Rể Quý Trời Cho

Chương 82: Lấy đồ Thì phải đưa tiền

Tất cả mọi người đều nhìn về phía của Lâm Thanh Diện, không ngờ đến là còn có người thật sự không sợ chết, cũng dám ra mặt mà quản chuyện này.

Lôi lão hổ kêu đám người dừng lại, đánh giá Lâm Thanh Diện trên dưới một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường.

“Ê thằng nhóc, đầu của mày làm bằng sắt hả? Thậm chí ngay cả đường của Lôi lão hổ tao mà cũng dám cản, mày biết là một lát nữa tao muốn đi làm cái gì không? Mày lại dám cản đường của tao.” Lôi lão hổ cười lạnh nói.

“Tôi không quan tâm các người muốn làm cái gì, lấy đồ thì phải đưa tiền.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Mấy người xem náo nhiệt ở xung quanh đều lắc đầu một chút, mặc dù là bây giờ Lâm Thanh Diện đang làm một chuyện chính nghĩa. Nhưng mà theo suy nghĩ của bọn họ, thời đại này thấy việc nghĩa hăng hái làm thì đó chính là hành vi ngu ngốc của bản thân.

“Cái cậu trai này cũng thật là khờ mà, cậu ta cũng không chịu nhìn xem xem người ta có bao nhiêu người, hơn nữa trên người cũng có hình xăm, nhìn thấy cũng không phải là mấy người lưu manh bình thường, nếu như chọc phải phiền phức thì chắc là không dễ thoát thân rồi.”

“Tôi biết cái tên Lôi lão hổ này, nghe nói chính là một người tàn nhẫn chỉ đứng sau Lưu Biên, bây giờ Lưu Biên đã sụp đổ rồi, Lôi lão hổ này liền lên chức, nghe nói là hắn ta muốn thay thế Lưu Biên trở thành tam đại thiên vương nữa đó.”

“Chậc chậc, đây cũng không phải là người dễ trêu chọc vào, chỉ sợ là thằng nhóc kia phải xui xẻo rồi.”

“Nhìn cậu ta gầy yếu như vậy, người ở bên kia đều là mấy người mạnh mẽ vạm vỡ, tôi đoán là đấm mấy đấm thì cũng để cho cậu ta vào trong bệnh viện.”

...

Lôi lão hổ nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại không biết tốt xấu như thế, cũng nhếch miệng lên.

“Ê thằng nhóc, tao nói cho mày biết tao còn có chuyện quan trọng phải làm, nếu như mày không muốn vào bệnh viện thì nhanh chóng cút đi cho tao, nếu không mày đừng có trách tao làm người không khách khí.” Lôi lão hổ nói, còn cắn một trái đào ở trong tay.

Lúc này đứa nhỏ ở trong sạp bán trái cây chạy ra ngoài, kéo quần áo của Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Anh ơi, anh đừng quan tâm chuyện này, bọn họ nhiều người, anh đánh không lại đâu.”

Lâm Thanh Diện cười cười với đứa nhỏ, mở miệng nói: “Chuyện chính nghĩa trên đời này cũng không phải là dùng chuyện đánh hay là không đáng để phân chia cao thấp, bọn họ đã lấy đồ của em, nên đưa tiền cho em, nếu không xã hội này sẽ loạn lên mất.”

Đứa nhỏ nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, lộ ra một biểu cảm cái hiểu cái không.

Những người ở xung quanh điều khịt mũi coi thường Lâm Thanh Diện, cho dù là bây giờ xã hội đi theo pháp luật, nhưng mà phần lớn mọi người vẫn tin tưởng nắm đấm mới là đạo lý.

“Con mẹ nó còn dám nhắc đến chuyện chính nghĩa với ông đây, có tin là bây giờ tao để mày cảm nhận một chút cái gì gọi là chính nghĩa không? Mẹ nó chứ, thật là xui xẻo mà, đi ra ngoài lại gặp phải cái loại ngu ngốc này.” Lôi lão hổ mở miệng nói.

“Cậu trai à, cậu vẫn nên đừng đối nghịch với bọn họ, cậu đánh không lại bọn họ đâu.” Lúc này, ở bên cạnh có một ông cụ mở miệng nói.

Những người ở xung quanh đều gật đầu đồng ý.

Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến sự can ngăn của mấy người kia, mà là nhìn chằm chằm vào Lôi lão hổ rồi lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho anh một cơ hội, bây giờ trả tiền lại cho thằng bé, tôi có thể để cho các anh đi, nếu không thì có đôi khi chính nghĩa cũng không cần bạo lực trợ giúp.”

