Rừng Son

Chương 12

“Vậy thì được,” Victor nói, đứng dậy ngụ ý buổi gặp đã kết thúc. Ông đặt bàn tay trái với những đốt ngón tay u to lên bàn để đứng vững. “Chiều nay chúng ta sẽ làm việc này. Lúc bốn giờ.”

“Cám ơn ông, Victor,” cô vừa nói vừa đứng lên.

“Tôi hy vọng cô rảnh,” Victor vui vẻ nói. “Tôi muốn cô làm việc này. Thực ra, tôi muốn cô là người đưa tin.”

***

Nico ngồi đờ đẫn ở ghế sau chiếc Town Car khi nó chầm chậm chạy trên East Drive trong Công viên Trung tâm. Vẫn chưa đến năm giờ, nhưng công viên đông nghịt người. Người dắt chó đi dạo, người đi xe đạp và trượt patanh (trượt patanh! Nico nghĩ, người ta vẫn chơi trò đó ư?), người chạy, đi bộ, thậm chí đi xe ngựa mà lẽ ra bây giờ phải bị cấm rồi. Mấy con ngựa tội nghiệp, Nico nghĩ, khi chiếc xe chạy qua một cỗ xe ngựa. Cô hé mắt ra nhìn con ngựa, cố nhìn khuôn mặt nó xem thử nó có sung sướng không. Cô không biết được - mắt nó đã bị che lại - nhưng đầu nó giật lên giật xuống, như con thú ta cho lên bảng điều khiển của xe ô tô, đầu có lò xo...

Điện thoại của cô đổ chuông. “Em làm được chưa?” Seymour hồ hởi hỏi.

“Ôi trời ơi, Seymour,” cô nói, vẻ trầm trọng hơn dự định. Cô liếc nhìn gáy người tài xế để xem ông ta có đang nghe không. “Khó lắm,” cô nói, cau mày như thể đây là lỗi của Seymour.

“Nhưng em làm rồi chứ?” Seymour hỏi.

“Em có lựa chọn nào khác à?”

“Vậy là em làm rồi.”

“Uh-huh.”

“Và?”

Đột nhiên Nico thấy cáu. “Như chúng ta dự tính, Seymour ạ. Như em đã bảo anh việc gì sẽ xảy ra. Thế thôi.” Cô dập máy và nhấn nút cho kính cửa sổ hạ xuống. Không khí ấm áp dễ chịu ùa vào xe. Sao tài xế lúc nào cũng bật máy điều hòa không khí ngay cả khi mùa đông đã kết thúc? Cô tự hỏi. Đàn ông lúc nào cũng làm thế.

Nhưng đó không phải là tất cả.

Cô nhấn số điện thoại nhà. Seymour trả lời. “Seymour, Mike...” cô định nói là “khóc,” nhưng rồi nghĩ lại. “Ông ta buồn.”

“Ừ?” Seymour nói. “Thế em nghĩ ông ta sẽ thế nào?”

“Buồn,” cô nói.

“Đấy, thế thôi,” Seymour nói.

Cô tức giận dập máy. Cô ước giá gì mình có thể giải thích với Seymour, khiến anh hiểu được sự dữ dội về mặt cảm xúc bất thường của cô trong ngày hôm đó. Đó là còn chưa kể tới sự bối rối, sợ hãi, và tội lỗi.

Sự dữ dội về mặt cảm xúc... cô run rẩy. Điều không một ai hiểu được là nó cũng giống hệt như sự bạo lực về mặt thân thể thực sự, không hề giống chút nào với loại bạo lực giả tạo mà ta thấy trên tivi hay trong phim ảnh. Cô nhớ có một lần khi cô và Seymour ngồi ở một quán bar nhỏ ở West Village, và có một trận ẩu đả. Seymour ngay lập tức chui xuống dưới bàn, còn cô thì kinh ngạc đến mức không cử động nổi. Cô sửng sốt khi thấy con người có thể trở nên bạo lực đến mức nào một khi họ vượt quá đường ranh giới của khoảng không cá nhân. Mặc dù thực ra trận ẩu đả đó trên thực tế chả có gì lớn - một vài gã đẩy người nhau và làm đổ vài cái ghế và một chai nước. Nhưng thế cũng đủ nghiêm trọng rồi. “Chui xuống!” Seymour hét lên, túm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống dưới bàn. Trong một giây cô đã nghĩ anh là kẻ hèn nhát - anh nên đánh nhau - nhưng thế thì thật điên rồ. Và đột nhiên cô nhận ra họ mới mỏng manh và yếu ớt làm sao. Một khi có ai đó phá vỡ đường biên thì ta có còn như cũ nữa hay không? Liệu ta có bao giờ quên được không? Và túm lấy cổ tay cô, Seymour vội vàng kéo cô ra khỏi quán bar ra vỉa hè, nơi họ nhìn nhau và phá lên cười như nắc nẻ đến mức không dừng lại được trong ít nhất nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng chuyện xảy ra với cô hôm nay, cô nghĩ, là thứ mà Seymour sẽ không bao giờ hiểu được. Trong đó có chiến thắng, nhưng chiến thắng phải trả giá. Ta đạt được thứ gì đó, nhưng ta phải trả một cái giá cho những gì mình đã đạt. Đó là thứ mà một người chồng không thực sự muốn biết, mà chỉ có bạn gái mới hiểu được.

