Mặc cho anh chàng kia cười nói rôm rả, anh vẫn giữ cho mình mặc định chế độ im lặng, kèm theo nét mặt không cảm xúc.
- Xong rồi.
Anh thợ tóc vừa dứt lời. Cũng là lúc tôi giật mình khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua gương.
Một mái tóc ngắn lần đầu tiên trong đời, nó khiến khuôn mặt tôi trở nên khác lạ, có lẽ cá tính hơn?
Lén nhìn anh qua gương, tôi tự mỉm cười với chính mình mà chẳng hiểu tại sao.
- Xong rồi à? - Đứa bạn thân bắt tôi xoay trái xoay phải người tôi. - Không đẹp.
Nó là vậy, nói đúng suy nghĩ, không chút dấu diếm đối với tôi.
- Tao nghĩ mày nên bỏ cái quán này đi, thật đấy.
- Ừa... - Cười híp mắt, tôi đội mũ bảo hiểm rồi chèo lên xe, ngồi sau nó. - Chắc phải từ bỏ thật rồi.
Anh vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế mà lần đầu tôi gặp anh, đôi mắt không chịu rời khỏi màn hình nên không hề biết tôi vẫn dõi theo anh.
Cuối cùng, thì ánh mắt của anh vẫn không hề nhìn về phía tôi, có chăng thì cũng chỉ là nhìn vào mái tóc của tôi.
Bởi vì, đó là nghề của anh - thợ cắt tóc.
- Từ giờ sẽ không được gặp nữa rồi. Tạm biệt...
- Mày lẩm bẩm gì đấy?
- Không có gì!
Sẽ khá lâu để quên đi một mối tình đầu, thế nên tôi sẽ mặc cho số phận, để tự nhiên như thế. Cứ từ từ, bởi cũng không vội, vì tôi đang đợi một người yêu tôi thật lòng và sẽ khiến tôi yêu... một lần nữa