Rỉ Sắt

Chương 43

Một đêm này, nhất định là một đêm khiến người khó quên.

Tới tận khi thời gian đã trôi sang một ngày mới, suy nghĩ của người nào đó vẫn còn đang mắc kẹt trong khoảnh khắc vừa vui vừa buồn. Tâm trí cứ vướng mắc mãi chẳng quay về được.

Cuối tuần của Lâm An trôi qua cứ bồn chồn không yên, nói là ngơ ngơ ngác ngác cũng chẳng quá lời. Còn một tuần nữa là tới ngày nghỉ lễ Quốc khánh người người đợi trông. Anh không yên lòng, ở trong phòng dọn dẹp, thi thoảng lại rút tấm vé tàu đỏ thẫm ra nhìn. Chiều hôm đó, sau khi quét dọn phòng ốc ngăn nắp xong, anh mới xuống siêu thị gần khu mình ở, cũng không tính mua gì, chỉ là dạo loanh quanh.

Mới 2h chiều, mẹ Lâm đã gọi tới hỏi về chuyện về huyện X trong kì nghỉ lễ Quốc khánh. Lâm An nghe điện của mẹ, chẳng hiểu sao trong đầu lại đột nhiên nảy lên câu hỏi của Từ Tân đêm hôm trước. Nhớ lại gương mặt hắn mỉm cười khi hỏi mình lễ Quốc khánh có dự định gì không, cổ họng anh liền tự nhiên thấy hơi khô, giọng cũng hơi là lạ.

Anh nhẹ giọng trả lời câu hỏi của mẹ, sau đó hỏi thăm chuyện ở nhà thêm mấy câu nữa thì cúp máy. Cuối tuần, siêu thị lúc nào cũng đông vui hơn thường ngày. Anh xuất thần đứng trước một dãy hàng, nhìn mãi cũng không có ý lấy gì, cũng không đi tiếp.

Từng lời nói, từng vẻ mặt của Từ Tân đêm qua, lúc này đột nhiên lại trở nên rõ mồn một như ở ngay trước mắt. Lâm An đứng ngây ra trong lối đi nhỏ đầy người qua lại, cứ hết lần này tới lần khác nhớ tới từng hành động của người kia. Ngay cả cảm xúc thay đổi trong đáy mắt người ấy cũng không bỏ qua. Những chuyện không dám đối mặt một mình giữa đêm khuya thanh vắng, nhưng suy nghĩ sâu thẳm không muốn nghĩ tới, hình như ngay lúc ban ngày này, dưới ánh mặt trời chói chang, giữa đám đông ồn ã, cuối cùng cũng tìm được đường ùa ra.

Mãi tới khi giọng nói trầm ấm kia lại vang lên trong đầu anh lần nữa – Không sao hết, tương lai của chúng ta sau này còn dài.

Cần cổ Lâm An thoắt cái đỏ bừng.

Nhân viên siêu thị đứng gần đó thấy anh đã yên lặng đứng một lúc khá lâu, liền ngập ngừng tiến lại gần hỏi thăm.

“Tiên sinh muốn mua bát đĩa ạ? Hầu hết các bộ bát đĩa ở đây đều được làm bằng sứ, dạo này bán chạy lắm. Nếu quan tâm thì anh xem thử. Không thì phía trước có một khu toàn đồ làm bằng gỗ, gần đây cũng rất phổ biến đó ạ.”

Vừa nghe thấy giọng trong trẻo lanh lảnh vang lên bên tai, anh mới nhất thời hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra mình chẳng biết đã đi lang thang tới dãy dụng cụ nhà bếp từ bao giờ.

Trong lòng vẫn còn đang loạn, trán cũng đã lấm tấm mồ hôi. Anh bình ổn lại tâm tình, qua một lát mới quay sang mỉm cười với nữ nhân viên, nhẹ giọng bảo, “Cảm ơn, để tôi xem một chút.” Nói xong, giống như là có tật giật mình mà vội vàng đi về phía trước.

Lúc đi lướt qua quầy hàng cuối cùng, một vật tròn vành vạnh lại vừa khéo lọt vào mắt anh. Bước chân anh cũng chậm lại, mà tới khi đã đi quá vị trí đó rồi, anh vẫn không nhịn được ngoái lại nhìn thêm mấy lần.

Sau khi đi loanh quanh thêm mười phút, món đồ bằng sứ thanh nhã kia vẫn cứ ở mãi trong đầu không xua đi được. Lâm An đi dạo ở gian hàng trên tầng hai một hồi, cuối cùng vẫn không chống lại nổi mà vòng về đường cũ.