Lôi lão hổ cười ha ha, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua đàn em của mình, mở miệng hỏi: “Lúc nãy tụi bây có nghe thấy nó nói cái gì không hả? Không phải là lỗ tai của tao nghe lầm rồi đó chứ?”

“Lão đại, cái thằng này là một tên ngu xuẩn, đừng có nhiều lời với nó nữa, trực tiếp đánh cho nó một trận đi, để cho nó biết như thế nào là sự lợi hại của chúng ta.”

“Đây cũng là lần đầu tiên mà em nhìn thấy một người não tàn như vậy, còn cho chúng ta một cơ hội, em thấy có vẻ như là nó đã xem phim truyền hình quá nhiều rồi.”

“Lão đại, chúng ta còn có chuyện lớn phải làm, cái loại rác rưởi này vẫn nên nhanh chóng loại trừ đi.”

...

Hai mắt của Lôi lão hổ trầm xuống, liền nói ngay: “Mẹ nó chứ, thiếu chút nữa tao đã quên mất còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, lên hết cho tao, xử lý nó một trận, coi như là làm nóng người.”

Mấy tên đàn em ở sau lưng của Lôi lão hổ liền lập tức vọt về phía của Lâm Thanh Diện, mặt mũi của cả đám đều tràn đầy hưng phấn.

Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên cạnh của mình, lúc này bảo vệ đứa nhỏ sau lưng, tiếp theo một bước lao ra xa, thể hiện tài nghệ phi thường của mình.

Mặc dù là những người này toàn là những người cao lớn vạm vỡ, nhưng mà Lâm Thanh Diện lại dùng sức khéo léo, dùng sức lực cực kỳ mạnh, đánh tới đánh lui mấy cái liền đánh cho mấy tên vạm vỡ kia không có sức đánh trả lại.

Anh cũng nghiên cứu khá sâu về xương khớp của con người, mỗi một động tác của anh đều nhắm vào xương khớp dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể của con người, chỉ sau một nhịp thở, những tên to lớn kia đều bị ngã xuống đất rồi bắt đầu lăn lộn.

Lôi lão hổ thấy thế, cái miệng mới vừa cắn trái đào cũng lập tức dừng động tác, hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, biết là lần này mình đã đụng phải cao thủ rồi.

Hắn ta hiểu rất rõ thực lực của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, cho nên hắn ta liền lựa chọn chạy trốn ngay lập tức.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy Lôi lão hổ muốn chạy, nháy mắt liền vọt tới mấy bước liền đi đến phía sau lưng của Lôi lão hổ.

Lôi lão hổ nhìn thấy không thể thoát khỏi Lâm Thanh Diện được, cho nên đứng lại đánh một quyền rất mạnh về phía của Lâm Thanh Diện.

Sức lực một nắm đấm này của hắn ta không nhỏ, nếu như là người bình thường nhận phải, chỉ sợ là xương cốt cũng phải gãy mất.

Lâm Thanh Diện nhấc một cái tay lên trực tiếp bắt lấy nắm đấm của hắn ta, sau đó dồn lực xuống phía dưới, tiếp theo liền đá một đá đá vào trên bụng của Lôi lão hổ.

Lôi lão hổ không chịu nổi trọng lượng đùi của Lâm Thanh Diện, liền ngã lăn xuống mặt đất.

Thực lực của hắn ta quả thật có thể sánh ngang với Lưu Biên, nhưng tiếc là Lâm Thanh Diện cũng không cần tốn nhiều công sức cũng đã thu thập được Lưu Biên.

Sau khi Lôi lão hổ ngã xuống đất liền bật dậy chạy trốn, Lâm Thanh Diện cũng không cho hắn ta có cơ hội này, giữ chân của hắn ta trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống đấm cho hắn ta mấy cái.

“Đại... đại ca, dừng tay đi, tôi biết sai rồi, tôi đưa tiền, tha cho tôi đi.” Lôi lão hổ cầu xin tha thứ.

Những người ở xung quanh nhìn thấy mà ngây người, nhiều tên to con như vậy lại bị Lâm Thanh Diện lưu loát xử lý sạch sẽ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Lôi lão hổ tốt xấu gì cũng được coi như là một kẻ hung hãn, Lâm Thanh Diện đụng phải hắn ta chắc chắn là phải nếm mùi đau khổ.

Bây giờ bọn họ mới biết được, Lâm Thanh Diện còn là một người muốn hung ác hơn so với Lôi lão hổ.

Lâm Thanh Diện dừng tay lại, vươn tay ra với Lôi lão hổ, giọng nói lạnh lùng: “Lấy tiền ra.”

Lôi lão hổ không nói hai lời liền lấy hết tất cả tiền ở trên người của mình ra.

