Buổi chiều tan học, đến lượt lớp chúng tôi dọn dẹp bể bơi của trường.
Tôi tình cờ gặp Chu Diệp ở bể bơi.
Họ vừa bơi xong, đang định cùng nhau rời đi.
Nhìn thấy tôi đang lau sàn, đám bạn cùng phòng của hắn nổi ác ý, cố tình làm nước trong bể bơi văng tung tóe.
Tôi di cây lau nhà đến đâu thì đám người đó giẫm bẩn lên đến đấy.
Còn Chu Diệp thì chỉ khoanh chân ngồi xuống ghế, ung dung uống trà sữa, mặc cho tôi bị b ắt n ạt.
Các bạn cùng lớp của tôi đều sợ Chu Diệp đến mức chạy trối chec.
Các bạn cùng lớp của tôi đều sợ Chu Diệp và trốn thật xa.
Tôi tức giận ném cây lau nhà trong tay xuống đất, quát Chu Diệp: “Anh xong chưa?”
Chu Diệp nhàn nhã dựa vào ghế, hai tay gác lên lưng ghế, lắc lắc chân cười nói:
“Tô Niệm, tôi đã nói rồi, chuyện cô ném bánh vào mặt tôi còn chưa xong đâu!"
Đám bạn cùng phòng của anh ta đứng chắn trước mặt tôi, sừng sững như một bức tường người, có ý đồ xấu ép sát tôi.
Họ tiến một bước, tôi bắt buộc phải lùi một bước.
Cho đến khi tôi trượt chân rơi xuống bể bơi.
“Bụp” một tiếng, mặt nước tĩnh lặng khuấy động tạo thành một tia nước lớn.
Tôi rơi xuống bể bơi, vùng vẫy trong tuyệt vọng, nghẹn ngào cầu cứu: "Tôi không thể... tôi không biết bơi... cứu mạng..."
Đám người vô cảm đứng trên bờ hoàn toàn mặc kệ, còn hả hê cười đùa.
Tôi bất lực.
Nước tạo sóng hết đợt này đến đợt khác, tôi cảm giác bản thân mình đang dần chìm xuống, ý thức mơ hồ.
Sau đó, tôi nhìn thấy Chu Diệp nhảy xuống, bơi về phía tôi.
Anh ta ôm lấy eo tôi, kéo tôi lên khỏi mặt nước. Lúc tôi mơ hồ tỉnh lại, cả người đã được vớt lên bờ.
Cảm giác giống như có ai đang nè nặng lên lồ ng ngực, dồn sức ấn xuống khoang ngực trái, tôi phun ra một ngụm nước, ho khan mấy lần.
Thính lực cũng đang dần hồi phục.
Từ tiếng ù tai đến tiếng Chu Diệp hét lên: "Tô Niệm! Dậy đi! Tô Niệm! Cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Hai tay anh ta giữ chặt gương mặt tôi, còn cúi người xuống định hô hấp nhân tạo.
Tôi mở mắt, gắng gượng ngồi dậy, dùng chút sức lực còn lại của mình, t át thẳng vào mặt anh ta.
Không gian rơi vào im lặng.
Khuôn mặt Chu Diệp trở nên méo mó.
Đã lâu không có cảm giác này.
Anh ta đẩy đầu lưỡi vào bên má bị đ ánh.
Tôi: "Chu Diệp, anh là kẻ sinh ra miệng đã ngậm thìa bạc, được Chu gia dung túng, anh bày thì họ dọn, như vậy liền nghĩ bản thân cao quý hơn người khác sao?"
"Anh chà đạp lên nhân phẩm của người khác. Nếu không có Chu gia, một thằng đàn ông như anh chẳng là cái thá gì cả!"
Những lời nói này như sét đ ánh ngang tai, vẻ mặt Chu Diệp đột nhiên thay đổi: "Tô Niệm! Cô đang cho tôi thấy tôi là một kẻ kh ốn khiếp phải không?"
"Đừng ở đây giả vờ thanh cao với tôi làm gì nữa. Cô bỏ hết liêm sỉ theo đuổi tôi, không phải là vì tôi có tiền sao?"
Hắn lạnh lùng cười lạnh: "Hơn nữa Chu gia thì làm sao? Tôi họ Chu, cái tên này vốn dĩ là như vậy."