Anh dựa vào trí nhớ, men theo mấy gian hàng, vài phút sau mới lại đứng trước dãy đồ gốm ban nãy.

Hơi mím môi, không chớp mắt nhìn món đồ gốm kia một hồi lâu, lại nhìn sang bảng giá. Cứ lưu luyến mãi như thế, một hồi sau thì cũng ‘tay nhanh hơn não’ mà vươn về phía chiếc gạt tàn bằng gốm kia, cẩn thận chạm lên bề mặt trơn nhẵn bóng bẩy của nó.

“Tiên sinh, anh có cần gói lại không?”

Anh rụt tay lại, quay sang nhìn, hóa ra là nữ nhân viên ban nãy. Lâm An xấu hổ ngượng cười, còn đang tính nói ‘Không cần đâu, tôi không hút thuốc.’ Thế mà chẳng hiểu sao lời đến đầu môi lại bị anh nuốt ngược trở lại, do dự một hồi, lại nhìn chiếc gạt tàn trên giá thêm một lần nữa, cuối cùng mới đỏ mặt gật đầu, “Vâng, làm phiền rồi.”

Gói lại đơn giản rồi cầm tới quầy tính tiền xong, từ đầu tới cuối chỉ mất hai phút. Lúc cầm túi đồ ra khỏi cửa siêu thị, Lâm An vẫn chưa có cách nào thoát ra khỏi cảm giác ngượng ngùng bao trùm khắp người.

Anh đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn những dòng chữ đen in trên tờ hóa đơn: Gạt tàn gốm vẽ tay Hechi, giá 129 tệ (1), cảm giác nóng bừng vừa mới dịu đi chưa bao lâu lại một lần nữa lan khắp tai và cổ.

Sau khi trở về nhà, đi ra đi vào phòng khách rồi phòng ngủ mấy bận liền xong, Lâm An mới chợt nhận ra căn hộ rộng gần 70 mét vuông của mình chẳng có chỗ nào để gạt tàn được cả. Nó giống như một vị khách không mời mà đến, để ở chỗ nào cũng có cảm giác lạc quẻ so với những thứ còn lại, đâm ra bắt mắt. Rồi lại giống như một món đồ tưởng niệm được gói ghém tinh xảo, xuất hiện ở đâu cũng khiến người nhìn thấy cảm thấy bội phần xấu hổ, không tìm được lỗ nào mà chui xuống.

Rõ ràng là anh chẳng có sở thích hút thuốc lá, và hiển nhiên là tương lai cũng không có ý định thử. Thế mà lại không quản được mắt mình nhìn, không quản được tay mình sờ. Lại càng không quản được gợn sóng lăn tăn trong trái tim đáng ra chỉ nên là một vũng nước tù, thậm chí còn dám dấy lên hy vọng.

Lí do đằng sau chuyện này là gì? Lâm An nhìn món đồ màu trắng sứ đặt trên bàn trà trước mặt, trong lòng cũng đã có đáp án rõ ràng. Anh ngẩn người nhìn chiếc gạt tàn một hồi. Cảm giác hệt như vô số đêm trôi qua trước đây, nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhưng trầm lặng, tâm trí rõ là đã rối bời, trái tim rõ là đã loạn nhịp, nhưng lại vẫn muốn giữ tỉnh táo, cố gắng tự trấn định bản thân.

Đột nhiên, dường như bởi vì không còn chịu nổi nội tâm tra tấn nữa, Lâm An đứng bật dậy, đem chiếc gạt tàn mới mua cách đây chưa đầy 20 phút bỏ vào một ngăn tủ trong phòng ngủ rồi khóa lại, tựa như vừa khóa lại một đêm nọ, trong lòng anh nảy sinh những cảm xúc thầm kín khó nói với người kia.

Sau đó, anh đi tìm sách giáo khoa, cầm bút lên và ngồi vào bàn học trước giường. Vốn là muốn mượn việc soạn giáo án để bình phục lại những hốt hoảng và ngột ngạt trong lòng. Thế nhưng vừa mở sách ra, đập vào mắt lại là tác phẩm 《 Ánh trăng trong hồ sen 》. Vậy là bao nhiêu mừng vui, đau buồn, ưu tư ngày ấy, cả ấm trà gừng trong bếp, và chiếc áo khoác lơ lửng trong phòng ngủ, tất cả giống như một con chim bị giam trong lồng bấy lâu nay đã tìm lại được tự do, tung cánh vọt ra khỏi chiếc lồng ký ức.

Anh bần thần nhìn những hàng chữ chi chít dày đặc trước mặt, cuối cùng chỉ đành im lặng buông bút, khép tập giao án lại, giống như là từ bỏ việc đấu tranh, buông mũ giáp đầu hàng.

