Rể Sang Đến Nhà

Chương 43: Người ngốc nói mê

Lúc này, trong biệt thự của nhà họ Trần.

Bà cụ Trần đang ngồi ở vị trí chủ nhà, trầm mặt lại, bà ta đã ở Vân Thành vài chục năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác làm cho nhục nhã như vậy.

Chuyện ngày hôm nay nếu truyền ra ngoài, thì bà ta chẳng còn chút mặt mũi nào.

Trần Dũng đứng bên cạnh trầm mặc không nói, Trần Văn Siêu lòng thấp thỏm nói không lên lời.

Bụp!

Bà ta đập bàn một cái: “Văn Siêu, không phải cháu nói đã tạo quan hệ với tập đoàn Thiên Hồng rồi sao? Đây đâu phải là tạo mối quan hệ, rõ ràng là đã đắc tội người ta rồi!”

“Cháu mau thành thật nói ra, có phải cháu đắc tội tổng giám đốc Lâm rồi không!”

Nghe vậy, Trần Văn Siêu kinh hồn bạt vía, run rẩy nhìn bà ta, nói: “Bà nội, cháu làm sao có thể đắc tội với tổng giám đốc Lâm, có cho cháu mười lá gan thì cháu cũng không dám.”

“Bà nghĩ xem, cháu còn chưa từng gặp mặt anh ta, sao có thể đắc tội anh ta chứ?”

“Vậy sao trước kia cháu bảo đã tạo được quan hệ?” Bà ta cau mày, đừng thấy bà ta tuổi đã lớn, bộ dáng nghiêm mặt của bà ta vẫn là vô cùng dọa người, ngay cả Trần Dũng đều có chút sợ hãi.

Không còn cách nào, Trần Văn Siêu đành nói hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện ngày hôm đó ra, đương nhiên hắn đã lượt bớt đi đoạn Triệu Lộ nói hắn “nhân phẩm bỉ ổi”.

“Cái gì? Chỉ vì tiến cử cháu mà Lâm Thâm lại có thể sa thải quản lý bộ phận nhân sự của công ty?” Bà cụ Trần vô cùng kinh ngạc, cho dù Lâm Thâm không muốn gặp Trần Văn Siêu cũng sẽ không đến nỗi sa thải người của mình như vậy chứ?

Chuyện này khiến cho bà ta nghĩ không ra, càng khiến cho bà giật mình chính là, Lâm Thâm lại có thể nói “để Trần Mộng Dao đến bàn hợp tác với công ty bọn họ còn có thể”.

Nghĩ lại lời Lâm Thâm vừa mới nói ở đại sảnh, bà ta bỗng nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ Trần Mộng Dao và Lâm Thâm là người quen cũ?

Lúc này, Trần Dũng đứng dậy nói: “Mẹ, con nghi ngờ toàn bộ việc này đều là quỷ kế của Trần Mộng Dao. Mẹ nghĩ đi, trước đây lúc hợp tác cùng với tập đoàn Tử Kim, chủ tịch Trương cũng nhất định muốn nó, hiện giờ tập đoàn Thiên Hồng cũng như vậy, chuyện này khiến chúng ta phải suy nghĩ.”

Trần Văn Siêu cũng vội vàng nói: “Đúng rồi, bà nội, chẳng trách trước đây khi bà tuyên bố chuyện này, Trần Mộng Dao lại tích cực như vậy, trong tay cô ta đã có một dự án lớn rồi, còn muốn nhúng tay vào chuyện hợp tác. Chuyện này rõ ràng là trong lòng đã có tính toán!”

Nghe những lời này, sắc mặt bà cụ Trần cũng trở lên khó coi.

Trần Mộng Dao này thật lắm thủ đoạn, có thể quyến rũ được của Lâm Thâm, nhà họ Trần từ khi nào lại có người không biết liêm sỉ như vậy?

Nhưng tức thì tức, nếu như thực sự có thể hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng, thì nhà họ Trần bọn họ có thể hi vọng vươn lên thành gia tộc hạng nhất.

Nỗi nhục của một người có thể đổi lấy sự phát triển nhanh chóng của gia tộc cũng không phải là không thể.

Nhưng mà bà ta đã ở trước mặt mọi người nói không cho phép Trần Mộng Dao nhúng tay vào chuyện này nữa, hiện giờ lại hối hận, không phải là tự vả vào mặt mình sao?

Người trước giờ coi trọng sĩ diện như bà ta sao có thể xuống nước chứ?