“Ông ấy khóc, Wendy ạ,” trước đó cô thì thầm vào điện thoại, khi cô bước ra vỉa hè đợi xe đến đón. “Tớ đã không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra.”

“Tớ hiểu,” Wendy nói. “Lúc nào tớ cũng kinh ngạc khi thấy họ suy sụp rất nhanh lúc bị áp lực quá mức. Chúng ta cứ hay lý tưởng đàn ông, nhưng đều sai lầm cả. Đàn ông chỉ là những kẻ nhỏ bé yếu ớt sợ hãi gắn thêm dương v*t mà thôi. Khi Shane khóc, thật là kinh khủng. Cứ như thể đột nhiên anh ấy không còn là đàn ông nữa còn tớ không phải là phụ nữ. Và tớ nhận ra rằng mình sẽ phải học cách để trở thành một phụ nữ kiểu mới, sống mà không ảo tưởng một cách cũ rích rằng thế nào thì mới là đàn ông và đàn bà.”

Nico gật đầu. “Tớ thấy mình tệ kinh khủng. Rồi ông ta công kích tớ. Ông ta bảo tớ là hầu gái của Victor, là con chó cái. Gọi tớ là con chó cái thì không sao lắm, nhưng là hầu gái ư?”

“Cả đời cậu chưa bao giờ làm hầu gái cả,” Wendy cười hô hố. “Chúng ta là loại phụ nữ có hầu gái. Và hầu gái của chúng ta là đàn ông.”

“Nhưng rồi mọi người sẽ nói thế. Họ sẽ gọi tớ là hầu gái của Victor Matrick...”

“Thì cứ kệ họ thôi,” Wendy nói. “Đó chỉ là một cách hạ thấp cậu bởi cậu là phụ nữ có quyền lực, để họ thấy dễ chịu hơn trong cái cuộc đời khốn nạn của họ. Chúng ta phải thôi lo lắng xem người khác nghĩ gì về mình. Lúc nào cũng có những phán xét kiểu đó. Lúc nào cũng là đúng vậy-nhưng mà-cô ấy có phải là một bà mẹ, một nữ doanh nhân, một bà vợ tốt không? Ai thèm quan tâm người khác nghĩ gì chứ hả Nico? Họ không ở bên trong mình. Họ không ở trong vị thế của mình. Chúng ta cố gắng hết sức có thể trong hoàn cảnh của mình rồi. Và đó thực sự là tất cả những gì chúng ta có thể làm. Tớ đã quyết định sẽ thôi cảm thấy tội lỗi. Tớ không thể làm được tất cả mọi việc, và tớ không muốn thế. Và mọi người cũng không nên nghĩ tớ có thể làm thế.” Cô dừng lại để thở. “Chúa ơi, Nico,” cô thì thầm. “Cậu làm mọi việc. Và thực sự rất tốt. Cậu là một người kiệt xuất. Giờ cậu là chủ tịch và CEO của Verner Publishing. Và Chúa biết là cái công ty chết tiệt đó thật may mắn khi có được cậu!”

Và đó là, Nico nghĩ, loại lời nói ta chỉ có thể được nghe từ một người bạn gái.

Chiếc xe vòng qua một bãi cỏ xanh, dừng trước đèn đỏ ở Phố 72 và Đại lộ 5. Nico nghĩ, cỏ xanh và những hàng cây nổi bật trên nền những tòa nhà xám xịt trên Đại lộ 5 mới đẹp làm sao. Mọi thứ rồi sẽ ổn, tại sao lại không chứ? Ngày hôm nay, theo một nghĩa nào đó, giống như việc sinh một đứa bé - sợ hãi, mệt mỏi, đầy mồ hôi, mừng rỡ - đòi hỏi toàn bộ sức lực của mình, nhưng cuối cùng, ta có thể quên được nó. Ta đẩy mọi phần tồi tệ trong đầu óc ra ngoài. Và khi nhìn đứa con của mình, ta hiểu nó có giá trị đến mức nào.

