John đứng bật dậy khi Leon còn chưa dứt lời, lao ra giữa lối đi và đứng chắn trước mặt Leon chỉ với một cú sải chân.
"Gã quái nào...”, John gầm gừ, bờ vai căng ra, sẵn sàng xé xác gã này làm hai nếu hắn có hành động gì khác thường.
Người lạ mặt giơ cao bàn tay nhợt nhạt với những ngón tay dài ngoằng, trông ông ta có vẻ vui thích không lẫn vào đâu được – một điều khiến John thận trọng hơn. Anh có thể làm gỏi tên này dễ dàng, vậy mà hắn ta vẫn còn vui vẻ cho được à?
"Còn anh là John Andrews", người lạ mặt cất giọng trầm trầm, điềm tĩnh và hài lòng chẳng khác gì biểu hiện bên ngoài. "Trước đây là một chuyên gia truyền thông và trinh sát chiến trường của Exeter S.T.A.R.S.. Rất vui được gặp anh – nhân tiện, cái xương sườn của anh thế nào rồi? Còn đau không?"
“Chết tiệt thật. Hắn là ai vậy?”. John bị gãy hai cái xương sườn và rạn nứt cái thứ ba lúc làm nhiệm vụ ở vịnh Caliban, anh lại không hề biết người đàn ông này - làm thế quái nào mà ông ta biết anh chứ?
"Được rồi, John", David lặng lẽ nói. "Tôi tin rằng nếu ông Trent đây muốn hại bọn mình, thì chẳng việc gì ông ta lại đứng đó mà tự giới thiệu cả."
Cho dù John có thích hay không thì David cũng đã đúng. Anh chàng đành thở dài và bước sang một bên, nhưng cả quyết là mình hoàn toàn không ưa chuyện này; nhất định là không với những điều ít ỏi mà anh biết về người đàn ông này.
“Ta sẽ ngó chừng ngươi đó, "ông bạn."”
Trent gật đầu mặc dù chẳng ai hỏi gì ông ta cả, và đi ngang qua John, mỉm cười với tất cả họ. Ông ra hiệu cho mọi người ngồi sang một phía cabin; rồi cởi áo choàng và vứt sang một bên, động tác chậm rãi và cẩn thận, làm như thể bất cứ cử động bất ngờ nào cũng gây ảnh hưởng tới sức khỏe của mình. Bên trong cái áo choàng, ông ta mặc một bộ đồng phục đen, cà vạt đen và giày; John không biết quần áo thuộc loại nào, nhưng đôi giày là hiệu Asante. Dù thế nào thì Trent cũng có vẻ là người có óc thẩm mỹ, và có một khả năng tài chính đủ để hạ thấp không ít kẻ đối diện.
"Sẽ mất một lúc", Trent nói. "Vì vậy các bạn nên thoải mái thì hơn." Ông ta tự mình ngồi lên một chiếc ghế đối diện với cả nhóm của họ, cử động một cách khoan thai nhẹ nhàng đến độ làm John thấy khó mà thoải mái cho nổi. Ông ta di chuyển giống một người đang luyện tập thứ gì đó, võ thuật chẳng hạn...
"Claire Redfield thì phải?". Ông ta có vẻ ngập ngừng, nhưng không ngạc nhiên chút nào. Rebecca và Claire trông giống như hai chị em, cả hai đều tóc vàng, có cùng chiều cao, và chỉ sinh cách nhau vài tháng.
"Vâng", Claire trả lời. "Tôi thắc mắc là phi công có biết ông ở trên máy bay không?"
John cau mày, hơi bực vì mình không phải người đầu tiên hỏi câu đó. Một câu hỏi quan trọng. Nếu phi công cho ông Trent này lên máy bay...