Sau khi ngồi yên lặng hồi lâu, anh mới lấy bản kế hoạch tổ chức nhân kỉ niệm ngày thành lập trường mà tuần sau sẽ phải báo cáo với Cát Tĩnh ra xem. Ánh mắt anh lại rơi xuống mục đề nghị đặc biệt.

Anh im lặng nhìn đề xuất mà mình đích thân đưa vào “Có thể tổ chức ngày hội Open Day dành cho các bậc phụ huynh, để các em mời cha mẹ, phụ huynh mình tới đích thân xem và tham dự hoạt động giảng dạy của nhà trường.” Lúc này đọc lại, anh thật sự hoài nghi mục đích thật sự của bản thân khi viết ra những dòng này.

Ý tưởng đó vừa lóe lên, lập tức bị những suy nghĩ hỗn độn khác dập tắt. Anh cứng ngắc nhìn bản kế hoạch trong tay, không biết là có tâm tình gì mà cảm giác còn miễn cưỡng hơn cả tối qua khi nói chuyện với Từ Tân, tiến thêm một bước cũng không dám.

Thế là cả cuối tuần đáng lý ra phải vui vẻ, thoải mái nghỉ ngơi của anh cuối cùng lại trôi qua trong sự lo lắng không thể giải thích được.

Thậm chí là tới tận lúc màn đêm của ngày chủ nhật cuối cùng cũng buông xuống, trong lòng Lâm An vẫn thật sự có một niềm vui khó tả. Đương nhiên, anh cũng không có dũng khí để truy tìm chủ nhân cuối cùng của niềm vui này.

Chẳng qua là trước khi đi ngủ, theo thói quen lại nhìn màn hình điện thoại thêm vài ba lần, nhưng lại y hệt lúc trước, không che giấu được.

Y hệt lần trước, không giấu được cảm giác mất mát lặng lẽ dâng lên trong lòng khi màn hình điện thoại vẫn mãi chẳng sáng đèn.

Y hệt lần trước, Từ Tân để lại một lời hẹn chẳng biết là thật hay là giả xong, thì không có thêm tin tức gì nữa.

Thứ Hai đầu tuần, Từ Nguyên lại như mọi khi ôm theo một lòng nhiệt tình hừng hực và ‘thiện chí’ chỉ dành cho duy nhất Lâm An, đúng giờ chuẩn chỉ vào lớp. Cô nàng ngoan ngoãn chịu đựng hết các tiết học buổi sáng, tới trưa mới tới tận phòng giáo viên ghé thăm Lâm An một chuyến.

Khi đó Lâm An vẫn còn đang ở phòng họp với Cát Tĩnh, hai giáo viên còn lại thì đều đang bận việc của lớp mình. Thế là cả gian phòng làm việc to đùng của tổ Ngữ Văn chỉ còn lại một mình cô giáo thực tập Phùng Bình đang rảnh rỗi đủng đỉnh ngồi. Cô nàng đang chán muốn chết, thi thoảng gửi tin QQ câu được câu chăng cho bạn tốt Bạch Tĩnh thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Còn tưởng là đại diện lớp nào tranh thủ giờ nghỉ trưa tới nộp bài tập, bèn vội vàng chúi đầu vào máy tính ra vẻ bận rộn rồi hô lên “Mời vào!”. Không ngờ người kia vừa bước chân vào cửa chưa được hai giây đã hỏi, “Thầy Lâm không có ở đây à?”

Đến giờ thì Phùng Bình mới phát hiện ra người tới chính là Từ Nguyên ‘tiếng xấu đồn xa’ của X trung. Vẫn còn nhớ, lần cuối cùng cô thấy cô nhóc này ở đây là hơn một tháng trước. Tóc nhuộm màu mè, quần áo trên người còn đính này đính kia lấp lánh, vẻ mặt cũng vênh váo nghênh ngang chẳng coi ai ra gì. So với nữ sinh xinh đẹp tóc đen buộc gọn, mặc đồng phục trường chỉnh tề trước mặt quả thật là như hai người khác nhau. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, Phùng Bình có lẽ cũng sẽ nghi ngờ ‘hỗn thế ma vương’ cách đây hơn một tháng đứng trước mặt nhà giáo nhân dân ‘phun châu nhả ngọc’, mở miệng là nói bậy nói xằng kia chỉ là ảo giác.

Nhưng nói thật thì, cho dù là đối mặt với phong cách mới của Từ đại tiểu thư thì Phùng Bình – một giáo viên thực tập nho nhỏ mới tới – trong lòng vẫn không tránh khỏi hồi hộp như trống dồn. Trong suy nghĩ của cô nàng, một ‘con sâu chuyên làm rầu nồi canh’ như Từ Nguyên mà đột nhiên lại có ngày không mời mà tới thì quá nửa là không phải chuyện gì tốt.