"Tô Niệm, chi bằng cô mặt dày hơn nữa trèo lên người tôi đi. Nếu không, cả đời này của cô sẽ bị tôi giẫm đạp xé rách!"
"Nhân phẩm là gì thế? Nhảm nhí! Cái nhân phẩm đó của cô chẳng qua chỉ là thứ để tôi tùy tiện chà đạp mà thôi!"
Cho đến khi Chu Diệp cùng đám người đó rời đi, lúc này toàn thân tôi vẫn run rẩy không thể kiểm soát. Thân thể tôi cảm thấy khó chịu.
Nhưng trong lòng cũng cảm thấy vô cùng nh ục nhã.
7.
Buổi tối, tôi một mình ngồi trên tầng thượng của trường học ngắm mặt trời lặn. Lời nói của Chu Diệp vẫn còn vang vọng rất lâu trong đầu.
Đau đớn lẫn ớn lạnh.
Tôi nhìn mặt trời lặn dần dần xuống phía Tây, mặt trăng treo trên bầu trời đêm cũng dần hiện rõ.
Uống xong ngụm rượu cuối cùng, tôi bóp nát lon.
Mở danh bạ điện thoại, xóa một số người khỏi danh sách đen rồi thay thế người khác vào, sau đó mới quay số.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói dễ nghe của đàn ông: "Em đã đoán ra chưa?"
Tôi siết chặt điện thoại, sau khi đã quyết định, tôi hỏi anh: “Lời nói lúc trước còn tính không?”
Người đàn ông cười nói: "Đương nhiên."
Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại: "Bây giờ chúng ta gặp nhau được không?"
Giọng nói người đàn ông lại vang lên, ngữ điệu lười biếng, nghe như đang cười lại không phải cười: "Được, tôi sẽ cử người đến đón em."
8.
Bảy giờ tối, người phụ nữ tới đón tôi tự xưng là thư ký Trần.
Cô ấy nói: “Ông chủ không đi được nên nhờ tôi đến đón cô.”
Vừa nói, cô ấy vừa nhìn tôi từ đầu đến chân rồi mỉm cười lịch sự:
"Đồng phục cô mặc đến đó không phù hợp cho lắm. Tôi dẫn cô đi sửa soạn lại một chút trước đã."
Thư ký Trần dẫn tôi đến một cửa hàng tư nhân cao cấp. Chọn cho tôi một bộ quần áo dài tay lịch sự.
Mái tóc dài được buộc cao, để lộ bờ vai và cần cổ hoàn hảo.
Tôi nhìn mình trong gương, trang điểm tinh xảo, giống như một con thiên nga kiêu hãnh.
Giờ phút này, cô hoàn toàn khác với nữ sinh viên đại học vừa bị thất sủng như lúc mới đến.
9.
Chiếc Bentley từ từ dừng lại trước một biệt thự ba tầng kiểu Mỹ.
Thư ký Trần hạ cửa sổ xe xuống, chỉ vào người đàn ông dưới gốc cây lớn trong sân, nói: “Ông chủ đang đợi cô ở đó.”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Dưới ánh đèn đường cạnh gốc cây, một người đàn ông mặc vest da đang đứng h út th uốc.
Người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, những tia lửa giữa đầu ngón tay mờ nhạt nhấp nháy, làn khói trắng trượt ra từ đôi môi mỏng, dần dần hòa vào màn đêm đen tối sau lưng.
Cái bóng đơn độc trên mặt đất hệt như sự kiêu hãnh của anh.
Người đàn ông tên Chu Đình, là chú của Chu Diệp.
Chúng tôi đã gặp nhau một năm trước.
Tôi bước ra khỏi xe, lo lắng thấp thỏm đi về phía chú ấy.
Có lẽ đối phương đã nghe thấy tiếng bước chân.
Chu Đình quay người lại, ném đ iếu th uốc xuống đất rồi dùng mũi giày da dụi tắt.
Anh ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm và huyền bí như bầu trời đêm.
Tôi cắn nhẹ môi dưới, cái nhìn chằm chằm của anh khiến tôi luống cuống đến mức không biết nên đặt tay đặt chân vào đâu. Cảm giác bẽn lẽn giống như cô bé lọ lem lén lút lấy đi bộ váy công chúa.
Thế nên khi anh ấy đến gần tôi, tôi liền theo bản năng lùi lại một bước, siết chặt tay mình.