Tren gật đầu, bàn tay nhợt nhạt xoa lên mái tóc đen bù xù:
"Có chứ. Thật ra cơ trưởng Evans là người quen của tôi, vì thế khi tôi biết các bạn có một chuyến… du hành, tôi đã dàn xếp với ông ta để có một chỗ phù hợp vào thời điểm thích hợp. Làm còn dễ hơn là nói nữa, thật đấy."
"Tại sao?", David hỏi, giọng nói đanh lại, cái giọng mà John chỉ nghe thấy vào những lúc giáp chiến. Đội trưởng của họ đang sắp sửa nghiêm trọng hóa vấn đề. "Tại sao ông làm vậy, ông Trent?"
Trent có vẻ phớt lờ anh ta:
“Tôi nhận ra mọi người đang quan tâm đến mấy người bạn đang ở châu Âu, nhưng tôi xin quả quyết với các bạn, rằng những người kia đang rất bình an. Thật sự là không có lí do gì phải tự mình lo lắng...”
"Tại sao?". Giọng của David rắn đanh lại.
Trent nhìn chằm chằm về phía anh ta rồi thở dài:
"Bởi vì tôi không muốn mọi người đến châu Âu, và mọi người sẽ không đến đó một khi có cơ trưởng Evans là phi công. Các bạn không thể. Thật ra vào lúc này, chúng ta đang đổi hướng bay."
Claire nhìn ông ta chằm chằm, tức đến lộn ruột.
“Chris, mình sẽ không gặp được Chris...”
John bật dậy khỏi khỏi ghế và chụp lấy cánh tay của Trent trước khi Claire kịp mở miệng, trước khi bất kì ai kịp đáp lời ông ta.
“Nói với gã người quen của ông giữ nguyên lộ trình mà bọn tôi muốn đi", John quắc mắt nhìn Trent. Theo cái kiểu bàn tay John run run, Claire nghĩ không chừng anh ta sắp bẻ gãy tay Trent – và cô nghĩ đó là một ý tưởng không tồi cho lắm.
Nhưng Trent chỉ thoáng lộ một chút bực dọc chứ không tỏ vẻ gì khác.
“Tốt nhất? Chris, chúng ta phải giúp đỡ Chris và những người khác, như vậy còn chưa tốt nhất sao?”
Cô chờ cho mọi người có hành động đáp trả, chờ họ nổi xung lên, buộc ông ta vào ghế và bắt ông ta phải giải thích - nhưng tất cả đều im lặng, người này nhìn người kia rồi nhìn Trent một cách choáng váng, bực bội – và quan tâm, thận trọng thì có đấy, nhưng rõ ràng là rất quan tâm. John thả lỏng tay, nhìn David để chờ chỉ thị.
"Tốt hơn là ông nên trình bày một câu chuyện cho hay vào, ông Trent", David lạnh lùng nói. "Tôi ý thức được rằng ông đã giúp chúng tôi trong quá khứ, nhưng can thiệp kiểu này không phải là thứ chúng tôi muốn hay cần."
Anh hất đầu về phía John, đang miễn cưỡng bỏ Trent ra và lùi lại. Từ chỗ ngồi không xa phía sau, Claire chú ý quan sát Trent.
Không có dấu hiệu nào cho thấy Trent đang lo lắng cả. Ông ta gật đầu với David, rồi cái giọng trầm trầm êm dịu bắt đầu cất lên:
"Tôi chắc rằng mọi người đều biết, tập đoàn Umbrella có khu nghiên cứu ở khắp nơi trên thế giới, những nhà xưởng với hàng trăm lao động và kiếm được hàng tỉ đô la mỗi năm. Phần lớn trong đó là những cơ sở y dược hợp pháp, và không mảy may liên quan đến cuộc trò chuyện này, trừ khoản lợi nhuận mà chúng mang lại. Tiền kiếm được từ các cơ sở hợp pháp của Umbrella, cho phép họ có thể tài trợ cho những hoạt động không-nên-biết-thì-hơn, những hoạt động mà các bạn đã không may dính vào."