Phùng Bình nghĩ ngợi, gượng gạo cười hỏi lại, “Có việc gì không em? Thầy Lâm có việc ra ngoài rồi, nếu có việc gì cứ nói với cô, lát nữa cô nhắn lại cho.”

Nghe thế, Từ Nguyên chỉ mỉm cười, nhìn về phía bàn làm việc của Lâm An mấy lượt xong thì tiện tay kéo luôn ghế của anh ra ngồi xuống trong ánh nhìn gắt gao không rời của Phùng Bình.

“Phiếu ghi danh ở đâu?” Cô nàng rút một cây bút từ trong ống bút trên bàn Lâm An, kẹp giữa hai ngón tay xoay tít mù.

Phùng Bình ngơ ngơ ngác ngác, chả hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ biết trơ mắt nhìn.

Từ Nguyên lầm bầm nói gì đó, lướt mắt một lượt nhìn chồng chồng những sách và tài liệu chất đầy bàn làm việc, rồi dừng lại ở một xấp giấy đặt cạnh chồng vở bài tập.

“Giải thưởng Hạt giống Văn học tỉnh X”

Cô nàng nhìn tựa đề in trên trang bìa xấp tài liệu, chu môi, cầm lên đặt trước mặt mình mở ra xem. Huýt gió một cái liền bắt đầu viết gì đó, qua vài phút thì đặt bút xuống rồi ngẩng liền nhìn Phùng Bình, bảo, “Đơn đăng kí dự thi tôi điền xong rồi, khi nào thầy Lâm quay lại cô giúp nói thầy ấy xem hộ một chút nhé. Cảm ơn nhiều.”

Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Phùng Bình vẫn còn đang sững sờ tại chỗ, qua hồi lâu vẫn chưa hết sợ hãi. Nếu như không phải cô vừa nhìn nhầm, thì đơn đăng kí mà Từ Nguyên vừa điền lúc mới rồi là cuộc thi sáng tác văn học mà gần đây tổ Ngữ văn đặc biệt coi trọng, đúng không?

Đây là tình huống gì thế này?

Trên khung chat QQ, Bạch Tĩnh thấy cô mãi không trả lời liền nhắn lại một tin nữa.

Nhất Hành Bạch Lộ: Sao thế? Không nói gì nữa vậy, ngủ trưa rồi à? Phải rồi, đang tính báo cho bà một tin lớn nhưng xem ra không có cơ hội rồi… Là về Lâm đại soái ca bà ngày nhớ đêm mong đó.

Phùng Bình bình tĩnh lại, hơi đỏ mặt.

Bình Thủy Tương Phùng: Nói vớ vẩn gì đấy? Có người vừa đến văn phòng.

Nhất Hành Bạch Lộ: Ây da, còn chối nữa, bà tự xem lại mình đi, những lần ngồi nói chuyện với nhau, mấy lần mà bà uể oải ỉu xìu, cứ hễ nhắc tới thầy Lâm là lập tức có tinh thần ngay!

Bình Thủy Tương Phùng: Bà tự xem lại lịch sử hội thoại đi, mấy lấy trước bà để tôi chờ bao lâu mới nhắn lại hả, hồi nãy tôi để chờ bao lâu? Có một chút xíu!

Giây tiếp theo, nội dung hội thoại đột ngột thay đổi.

Nhất Hành Bạch Lộ: Bà vừa bảo có ai tới văn phòng à?

Phùng Bình thở phào nhẹ nhõm.

Bình Thủy Tương Phùng: Từ Nguyên.

Trên màn hình lúc này xuất hiện một hàng dài dấu chấm than (!!!)

Nhất Hành Bạch Lộ: Tới làm gì vậy? Lại tranh chấp với thầy Lâm nữa hả? Ủa không phải, giờ cổ đã bị Lâm soái ca thu phục rồi cơ mà, không phải là Lâm soái ca chỉ đông thì con nhỏ tuyệt đối không dám đánh tây hả?

Phùng Bình cũng chỉ biết im lặng trợn mắt.

Bình Thủy Tương Phùng: Đến điền phiếu.

Nhất Hành Bạch Lộ: Phiếu? Phiếu gì? Vi phạm nội quy hả?

Lại im lặng đảo mắt lần nữa.

Bình Thủy Tương Phùng: Ghi danh cuộc thi sáng tác văn học.

Nhất Hành Bạch Lộ: Trời má! Nói lại coi? Ghi cái gì cơ???