Và cũng hệt như sinh nở, không ai có thể biết được để đạt được việc này thì sẽ đau đớn đến mức nào. Đó là thứ phải chính bản thân trải qua thì mới hiểu được - tuy nhiên, công bằng mà nói thì sinh nở khó khăn hơn nhiều. Nhưng khi nó kết thúc, ta có được một em bé xinh xắn. Còn trong vụ này, khi nó kết thúc, Mike bị nhân viên bảo vệ tháp tùng ra ngoài và Victor bắt tay cô, đột nhiên cô nhận ra rằng giờ cô đã có Victor Matrick, và có lẽ cô sẽ kẹt với ông ta cho đến khi ông ta chết.

Chừng nào ông ta còn sống, cô chua chát nghĩ.

Khi cô ra khỏi văn phòng Victor lần đầu tiên sáng hôm đó, sau khi lo lắng rằng mình mới là người bị sa thải, cô vào thang máy và thấy tim mình nện thình thịch, nách đẫm mồ hôi. Cô không rõ chuyện đó xảy ra thế nào, nhưng cô đã run lên bần bật bởi một khuôn mặt mới mẻ của Victor. Sự bất ngờ, sự vô lý hoàn toàn của ông già đó - nó như thể phải đối đầu với một con thú lớn vậy. Và trong một khoảnh khắc cô đã lo sợ cho chính mình - nếu cuối cùng cô trở thành như Victor Matrick thì sao? Không thể nào biết được ông ta sẽ làm gì với cô, hay loại thử thách đạo đức mà ông sẽ bắt cô trải qua trong tương lai - ông gần như bắt cô phải nói về vụ ly hôn của Wendy. Không đơn thuần là cô sẽ phải đối mặt với những thử thách mới về mặt công việc, mà còn là những vấn đề về tâm lý và cảm xúc. Đến lúc thang máy dừng ở tầng của cô, cô đã quyết định mình có thể xử lý được, rằng cô muốn đương đầu với thử thách. Và rồi cô đi ra hành lang và thấy Mike Harness đang ngồi trong văn phòng của mình.

Đợi cô.

Vậy là vẫn như mọi khi, cô chua chát nghĩ. Mike biết. Thậm chí cô không buồn giả vờ ngạc nhiên khi gặp ông. “Chào ông, Mike,” cô nói, bước tới ngồi xuống ghế sau bàn mình. Cô nhấn một nút trên máy tính và màn hình sáng lên lại.

“Tôi nghĩ có thể trưa nay chúng ta ăn cùng nhau,” Mike nói. Ông ta cầm một cây bút trong tay, liên tục bấm đầu bút.

Về mặt lý thuyết ông ta vẫn là sếp của cô, và cô không thể từ chối. “Để tôi xem thử có sắp xếp lại lịch được không.” Cô nhấn điện thoại nội bộ. “Sally?” cô hỏi. “Cô mang hộ tôi cuốn nhật ký vào được không?” Mike vẫn ngồi tại văn phòng cô, như thể ông ta muốn chắc chắn rằng cô sẽ không cố thoái thác vụ này.

Họ ăn trưa tại một quán trang trí màu nhẹ nhàng đầy khách du lịch mà người trong ngành xuất bản thường đến khi không muốn bị ai nhìn thấy.

“Tôi buồn phiền vì một số tin đồn, Nico ạ,” ông nói, cho miếng mì ống vào miệng. Màu da của Mike như màu gỗ cũ - ông ta vừa đi nghỉ cuối tuần ở St. Barts về, ông ta bảo thế. Cô gật đầu. Cô đã gọi món thịt bê, và sẽ không ăn thêm miếng nào nữa. “Tôi cũng vậy,” cô nói. Cô ra hiệu cho bồi bán rót thêm nước. “Nhưng chúng chỉ là tin đồn thôi, Mike ạ. Sao tôi có thể bỏ Bonfire được chứ?”

“Có người từng bảo rằng tờ New York Post biết nhiều hơn CIA,” Mike nhận xét.

“Có thể đúng,” Nico nói, “nếu xem xét những sự kiện quốc tế gần đây. Nhưng CIA không cần phải bán báo - còn tờ Post thì có. Vậy thôi,” cô nói thêm.

