhanh không chậm mà đứng lên, vẫn giữ vững vẻ mặt phúc hậu và vô hại, mỉm cười nói: “Anh tưởng bở.”

Nói xong, cô phủi quần áo mấy lần, đang định xoay người lên tầng.

Lục Quyết lập tức đứng lên, xoay cổ tay một chút rồi lại xoay cổ sang trái, sang phải.

Điếu thuốc kia vẫn kẹp giữa các ngón tay anh.

Tuy anh cao lớn, da dày thịt béo, nhưng cũng là bị ngã mạnh một cái, Thẩm Âm Âm hơi băn khoăn, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không phải chuyện của cô thì cô quản làm gì?”

Một khi mở miệng lại biến thành tổ tông.

Trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhận ra chiếc áo sơ mi màu xanh anh đang mặc, nhưng không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lục Quyết.

Nhưng khi mắng chửi tinh thần vẫn phấn chấn như vậy, chắc là không sao cả.

Không nên ở chỗ này lâu quá.

Thẩm Âm Âm lên tầng trở về phòng, vừa lên đến tầng hai thì nghe thấy tiếng mở cửa.

“Rầm” một tiếng, dường như đang trút giận.

Nhìn xuống tầng dưới, Lục Quyết đã không còn ở phòng khách nữa.

Thẩm Âm Âm chạy chậm về phòng, đứng ở bên cửa sổ.

Một chiếc Coupe màu đen từ từ lái ra khỏi gara tầng dưới.

Sườn mặt lạnh lùng của Lục Quyết, chợt lóe qua từ cửa sổ xe.

Chiếc Coupe nhanh chóng ra khỏi cổng, tăng tốc trên con đường rợp bóng cây tràn ngập bóng tối, các tiếng ầm của động cơ càng lúc càng xa.

Thẩm Âm Âm nhớ rằng, đầu năm nay Lục Quyết đã đủ 18 tuổi, lấy được bằng lái chỉ trong một tháng.

Các học sinh cấp ba khác cùng lắm là lái motor, còn phải nghe chủ nhiệm giáo dục mắng.

Còn anh thật kiêu ngạo, lái xe thản nhiên tùy ý như ăn cơm vậy.

Thẩm Âm Âm hừ một tiếng, nhìn vòng sáng màu đỏ phía sau xe, dựng ngón giữa.

Quay về giường, cô lăn qua lộn lại một lúc nhưng cũng không ngủ được.

Ngập tràn trong tâm trí là, Lục Quyết đã trở lại.

Cô và Lục Quyết không hợp, từ nhỏ đã như vậy.

Năm lớp 4, nhà Thẩm Âm Âm xảy ra chuyện, cô bị đưa đến nhà Lục Hiển Văn – bạn tốt của ba.

Ngày đầu tiên, còn chưa vào cửa, đã bị Lục Quyết học lớp 6 chặn ở cửa.

“Không được vào, mày không có nhà à?” Cậu nhóc nho nhỏ, khi đó chưa cao lớn như bây giờ, nhưng vẻ mặt kiêu căng lại không khác gì.

Con ngươi màu đen tràn ngập sự bài xích.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Quyết chọc Thẩm Âm Âm, nhưng lại là lần đầu tiên cô bị anh chọc tức phát khóc.

Chú dì của cô nói với cô, ba mẹ mày đã không cần mày.

Nhưng mẹ cô đã nói, đợi đến lúc thích hợp, bọn họ sẽ tới đón Thẩm Âm Âm về nhà, cô chỉ ở nhờ nhà chú Lục một thời gian ngắn thôi.

Không phải ba mẹ không cần cô nữa, cũng không phải cô không có nhà.

Thẩm Âm Âm bối rối mở miệng, muốn giải thích với Lục Quyết, nhưng cô không biết giải thích như nào.

Cô chớp mắt, nước mắt chảy xuống.

Còn chưa kịp nói chuyện, Lục Quyết đã bị chú Lục túm đi rồi.

Mấy năm kế tiếp, Thẩm Âm Âm và Lục Quyết khi ở chung vẫn đầy mùi thuốc súng, không khác hồi nhỏ lắm, không ai cho đối phương nhìn sắc mặt tốt.

Mãi cho đến khi ba của dì Trịnh qua đời.

Bà là con gái một, nên được điều đến thành phố Trừng Châu để ổn định công ty và thị trường, và dẫn Lục Quyết đi theo.

Mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè, Lục Quyết sẽ trở lại Lạc thành.