Bình Thủy Tương Phùng: …

Nhất Hành Bạch Lộ: Ầu quao, tiêu rồi tiêu rồi, xem ra lời đồn về Lâm soái ca là thật rồi. Ôi Bình nhi à, tôi còn đang muốn nói bà nghe chuyện này đây.

Phùng Bình cau mày, trong lòng tự nhiên có dự cảm không lành.

Bình Thủy Tương Phùng: Chuyện gì?

Nhất Hành Bạch Lộ: Bà nhớ lần trước Lâm An xin nghỉ ốm đúng hôm đại ma đầu Cát Tĩnh nhà mình họp không? Cái xong bả bảo là muốn mở đại hội võ lâm trong lễ kỉ niệm để xem cao nhân chống lưng cho ảnh là ai á?

Tất nhiên là Phùng Bình nhớ chứ. Có một thời gian cô nàng vẫn còn giúp Lâm An chống đỡ mà.

Bạch Tĩnh chờ một hồi không thấy Phùng Bình nói lại gì, liền gõ tiếp vào khung chat.

Nhất Hành Bạch Lộ: Sáng nay lúc mới tới trường tôi đã nghe Tiểu Dương ở phòng bọn tôi nói về thầy Lâm này. Chuyện là, chẳng phải gần đây cổ mới quen bạn trai mới à? Đó, xong thứ Sáu tuần trước sau giờ làm việc thì hai người đó có cùng nhau xem phim và ăn tối, xong thì đến Công viên Nhân dân ở Quận Đông để đi dạo. Cái mà ở gần Đại lộ Vĩnh Ninh ấy. Rồi bà đoán là gặp ai?

Phùng Bình nhìn dòng tin nhắn dài ngoằng trong khung chat, trong đầu vốn đã mơ hồ có câu trả lời những vẫn hỏi lại.

Bình Thủy Tương Phùng: Ai?

Nhất Hành Bạch Lộ: Lâm An đó!

Nắm tay Phùng Bình hơi siết lại mà cũng không có lí do, mất một lúc mới hỏi tiếp được.

Bình Thủy Tương Phùng: Thì sao? Có ai cấm thầy Lâm tới công viên đâu.

Nhất Hành Bạch Lộ: Nhưng ảnh không có đi một mình bà ơi! Còn đi cùng một người nữa, còn thân mật lắm cơ. Đoán xem là ai?

Bình Thủy Tương Phùng: …

Nhất Hành Bạch Lộ: Là chú của Từ Nguyên, tên Từ Tân ấy, nhớ không? Trước tôi từng nói bà nghe một lần á, con trai út nhà họ Từ đại danh đỉnh đỉnh tiếng vang khắp tỉnh X đó!

Bình Thủy Tương Phùng: Bà có nhìn nhầm không đấy… Với cả sao Tiểu Dương biết được đấy là Từ Tân?

Nhất Hành Bạch Lộ: Sao mà bà ngốc thế, Tiểu Dương không biết, thì bạn trai cổ không thể biết à? Nhà bạn trai cổ hình như làm kinh doanh gì ấy, trước từng qua lại gặp gỡ nhà họ Từ rồi nên nhìn thoáng cái là nhận ra ngay.

Nhất Hành Bạch Lộ: Haiz, Bình nhi, lúc đầu tôi đã bảo Lâm soái ca có lai lịch không vừa đâu bà còn không tin cơ. Giờ đồng nghiệp bắt gặp tận nơi rồi, nhìn rõ chưa? Đừng có bảo hai anh con trai nửa đêm hẹn nhau ra bàn chuyện xây dựng đất nước gì nhé, chuyện hoang đường như thế ai tin thì tin chứ tôi không tin đâu.

Nhất Hành Bạch Lộ: Chưa kể là… có họ Từ để dựa lưng thế này không phải là quá đủ cứng rồi hả?

Phùng Bình sững sờ nhìn màn hình.

Bình Thủy Tương Phùng:Có lẽ… Có lẽ là tình cơ quen biết thôi… Cũng không có quy định nào bảo thầy Lâm không thể quen phụ huynh học sinh.

Nhất Hành Bạch Lộ: Ok bà thắng…

Vài phút sau.

Nhất Hành Bạch Lộ: Phùng Bình! Bà ngốc thật hay giả ngốc thế hả? Bà có biết làm thế nào Lâm An được điều đến đây chưa? Trước kia mặc dù ảnh làm ở Trung Nhị X huyện cũng ghê đấy, nhưng xá gì so với X trung? Căn bản là không cùng đẳng cấp… Vậy mà nói chuyển tới liền chuyển tới, bà không thể nghĩ một chút đi hả?

