Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 8: Tôi đã giết người

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Bạch Trác vừa về đến nhà là đi vào phòng ngủ, trên tủ đầu giường đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ, nó không có khóa, mở một cái là ra ngay.

Bên trong đựng ít đồ, chỉ có hai tấm thiệp, một chiếc bút ghi âm và một bức ảnh không thể dán lại được.

Một cái viết: Năm mới vui vẻ, Hứa Yếm.

Cái còn lại viết: Sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm.

Hai tấm thiệp năm nay Bạch Trác gửi, Hứa Yếm đều nhận hết, hơn nữa còn gìn giữ rất cẩn thận.

Nghĩ đến phần đồ ăn bị từ chối, Bạch Trác dùng ngón trỏ chọt vào khóe mắt Hứa Yếm, nhỏ giọng hỏi: “Hối hận không? Mấy món đồ ăn đó cũng rất ngon đấy.”

Nói rồi Bạch Trác dừng lại, cô đóng chiếc hộp nhỏ đó và ôm ra khỏi phòng ngủ, đặt nó trên ghế sofa mà gần đây mình hay đánh giấc, xong xuôi cô xoay người đi vào bếp.

Lâu lắm rồi Bạch Trác chưa nấu nướng, tay nghề của cô cũng bình thường thôi nhưng những món làm cho Hứa Yếm lúc nào cũng phải luyện tập kĩ càng, hương vị của một số món ấy chẳng thua kém nhà hàng làm là bao. 

Bạch Trác thích nhất là món sườn hầm, đây cũng là món cô muốn nấu cho Hứa Yếm nhất tuy nhiên chưa có cơ hội.

Bạch Trác lấy miếng sườn đã được ướp từ sáng ra, đặt ở bên cạnh.

Gia vị, khoai tây, nấm… Các nguyên liệu dùng để nấu ăn đều đã dọn xong. 

Món này cũng không khó nấu lắm, có điều sườn rất khó mềm, phải ninh lâu. Bạch Trác đun cỡ hai ba tiếng để miếng sườn rút xương có hương vị ngon nhất.

Trái phải Bạch Trác chẳng còn việc gì nữa, cô làm hết sức từ tốn tựa như đang chạm trổ lên tảng băng, tỉ mẩn mân mê, không hề vội vã.

Bạch Trác ngửi thấy mùi thơm phức từ trong nồi bay ra thì nhoẻn cười, tuy tốn kha khá thời gian nhưng hiệu quả không tồi.

Sáng nay, Bạch Trác chỉ uống hai ngụm nước và ăn một mẩu bánh mì nho nhỏ, ngoài ra không bỏ bụng thêm gì khác, lúc này ngửi thấy mùi thơm của sườn và cơm thì bỗng thấy đói meo.

Cơm vừa mới hấp lại, cô xới một bát đầy.

Bạch Trác không dùng bữa trong phòng ăn mà mang cơm ra phòng khách, đặt chúng trên bàn trà.

Phòng khách trải thảm lông xù, giẫm chân vào vô cùng thoải mái.

Bạch Trác ngồi lên một cái gối, bật TV rồi cầm đũa.

Âm thanh đầu tiên là tiếng gõ cửa, vẫn đoạn ghi âm tối qua cô nghe.

Nội dung phát ra từ chiếc bút ghi âm của Hứa Yếm.

“Không có.”

Bạch Trác gặp miếng khoai tây.

“Thằng ôn con, mẹ kiếp…”

Bạch Trác rất thích ăn khoai tây nấu mềm, ngon miệng, ăn kèm với cơm càng đã hơn.



“Mày không có nhưng con nhỏ kia có, cái con tao gặp ở công viên, tên gì nhỉ… Tên Bạch Trác phải không… Rầm!”

Đáng lẽ mình nên mua chai bia, Bạch Trác nghĩ thầm. Mua loại mà Hứa Yếm hay uống, ngay cả bị ném xuống đất cũng có âm thanh giòn tan như vậy, cơ mà không biết tên là gì.

“Vừa nhìn là biết có tiền rồi, có phải nó thích mày không? Mày chịch nó đi…”

Vị sườn này ngon ghê, ắt hẳn Hứa Yếm sẽ thích ăn.