Nhưng Thẩm Âm Âm chưa bao giờ đụng phải anh.

Khi được nghỉ dài ngày, Thẩm Âm Âm về quê, ở nhà ông bà nội, đợi đến khai giảng mới trở về Lạc thành.

Hôm nay vận may không tốt.

Chết mất.

Hứa bà cốt xem thật chính xác.

Hối hận, cảm giác bây giờ chính là cực kỳ hối hận.

Nếu biết sẽ đụng phải anh ta, ước mơ vừa rồi của Thẩm Âm Âm sẽ không phải là thế giới hoà bình.

Tốt nhất là trời giáng một tia sét chính nghĩa, vừa vặn đánh trúng cái đầu ngạo mạn của anh ta đi.

Thôi không sao hết, anh ta cùng lắm chỉ ở đây vài ngày, rồi sẽ phải về Trừng Châu học.

Hình như trung học cũng sắp khai giảng rồi.

Thẩm Âm Âm tự an ủi bản thân.

Mãi cho đến khuya, cũng không nghe thấy Lục Quyết trở về.

Ngày hôm sau, Thẩm Âm Âm không muốn đụng phải Lục Quyết, dậy rất sớm, thấy anh chưa về nên vội vã ra ngoài.

7 giờ thím Ngụy đến làm bữa sáng, nhưng Thẩm Âm Âm không ở nhà.

Thời gian nhận quân phục huấn luyện là hai giờ chiều, Thẩm Âm Âm đến đường Vân Hải ăn một phần bánh bao gạo nếp và bánh quẩy, rồi đến thư viện thành phố ôn tập cả một buổi sáng.

Sau khi ăn trưa, cô ngồi xe đến trường để nhận quân phục huấn luyện.

Tại tầng một tòa nhà giáo dục đạo đức, nam nữ xếp thành hai hàng, ngay ngắn trật tự.

Thẩm Âm Âm nhận size S, Tưởng Kiều cao hơn, nhận size M.

“Toang rồi, lại chuẩn bị phơi đen.” Cô ấy nhỏ giọng oán giận.

Lại chạy như điên trên con đường Âu Mỹ.

Nhận trang phục xong, phải nộp giấy báo phụ huynh đã phát ngày hôm qua.

Thẩm Âm Âm lấy tờ giấy đã có chữ ký của phụ huynh ra, nộp cho giáo viên, đôi mắt cũng không nháy một chút nào.

Cô đã học cách bắt chước chữ ký của người lớn từ rất sớm.

Dì Trịnh ở thành phố Trừng Châu, Lục Hiển Văn và Lục Thiệu Tu thường xuyên không ở nhà, một số giấy tờ không quan trọng đều là do Thẩm Âm Âm tự mình ký.

Cô và Tưởng Kiều cùng nhau đi ra cổng trường, đợi ở vị trí chú Nhàn dừng xe ngày hôm qua.

Đợi vài phút, không thấy ai, cũng chẳng thấy xe.

Thẩm Âm Âm nhớ ra, ngày hôm qua cô không nói cho chú Nhàn biết hôm nay phải đến trường học nhận quân phục huấn luyện.

Dù có chờ đây cả buổi sáng, cũng không chờ được xe đâu.

Thẩm Âm Âm bị Tưởng Kiều kéo lên xe nhà cô ấy, chạy thẳng đến đường Hoa Tây.

Tưởng Kiều biết Thẩm Âm Âm ở đâu.

Quan hệ giữa các cô khá thân mật, chuyện của Thẩm Âm Âm, Tưởng Kiều cũng biết chút, nhưng cũng không nhiều lắm.

Chỉ biết Thẩm Âm Âm nhờ ở chỗ này, nguyên nhân cụ thể thì không biết rõ, Thẩm Âm Âm cũng không nhắc đến.

“Âm Âm, Hứa bà cốt xem rất chuẩn đấy, hôm qua lương tâm mẹ mình trỗi dậy, khôi phục tiền tiêu vặt cho mình đó.” Tưởng Kiều hưng phấn, có thể tiếp tục tiêu tiền cho thằng nhãi con nhà mình rồi!

Thẩm Âm Âm cười, không nói chuyện.

Cô cũng thấy rất chính xác.

Hứa bà cốt có tay nghề cao nha.

Cô chuẩn bị ngày mai tiêu 30 tệ, để Hứa Vĩ xem kẻ thù một mất một còn của cô khi nào sẽ rời đi.

Thẩm Âm Âm xách cặp ở trên tay, nói tạm biệt với Tưởng Kiều.