Nghĩ đến đây, bà cụ Trần nhìn qua Trần Văn Siêu: “Bây giờ cháu gọi điện cho Trần Mộng Dao, bảo nó đến tập đoàn Thiên Hồng đàm phán hợp tác.”

“Ah!”

Trần Văn Siêu ngạc nhiên, nói: “Bà nội, không phải đã nói không cho phép Trần Mộng Dao đi đàm phán hợp tác sao?”

“Bảo mày gọi điện thì gọi đi, phí lời thế làm gì?” Trần Dũng nhíu mày nói, thằng nghiệp chướng này, sao có thể ngu xuẩn như vậy, đã là lúc này rồi còn nhớ mấy cái nhỏ nhặt này làm gì?

Bà cụ không nói gì, hôm nay bà ta chịu nhục nhã trước mặt mọi người, nếu như không đàm phán được hợp tác, bà ta và nhà họ Trần nhất định thành trò cười ở Vân Thành. Đây là đòn trí mạng đối với thanh danh của nhà họ Trần.

Ngược lại, nếu thật sự đàm phán hợp tác thành công, vậy nhà họ Trần lại khác rồi, chốc lát sẽ trở thành đối tượng được Vân Thành kính nể, mà chuyện bà ta bị nhục nhã trong đại sảnh không những không phải chuyện cười mà sẽ trở thành giai thoại biết hổ thẹn mà tiến lên.

“Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau gọi đi!”

“Dạ!”

Trần Văn Siêu không tình nguyện lấy điện thoại ra gọi cho Trần Mộng Dao.

Cùng lúc đó, khu dân nghèo ở vùng ngoại ô phía bắc, trong nhà của Trần Mộng Dao.

Một nhà bốn người ngồi quanh bàn cơm, vui vẻ hòa thuận.

“Mẹ, đồ ăn mẹ làm ngon lắm!” Tiêu Thiên trong miệng đầy cơm nói không rõ lời.

“Từ từ thôi, từ từ thôi, có ai tranh với con đâu.”

Tần Ngọc Liên cười, rót cốc nước cho Tiêu Thiên.

Reng reng...

Điện thoại của Trần Mộng Dao vang lên, cô lấy ra vừa nhìn thì chân mày thanh tú lập tức cau lại.

Anh ta gọi cho mình vào lúc này làm cái gì?

Ba người bên cạnh buông đũa trong tay xuống, không hẹn mà cùng nhìn qua.

“Alo, có việc gì vậy?” Trần Mộng Dao nhận điện thoại, mở miệng nói.

“Trần Mộng Dao, bây giờ cô lập tức đến tập đoàn Thiên Hồng đàm phán chuyện hợp tác, nghe thấy chưa?” Điện thoại vừa kết nối thì truyền đến thanh âm nghênh ngang tự đại của Trần Văn Siêu.

Cái gì?

Đến tập đoàn Thiên Hồng đàm phán chuyện hợp tác?

Cô và Tần Ngọc Liên liếc nhìn nhau, họ đều có thể nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nhau.

Ngày đó không phải bà nội đứng trước mắt mọi người tuyên bố không cho cô được nhúng tay vào chuyện này sao?

Sao bây giờ Trần Văn Siêu gọi điện bảo cô đi đàm phán chuyện hợp tác, lại có ý gì đây?

Thấy Trần Mộng Dao không biết trả lời như nào, Tiêu Thiên bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Không đi, không đi, chúng tôi đang bận rộn với hạng mục nhà xưởng, không có thời gian rảnh đi nói chuyện đàm phán.”

“Tiêu Thiên, im miệng cho tao, đây là ý của bà nội.”

“Nói láo, rõ ràng là mày gọi điện thoại” Tiêu Thiên cười nhạo một tiếng nói: “Ai biết được có phải là mày lợi dụng danh tiếng của bà nội, bắt vợ tao làm việc không công cho mày, nói cho mày biết, muốn lừa vợ tao, mày còn non lắm!”

“Chó chết nhà mày!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Trần Văn Siêu.

Tiêu Thiên không muốn phí lời với hắn ta, trực tiếp ngắt máy.

“Chú, sao lại tắt máy rồi?”