“Ừm,” Mike nói vẻ nghi ngờ. “Vậy thôi.” Ông dừng lại. “Tôi muốn cô nhớ lấy một điều,” ông nói. “Tôi tìm thấy cô. Tôi chính là người đưa cô về Splatch-Verner. Không có tôi, về cơ bản thì cô sẽ không tồn tại.” Ông nhún vai. “Cô biết là tôi đề ra nguyên tắc trung thực với nhân viên của mình. Cô không sáng tạo lắm. Cô quá chú tâm vào tiểu tiết. Tôi nói cho cô biết điều đó. Và để điều hành toàn bộ một bộ phận thì cô cần phải có nhiều hơn thế.”

Cô mỉm cười. Ông ta đang đe dọa cô? Có một loại người, cô nghĩ, luôn cố giành lấy công trong thành quả của người khác, đồng thời cố hạ bệ người đó xuống. Một kẻ tự cao tự đại, một người luôn đặt mình ở trung tâm sàn diễn, mặc dù nội dung vở kịch không phải là về họ. Đừng có làm thế, Mike ạ, cô nghĩ. Đừng biến chuyện này trở nên tồi tệ không cần thiết cho chính mình. Và bởi vì chẳng còn quan trọng gì nữa, cô nói to lên, “Ông nói đúng, Mike ạ.” Rồi cô đổi đề tài.

Mike lấy vợ sớm và có một đứa con sắp sửa tốt nghiệp cấp ba. Họ nói về ưu và nhược điểm của một loạt các trường đại học. Mỗi lần Mike cố đổi chủ đề, cô lại đem chuyện trường đại học ra nói. Thế thật xấu xa, nhưng chẳng còn cách nào khác. Và vì vậy họ chia tay ở thang máy khi Mike biết, nhưng không biết gì cụ thể cả.

Ông chết chắc rồi, cô nghĩ, khi cửa thang máy đóng lại sau ông.

Lúc bốn giờ, Maureen, thư ký của Victor Matrick gọi cô.

“Victor muốn gặp cô trong văn phòng của ông,” cô ta nói.

Cô bước vào văn phòng của Victor một phút trước Mike. “Sẵn sàng chưa, Nico?” Victor hỏi. “Chuyện này sẽ giống hệt như Dr. Phil.”

Nico chưa bao giờ xem chương trình Dr. Phil, nhưng cô không thể tưởng tượng nó có thể khốc liệt đến thế.

Vài giây sau Mike bước vào. Khi ông ta bước qua cửa, mặt ông ta lộ vẻ ngạc nhiên và sốc, rồi sau đó mắt ông đảo trước sau, như một con thú đột nhiên thấy mình bị nhốt trong lồng. Nico đang đứng cạnh bàn Victor. Và Mike hẳn phải tự hỏi sao cô và Victor lại ở cùng nhau, hay cả cô và Mike đang gặp rắc rối với Victor. Dù thế nào, chiến lược của ông ta là tránh xa khỏi Nico bằng cách lờ cô đi. Ông bước qua, cố tình tránh ánh mắt của cô, và ngồi xuống trước bàn Victor.

“Vậy Victor,” Mike nói, vui vẻ một cách ngoan cố. “Có chuyện gì thế?”

Victor vuốt ngược tóc trên đầu. “Nico bảo anh sắp sửa bị kiện.”

“Nico?” Mike nhìn cô, giả vờ kinh ngạc. Bên dưới vẻ ngạc nhiên là căm thù. “Cô ấy thì biết cái quái gì chứ?”

“Rõ ràng là nhiều hơn anh rồi,” Victor dịu dàng nói.

“Kiện vì cái gì?” Mike trơ tráo hỏi.

“Vi phạm hợp đồng. Glynnis Rourke,” Nico nói.

“Glynnis Rourke là một con mụ điên rồ không có khả năng và thậm chí không thể đến họp đúng giờ.”

“Tôi nhận được vài email. Ông gửi cho cô ấy. Ông gọi cô ấy là đồ ngu...” Nico nói.

“Cô ta đúng là ngu...”

“Nghĩ xem khi chuyện này đăng lên báo thì sẽ như thế nào.”

“Ai thèm quan tâm chứ?” Mike vặn lại.

Nico nhún vai. “Tại sao lại phải có một scandal lớn trong khi chúng ta có thể tránh được nó?” cô hỏi.

Mike nhìn Victor cầu cứu, nhưng ông không nói gì cả. Ông ta nhìn lại Nico. “Cô là cái gì? Một kẻ phản bội khốn nạn? Cô lén lấy thông tin sau lưng tôi...”