Đi tới cửa, đang định ấn mật mã.

Cửa bỗng nhiên mở ra.

Một người phụ nữ cao gầy đứng sau cánh cửa, mái tóc xoăn dài đến eo, thành thục ưu nhã, mở rộng vòng tay muốn ôm cô, “Surprise!”

Thẩm Âm Âm ngơ ngẩn, “Dì Trịnh?”

Trịnh Chỉ Như cao hơn 1m75, mỉm cười thong dong.

Bởi vì ở địa vị cao nhiều năm, rõ ràng là cười, nhưng cũng mang đến cảm giác áp bách không giận mà uy.

Từ ngày đầu tiên Thẩm Âm Âm chuyển tới Lục gia, cô đã được Trịnh Chỉ Như quan tâm, chăm sóc như con gái ruột.

Vừa thấy bà ấy, Thẩm Âm Âm lập tức cảm thấy thân thiết.

Trịnh Chỉ Như ít nói ít cười với hai đứa con trai, sự dịu dàng ít ỏi đều dành hết cho Thẩm Âm Âm.

“Con gái nhỏ của tôi.” Trịnh Chỉ Như thường hay giới thiệu Thẩm Âm Âm như vậy với người ngoài.

Thẩm Âm Âm cười vui vẻ, ôm lấy dì Trịnh.

Cô vui sướng từ tận đáy lòng.

Từ khi cha mẹ không ở cạnh, dì Trịnh dường như đã đảm nhận vai trò làm mẹ của cô, vừa là người thân, vừa là bạn bè.

Thẩm Âm Âm mỉm cười ngọt ngào với Trịnh Chỉ Như: “Gần đây dì tập thể hình ạ?”

Trịnh Chỉ Như ánh mắt sáng ngời: “Ba tháng, đến đây nào, cho con xem cơ sau áo của dì.”

Bà kéo Thẩm Âm Âm, đi qua huyền quan.

Phòng của Trịnh Chỉ Như và Lục Hiển Văn ở bên phải, Lục Hiển Văn thường xuyên đi công tác, nên căn phòng này đã để trống rất lâu.

Nhưng thím Ngụy quét tước mỗi ngày, căn phòng sạch sẽ gọn gàng, vỏ chăn cũng vừa đổi mới.

Trong phòng có một mùi hương thơm mát tản ra.

Không khác lắm với mùi nước hoa trên người Trịnh Chỉ Như.

Trịnh Chỉ Như vui vẻ vén lên áo trên, để Thẩm Âm Âm xem vùng cơ của bà.

Quả nhiên có chút thành tựu.

“Thế nào? Khá được, đúng không?” Vẻ mặt dì Trịnh trà ngập biểu cảm “Mau khen dì đi”.

Thẩm Âm Âm phối hợp giơ ngón tay cái lên, ngon ngọt nói: “Khó trách nhìn dì trẻ trung như vậy.”

Tâm trạng bà ấy luôn vui vẻ, sống trong nhung lụa, cuộc sống xuôi buồm thuận gió, tất cả cảm xúc đều viết ở trên mặt.

“Đến tuổi này rồi, đều phải dựa vào quần áo đẹp và tập thể dục mới miễn cưỡng duy trì được, không thể so với ngày xưa.” Trịnh Chỉ Như tiếc nuối nói, “Dì hồi trẻ mới được gọi là xinh đẹp.”

Nói xong, lập tức cho Thẩm Âm Âm xem ảnh chụp cũ.

Thẩm Âm Âm bật cười thành tiếng, “Con thấy anh Thiệu Tu đẹp trai nhường này là biết rồi mà.”

Trịnh Chỉ Như cười tủm tỉm nhéo khuôn mặt non mềm của Thẩm Âm Âm, “Ừ, tính cách Thiệu Tu giống ba nó, trầm ổn, nhưng khuôn mặt lại giống dì, đặc biệt là đôi mắt kia, đào hoa tràn lan, không biết lúc đi học đã khiến bao cô gái mê mệt.”

Mắt cả anh cả Lục là mắt hai mí, mắt đào hoa, cực kì đẹp trai.

Không chỉ thời đi học, kể cả bây giờ cũng rất được con gái thích.

Ngày hôm qua Tưởng Kiều thấy ảnh anh ấy, suýt nữa đã không thể đi nổi.

Trịnh Chỉ Như đổi đề tài, thở dài nói: “Không biết thằng nhóc Lục Quyết kia giống ai, kỳ kỳ quái quái, tính tình kém cỏi, không tri kỷ một chút nào hết.”

