Tôi nằm cuộn tròn trên sàn phòng khách, hai tay ôm đầu. Tôi cắn răng giam tiếng nấc lại bên trong vì bây giờ đã là ba giờ sáng và Sean phải dậy sớm đi làm, nhưng tôi đau quá.
Đau lắm. Tôi không thích những ký ức đó. Chỉ nhớ về anh thôi đã xé tan tôi ra thành từng mảnh. Tôi ghì mặt mình xuống sàn và để mặc cho con đê bị đập vỡ tan tành. Nước mắt tuôn xối xả trên mặt như thác.
Tôi nhớ anh. Tôi nhớ anh đến độ muốn bung ra, muốn rời xa khỏi cơ thể này, chạy như bay lên thiên đường để được gặp anh.
Tôi nằm đó, tưởng như thời gian dừng lại thành vô tận, nhưng cuối cùng cũng run rẩy đứng lên. Vừa lau nước mắt xong, tôi nghe tiếng đèn mở khẽ khàng. Căn phòng khách nhờ nhờ tối, ánh đèn yếu ớt lan ra từ hành lang.
Tôi quay ra cửa đúng lúc Sean bước vào. Anh không mở đèn lên. Anh chăm chăm nhìn tôi một lúc rồi bước trở ra ngoài.
“Eden, về phòng ngủ đi.” Anh nói, để tôi lại một mình trong phòng khách.
Thác lại đổ.
“Em cũng yêu anh.” Tôi thì thầm, rồi bước theo Sean.