“Anh Trịnh.” Tào Lâm cứng đờ quay sang nhìn Trịnh Kỳ, hốt hoảng bảo: “Hình như em đang nằm mơ.”
“Ừ.” Trịnh Kỳ mờ mịt đáp: “Anh cũng vậy.”
“Anh của em…” Tào Lâm cố lắm mới thốt được nên câu: “Hóa ra lại có thể dịu dàng đến vậy.”
Dẫu là giọng nói nhỏ nhẹ hay động tác ân cần lau nước mắt trong vô thức thì cũng hoàn toàn đối lập với người anh trong mắt cậu.
Đôi tay của anh cậu đã từng cầm biết bao nhiêu thứ: Nào là dao, gậy này, cờ lê nữa,… Duy chỉ có cử chỉ ấm áp lau nước mắt như thế này là chưa từng xảy ra.
Hôm nay là lần đầu tiên Tào Lâm được chứng kiến nên cảm thấy cực kỳ mới lạ. Cậu cầm hộp sữa chua vẫn chưa kịp mở, ngơ ngác cảm thán: “Hay thật!”
“…”
Trịnh Kỳ nhìn Tào Lâm mà cạn lời. Hình như là do anh mi làm con gái nhà người ta khóc đấy.
Bỗng dưng Trịnh Kỳ giật mình nhớ lại lần đầu Bạch Trác đến mua sữa chua, ngày hôm ấy hai mắt cô cũng đỏ hoe như vậy. Khi đó, cục băng Hứa Yếm còn quay lại mua hộp sữa chua trong tay cô nữa.
Xem tình hình hiện tại, anh ta đột nhiên hiểu ra.
Cái gì mà thấy sắc nổi lòng tham chứ, coi cảnh này thì chắc chắn hai người đã quen nhau từ lâu rồi.
Lúc ấy anh ta còn cảm thấy khó hiểu, tại sao cục băng kia thấy cô bé học giỏi này khóc lại lập tức quay lưng đi, còn nói không quen biết nhau. Trịnh Kỳ bĩu môi, không quen mới là lạ đấy!
Nghĩ đến đây, Trịnh Kỳ lại thở dài, thầm mắng tám đời tổ tông của Hứa Hoành Kiến, tuy nhiên còn chưa kịp mắng thêm lần nữa thì đã thấy Hứa Yếm bước ra từ phía sau của cái kệ hàng cuối cùng.
Cục băng kia thoắt cái đã đi luôn ra cửa, không thèm nhìn hai người lấy một lần.
“…”
Tào Lâm nhìn mấy hạt ngọc trên rèm cửa vẫn còn đang đung đưa, cậu trố mắt rồi nghi ngờ hỏi: “Anh Trịnh, người vừa nãy là anh của em đấy ư?”
Trịnh Kỳ lơ mơ gật đầu, chần chừ trả lời: “Chắc là vậy.”
Tào Lâm lắp bắp: “Anh ấy bỏ đi một mình luôn?! Không đưa chị dâu tương lai của em đi cùng sao?!”
Hai năm rõ mười thế còn gì, Trịnh Kỳ vẫn ù ù cạc cạc gật gù.
“Sao anh của em…” Tào Lâm gắng gượng tiếp thu sự thật này: “Sao lại bỏ đi một mình cơ chứ?”
“Không ở cùng với chị dâu của em à?” Tào Lâm từ nghi hoặc biến thành lảm nhảm: “Không đúng, anh ấy thích chị dâu tương lai lắm mà! Anh Trịnh, anh cũng biết bình thường anh của em sẽ không cho ai lại gần, con trai còn không được lại gần chứ đừng nói đến con gái…”
Lúc này Tào Lâm đang thao thao bất tuyệt, chưa đầy một phút đã liến thoắng hết câu, thậm chí còn không để người khác có cơ hội cắt ngang.
Trịnh Kỳ trơ mắt nhìn Tào Lâm xàm xí rồi đưa đến kết luận chắc như đinh đóng cột: “Anh của em đang xấu hổ chăng?”
Trịnh Kỳ: “…”
Cậu có thể đi lau ngay cái kính dày 10 m đi rồi đấy!
Anh ta câm nín: “Cậu có thấy nó xấu hổ bao giờ không?’
Tào Lâm cứng họng, ngơ ngẩn lắc đầu, anh mình có thể đổ mồ hôi, xương máu nhưng chưa từng thấy anh ấy rơi nước mắt.
Từ đó suy ra ngượng ngùng lại càng không. Nếu mà ngại hay có trái tim mong manh, dễ vỡ thì anh ấy đã sớm chết đói từ lâu.
Trịnh Kỳ e hèm hai tiếng, nói một cách kỳ quái: “Cục băng với thằng cặn bã chẳng phải là có hai chữ cùng…”*
*Trong câu gốc 冰渣子 (hiện dịch láo là cục băng) và 渣男 (mấy thằng khốn, cặn bã, sở khanh) có cùng chữ 渣 nghĩa là cặn bã, ý của Trịnh Kỳ là chẳng phải tên đó có cùng chữ cặn bã hay sao.
Nói xấu chưa xong thì rèm ngọc ở ngoài cửa đã phát ra tiếng động, chỉ trông thấy cục băng cầm theo túi đá chườm lạnh và khăn lông sải bước vào, vẫn chả thèm liếc bọn họ cái nào.
