Rượu Gạo Pha Bưởi

Chương 3: Bị chụp hình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Trạch Diễn về nhà xong, anh lập tức hỏi địa chỉ phiến rừng từng có dịp đến tác nghiệp. Sau đó, anh lại moi từ xó xỉnh nào một tấm ảnh, Lâm Trạch Diễn đang phô diễn góc nghiêng, giả vờ vô tình liếc về ống kính, trông thật cao ngạo và lạnh nhạt.

Anh vẫn nhớ mang máng chủ đề bộ sưu tập này là: Kẻ xâm nhập vào khu rừng, những hình ảnh cuối cùng đăng tải trên tạp chí nhận được không ít lời khen.

Mà Lâm Trạch Diễn hăm hở nhận vai “Kẻ xâm nhập”, hóa thân thành hình tượng mặt lạnh.

Nếu anh thật sự “mặt lạnh” như vậy thì tốt rồi.

Lâm Trạch Diễn thở hắt một hơi não nề, anh nằm xuống giường, đầu óc chật ních suy nghĩ hỗn độn. Tưởng tượng tối mai phải đến khu rừng kia, anh nôn nóng không thôi.

Điện thoại ting ting thông báo [Tài khoản bạn quan tâm có hoạt động mới][1], Lâm Trạch Diễn xem, lần này bắt kịp rồi.

[1]: Giống như khi bạn bật chuông trên Youtube hoặc đặt tài khoản Facebook ai đó ở chế độ Yêu thích, mỗi khi họ đăng video mới/ livestream thì Youtube/ Facebook sẽ báo cho bạn biết.

Một tuần Cố U chỉ livestream hai ngày, rơi vào hai ngày cuối tuần. Mặc dù khi mới vào nghề, cô cảnh báo khả năng cao sẽ cho người xem leo cây, nhưng bây giờ cứ mỗi cuối tuần là đúng giờ xuất hiện.

Từ tám giờ đến mười giờ rưỡi tối, chăm chỉ hai tiếng rưỡi.

Lâm Trạch Diễn vốn cho rằng nghe giọng nói Cố U sẽ giảm bớt căng thẳng, cuối cùng màn hình hiển thị game hôm nay cô chơi là:《Khu rừng kinh dị 》.

Lâm Trạch Diễn: 

Cố U cố ý, cá luôn.

Tức thiệt!!!!

Bối cảnh trò chơi là những năm đầu ở Nhật Bản, điểm mười cho sự kinh dị, chẳng phân biệt địch ta cứ giết chóc lung tung.

Những cảnh vật 2D xuất hiện với hình thù đẫm máu kì lạ, bỗng nhiên một âm thanh lớn rền vang, báo hiệu một cuộc truy đuổi.

Chu mi nga[2]!!!!!!.

[2]: Bạn nào xem Tây Du Ký chắc biết í nhỉ, còn nếu chưa thì nó là “Cứu tôi với!” nha:>.

Lâm Trạch Diễn không gánh vác nổi khiếp hãi này, đành phải bật hết đèn, dùng chăn bông che mắt, ti hí xem qua khe hở.

Bình luận góc trái trôi liên hồi, bình thường Cố U lấy không khí kinh dị là tiêu điểm, dư âm rất đậm vị, đa số các game kinh dị trực diện thế này đều sở hữu những cảnh quay bổ mắt.

—— A a a a a a! Hôm nay đáng sợ dữ vậy!.

—— Help meeee! Sao dám ngủ!.

—— Làm quá, tôi vẫn ổn, ehe .

—— Đằng trên đừng nói thế QAQ, quần tôi ướt rồi….

—— Hôm nay ai chọc bé Bưởi? Hả? Để cô ấy chơi cái game quỷ quái thế chứ?.

Cố U cách vách đang chơi game trong bóng tối, hôm nay không cần động não nhiều, cô dành ít thời gian đọc bình luận.

“Hôm nay ấy à? Hôm nay bạn thuở nhỏ của tôi về, tôi rất vui nên muốn đổi gió” – Cố U chậm rãi giải thích khóe miệng cong mang chút ý vị không rõ.

Được rồi, cô thừa nhận phần lớn là muốn hù dọa Lâm Trạch Diễn, lá gan cậu lớn hay không không quan trọng, tóm lại cậu sợ là được.

Ngày mai ai biết cậu ấy sẽ bị dọa thành cái dạng gì, cô cũng không muốn dỗ Lâm Trạch Diễn hai hàng nước mắt chảy dài đâu.

Dỗ cậu ấy phiền lắm.

