Rết Tinh Ngàn Năm

Chương 27-2: Chương kết (2)

Dù có sóng to gió lớn thế nào thì vẻ yên bình trên đỉnh Thanh Sơn mấy ngàn năm qua cũng sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Có chăng là bớt đi một vị Thượng tiên lén lút ăn thịt mà thôi.

Đồ đệ phái Thanh Thanh rất nhanh đã chấp nhận Thái tổ sư bà bà của bọn họ đã rời khỏi Vô Thường cung mà người sống hơn mấy trăm năm qua để đi ngao du tứ hải cùng phu quân. Dù sao lão nhân gia người cũng chẳng mấy khi can thiệp vào việc trong phái, có ở đó hay không cũng vậy.



Thủy động dưới chân thác nước tại Thanh Sơn, nơi tận cùng mê cung có một hang động rất lớn tên là ‘Động Rết’.

Song Linh thở dài đứng trước tảng đá tròn nhẵn nhụi từ bao giờ đã chắn ngang cửa động, vừa vặn bít kín lối vào.

“Ta biết là thúc sẽ trốn về đây…”

“…”

Nàng khẽ chạm lên bề mặt hòn đá, phía ngoài hoàn toàn không có bất kỳ kết giới hay phù chú nào, ngay cả chính hòn đá cũng không được tính là một trở ngại khó khăn để nàng bước qua... Nhưng nàng không tìm cách vượt qua tảng đá, nàng chỉ ngồi bệt xuống dựa lưng vào nó.

Có lẽ sau khi Rết tinh trở về đã dọn dẹp qua lần nữa, cảnh tượng tiểu yêu nhốn nháo trú ngụ xung quanh đã không còn, trong mê cung thủy động chỉ có mình nàng.

“Thúc bày cái khóa nho nhỏ này rốt cuộc là muốn ta qua hay không qua vậy?”

“…”

“Ta biết thúc đang tự trách chứ gì? Nếu là vì mẫu thân ta thì không cần đâu. Ngay từ đầu đó đã là thứ người muốn…”

“…”

Bên trong không có tiếng trả lời, Song Linh cũng không vội. Nàng bó gối, ngồi thu lu đếm từng hạt nước ngầm đọng trên những nhũ đá đang nhỏ giọt xuống dưới nền đất.

“… Xin lỗi.”, Đó cũng là từ duy nhất và cuối cùng mà Rết tinh chuyển ra cho nàng.

“…”

Song Linh ngồi thêm một lúc nữa, sau đó đứng dậy cầm Xích kiếm rời đi.

Chỉ cần hắn còn ở đây thì nàng sẽ cho hắn thời gian.

Dù sao đó cũng là cái mà nàng thừa nhiều nhất.

Hắn cũng vậy.

***

Rết tinh trốn trong Động Rết không phải do hắn cảm thấy tội lỗi hay gì, hắn chẳng qua là đang tu luyện lại mà thôi.

Lôi kiếp đã tẩy đi cốt yêu trong người hắn, hiện tại hắn đã có thể đứng vào hàng tiên nhân. Có điều tiên nhân thì cũng chỉ có tiếng chứ cũng chẳng được miếng nào, pháp lực của hắn ngay cả một bán tiên còn không bằng…

Hắn là một con rết có sĩ diện rất cao đấy!

Cho nên hắn không chấp nhận bản thân yếu đuối, nhất là sự yếu đuối của hắn làm liên lụy đến người hắn thương. Lần này mặc dù bình an độ kiếp nhưng cái giá đổi lại quá lớn, lỡ Hoa Linh mà chết ngắc ra đấy chẳng phải nhóc con sẽ đau lòng đến hết đời sao? Tất cả cũng chỉ tại hắn quá yếu!

Không được! Trước khi hắn có đủ năng lực để bảo vệ nhóc con lần nữa, hắn nhất quyết phải cách xa nàng!