Trong lòng Thẩm Âm Âm thầm đồng ý một vạn lần.

Cô không thể hiện ra ngoài, chỉ âm thầm vỗ tay ở trong lòng.

“Âm Âm, Lục Quyết chuyển tới Quảng Thịnh, về sau sẽ ở cách vách con, hai đứa ở chung cho tốt đó,” Trịnh Chỉ Như nói, “Nó dám bắt nạt con thì con cứ tìm chú dì cả anh Lục nữa.”

Phảng phất có tiếng gương vỡ ở đâu đó.

Chính là âm thanh cõi lòng Thẩm Âm Âm tan nát.

Tuy rằng đã sớm đoán được, Thẩm Âm Âm vẫn hơi hốt hoảng.

“Anh ấy, không trở về thành phố Trừng Châu ạ?”

“Không trở về, ở bên này thi đại học,” Trịnh Chỉ Như hỏi, “Hôm qua nó về đây trước, con chưa thấy nó hả?”

Thẩm Âm Âm ậm ừ nói: “Hôm qua con ngủ sớm ạ.”

Dì Trịnh nói với Thẩm Âm Âm, các công tác, vấn đề bên thành phố Trừng Châu của bà đã hoàn thành, tiếp theo sẽ để bản thân nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài.

Lục Quyết đã lên lớp 12, bà cũng phải suy nghĩ một chút vì đứa trẻ này.

Hôm nay bà tổ chức một bữa tiệc gia đình, sẽ có một số thân thích, bạn bè tới đây.

“Âm Âm, con trang điểm một chút đi, 5 giờ rưỡi chúng ta đi rồi”, tốc độ nói chuyện của Trịnh Chỉ Như rất nhanh, “Quần áo ở trong phòng con đó, đi xem có thích hay không đi.”

Thẩm Âm Âm “Vâng” một tiếng.

Đầu óc cô hỗn loạn, phản ứng chậm chạp hơn bình thường, lê bước chân ra khỏi phòng.

Căn phòng bên cạnh phòng ngủ này, cửa phòng đóng chặt, dường như có người ở trong đó.

Thẩm Âm Âm bước nhanh hơn trở về phòng bản thân.

Trên bàn sách, có một hộp quà buộc nơ bướm màu bạc, Thẩm Âm Âm mở ra, bên trong là một chiếc váy.

Bên cạnh đó là một cái hộp điện thoại, giống cái điện thoại cũ mà Thẩm Âm Âm sử dụng trước đây.

Chắc hẳn cũng là dì chuẩn bị rồi.

Thẩm Âm Âm cầm lấy váy, ngắm nghía ướm thử qua chiếc gương toàn thân được gắn trên tường.

Cô đặt chiếc váy ở trên giường, lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đen từ trong cặp sách.

Ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay.

Cô lấy thêm một cái bút nước, ở trên trang giấy viết một dòng chữ.

Ngày 15 tháng 8.

Một chiếc điện thoại mới: 8999 tệ.

Cái còn lại hơi khó khăn……

Thẩm Âm Âm lắp sim và thẻ nhớ vào điện thoại, sau khi khởi động máy, nâng điện thoại lên, chụp lại cái váy, điều chỉnh độ sáng, rồi gửi cho một người bạn.

“Giúp mình tra cái váy này bao nhiêu tiền với, cảm ơn nhiều.”

Đối phương rất bận, không thể nhanh chóng trả lời Thẩm Âm Âm.

Dựa vào kinh nghiệm trước đây, ít nhất phải chờ một tiếng.

May rằng Thẩm Âm Âm cũng không vội.

Cô thay chiếc váy, nhìn bản thân trong gương.

Chiếc váy trắng ngà, dài đến trên đầu gối mấy centimet, hơi hơi lộ ra xương quai xanh ở hai bên.

Trên thân váy đính kha khá các hạt trang trí, cũng không quá hở, rất phù hợp với lứa tuổi của cô.

Nhưng mà…… Quá thục nữ.

Thẩm Âm Âm suy nghĩ một lúc, lấy một cái thắt lưng màu đen từ tủ quần áo, quấn quanh eo.

Ngay lập tức đã trung hòa được cảm giác thục nữ ban đầu.

Cô chỉnh trang xong xuôi, muốn để dì Trịnh xem, ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng bên cạnh. Thẩm Âm Âm theo bản năng bước nhanh hơn, bỗng nhiên nghe thấy có mấy tiếng kì quái từ bên trong.