Bình Thủy Tương Phùng: Không phải mọi người bảo vì thấy ấy là đại diện nhà giáo ưu tú nên điều tới hả?

Nhất Hành Bạch Lộ: Nhà giáo ưu tú năm nào chả có? Ở C thị thiếu à mà phải điều từ X huyện?

Phùng Bình không nói lại được gì. Bạch Tĩnh lại kể tiếp chuyện buôn dưa ban sáng hóng hớt được.

Nhất Hành Bạch Lộ: Thật ra thầy Lâm này có có người chỉ đích danh điều tới C thị á, đã được người lót đường sẵn rồi. Năm ngoái lúc X trung xảy ra chuyện, bác lớn của ‘người này’ chỉ lên bục cảm ơn trường cũ một câu liền giải quyết xong. Năm tay thì chú út nhà ‘người nọ’ lại đột nhiên đại phát từ bi quyên góp cho trường nguyên một tòa nhà thí nghiệm. Vì chuyện này mà còn được dựng tượng tưởng niệm luôn. Chuyện tốt cỡ đó còn làm được, ‘người ta’ muốn bồi dưỡng nhân tài, điều động một thầy giáo nho nhỏ thì ai mà cự tuyệt chứ?

Bình Thủy Tương Phùng: Mấy chuyện này bà nghe từ đâu ra thế?

Bạch Tĩnh không trả lời câu hỏi đó.

Nhất Hành Bạch Lộ: Sáng nay cả tổ cũng truyền tai nhau nói chuyện rồi, bảo bà đúng là con gái mới lớn chả biết gì. Tiểu Dương còn vừa nói đùa với tôi nè, bảo khó trách làm sao mà thầy Lâm tuổi đó rồi với cái mặt đó mà lại không có bạn gái. Hóa ra là đã có sở thích hẹn hò gặp gỡ đêm khuya với phú gia công tử rồi.

Bình Thủy Tương Phùng: Cái… Có ý gì?

Bạch Tĩnh gửi tới một sticker làm mặt ‘Hứ!’ giận dỗi.

Nhất Hành Bạch Lộ: Đồng tính Gay? Ái nam ái nữ? Bê đê? Tóm lại… Ờ đại khái là có sở thích kiểu vậy đó..

Bình Thủy Tương Phùng: Gay?!?!

Não bộ cô nàng cũng như đần độn cả ra. Từ ấy thật là hiếm thấy xuất hiện trong cuộc sống của cô, giống như nó và thế giới mà cô đang sống là hai thứ chẳng tồn tại chung với nhau. Cô chưa từng quen biết ai, cũng chưa từng thật sự trò chuyện hay hiểu về nó. Nhưng cũng bởi thế mà cô biết rằng phần lớn mọi người khi nhắc đến ‘kiểu người đó’, trên mặt đều sẽ là vẻ khinh bỉ và ghét bỏ. Còn thầy Lâm hiền lành kiệm lời trong ấn tượng của cô lúc nào cũng đóng vai người tốt chính trực lương thiện, dù bằng cách nào thì cô cũng không thể đặt hình ảnh người ấy vào vị trí trái ngược để bị người đời ghét bỏ cho được.

Bạch Tĩnh lại nói gì đó, nhưng cũng chẳng có gì hơn ngoài mấy cái như là ‘để cho bà rửa tai rửa mắt cho tỉnh ra’, ‘đừng có để bị làm cho mờ mắt’, vân vân. Chỉ là dù gì thì Phùng Bình cũng chẳng tiếp thu nữa. Mãi tới nửa giờ sau, khi Lâm An quay lại từ văn phòng hiệu trường, cô nàng vẫn còn đang treo hồn ngược trên cành cây nào đó vì tin tức chấn động mà Bạch Tĩnh nói cho nghe. Thành ra ánh mắt nhìn Lâm An sau đó cũng có hơi khác so với mọi ngày.

Lâm An thấy cô nàng cứ nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt dường như có chút tò mò soi mói, lại có đôi chút sợ hãi e ngại, chỉ đành cười gượng một cái, “Cô Phùng, có chuyện gì à?”

Lúc này Phùng Bình mới chợt hoàn hồn, hai tay mới vội giả vờ bận rộn gõ bàn phím mấy cái, lắp bắp nói, “À, à, không có gì… À, đúng rồi thầy Lâm, hồi nãy Từ Nguyên mới tới văn phòng để điền đơn đăng ký ghi danh gì đó, để trên bàn cho thầy đó. Thầy… thầy rảnh thì xem qua.”