Mặc dù hắn vạn lần không muốn… Nhưng hắn càng không muốn bản thân ngược lại trở thành gánh nặng để người khác phải bảo hộ.

Nhóc con hiểu hắn, cho nên nàng mới chọn thành toàn cho hắn.

Dù sao đời này của hắn cũng không thoát khỏi tay nàng, coi như chậm lại vài năm đi.



Chờ hắn tĩnh tâm nhập tọa, tập trung tu luyện thì cũng chẳng còn biết đến khái niệm thời gian nữa rồi.

Song Linh từ sau đó cũng không trở lại nữa. Nàng là Thượng tiên của phái Thanh Thanh, công việc rất nhiều.

Bất giác, khi Rết tinh hoàn toàn tập hợp được tất cả linh khí tản mạn trong toàn thân vào một chỗ, đả thông toàn bộ kinh mạch, mở mắt ra đã là mười năm sau.

Hắn ở trong động đá tách biệt, nhưng khi đó bên ngoài truyền tới ba tiếng nổ lớn, là tiếng lôi kiếp khi có người độ kiếp bán tiên. Hắn ban đầu còn không quan tâm, trên Thanh Sơn vài năm lại có người độ kiếp bán tiên một lần, không hiếm lạ.

Nhưng chỉ ít ngày sau hắn liền biết được người đó là kẻ nào.

Một hôm trước cửa Động Rết xuất hiện một người, mà còn là vị khách hắn không ngờ tới.

“Tại hạ nghe Song Linh nói Rết tiền bối bế quan ở chỗ này nên mới mạo muội tìm đến. Tới nơi mới biết địa điểm chọn thật khéo, tại hạ cũng xém chút lạc trong mê cung luôn.” Trương Sinh phe phẩy cán quạt, rất là nhởn nhơ ngắm nghía xung quanh. “Là tại hạ có lẽ sẽ rất thích nơi này, chắc chắn cũng chọn để nhập quan tu luyện.”

“…”

Đáp lại hắn là sự im lặng của Rết tinh.

Trương Sinh cũng không để ý, nhấc áo bào xanh nhạt ngồi xuống đối diện với cửa động đóng chặt.

“Thực ra hôm nay tại hạ tới là muốn cùng Rết tiền bối chia vui.”

“…”

“À… ngài thì chắc không có, nhưng tại hạ lại có đấy.”

“…”

“Chắc hẳn Rết tiền bối có nghe gần đây có người độ kiếp? Không giấu gì tiền bối, người đó chính là tại hạ. Tại hạ tự nhận thấy bản thân cũng có phần may mắn, tu hành hơn mười năm liền có thể đạt chút thành tựu.”

“…” Người ở trong động khinh thường cho ý kiến.

“… Nhưng mà cái này không phải vui nhất. Cái vui nhất chính là: Mười năm kiên trì gian khổ, sớm chiều tiếp xúc, tại hạ cuối cùng cũng thỏa nguyện, đã có thể chiếm được lòng giai nhân.” Đi kèm theo còn là tiếng thở dài thỏa mãn. “Mười năm, cũng nhờ có nàng ở bên chỉ điểm mới có thể giúp tại hạ tăng tiến vượt bậc. Nàng lại không ngại tại hạ kém cỏi, từng chút từng chút chỉ dẫn, còn hứa hẹn nếu có thể cùng nàng bất lão bất tử, vậy thì thiên trường địa cửu, một kiếp một đôi người.”

“…”

“Nay duyên đẹp ý vừa, hai bên cao đường cũng đã bằng lòng tác hợp, chỉ còn thiếu chút lễ nghi… khụ… Ngày mai chính là ngày đại hỷ của ta cùng nàng, kính mong Rết tiền bối đến góp vui một chung rượu nhạt.”

Một phong thiệp hồng thật khó khăn mới có thể lọt qua kẽ hở nhỏ xíu trên khe đá, trải qua quá trình nhồi nhét nhăn nhúm, xuất hiện trước mắt Rết tinh.