“Đúng vậy, là một cậu trai lớn tướng” – Cố U thấy chap đầu sắp hoàn thành, đang nghĩ nên đổi sang trò chơi khác không. “Đúng, đẹp trai lắm, con người cũng rất nice”.

Trả lời câu được câu mất, Cố U kết thúc chapter đầu tiên, cô đổi sang một game không đáng sợ nữa, chủ yếu nó dựa vào đầu óc.

Bình luận đều vô cùng kinh sợ, họ hỏi cô sao thế này….

Lúc này Cố U không có thời gian trả lời, bình luận lướt qua như mọi khi, trong chốc lát đã hòa mình vào game cực kỳ phấn khích.

Mà Lâm Trạch Diễn nhà đối diện nghe Cố U nhắc đến mình, anh không nhịn được hét lên, sau đó lẫn trong lời khen của Cố U là Lâm Trách Diễn với nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Con nai con lại chạy loạn xạ, nhưng vì sức sát thương quá lớn, nó được tiếp sức lớn nhanh như thổi thành con nai sừng tấm húc đổ trái tim anh.

Một niềm hạnh phúc đau đớn…

Cố U đã đổi game khác, không đáng sợ như khi nãy nữa, Lâm Trạch Diễn chui ra khỏi ổ căn cứ. Anh choàng chăn trên đầu, khuôn mặt đẹp trai cười ngây ngốc.

Hihi, vui quá .

Mười giờ rưỡi, Cố U tắt game, vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường. Trước khi ngủ thì viết một ít truyện, xong xuôi thì đã quá nửa đêm, cơn buồn ngủ chậm chạp xâm chiếm đầu óc, thúc ép cô buông điện thoại.

Di động báo tin nhắn, Lâm Trạch Diễn trách móc:

—— U U, cậu quá đáng thật!!!.

Gửi kèm một bé mèo tức giận.

Cố U không trả lời, bất giác nở một nụ cười, cơn buồn ngủ khiến mắt cô díp lại. Trước khi chìm sâu vào giấc mơ, ý nghĩ nọ lảng vảng trong đầu cô.

Lâm Trạch Diễn, bao năm trôi qua mà cậu vẫn con nít thế….?.

Hôm nay cô ngang ngược thật, nhờ?.

——

Bảy giờ tối.

Rèm trời buông xuống hoàn toàn tối, cả thành phố được điểm xuyến bằng một vài viên kim cương lấp lánh tỏa sáng.

Vài ông bà cụ dẫn cháu đi dạo, nhận ra người nên lớn tiếng chào hỏi vài câu. Tiếng nhạc múa quảng trường cách đó không xa vang vọng tận màng nhĩ.

Cố U thu xếp ba lô, cô mang đầy đủ trang bị cần thiết và một vài dụng cụ phòng thân. Kiểm tra lần cuối không thiếu thứ gì nữa mới mang giày bata, mở cửa.

Lâm Trạch Diễn bên ngoài cũng đang đứng chờ xuất phát.

Hay đấy,《Khu rừng kinh dị 》hôm qua không dọa cậu thấy khó mà lùi à?

Lâm Trạch Diễn gọi Cố U vô số cuộc từ rạng sáng, nếu không thường tắt tiếng thì cô sớm đã bị đánh thức rồi.

Gọi điện chỉ nói đơn giản là sẽ đi cùng Cố U, không cho phép cô đi một mình, rất nguy hiểm vân vân mây mây.

Cố U vốn không phải người để ý mấy chuyện vụn vặt, Lâm Trạch Diễn nài nỉ đến thế, thôi thì đồng ý vậy.

“Chuẩn bị ổn thỏa hết chưa?” – Cố U đóng cửa lại, hỏi.

“Ừ, xong xuôi hết rồi” – Lâm Trạch Diễn nhấc túi lên, giọng nói đeo khẩu trang hơi chùng xuống: “Mình lái xe đưa cậu đi”.

“Ừ cũng được, nhưng cậu mang khẩu trang làm gì?”.

“Khụ khụ, hôm qua gió máy lạnh mạnh quá, chắc sắp cảm, sợ lây bệnh cho cậu” – Lâm Trạch Diễn che tay ho hai tiếng, ánh mắt hơi ngờ nghệch.

Cố U nghi ngờ quan sát Lâm Trạch Diễn, ánh mắt cậu đang phát tín hiệu chột dạ, trực giác quen biết nhiều năm giúp cô đoán được ngay chuyện gì đã xảy ra.