Anh cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn mình, rồi mỉm cười gật đầu với cô nàng, “Được, cảm ơn.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, nửa canh giờ sau, trong giờ nghỉ trưa, Phùng Bình nghĩ nữa nghĩ mãi cũng không cách nào dời được sự để tâm của mình khỏi bóng lưng thon gầy kia. Nghĩ lại từ lúc bắt đầu năm học đến giờ, Lâm An quả thật có đủ loại chiếu cố ‘đặc biệt’ với Từ Nguyên. Lại nghĩ tới sự đối xử khác hẳn với những người còn lại của Từ Nguyên với vị giáo viên họ Lâm này, Phùng Bình lại càng thêm khó chịu không thể ngăn được.

Trong khi đó, Lâm An vẫn ngồi cặm cụi làm việc, chẳng hay biết gì ánh mắt dò xét phía sau lưng mình. Anh lặng lẽ nhìn tờ phiếu ghi danh mà Từ Nguyên để lại trên mặt bàn, lại mở máy tính, đăng nhập vào hệ thống rồi cẩn thận giúp học trò ghi lại thông tin cá nhân. Xong xuôi, nhân lúc vẫn còn thời gian dư ra, anh lại lật xem và chữa bài tập cho lớp, rồi thì soạn bài, tra tài liệu, tìm ví dụ thực tiễn. Ngoại trừ thi thoảng uống miếng nước hoặc đi phòng vệ sinh, thì gần như không có giây nào không vùi đầu làm việc.

Cát Tĩnh dường như cũng không có gì nghiêm khắc như Phùng Bình nói trong điện thoại lần trước. Đối với việc vắng mặt của anh trước đó chẳng tỏ vẻ bất mãn, thậm chí còn cẩn thận lắng nghe ý tưởng hoạt động mà anh đưa ra cho ngày kỷ niệm thành lập trường. Nghe xong, vui vẻ bày tỏ ủng hộ và tán đồng, rồi lại ân cần hỏi thăm dạo gần đây anh thấy nào, không quên khen ngợi biểu hiện ưu tú trong giảng dạy của anh gần đấy với ví dụ rõ nét nhất là thay đổi của Từ Nguyên. Lúc nhắc lại về kế hoạch chi tiết của hoạt động Open Day dành cho phụ huynh, bà còn nhắn nhủ muốn anh đích thân tham gia.

“Tôi cảm thấy đây là một hoạt động vô cùng ý nghĩa. Không chỉ nhấn mạnh đến môi trường gia đình và tầm ảnh hưởng của học sinh mà còn thể hiện thành tích và nỗ lực của chúng ta. Tình cảm đôi bên nhà trường và gia đình vững chắc, các em học sinh cũng hào hứng học tập hơn. Thầy Lâm, hy vọng là hôm đó thầy cũng có thể hăng hái nhiệt tình. Hay là chọn đại diện cho nhóm phụ huynh đi, mời người đại diện tới tham dự nhiều hoạt động ý nghĩa hơn, ví dụ như… dự thính lớp của trò Từ Nguyên thì sao? Gần đây em ấy tiến bộ rất tốt, chúng tôi đều nhìn ra.”

Lâm An nhớ lại lời Cát TĨnh nói, lại bất cẩn phân tâm. Anh liếc nhìn tờ đơn ghi danh của Từ Nguyên, theo bản năng cầm chiếc điện thoại đặt ở cạnh ống đựng bút lên. Màn hình vụt sáng, thế nhưng những thứ anh thầm mong vẫn chẳng xuất hiện. Lịch sử cuộc gọi, hộp tin nhắn, Wechat, tất cả đều trống trơn. Một gợn sóng cũng không thấy.

Anh im lặng nhìn một hồi lâu, cố hết sức để lờ đi cảm giác thất vọng đang nặng nề chiếm cứ cõi lòng mình, đặt điện thoại về vị trí cũ.

Buổi chiều hôm nay anh không có lớp, thế là lâu lâu lại lượn qua phòng học của lớp để ngó xem mấy bận. Sau khi giờ tự học kết thúc thì mới thôi không đi nữa, trở về văn phòng.

Hôm nay Phùng Bình khác hẳn mọi khi, không rủ anh đi về cùng nữa. Tan làm xong liền ấp a ấp úng, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt. Chỉ còn một mình Lâm An ở lại trong văn phòng, tiếp tục chữa bài tập, soạn giáo án, liên tục lặp lại. Anh cũng chẳng biết đang tránh né cái gì mà mãi gần mười giờ mới nặng nề cất bước quay về nhà.

Suốt một tuần này, Lâm An trải qua tâm trạng căng thẳng không thể giải thích được, chỉ có không ngừng làm việc mới có thể để cho những “tạp niệm” nghĩ ngợi lung tung tạm thời trở về cát bụi.