“À, ta quên nói, ‘nàng’, chính là Song Linh.”

Trương Sinh phủi phủi áo bào, để lại một câu sau chót rồi mới rời bước đi.

Đến cuối cùng hắn xưng ‘ta’ chứ không phải ‘tại hạ’, chính là đặt mình cùng Rết tinh ngang hàng, mà hiển nhiên, hắn thắng.

***

Khuê phòng giăng đầy lụa đỏ, Song Linh mặc sẵn giá y đỏ thẫm, được Phi Linh cùng Vân Linh vây quanh giúp mình chải đầu trang điểm.

“Nhìn qua nhìn lại, cũng chỉ có Song Linh sư muội của chúng ta là xinh đẹp nhất.” Phi Linh giúp Song Linh kẻ lông mày xuýt xoa.

“Thật tiếc, Song Linh sư muội không thích dùng nhiều trâm cài, nếu không thì còn xinh đẹp hơn nữa.” Vân Linh ở một bên chải đầu cho nàng bẽn lẽn nói, trên đầu nàng cùng Phi Linh đều cài trâm vàng trâm bạc, chính là từng tỷ muội trong phái ai cũng đều được Song Linh tặng cho một vài món trâm hoa, thành quả bao năm qua Song Linh ở ngoài thu gom trang sức cũng chỉ vì mục đích này.

“Phi phi! Ngày vui, tiếc cái gì mà tiếc?” Phi Linh trừng mắt.

Song Linh không tham gia cùng các nàng, khóe môi từ đầu đến cuối vẫn luôn tủm tỉm.

Hôm nay, là ngày vui của nàng!

Đội ngũ rước dâu vốn cũng không cần đi quá dài, quãng đường cũng chỉ là từ khuê phòng tân nương dẫn tới chính điện. Tuy nhiên, nhờ có chủ ý của vị thái tổ sư bà bà nào đó ‘rước dâu cần phải náo nhiệt’ mà hành trình trở thành một vòng quanh Thanh Sơn.

Tân nương tử được Hi Linh cõng ra kiệu hoa, tân lang Trương Sinh vận một thân đỏ thắm đội quan mão cưỡi ngựa trắng, mắt cười hấp háy không giấu nổi vui mừng.

Một đoàn kèn trống, cờ xí, kiệu hoa, sính lễ trải dài đi diễu khắp cả ngọn núi, nói chung là rất nhộn nhịp.

Đá kiệu hoa, đón tân nương vào bái đường. Ở trên chủ vị là hai cặp vợ chồng khiến người ta hoa mắt: Bên nhà trai chính là đại diện Bàn Sơn, phu thê Bạch Thử và Trương Mặc ngồi trên chủ vị, ngay cả Bạch Tầm bà bà, Hồ Vương Bạch phong với thê tử Bạch Vũ Vũ cũng đích thân đến dự, còn có những hồ yêu lớn nhỏ đủ cả. Bên nhà gái thì đông đảo hơn, phu thê Bảo Linh, Hoa Linh ngồi trên ghế chủ vị, ở dưới là toàn bộ các vị trưởng lão trong phái.

Lần này đại hôn, chính là liên kết hai thế lực lớn nhất Thổ quốc thành một nhà.

Ngay cả Ma quân cùng phu nhân cũng tới góp náo nhiệt, khiến cho không ít kẻ bị dọa sợ hết hồn.

Tân lang phấn khởi, tân nương thẹn thùng, hai bên thông gia vừa lòng đẹp ý, quan khách rối rít chúc mừng, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Giờ lành đến, đôi trẻ sóng vai đứng trước phụ mẫu, theo tiếng hô mà cùng nhau bái đường.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê…”

“KHOAN ĐÃ!!!”

Được rồi, đúng kịch bản. Đôi trẻ còn chưa kịp làm lễ ‘phu thê giao bái’ thì đã có người đến phá.