“Nó đến tai tôi. Chúng ta may mắn - nó rất dễ đã lọt vào tai người khác. Người bên ngoài...”

“Cô là loại chó cái gì vậy?” Mike hỏi.

“Mike...” Victor dịu dàng nói.

“Ồ, tôi hiểu rồi,” Mike vừa nói vừa gật đầu. “Giờ cô là hầu gái của Victor. Nàng trinh nữ nhỏ bé làm các việc bẩn thỉu của Victor. Nàng hầu gái băng giá.”

“Anh bị loại rồi, Mike ạ,” Nico nói.

“Cái gì?”

Nico thở dài. Cô khoanh tay trước ngực, khẽ ngả người ra sau dựa vào mép bàn của Victor. Lẽ ra Mike không bao giờ nên ngồi xuống, cô nghĩ. Không nghĩ ngợi gì, ông ta đã tự động đặt cô vào vị trí có quyền lực cao hơn. “Đúng vậy,” cô nói. “Ông bị loại - tôi vào.”

Mike bắt đầu cười rú lên không kiềm chế được. “Cô không thể sa thải tôi,” ông ta nói.

Victor nắn nắn cái răng. “Cô ấy có thể,” ông nói. “Và cô ấy vừa làm xong.”

Và rồi Victor làm một việc đáng sợ. Ông đứng dậy và há mồm ra, ông nhoài người trên bàn và gầm lên.

Chết mẹ rồi! Nico nghĩ. Cô hoảng sợ lùi lại một bước, vô tình làm cái chặn giấy có chứa thành phố New York của Victor rơi xuống khỏi bàn. Cô vội vàng cúi xuống và tự động nhặt lên bằng cả hai tay. Tiếng cười của Mike tắt lịm thành sự choáng váng im lặng. Ông ta ngả người ra ghế bối rối, hoảng hốt. Từ chỗ ông ta ngồi, nhìn thẳng vào cái phần bên trong đen thui và gần như vô tận của miệng Victor, chắc hẳn giống hệt như nhìn vào hàm sư tử. “Cái chó chết gì thế, Victor?” Mike hét. Ông ta đứng dậy khỏi ghế. “Ông đang làm cái quái gì thế? Lý do chết tiệt nào mà ông lại làm như vậy với tôi?”

Victor ngồi xuống ghế và trở lại làm ông già Noel như mọi khi. “Bởi vì tôi có thể, Mike ạ,” ông nói.

“Tôi không hiểu, Victor,” Mike nói. Ông ta giơ tay lên. Mắt ông rơm rớm, mũi ông đỏ ửng và phồng lên. “Tôi đã ở bên ông hai mươi lăm năm nay...”

Victor vỗ hai tay lại với nhau. “Hết chương,” ông nói rất vui vẻ. Ông nhấn nút điện thoại nội bộ. “Cho gọi nhân viên an ninh lên cho tôi được không?”

Mike quay sang cô. Trên má ông hiện ra hai dòng nước mắt. “Sao cô lại làm việc này?” Mike hỏi. “Tôi tạo ra cô.”

Cô lắc đầu. Cô thấy ô nhục. Họ đã diễn một màn bẩn thỉu, kinh tởm làm sao, và tất cả đều là có lợi cho Victor Matrick. Giờ cô đã tham gia vào rồi, và không có lối ra. “Tôi rất tiếc,” cô nói.

“Ừ,” Mike vừa nói vừa gật đầu. “Nếu giờ cô không tiếc, thì rồi cô sẽ phải hối tiếc.”

Ông ta định nói gì nữa? Nhưng dù thế nào, cô cảm thấy một nỗi sợ hãi cuộn lên trong người và bọc lấy tim cô.

Hai nhân viên an ninh gặp Mike ở ngoài cửa. Một người nhẹ nhàng đặt tay lên tay Mike, nhưng Mike giận dữ hất ra. “Nếu không phiền thì tôi tự đi ra được,” ông nói.

“Vậy,” Victor nói, giơ tay ra. “Xin chúc mừng.”

Nico đặt cái chặn giấy lên lại bàn của Victor và cầm lấy tay ông. Nó lạnh băng, như tay người chết. “Cám ơn ông,” cô nói.

“Tôi nghĩ mọi chuyện tiến triển tốt, nhỉ?” ông nói. Ông nhoài người tới và nói vào điện thoại. “Maureen,” ông nói. “Cô sắp xếp một cuộc hẹn với nha sĩ được không? Tôi nghĩ lớp bọc ngoài răng của tôi sắp sửa lại rơi ra rồi.”