"Những hoạt động này thuộc chức trách của một bộ phận có tên White Umbrella, hầu hết là về nghiên cứu vũ khí sinh học. Rất ít người biết tường tận về các cơ sở hoạt động của White Umbrella, nhưng ai đã biết thì nhất định là có trong tay một sức mạnh tối thượng. Sức mạnh và quyền hạn để tạo ra đủ trò khó chịu. Vũ khí hóa học, những dịch bệnh đáng sợ... như những rắc rối mà dòng virus T và G vừa để lại."
"Bây giờ chúng tôi đã biết tại sao ông ở đây, thế còn tại sao ông không để chúng tôi đến châu Âu?", cô hỏi, không buồn che dấu sự bực tức trong giọng nói.
Trent nhìn cô, đôi mắt đen láy lộ vẻ thông cảm, và cô bất chợt nhận ra rằng ông ta biết tại sao cô lại giận dữ, rằng ông ấy biết tất cả những nguyên do khiến cô muốn đến châu Âu. Có thể cảm nhận điều đó qua cách mà ông ấy nhìn cô, đôi mắt ấy nói rằng ông ta rất hiểu - và tự nhiên cô thấy mình bứt rứt trong lòng.
“Dường như ông ta biết tất cả? Tất cả về chúng ta...”
"Có một trung tâm thử nghiệm của Umbrella ở Utah, phía bắc vùng đầm lầy ngập mặn. Và lúc này, nó đang vận hành bởi một số rất ít kỹ thuật viên và… những thiết bị điều khiển mẫu vật thử nghiệm, nó đã được lên lịch để hoạt động toàn phần trong ba tuần nữa. Người giám sát những công đoạn cuối cùng là một trong những nhân vật then chốt của White Umbrella, một gã tên Reston. Công việc thật ra là được điều khiển bởi một người khác, một kẻ nhỏ người ti tiện tên Lewis, có điều hắn vừa gặp một tai nạn rủi ro, nhưng cũng không hoàn toàn là quá bất ngờ…
…và giờ Reston đang thay thế. Vì hắn là một nhân vật quan trọng trong White Umbrella, nên hắn có sở hữu một quyển sách nhỏ tối mật. Chỉ có ba quyển như thế, và hầu như không thể biết được hai quyển còn lại do ai giữ..."
"Vậy có cái gì trong đó?", John hỏi. “Vào thẳng vấn đề đi.”
"Thế tại sao lại phải liều lĩnh như vậy?", David hỏi. "Nói thẳng ra, sao ông lại cần chúng tôi? Rõ ràng là ông có mối liên hệ nào đó với White Umbrella. Sao không trực diện công kích nó từ bên trong?"
“Ông ta cứ nói và nói, và chúng ta vẫn không biết được ông ta đang làm cái quái gì cả, hoặc tại sao… chính xác là ông ta làm thế nào để kiểm soát mọi chuyện?”
"Sao ông không nói cho chúng tôi nghe thử vài lí do, ông Trent?". David có thể thấy trước là không một lý do nào có thể làm John ngồi yên trên ghế; anh chàng đang rất bực bội với cái gã đi lậu vé máy bay này, và trông như đang rất kềm chế để khỏi nện quả đấm vào ông ta.
Nhưng Trent không trả lời. Ông ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy cái áo khoác và nhìn về phía David.
"Tôi nghĩ các bạn sẽ phải suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định", ông ta nói. "Nếu mọi người không phiền thì tôi muốn gặp cơ trưởng một chốc. Nếu các bạn từ chối việc lấy quyển sách của Reston, tôi sẽ đứng sang một bên. Tôi xin nói trước là không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng nói theo cách trình diễn kịch nghệ, thì vẫn luôn có một sự lựa chọn.
Trent quay người và đi về đằng trước cabin, rồi biến mất sau tấm màn mà không hề nhìn lại lấy một lần.