“Mày bớt nhìn tao bằng ánh mắt này đi, cũng đừng làm ra vẻ chính nhân quân tử nữa. Tao là bố mày, chỉ cần một cử chỉ của mày thôi tao cũng nhìn ra mày đang che giấu cái gì, mày thích nó!”

Nấm bào ngư thích hợp để xào, nấm hương thì hợp hầm sườn hơn.

“Thôi cũng không phải không được, đến lúc mày có tiền rồi thì kiểu gì chẳng húp được con ranh đó…”

Trong tiếng chói tai của cái ghế bất ngờ bị đẩy ra, Bạch Trác gắp một miếng sườn lên.

“CÁCH XA CÔ ẤY RA MỘT CHÚT!”

Bạch Trác ăn nhạt, không biết khẩu vị của Hứa Yếm thế nào.



“Nó và con mẹ mày cũng như nhau, trông thì thanh cao thế thôi nhưng lên giường vài lần là răm rắp nghe theo hết. Có con rồi chẳng phải sẽ cun cút lấy mày, không dám ho he câu nào sao? Bạch Trác sống ở đâu, tan làm lúc mấy giờ tao đều biết hết. Mày đừng để tao phải ra tay, biết đâu đến lúc đó mày lại có thêm mấy đứa em đấy… Thằng chó, lại nhìn bố mày bằng cái ánh mắt này!”

Bạch Trác ăn nhiều hơn bình thường một chút, bụng hơi căng.

“Tôi nói rồi, ông đừng có ý đồ gì với cô ấy!”

Bạch Trác đứng dậy, đi vài vòng quanh thảm. 

“Đ*t mẹ, bố mày sẽ để ý đến nó. Miếng mồi ngon thế này mày không đớp thì còn cả hàng tá kẻ chầu chực đấy, đến lúc đấy tao gọi thêm hai thằng nữa, không chừng lại có thêm thằng con trai rẻ rách như mày…”

Lại hơi khát rồi, Bạch Trác nghĩ bụng xong tự rót cho mình ly nước, tiện tay lấy thuốc trong tủ ra.

“Nhìn thế không thể giết người được đâu! Mày mà làm tao điên lên, tao sẽ trói nó ngay lại đây. Mày còn dám nhìn tao kiểu đó thêm một giây nữa thì tao lập tức tìm thêm một thằng hiếp nó luôn. Tao nói được làm được! Tao đã một đống tuổi rồi, có bị bắn chết cũng chẳng sao! Tao có thể! Nhưng mày có thể không?! Mày dám không?!”

Bạch Trác nhíu mày, thuốc nhiều mà lại đắng quá, ứ nghẹn ở cổ khiến cô hơi khó chịu.

“Lúc nào bố đây cũng có thể dí chết được thằng con trai như mày. Trước đây là mẹ mày, em mày, bây giờ là con đàn bà này, chẳng phải mày luôn bảo vệ nó sao? Một ngày nào đó mày sẽ không bảo vệ được nữa, trừ phi tao chết, nếu không sớm muộn gì tao cũng bắt nó lại đây rồi quay video… Há há há Hứa Yếm, chỉ cần mày còn trái tim thì đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay của tao. Cả ngày cứ yêu đương trai gái, cái loại mày đéo giống con tao, biết vậy lúc trước tao đã bóp chết mày rồi…”

Bạch Trác đứng dậy, cô đi đến phòng bếp và mở tủ lạnh ra, bên trong toàn là đồ uống, đều do Ôn Ngôn mang đến tháng trước.

Đảo mắt một vòng, Bạch Trác vẫn lấy lọ sữa chua không biết đã để trong góc tủ lạnh bao lâu rồi. 

Mặc kệ nó đã hết hạn hay chưa, cô mở ra rồi uống thẳng, cầm phần còn lại đi ra phòng khách.



“Chết tiệt, mày dám! Mày muốn ở tù cả đời hả… Ối!”

Theo thói quen, Bạch Trác vẫn kiểm tra hạn sử dụng in trên lọ trong vô thức.

“Vốn tôi đã nghĩ thu âm một lần rồi làm thỏa thuận, số tiền cần đưa tôi cũng sẽ đưa, chỉ cần cách xa tôi ra một chút là được…”

Ngày 31, còn một ngày cuối cùng chắc cũng không tính là quá hạn nhỉ.

“… Nhưng ông không nên có ý đồ với cô ấy.”

Hôm nay chạy lâu quá nên mắt của Bạch Trác hơi mỏi, cô rã rời.