***

Và lúc này đây, ngồi sau chiếc xe Town Car, khi nhớ lại cảnh tượng với Victor Matrick, Nico rùng mình.

Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe đang chạy trên Phố 79, gần nhà Kirby. Giờ đổi ý thì quá muộn rồi, bảo tài xế chạy qua tòa nhà của Kirby và đi đường FDR Drive về nhà, là việc cô nên làm, nhưng cô chưa sẵn sàng để đối mặt với Seymour. Giờ cô cần thứ gì thật đặc biệt, được ôm ấp và vuốt ve, có lẽ thế; được cảm thấy như một cô gái nhỏ, và cô không thể làm thế với Seymour. Cô không thể yếu đuối. Nhưng Kirby đã nhìn thấy mặt yếu đuối của cô, thấy cô trần truồng - cả về mặt cảm xúc và cơ thể - và thậm chí cả nhục nhã, khi anh trói cô lại và buộc cô phải nài nỉ anh làm vài thứ với cô...

Nếu cô lấy Kirby chứ không phải Seymour thì sẽ như thế nào nhỉ? Cô tự hỏi khi chiếc xe chạy lên lối xe chạy vào tòa nhà của Kirby. Và đi vụt qua người gác cổng, cô vội vã nhấn nút thang máy, nghĩ rằng - Kirby! Nếu Kirby là câu trả lời - và rốt cuộc cô yêu anh thì sao?

Cô sải bước trên hành lang, đột nhiên sợ rằng anh không có nhà, và cuối cùng cô không gặp được anh. Cô nhấn chuông, và khi anh không ra mở cửa ngay lập tức, tim cô đập thình thịch trong ngực. Cô phải gặp anh, cô nghĩ, lại nhấn chuông. Cô có thể nghe tiếng chuông vang lên trong căn hộ của anh, và cô nín thở, hy vọng nghe tiếng bước chân. Nhưng cô chẳng nghe thấy gì cả, và bắt đầu hoảng loạn, cô nện tay rầm rầm vào cửa.

Anh không có nhà, cô tuyệt vọng nghĩ, lần duy nhất khi cô thực sự cần anh. Cô nhìn đồng hồ; năm giờ mười lăm phút và anh bảo là lúc năm giờ anh sẽ có mặt ở nhà. Cô sẽ đợi. Cô sẽ cho anh thêm năm phút nữa, và bồn chồn đứng trước cửa nhà anh, cô liên tục xem đồng hồ, và bốn phút đã trôi qua cô quyết định chờ thêm năm phút nữa. Sao anh lại làm thế với cô? Cô tự hỏi, và rồi bắt đầu nghĩ ra những chuyện tồi tệ. Có khi anh cố tình làm thế. Để trừng phạt cô, để cho cô thấy rằng anh không bị bó buộc vào thời gian biểu của ông. Hoặc có khi anh không thích cô nữa và không muốn gặp lại cô, và đây là cách để vứt bỏ cô...

Từ đầu kia hành lang cô nghe tiếng thang máy và tiếng cửa thang máy mở ra. Hẳn là anh rồi, cô nghĩ, và quả là một giây sau Kirby bước tới, đội mũ len và mặc áo khoác bằng da màu nâu, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm túi rau quả. “Này,” anh gọi lớn, như thể cô là một người quen tình cờ anh gặp phải trên đường. Đó không phải là lời chào cô mong đợi, và trong một giây, cô thấy đau đớn. Nhưng cô tự nhủ không có gì quan trọng; quan trọng là anh có mặt ở đây.

“Em vừa định đi về,” cô nói.

Anh chuyển túi rau quả sang tay kia, và cho tay vào túi lấy chìa hóa, khẽ hôn lên môi cô khi mở cửa. “Anh phải diễn tập lại một cảnh trong lớp học diễn xuất và anh tập trung quá,” anh nói, bước vào căn hộ trước cô. “Em biết khi mình hoàn toàn tập trung vào thứ gì đó và quên không để ý đến thời gian nữa không? Và rồi anh nhớ ra là phải đi mua sữa. Ngày nào anh cũng tự nhắc mình là phải mua rồi nhưng rồi lại quên.” Cô theo anh vào bếp, nhìn anh bỏ hộp sữa từ túi vào giá trên cùng trong cái tủ lạnh gần như trống không. Sữa! cô nghĩ. Cô ước giá gì anh nghĩ đến mình.

“Em khỏe không?” anh hỏi, quay lại. “Anh đã không gặp em, bao lâu nhỉ? Một tuần rồi đấy?”