Chỉ thấy đứng trước cửa đại điện là một đống lông lá bù xù lại còn cao gấp đôi người ta. Y phục te tua đen đúa chỗ cháy chỗ dơ, râu tóc lồm xồm che hết cả mặt, mà hiển nhiên là kẻ này mười năm rồi cũng không có chải đầu.

Bạch Thử mắt sáng rỡ, Trương Mặc nhíu mày, Bạch Tầm bà bà xuýt xoa đánh giá, Hoa Linh cười như không cười, Bảo Linh không biểu cảm.

Cùng đồng loạt quan khách trợn mắt há mồm.

Chỉ có tân nương tử còn đội khăn hỉ là không có phản ứng.

Trương Sinh thấy người đến lại chẳng hề có chút bất ngờ nào, hắn chỉ than thở: Haizz, người ta bế quan tu luyện, khi đi ra có lúc nào không thấy dáng vẻ tiên phong đạo cốt sạch sẽ không nhiễm bụi trần đâu? Tại sao đến Rết tiền bối bế quan ra lại như người rừng thế kia?

Hắn cười cười, chắp tay chào Rết tinh: “Rết tiền bối hạ cố đến dự lễ nhạt, hân hạnh hân hạnh.” Sau đó rất thản nhiên vẫy tay với người hô lệnh: “Không việc gì không việc gì, tiếp tục đi.”

“Phu… phu thê giao báiiiii.”

“Đưa vào động phòng.”

Cùng với đó là tiếng hoan hô của quan viên hai họ.

Sau đó, Trương Sinh, dưới con mắt vẫn nhìn chằm chằm của Rết tinh, rất thản nhiên dìu tân nương tử của mình vào bên trong. Mặc dù có một chút trục trặc, nhưng cuối cùng mọi lễ nghi đều được làm ổn thỏa, nương tử, kiếp này nàng là người của hắn!

Aiyo… còn Rết tinh của chúng ta thì sao? Hóa đá luôn rồi!

Chậc chậc, từ lúc nhìn thấy tân nương trùm khăn hỉ đỏ thẫm thêu uyên ương bên cạnh Trương Sinh, hắn mới biết thì ra mình bị lừa!!!

Tên khốn Trương Sinh nhiều lời trước cửa động của hắn, toàn bộ đều là lừa gạt! Thậm chí lại còn gửi thiệp hồng… thiệp hồng… khoan? Hắn giở ra tấm thiệp hồng đã bị vò nhăn nhúm trong tay, ở nơi đề tên tân nương ngày hôm qua còn ghi rõ hai chữ “Song Linh” bằng cách nào đó đã trở thành “Nhan Linh”.

Nhan Linh!!!

“Còn đứng đó làm gì? Mau đưa tân lang vào sửa soạn! Nhanh chân kẻo giờ lành qua mất bây giờ!”

Sau đó, dưới sự ra lệnh dứt khoát của Hoa Linh, hắn bị một đám yêu hồ kéo đi đáp vào thùng tắm.

Khi bị đưa trở lại chính điện, hắn bị mạnh mẽ nhét vào bộ đồ tân lang, mà vị trí trên lễ đường đã được thay đổi rồi.

Hoa Linh cùng Bảo Linh như cũ vẫn ngồi trên chủ vị nhà gái. Mà bên nhà trai, là nam tử yêu mị áo đỏ đang nhếch mép vẫy tay: Ma Quân, Phụng Lai, sư phụ của hắn!

Nhưng tất cả những thứ này đều không có ý nghĩa gì với hắn, bởi vì ý nghĩa của cả cuộc đời hắn đang đứng ở kia. Một thân giá y đỏ thẫm, khăn hỉ che đi khuôn mặt đã sớm ửng hồng.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao báiii!!!”



Hắn sống cả ngàn năm, cuối cùng cũng có vợ!

HOÀN CHÍNH VĂN