Bạch Trác nằm trên sofa, tay cầm bức hình của Hứa Yếm đã bị mẹ Bạch xé nát.

Lúc này đoạn ghi âm chỉ còn lại tiếng rè rè.

Giám ngục nói cây bút ghi âm này được vứt ở một ngách nhỏ bỏ hoang giữa hai tòa nhà dưới chỗ Hứa Yếm ở.

Nếu không phải rơi bóng rổ vào chỗ đó thì đoạn ghi âm này sẽ mãi mãi không được phát hiện.

Anh ta cũng nói đoạn ghi âm này có thể làm chứng cứ để kháng cáo và giảm án nhưng Hứa Yếm không muốn.

Tại sao lại không muốn chứ?

Bạch Trác không ngừng nghĩ nếu lúc ấy có thể chặn những lời nói ác ý thay Hứa Yếm thì hay biết mấy.

Mọi chuyện vỡ lở, bị thóa mạ… Mấy thứ này không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào đến Bạch Trác cả.

Bạch Trác sẽ rất vui vẻ nếu được ở bên anh.

Đương nhiên, Hứa Yếm không thể trả lời câu hỏi này của cô.

Bạch Trác im lặng.

Hứa Yếm cũng lặng thinh.

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, anh đã suy nghĩ những gì?

Song nghĩ gì cũng không còn quan trọng nữa.

Đôi mắt cô cong cong, lộ cả chiếc răng khểnh.

Đừng sợ, em sẽ ở bên anh.

Lạ thay vào giờ phút này, Bạch Trác cảm giác như mình đang ở bên cạnh Hứa Yếm.

Bạch Trác 31 tuổi ở bên Hứa Yếm 29 tuổi.

“Tách, tách…”

Tiếng từ đoạn ghi âm truyền ra không chỉ là tiếng điện thoại rè nữa.

“Chào anh, 110 đây, xin hỏi…”

“Tôi đã giết người.”

Trong đoạn ghi âm, sau ghi báo cảnh sát, Hứa Yếm đang cười đứt quãng.

Trên sofa, Bạch Trác không khóc, cô cũng đang cười.

Cô biết, Hứa Yếm thích cô.

Còn thích hơn những gì cô tưởng tượng, thích đến nỗi chặn hết thảy khả năng có thể làm hại đến cô.

Bạch Trác giơ tay lên, nhẹ nhàng hôn bức ảnh trong tay, vừa chạm vào là tách ra ngay.

Ấy vậy mà cái hôn chuồn chuồn nước kia lại làm vành tai Bạch Trác ửng đỏ.

Bạch Trác không ngờ rằng một ngày nào đó mình cũng có phản ứng y như cô thiếu nữ.

Bạch Trác 31 tuổi y hệt một cô gái mới 17-18 tuổi, đối diện với người mình thương một cách ngây ngô, khờ dại.

Cô đặt tấm hình của Hứa Yếm trước ngực, khép lại đôi mi, khóe môi, đuôi lông mày đều chan chứa ý cười.

Đêm nay hẳn là có thể ngủ ngon rồi.

Có điều xin lỗi nhé, Hứa Yếm.

Em đã thử hoài mà vẫn thất bại. 

Bạch Trác không chờ ngày tháng Sáu, không đợi mùa hạ, cũng chẳng còn mong Tết thiếu nhi nữa…

Cô không còn mong ngóng ánh nắng ban mai mỗi sớm.

Cô chỉ muốn gặp Hứa Yếm thôi.

Trước đây cô từng nghe người ta nói bạn sẽ gặp người mình mong nhớ nhất vào giây phút cuối cùng. Bạch Trác vốn không tin, nhưng bây giờ thì đã, lúc ý thức ngày càng mơ hồ, cô trông thấy Hứa Yếm.

Anh mặc tây trang trên mình, tay cầm champagne và hoa hồng, bước trên ánh mặt trời đi đến bên cô.

Anh rảo bước đến đứng trước mặt cô, cười bảo: “Về nhà nhé?”

Bạch Trác nhận bó hoa, đôi mắt cười cong cong, khẽ đặt tay vào lòng bàn tay của Hứa Yếm: “Ừm, về nhà thôi.”

Về nhà.

Hứa Yếm à, chúng ta cùng về nhà nào.

HẾT CHƯƠNG 8