“Em bận quá,” cô nói, nhẹ nhõm khi phát hiện ra anh tỏ ra xa cách chỉ là do anh nhớ cô. “Hôm nay em có một ngày thật tệ hại...”

“Anh cũng thế,” anh nói vẻ dứt khoát, bước qua cô vào phòng khách. “Anh hơi căng thẳng và bồn chồn. Tối nay anh phải đóng một cảnh ở lớp diễn xuất và anh muốn đóng thật tốt.”

“Em tin chắc là sẽ tốt mà,” cô nói.

“Nó là cảm xúc thực sự, em hiểu không?” anh nói, ngồi xuống sofa và lùa tay vào tóc. Anh nhìn lên cô. “Em đang làm gì thế?” anh hỏi. “Lại đây nào.”

“Ôi Kirby,” cô lẩm bẩm. Đột nhiên cô thấy ham muốn tột bậc. Mình chưa bao giờ cảm thấy thế này, cô nghĩ, và tự hỏi không biết mình có khóc toáng lên không.

“Này, có chuyện gì thế?” Kirby hỏi. Cô ngồi xuống cạnh anh, và anh quàng tay qua vai cô. Cô thả lỏng người dựa vào anh, cảm thấy thật tuyệt vời biết bao khi được ôm. Kirby không phải là người thông minh nhất thế giới, nhưng anh luôn biết được cô cần gì về mặt tình cảm. Và cô quay mặt sang anh, muốn giải thích ngày hôm nay thế nào. Nhưng hẳn là anh đã hiểu nhầm dấu hiệu của cô vì ngay lập tức anh bắt đầu hôn cô.

Miệng cô cứng đờ lại phản đối. Cô hôn lại anh vài giây rồi dứt ra. “Kirby, ngày hôm nay của em cực kỳ quái đản,” cô vội vã nói muốn làm cho anh hiểu. “Em phải sa thải một người...”

“Anh tưởng em làm thế suốt cơ mà,” Kirby đùa cợt nói.

Cô mỉm cười kiên nhẫn, đột nhiên thấy khó chịu khi anh cố đùa trong khi cô đang muốn nghiêm túc chết đi được. “Người đó tình cờ là sếp của em. Hay nói đúng hơn, sếp cũ của em. Và giờ em thay thế vị trí của ông ta.”

“Vậy em nên cảm thấy sung sướng,” Kirby nói, cầm lấy tay cô kéo về phía mình. Anh rúc vào cổ cô ngay dưới tai, và thì thầm, “Em có công việc mới. Anh luôn thấy hạnh phúc khi có được việc mới. Thế nghĩa là anh sẽ kiếm được thêm tiền.”

“Không chỉ có thế đâu,” cô nói, quay đầu đi.

“Em sẽ không kiếm được thêm tiền ư? Thế nghe có vẻ không hay lắm nhỉ.” Anh ngồi thẳng dậy vẻ đắc thắng, như thể anh vừa khám phá ra một việc lớn. Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh. Nó giống như, cô nghĩ, khuôn mặt của một con chó con. Đẹp, nhưng đần độn.

Bụng cô quặn lên. Cô không được cảm thấy như thế về Kirby. Việc anh không hiểu được không phải là lỗi của anh. Chỉ là anh không được học hành cao cho lắm. Anh chỉ học hai năm ở trường đại học cộng đồng, xong thì chuyển sang làm người mẫu. “Thôi cưng,” cô nói, đứng dậy và cầm lấy tay anh. “Vào phòng ngủ đi.” Một khi họ bắt đầu làm tình, mọi thứ sẽ ổn thỏa, và cô sẽ lại cảm thấy yêu quý anh.

“Anh đang tự hỏi là không biết em có muốn làm tình không nữa,” Kirby nói, để cô dẫn mình đi. “Hôm nay em hơi lạ.”

“Chỉ là hôm nay thôi,” cô nói, nhanh chóng cởi quần áo và cẩn thận đặt lên tủ quần áo của anh, nhét quần lót xuống dưới váy. Cô nằm xuống giường, và anh trần truồng nằm lên trên cô. Giờ thì dễ chịu rồi, cô nghĩ, ôm chặt lưng anh để có thể cảm thấy sức nặng của anh. Không gì sánh được với một thanh niên có thân hình cơ bắp. Da anh thật mềm mại - mềm hơn, cô tưởng tượng, da cô...

“Anh có nên lấy dây không?” anh hỏi.