Sợ nhảy toáng lên sẽ mất mặt nên đeo khẩu trang chứ gì?

Quên đi, nể mặt cậu, mình không bóc ra đâu.

Cô gật gật đầu đi trước, đợi Lâm Trạch Diễn mang khẩu trang xong, khuôn mặt tròn trịa không nén được nụ cười.

Lâm Trạch Diễn theo sau Cố U tới bãi đỗ xe, đến một chiếc xe trắng dừng bước. Đầu tiên anh mở cửa xe cho Cố U, sau đó lên xe, cắm chìa khóa vào, động cơ è è khởi động.

Khẩu trang không thể che khuất vẻ đẹp trai hiển nhiên này, tài xế Lâm Trạch Diễn tập trung, thỉnh thoảng liếc nhìn kính sau, lộ một mảng cổ trắng nõn.

Cố U không e dè nhìn Lâm Trạch Diễn chăm chăm, càng nhìn càng thấy ca thán.

Sao dáng vẻ cậu ấy ngầu quá xá, nếu cô cũng thế thì tuyệt biết bao.

Haiza.

Lâm Trạch Diễn bên cạnh bồn chồn, sợ nếu bản thân kích động thì cả hai sẽ chầu ông bà. Anh đành phải chuyên chú không ngó nghiêng.

Cũng may Cố U nhanh chóng quay đi, thừa dịp đèn đỏ, anh nhìn người cạnh bên qua khóe mắt. Cố U siết chặt cổ tay mình, sắc mặt nghiêm trọng xen lẫn một chút oán thán, tiếc rẻ.

......?

Lâm Trạch Diễn không hiểu đầu cua tai nheo gì….

Chưa đầy hai tiếng, khu rừng kia đã lộ diện.

Khu rừng kia tọa lạc khá xa trung tâm thành phố, xung quanh chỉ độc một nơi đậu xe trước con đường mòn. Đèn đường bên trong lờ mờ u tối, vài cái đã bị hỏng, chụp đèn giăng đầy mạng nhện.

Cố U xuống xe trước, thong thả đợi Lâm Trạch Diễn. Cô đến gần anh… ừm, rất gần.

Dõi mắt về mảnh rừng đen kịt cách đó không xa, Lâm Trạch Diễn nuốt nước miếng. Lần tác nghiệp đó ít ra còn một đoàn người hùng hậu mang theo thiết bị quay chụp nên may ra sáng sủa một chút, không đáng sợ lắm. Bây giờ chỉ có hai người, con thỏ sợ hãi lại xổng chuồng rồi.

Chân Lâm Trạch Diễn mềm nhũn.

Đã đến nơi sao bỏ cuộc được nữa?

Hít sâu một hơi, anh chắn trước Cố U, tính xung phong dẫn đường.

Nhưng không đợi anh mạnh chân bao lâu, Cố U bật đèn pin lách lên trước. Bàn tay mềm ấm không chút do dự nắm tay Lâm Trạch Diễn to lớn khiến trái tim nhảy vọt.

Nắm chặt tay anh đi phăm phăm, Cố U không ngoảnh lại: “Mình phải chọn cảnh, cần xem trước”.

“Ừ….” – Lâm Trạch Diễn lật tay đổi thế, nội tâm dâng chút hương vị không rõ. Anh sụt sịt mũi, bỗng dưng nơi này trông không ghê sợ lắm.

“Răng rắc ——”

Âm thanh yếu ớt vọng lại, Lâm Trạch Diễn nghe tiếng động quen thuộc, bất giác liếc sang trái.

Tiếp theo, một thứ tiếng khác nối tiếp, sống lưng hơi rờn rợn, bất thình lình một con chim đột ngột bay vút ra.

Giật cả mình!!!!!!!!!!!!!!!

Anh lập tức níu chặt tay Cố U, toàn thân run rẩy. Nhưng không có nhiều thời gian bận tâm việc này, anh một lòng theo đuôi cô, dè dặt từng bước từng bước.

Cố U thẳng tiến một đường, cô không định chụp ảnh, dù sao ảnh chụp loại rừng cây này đầy rẫy trên mạng. Cái cô cần là cảm thụ bầu không khí, xúc cảm tới thì coi như đạt được mục đích.

Cảnh tượng nhân vật chính xảy ra chuyện dần dần hình thành trong đầu, nhưng cô hoàn toàn tĩnh lặng.

Khi cảm xúc gần đến thì nhân tố bất ngờ chính là Lâm Trạch Diễn, ngoại trừ siết tay cô hơi đau thì không có dấu hiệu sợ hãi gì.