“Ăn cơm đi ăn cơm đi, tốn nhiều nước bọt với đám người đó để làm gì!”Tiêu Thiên cười nói

Tần Ngọc Liên nói: “Nhỡ đâu đúng là ý của bà cụ thì sao, vậy…”

Tiêu Thiên cười nhẹ một tiếng nói: “Mẹ, hôm đó bà cụ mắng Dao Dao tham lam trước mặt tất cả mọi người, tất cả mọi người đều có thể đàm phán hợp tác, chỉ có Dao Dao là không thể, nếu như đồng ý với Trần Văn Siêu, cuối cùng sau khi đàm phán hợp tác xong là tính cho Dao Dao hay là cho Trần Văn Siêu?”

Nghe vậy, trong lòng Tần Ngọc Liên chấn động.

Đúng rồi, đến lúc đã đàm phán xong hợp tác, nhỡ đâu bị Trần Văn Siêu cướp mất công lao, thế chẳng phải con gái mình làm việc tốt cho hắn sao?

Bà cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu ra then chốt của vấn đề.

Việc này Trần Cường không tham gia vào, cho nên vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.

Trần Mộng Dao cắn đôi môi hồng, cô biết với sự bất công của bà nội, công lao này nhất định sẽ bị Trần Văn Siêu giành lấy.

Lúc này trong biệt thự nhà họ Trần.

Bà cụ Trần mặt nặng như nước, trong mắt đầy sự tức giận.

“Bà nội, bà nghe thấy không, Trần Mộng Dao hoàn toàn không coi bà ra gì.”

Lúc này, Trần Dũng vừa tức giận vừa hối hận, sớm biết như vậy, nói gì cũng không chọn Tiêu Thiên làm rể, bây giờ thì tốt rồi, tự tìm cho mình một phiền toái lớn.

“Mẹ, hay là để con gọi cho Trần Mộng Dao lần nữa…..”

“Không cần!”

Bà cụ Trần lạnh lùng nói: “Để mẹ gọi, mẹ muốn xem xem, Trần Mộng Dao có còn nhận bà nội này nữa hay không!”

Nói xong, bà ta gọi người hầu mang điện thoại của mình đến.

Tút tút…

Bà cụ mở loa ngoài, rất nhanh điện thoại đã được kết nối.

Điện thoại vừa kết nối, bà cụ liền lạnh lùng nói: “Trần Mộng Dao cháu có còn nhận bà nội này nữa không?”

Nghe vậy, điện thoại ngừng một chút sau đó rất nhanh liền trả lời: “Bà nội, bà nói thế là có ý gì? Bà đương nhiên là bà nội của cháu mà!”

“Được, cháu vẫn còn nhận bà nội này, vậy vừa rồi Văn Siêu gọi điện thoại bảo cháu đến Thiên Hồng đàm phán hợp tác, vì sao lại từ chối?”

“Bà nội!” Trần Mộng Dao cười khổ một tiếng nói: “Cháu bên này còn đang bận rộn với hạng mục của tập đoàn Tử Kim, hoàn toàn là không có thời gian, bên đó giục rất gấp, nếu không thể xây nhà xưởng theo đúng thời hạn sẽ gây ra tổn thất rất lớn.”

“Cháu…”

“Bà nội, không phải bà bảo cháu chuyên tâm theo sát dự án này sao? Vì thế cháu nghĩ không nên tranh giành cơ hội với người khác.”

Hai câu nói khiến bà cụ á khẩu không nói được gì, điều làm bà ta khó chịu nhất đó là đây chính là những lời bà ta tự nói ra!”

Bà ta đã có khi nào lại phải chịu uất nghẹn như thế, có khi nào lại phải gọi cho một đứa cháu?

“Được rồi, bà chỉ muốn hỏi cháu tiến độ nhà xưởng thôi, theo sát chặt cho bà, nếu có bất cứ sai sót gì, bà sẽ hỏi cháu đấy!”

Nói xong, bà không do dự ngắt máy.

Ngay sau đó, lồng ngực của bà phát ra âm thanh “hồng hộc hồng hộc”, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận.

“Chú, như vậy thật sự được không?” Trần Mộng Dao cắn môi, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Những lời vừa rồi đều là Tiêu Thiên dạy cô nói.

“Gậy ông đập lưng ông.”

Tiêu Thiên mỉm cười nói: “Ai bảo họ bắt nạt vợ của tôi chứ? Trừ khi bà cụ tới tận cửa mời em, còn không một mực từ chối.”

Cái gì?

Tần Ngọc Liên và Trần Cường đưa mắt nhìn nhau, bà cụ Trần tự mình đến cửa?

Chuyện này… sợ là người ngốc nói mê, suy nghĩ viển vông!