Trịnh Kỳ: “…”
Ông bà ta nói quả không sai mà. Nói xấu sau lưng người khác thì sớm muộn gì cũng bị bắt quả tang.
Tào Lâm khinh bỉ nhìn anh ta, cậu không dám nổi quạu cũng không dám vạch trần, chỉ dám âm thầm dùng ánh mắt cười nhạo: Bị vả mặt rồi đúng không.
Trịnh Kỳ hắng giọng: “Có chân dài sướng thật, đi nhanh hẳn…”
Chưa dứt câu, Hứa Yếm đã thình lình dừng bước rồi ngoái lại nhìn hai người họ, anh cau mày khẽ dặn: “Đợi lát nữa hai người phải tỏ vẻ tự nhiên một chút.”
“… Được.”
“Anh thấy chưa!” Đợi Hứa Yếm đi khỏi, mắt Tào Lâm sáng rực như đèn pha: “Em nói rồi mà, không thể nào cứ bỏ đi như vậy được.”
Lần này Trịnh Kỳ không tranh thủ nói xấu người khác nữa. Anh ta cười cười, nghĩ đến cái túi chườm nước đá, ra vẻ thần bí bảo: “Đâu chỉ là mỗi không bỏ đi thôi.”
Hứa Yếm không hay hề biết có tí tẹo thời gian vậy mà trong đầu của hai kẻ đứng ngoài xem lại tưởng tượng ra nhiều thứ như thế. Anh chỉ nghĩ khóc lâu như vậy, hai mắt sưng húp chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Hứa Yếm không thích khóc, cũng rất ít khi khóc.
Bởi vì anh biết nước mắt ngoài việc khơi dậy trong lòng người khác sự chán ghét và muốn nhục mạ thì không còn tác dụng gì nữa. Mười mấy năm trước Hứa Yếm đã hiểu ra điều đó.
Cảm giác khóc lóc đến nỗi đầu óc quay cuồng, đau đớn từng cơn cũng qua mười mấy năm rồi, lâu quá khiến anh đã quên tự thuở nào.
Huống hồ điều đó chẳng đáng là gì với những chuyện xảy ra sau này. Anh cũng không thèm để ý.
Nhưng kể từ đó Hứa Yếm biết khóc không thể giải quyết được vấn đề. Có thời gian ngồi khóc chẳng bằng tìm cách làm thế nào để tồn tại. Cuối thì chỉ có còn sống, chỉ có trưởng thành mới giúp anh rời bỏ được nơi đó, rời xa những người đó.
Hứa Yếm cho rằng nước mắt sẽ không thể khiến mình dao động, ấy vậy mà nhìn người trước mắt khóc đến mức toàn thân run rẩy, trong lòng anh lại cảm thấy ứ nghẹn.
Anh dùng khăn bông bọc túi đá chườm vừa mua ở tiệm thuốc bên cạnh đưa cho người vẫn đang cúi đầu sụt sùi vì khóc quá lâu: “Đắp lên một chút.”
Thấy đồ anh đưa, Bạch Trác y như một đứa trẻ mít ướt, sống mũi lại sực cay xè. Nếu không phải cô sợ bộ dạng bây giờ của mình nom xấu như ma lem, chưa vơi hết cái thẹn thì có lẽ cô đã ngước lên bảo người trước mặt đắp hộ mình.
Bạch Trác xòe tay cầm lấy chườm lên mắt, hơi lạnh mang đến làm giảm bớt cảm giác sưng tấy ở mắt, thoải mái vô cùng.
Hứa Yếm cụp mắt, lẳng lặng nhìn theo động tác của cô. Mãi đến khi Bạch Trác lấy túi đá chườm ra khỏi khăn lông, toan đắp trực tiếp lên mắt anh mới lên tiếng ngăn cản: “Lạnh đấy.”
Bạch Trác hơi khựng lại.
“Hứa Yếm.” Tay cô khẽ siết túi đá chườm lạnh, cảm nhận được giọt nước ở bên ngoài đông cứng lại trên da: “Sao anh lại tốt như vậy chứ?”
Tại sao lại đối xử tốt với em?
Hồi nhỏ đã thế, bây giờ cũng như vậy.
Hứa Yếm lặng thinh, không biết nên trả lời thế nào.
Người tốt ư?
Tính anh thờ ơ, lãnh đạm, thiếu sự đồng cảm, lòng cảnh giác rất cao… Dù chưa làm chuyện gì xấu xa nhưng cũng chẳng chút mảy may nào dính dáng đến hai chữ người tốt cả.
May thay, dường như Bạch Trác chỉ muốn bộc bạch suy nghĩ của mình chứ không cần anh phải đưa ra một đáp án.
Cô dùng chiếc khăn lau khô nước đọng bên ngoài túi đá chườm, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của cô thiếu nữ hơi hồng hồng, trong mắt ngân ngấn lệ, song giây phút cô nhìn anh thì lại mỉm cười, khẽ gọi: “Hứa Yếm.”
Từ đáy lòng cô thầm ngỏ: Em rất thích anh.
Bạch Trác cười rạng rỡ cùng với đôi mắt trong veo và sáng ngời, đến cả dáng hình phản chiếu sâu trong đáy mắt cô tựa như cũng được phủ lên một lớp ánh sáng hết đỗi dịu dàng.
Cô nhìn Hứa Yếm, cười tươi như hoa nở. Trong chính khoảnh khắc ấy, anh đã bị nụ cười kia hớp hồn mất rồi.