Cậu cũng không vồ lưng cô, hồi còn nhỏ mỗi lần cậu ta bị hù quen thói koala. Lớn tồng ngồng vẫn chứng nào tật nấy, không sửa được.

Cố U bỗng cảm thấy Lâm Trạch Diễn gan dạ thật rồi.

Nhưng Cố U nào ngờ được Lâm Trạch Diễn đã hồn xiêu phách lạc, hiện tại rất rất muốn vồ lấy lưng cô nhưng ngoan cường nhịn xuống. Vì sự kìm nén này mà cắn môi dưới, toàn thân lập cập.

Nếu không có khẩu trang, nhất định đôi môi trắng bệch sẽ tố cáo anh.

Quá đỉnh, hình như không bị U U phát giác.

Hình tượng của anh không bị sứt mẻ!.

Trở về đường cũ, trái tim Lâm Trạch Diễn sợ hãi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh định mở cửa thì Cố U giành trước, ngồi vào.

Cố U thắt dây an toàn, chỉ ghế bên cạnh: “Đưa chìa khóa đây, mình lái”.

Lâm Trạch Diễn chưa kịp nói không sao, Cố U đã nhanh nhẹn mở cửa bên phía ghế phụ.

Anh bèn giao chìa khóa, Lâm Trạch Diễn nghĩ vậy cũng an toàn. Bây giờ chân mình còn hơi nhũn, nếu xảy ra tai nạn ở nơi khỉ ho cò gáy này thì không biết khi nào mới được cứu.

Anh ngồi bên Cố U, kéo khẩu trang uống mấy ngụm nước rồi kéo lên.

Anh khẽ đưa mắt nhìn Cố U đặt bàn tay nhỏ trên vô lăng màu đen lái xe, khuôn mặt tròn trĩnh nghiêm nghị giãn ra, hoàn toàn sáng sủa đối lập với trang trí màu đen của xe anh.

Đôi mắt tròn xoe sáng rực như ngọn đèn đường nối đuôi nhau, hình như cảm nhận được Lâm Trạch Diễn nhìn mình, Cố U quay sang, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Trạch Diễn đối diện cảnh tượng bất ngờ này, tim đập chân run sắp phát điên, làm sao có thể vững vàng trước một Cố U đáng yêu như thế.

Cố U đáng yêu quá đi à!!!!!

Nếu có thể, anh thật sự muốn phát loa cho cả thế giới nghe những lời này.

Cả hai về nhà đã quá nửa đêm, hai người mệt lả chào hỏi nhau rồi ai về nhà nấy.

Hôm nay cả hai đều không ngủ muộn, bởi vì mệt mỏi nên ngủ ngay khi ngả lưng.

Ban đầu Lâm Trạch Diễn cứ nghĩ mình không ngủ được, nhưng kì lạ thay anh rất thoải mái, thậm chí trong mơ cũng gặp Cố U mặc đồ đôi với mình, lôi tay anh mỉm cười không thôi.

Một giấc mộng đẹp đẽ..

Lâm Trạch Diễn được nghỉ ngơi rất thư thả, anh khoan khoái ngồi dậy, duỗi lưng dợm xuống giường thì tiếng chuông điện thoại chen ngang.

Anh bắt máy, là quản lý chạy trối chết khỏi phòng hôm nọ – Tiểu Trần.

“Alo, có chuyện gì vậy?” – Lâm Trạch Diễn mới tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn.

“Anh Lâm! Anh lên hot search rồi, chúng tôi đang cố gắng ép nó xuống, anh xem là chuyện gì vậy?”.

Ban đầu Lâm Trạch Diễn không định trả lời, dù sao đôi khi anh vẫn lên hot search, đơn giản là khoe ảnh anh chụp cho Balabala mlem quá.

Anh định mở miệng thì chợt nghe Tiểu Trần nói tiếp: “Cô gái đi cùng anh là ai? Anh thật sự hẹn hò à?”

Lúc này Lâm Trạch Diễn mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh cúp điện thoại. Lâm Trạch Diễn xem hot search, tuy đã hạ nhiệt một ít nhưng vẫn chễm chệ ở trang đầu.

Tiêu đề là một câu tràn ngập hiểu lầm.

[Người mẫu nổi tiếng đưa bạn gái đi chơi đêm].

Lâm Trạch Diễn lắc đầu, giới giải trí này thật hiểm ác. Ngay cả người mẫu nhỏ bé như anh cũng không tha.

Nhìn tôi giống người có bạn gái ở chỗ nào?.