“Em không biết nữa,” cô nói. Thỉnh thoảng anh cột hai cổ tay cô vào hai bên giường (không có thanh đầu giường, vì thế anh cột cô vào thanh cột giường ở đằng sau), và cơ thể căng ra khiến cô cảm thấy bị kích thích dữ dội. Nhưng hôm nay cô không muốn làm thế. Cô muốn anh làm cô quên đi buổi chiều hôm đó. Cô muốn anh làm cô cảm thấy mình là một ai đó khác, cách anh luôn làm trước kia. Một phụ nữ phóng đãng trong bộ phim khiêu dâm, có lẽ thế. Một phụ nữ làm việc đó với một người đàn ông trong khi những người đàn ông khác nhìn...

“Yêu em đi,” cô nói.

Anh luồn tay vào giữa hai chân cô. “Bất cứ thứ gì em muốn, quý bà xinh đẹp ạ,” anh nói.

Ồ không, cô điên dại nghĩ. Sao anh lại phải nói thế? Nhất là vào lúc này khi ham muốn của cô rất mỏng manh. Quý bà xinh đẹp. Cô không được nghĩ đến chuyện đó. Cô phải lờ đi và thư giãn. Nhưng cô không thể thôi nghĩ đến việc đó. Suy cho cùng cô có muốn làm tình không nhỉ?

“Em không ướt lắm,” anh nói.

“Em xin lỗi,” cô nói, bẽn lẽn cười, hy vọng che giấu được cảm xúc của mình. “Em nghĩ mình hơi căng thẳng...”

“Anh sẽ làm em hết căng thẳng,” anh nói. Anh trườn xuống cuối giường, tách hai chân cô ra, và đặt tay lên “em bé” của cô. Anh bắt đầu làm ướt nó, và cô đặt tay lên đầu anh, bắt chính mình cảm thấy gì đó. Nhưng cả cái này cũng không thành công - thực ra, nó còn làm cô thấy khó chịu.

Cô bị làm sao thế này?

“Kirby,” cô dịu dàng nói. Anh nhìn lên. “Mình cứ làm tình luôn nhé, được không?” cô hỏi.

“Ừ,” anh nói. “Em muốn gì cũng được, cưng ạ. Em biết mà. Em biết là anh sẽ làm bất cứ thứ gì...”

Cô đặt ngón tay lên môi anh để anh im lặng. Nếu anh lại bắt đầu nói quá nhiều, cô thực sự không tiếp tục được nữa. Cô ngả đầu xuống, vuốt ve bờ vai rắn chắc của anh, và bất ngờ cảm thấy một cục u nhỏ. Một cái mụn? Kirby Atwood có một cái mụn... trên vai?

Thôi ngay, cô ra lệnh cho chính mình. Cô sẽ không làm cái việc mà phụ nữ hay làm, tập trung vào những khuyết điểm nhỏ nhặt của người đàn ông cho đến khi anh ta mất hết sự cuốn hút về mặt tình dục. Cô may mắn chết đi được. Cô nghiêm khắc tự nhắc nhở mình. Cô đã bốn mươi ba tuổi và may mắn khi có bất cứ người đàn ông nào muốn ngủ với cô, đặc biệt là một người như Kirby. Cô sẽ tận hưởng việc này. Cô phải tận hưởng nó. Cô phải trốn thoát... Và tập trung vào “thằng cu” rắn đanh của anh, và cảm giác khi có nó trong người cô, và niềm khoái lạc thuần túy về mặt cơ thể được ở với một thành niên trẻ trung hấp dẫn. Cô đẩy hông mình lên, đặt tay lên mông anh và kéo anh vào sâu trong cô hơn.

Trong vài giây, cô gần như quên được mọi thứ, cho phép mình hét lên vì khoái cảm. Sau đó, cô siết chặt anh, vuốt ve khắp lưng và mông anh, cảm nhận làn da mềm mại của anh, và siết chặt anh vào cô hơn nữa sau khi anh bắt đầu chịu thua.

“Chà,” anh nói, nhìn xuống cô. “Hơi bị ghê nhỉ.”

Cô gật đầu, không muốn buông anh ra. Cám ơn Chúa là Kirby vẫn đem lại khoái cảm, cô nghĩ. Nhưng sau khi mặc quần áo, cô dần nhớ lại hiện thực, và cô thấy buồn bã. Không có cách nào trốn khỏi thực tế là chuyện này đã không còn thích thú như hồi xưa, và một ngày nào đó, có lẽ rất nhanh thôi, nó sẽ không còn đem lại khoái cảm gì nữa.