Tạch.

Tạch.

Âm thanh nhỏ nhặt, chỉ có mấy giây, không nghe rõ lắm.

Thẩm Âm Âm thề, cô cùng lắm chỉ dừng lại đúng một giây.

Còn chưa nghe thấy tiếng bước chân đã thấy cánh cửa kia mở ra rồi.

Lục Quyết đổi một cái áo thun đen, tóc còn ướt, nước vẫn nhỏ giọt rơi xuống, trên người phảng phất có mùi sữa tắm hương cam bergamot và hương cỏ roi ngựa.

Ngoài ra còn chút mùi thuốc lá.

Thẩm Âm Âm kinh ngạc.

Dì Trịnh vẫn ở nhà mà anh ta dám hút thuốc ở trong phòng?

Việc Lục Quyết hút thuốc, Thẩm Âm Âm cũng không thấy kỳ quái, hồi cấp hai, cô cũng gặp được mấy nam sinh hút thuốc lá ở sân thể dục.

Âm thanh vừa nghe được, chắc là tiếng bật lửa.

Thẩm Âm Âm có chút xấu hổ.

Cô mất tự nhiên kéo thẳng cái váy ra.

Tối hôm qua là lần đầu tiên cô gặp Lục Quyết sau 6 năm, nhưng đã đè lên người anh.

Thân hình Lục Quyết rất cao, trong xương cốt lộ rõ vẻ ngạo khí của thiếu niên, biểu cảm lãnh đạm, đuôi mắt hơi rũ xuống, lúc nhìn người khác, sẽ mang theo cảm xúc không mấy kiên nhẫn.

Theo thói quen, Thẩm Âm Âm lùi về sau một bước, cười ngượng ngùng, định chào hỏi anh.

“Anh……”

Còn chưa dứt lời, Thẩm Âm Âm mắc kẹt.

Lục Quyết lướt thẳng bên người cô, không nhìn lấy một lần, lời chào hỏi cũng lười nói.

Cái thằng nhóc thối tha không lịch sự này……

Thẩm Âm Âm âm thầm chửi thầm.

Khóe mắt nhìn lướt qua, chỉ thấy đường con xương quai hàm căng chặt mà lưu loát của Lục Quyết.

Đúng lúc Trịnh Chỉ Như ra khỏi phòng, nhìn thấy Lục Quyết, “Đi đâu?”

Lục Quyết không dừng lại, ngược lại bước chân ngược càng nhanh hơn.

“Này, Lục Quyết, càng gọi con càng chạy nhanh đúng không?” Trịnh Chỉ Như tăng âm lượng.

Bị gọi cả tên lẫn họ, không thể giả điếc nữa, Lục Quyết đành dừng lại, mí mắt mất tập trung mà cụp xuống, “Sao ạ?”

“Con định đi đâu.”

“Đi ra ngoài một chút.”

Trịnh Chỉ Như nhấn mạnh: “Đi đâu?”

“Không đi đâu hết.” Vẻ mặt nhạt nhẽo của Lục Quyết khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì.

Khiến người ta có cảm giác, anh cũng không cố ý muốn chọc giận ai cả, đây chính là cái đức hạnh của anh.

Nếu bị anh làm cho tức giận, thì nên tự trách tu vi bản thân không đủ.

“Không đi nữa, sửa soạn một chút, đưa mẹ và Âm Âm đến khách sạn ăn cơm.” Giọng điệu Trịnh Chỉ Như không cho anh cơ hội phản bác.

Lục Quyết không kiên nhẫn nhấc mí mắt lên, “Tài xế đâu?”

Trịnh Chỉ Như nói: “Trong nhà cậu Diêu có việc bận, tạm thời xin nghỉ, nếu không cần gì tìm con?”

“……” Lục Quyết vẫn kháng cự, “Mẹ tự lái không được à?”

“Con đã thấy có ai tự mình lái Rolls-Royce chưa? Hay đều cần tài xế?”

Lục Quyết cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Trịnh Chỉ Như, “Con không phải tài xế của mẹ.”

Trịnh Chỉ Như nhướng mày nói: “Mi là con trai ta.”

“……”

Gừng càng già càng cay.

Nữ sĩ Trịnh Chỉ Như, thắng một điểm.

Dì làm cực kỳ tốt luôn!