Trong năm ngày qua, mẹ Lâm gọi tới hai cuộc điện thoại, phụ huynh học sinh cũng đã gửi một vài tin nhắn. Thậm chí Đinh Hoa còn gửi cho anh hai tấm hình đang nổi được người người gửi cho nhau xem mấy ngày này.

Chỉ có Từ Tân, chỉ có người đó, là không có tin tức gì nữa.

—— Chẳng bằng, hôm nào đó thầy Lâm mời tôi ăn một bữa cơm đi?

——Thời gian do tôi chọn, nhé?

Lâm An không dám thừa nhận cảm xúc lặp đi lặp lại thời gian gần đây của mình chính là ngày đêm chờ đợi tin nhắn ‘chọn ngày’ của người ấy.
Cuối cùng thì lại sắp tới một cuối tuần nữa. Thứ Sáu tuần này, cảm xúc của các em học sinh dường như lên cao tột độ, ngay cả trong giờ học Toán căng thẳng và nghiêm túc nhất, các em cũng khó kiềm chế được một trái tim vô cùng hân hoan và háo hức.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cuối cùng cũng đến rồi.

Lâm An cũng thế, trong lòng cũng khấp khởi mừng vui vì ngày này, thậm chí còn có chút chờ mong. Không phải bởi vì được nghỉ lễ, mà bởi một tia hy vọng manh, bởi chút suy đoán và ảo tưởng có chút nực cười của mình.

Dù sao thì lần đầu tiên người kia gửi tin cho anh cũng là vào thứ Sáu. Lần đầu tiên hẹn gặp mặt cũng là thứ Sáu…

Suy nghĩ đã đè nén nhiều ngày qua rốt cục đến hôm nay mới bành trướng, bộc phát ra. Càng gần tới tối, lý trí càng không có cách nào thuyết phục hay áp chế chúng lại được. Nhưng mãi tới chiều muộn, học sinh lẫn giáo viên đều đã về hết, điện thoại của anh vẫn im ru như trước, chẳng nhận được bất kì hồi âm nào của người ấy.

Rồi thì đến hơn sáu giờ, mẹ Lâm gọi một cuộc tới, xác nhận thời gian xuất phát của anh tối nay. Lâm An gắng giữ tinh thần mình cứng rắn, rành mạch trả lời mẹ xong, dặn dò thêm mấy câu thì cúp máy.

Vé anh đặt là bảy rưỡi tối. Trạm xe cách trường không xa, gọi taxi chạy cỡ 15 phút là đến nơi. Lâm An rời trường, trở về tiểu khu mình ở, dọn dẹp sơ sơ một lượt rồi xách vali đã được xếp sẵn lên, chuẩn bị rời nhà tới trạm xe. Ra tới cửa rồi, chẳng rõ tại sao anh lại chần chừ, cuối cùng quay vào mở hộc tủ lấy chiếc gạt tàn mà anh đã mua trong giây phút nhất thời xúc động ra xem, bỏ vào vali rồi mới khóa cửa đi.

Đèn cảm ứng trên hành lang từng cái một sáng lên. Lúc vừa xách được vali ra khỏi cửa lớn tòa nhà thì điện thoại trong túi rung lên một cái. Lúc phát hiện ra anh còn sững sờ mất một lát rồi mới ngơ ngơ ngác ngác đặt hành lí xuống để rút máy ra xem. Tới khi thấy tên và dãy số chớp sáng trên màn hình điện thoại rồi, sự mừng rỡ và vui vẻ mà chính anh cũng chưa kịp nhận ra đã xông thẳng từ trong lòng thể hiện hết trên mặt.

“…Alo.”

“Đang đâu đó?” Từ bên kìa đầu dây vang lên một giọng trầm trầm.

Lâm An siết chặt bàn tay đang nắm điện thoại, khẽ đáp, “Thúy, Thúy Phương Uyển.”

Đầu dây bên kia dừng một lát, hình như còn nghe loáng thoáng thấy tiếng còi xe. Qua vài ba giây, giọng Từ Tân mới vang lên lần nữa, “Tôi nhớ lần trước cậu bảo nghỉ lễ Quốc khánh phải về nhà nhỉ?”

Lâm An nhỏ nhẹ đáp “Dạ.”

“Mấy giờ xe chạy?”

Lúc này anh hơi sửng sốt, “Bảy giờ rưỡi…”

Nghe vậy, người kia ừm hửm một tiếng rồi khẽ cười, “Vẫn còn kịp.”

Lâm An ngẩn ngơ, giây tiếp theo hắn đã nói:

“Đứng yên đó đừng đi đâu, chờ tôi hai phút.”

—-

(1) 129 tệ: Khoảng gần 500 ngàn VND