Thẩm Âm Âm đứng ở một bên, mừng rỡ khi thấy Lục Quyết chịu thiệt, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Lục Quyết giống như có đôi mắt ở sau lưng vậy, quay đầu lại, không vui vẻ lắm mà liếc cô một cái.

Không ngờ rằng, anh mới 18 tuổi nhưng ánh mắt đã cực kỳ sắc bén.

Giống như lưỡi dao vậy.

Thẩm Âm Âm lúng túng cắn môi, giả bộ bản thân chẳng nghe thấy gì hết.

Qua một lúc lâu, nghe thấy Lục Quyết biếng nhác nói: “Chìa khóa.”

Chẳng mấy chốc đã gần 5 giờ rưỡi.

Lục Quyết ngồi ở vị trí điều khiển, khởi động xe hơi.

Lái xe ra khỏi biệt thự Tấn Giang, chạy trên đường Hoa Tây.

Không ngờ tính cách Lục Quyết hung hăng như vậy, nhưng lái xe lại rất ổn định.

Thẩm Âm Âm nghĩ, trong nửa năm có bằng lái này, chắc chắn anh đã lái xe đi tán gái rất nhiều lần.

Một tay anh đặt trên vô lăng, làn da trắng nõn làm nổi bật lên xương và gân, trông có vẻ thon chắc có lực, lại không mất dáng người mảnh mai của một thiếu niên.

Ở trên mu bàn tay anh, có vết màu đỏ.

Bởi vì trắng, nên rất rõ ràng.

Giống như bị bỏng.

Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt.

Nhớ đến bộ dạng Lục Quyết kẹp thuốc lá đêm qua.

Bọn họ ngã trên mặt đất, thuốc lá không hề chạm vào người cô.

“Ngày mai đã phải đi quân sự, nhớ kỹ phải ba tiếng phải bôi kem chống nắng một lần, dùng loại dì cho ấy.” Trịnh Chỉ Như dặn dò.

Thẩm Âm Âm lấy lại tinh thần: “Sẽ không đen đi đâu ạ, chỉ đi hai tuần thôi ạ.”

“Dì xem rồi, mấy ngày kế tiếp đều là ngày nắng”, Trịnh Chỉ Như lấy điện thoại ra cho cô xem, “Làn ra con gái rất non mềm, cần phải cẩn thận hơn.”

“Con biết rồi ạ.” Thẩm Âm Âm ngoan ngoãn gật đầu.

“Mỗi ngày trở về cần phải đắp mặt nạ nữa, lát nữa dì đưa cho con”, Trịnh Chỉ Như liếc mắt nhìn con trai một cái, “Bây giờ hai đứa đều cùng một trường học, có chuyện gì, cứ nhờ anh trai giúp, hiểu chưa?”

Còn lâu mới nhờ anh.

Thẩm Âm Âm hé miệng cười, đang định đáp ứng cho có lệ.

“Có thể yên lặng được không.”, Lục Quyết nhìn qua kính chiếu hậu nhàn nhạc liếc cô một cái, “Làm phiền con lái xe.”

Trịnh Chỉ Như lạnh lùng vỗ vào chỗ anh ngồi, “Thằng nhóc thối, không lớn không nhỏ, không được bắt nạt em Thẩm.”

Lục Quyết không nhẹ không nặng “A” một tiếng, lại thình lình liếc cô một cái từ kính chiếu hậu.

Cười như không cười.

Thẩm Âm Âm hơi thấp thỏm, trong lòng cảm thấy bất ổn, luôn thấy thái độ của Lục Quyết có chút kì quái.

Rất nhanh đã đến cửa khách sạn.

Người gác cửa ân cần mở cửa sau xe, Trịnh Chỉ Như ra ngoài trước, Lục Quyết tự mình xuống xe, ném chìa khóa xe cho cậu bé trông bãi đỗ xe.

“Chỉ Như!” Từ chiếc xe phía sau, một vị nữ sĩ đẫy đà bước xuống.

Bà ấy là Trịnh Chỉ Ý, chị gái Trịnh Chỉ Như, hai người kém nhau năm tuổi, bà ấy nắm tay con gái cùng nhau xuống xe.

Vì để phân biệt với Trịnh Chỉ Như, Thẩm Âm Âm gọi Trịnh Chỉ Ý là dì cả.

Cô đang định lễ phép tiến lên chào hỏi, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lục Quyết từ phía sau.

“Tôi bắt nạt cô?” Anh không dấu vết nhét cái gì đó vào trong tay Thẩm Âm Âm, khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh lùng, “Cầm lấy, tôi tính sổ với cô sau.”