Lúc đầu hắn ta dự định làm xong chuyện lớn, sau đó dẫn các anh em cùng nhau đi uống rượu, cho nên trên người mang theo sáu mươi triệu đồng, tất cả đều lấy ra đưa cho Lâm Thanh Diện.

“Còn có các anh nữa.” Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía những người đang bị ngã ở trên mặt đất.

Tất cả mọi người đều nhanh chóng đưa tay móc túi ra lấy hết tất cả những đồng tiền có thể tìm được.

Bọn họ không nhiều tiền bằng Lôi lão hổ, tất cả mọi người cộng lại cũng chưa tới mười lăm triệu.

Sau khi Lâm Thanh Diện cầm được số tiền này, nói với Lôi lão hổ: “Sau này nếu như lấy đồ của người khác thì nhớ kỹ phải đưa tiền, nếu không thì chính nghĩa sẽ đến xử lý các anh.”

Lôi lão hổ lập tức gật đầu, mở miệng nói: “Dạ dạ, đại ca, tôi biết rồi sau này tôi chắc chắn sẽ đưa tiền.”

“Cút đi!”

Một đám người nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, cũng không dám quay đầu lại mà chạy về phía trước.

Lâm Thanh Diện đi đến đứa nhỏ bên cạnh, cười cười với thằng bé, mở miệng nói: “Giữ vững chính nghĩa, thì sẽ có kết quả tốt.”

Tiếp theo anh liền đưa số tiền kia cho đứa nhỏ.

“Lúc nãy em đã nói ba của em bị bệnh, rất cần số tiền này để khám bệnh. Mặc dù là số tiền không nhiều, em cứ cầm trước đi, cứ coi như là đám người của Lôi lão hổ quyên góp cho em.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Sau khi đứa nhỏ nghe thấy thì lập tức lắc đầu mở miệng nói: “Anh, anh là người tốt, anh đánh những người xấu kia chạy đi rồi, số tiền này hẳn là của anh mới đúng.”

“Bọn họ đã ăn hoa quả của em, số tiền này trả cho hoa quả của em đó.” Lâm Thanh Diện kiên quyết nhét tiền cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ mang theo vẻ mặt bối rối, không biết phải làm sao bây giờ.

“Dọn dẹp sạp trái cây này một chút rồi trở về tìm ba của em đi, sau này đừng ra ngoài bán trái cây một mình nữa.”

Lâm Thanh Diện dặn dò một câu, sau đó quay người lại rời khỏi nơi này.

Sau khi Lâm Thanh Diện đi khỏi, mọi người đều bàn luận ầm ỉ, không khỏi suy đoán rốt cuộc Lâm Thanh Diện là ai.

Đi thẳng một đường đến Thiên Tinh, Lâm Thanh Diện bước vào nhìn thấy ba người Trần Tài Anh, Lý Huỳnh Thái cùng tên mập mạp đang ngồi ở trên sofa trong đại sảnh, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu.

“Chuyện gì vậy? Sao người nào cũng nhíu mày đau khổ.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thanh Diện, tên mập trực tiếp đứng dậy nói với Lâm Thanh Diện: “Sư phụ, người nói người một chút thử xem, không phải là cho tôi đi cùng với cái tên này sao, kết quả các tên nhóc nghèo khổ này lại sắp chết đói rồi, bây giờ còn đang phát sầu vì tiền nữa đó.”

Lâm Thanh Diện nở nụ cười, không nghĩ đến bọn họ lại vì tiền mà rầu rỉ.

“Tại sao lại phát sầu vì tiền chứ, nói tôi nghe một chút xem?” Lâm Thanh Diện mở miệng.

“Là như vậy, hai ngày trước tôi đã kêu thằng mập hỗ trợ tính toán sổ sách ở chỗ này một chút, thuận tiện lập danh sách, nhìn xem ngày hôm sau chúng ta phải cần xài bao nhiêu tiền mới có thể duy trì tiếp hoạt động bình thường. Kết quả sau khi tên mập này tính xong, nói là tiền của chúng ta nhiều nhất cũng duy trì được ba tháng sau, ba tháng Thiên Tinh sẽ không còn đủ tiền để nuôi nhiều anh em như vậy. Hơn nữa, từ từ hao tổn, cuối cùng sẽ đóng cửa.” Trần Tài Anh mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện sửng sờ, không ngờ đến bên phía của Trần Tài Anh lại có vấn đề lớn như vậy.

Trước đó lúc Lý Huỳnh Thái còn trông coi ở bên đây, căn bản cũng không có cân nhắc qua những vấn đề này, nếu như mà anh ta không có tiền thì sẽ dùng thu phí với mấy thế lực nhỏ ở xung quanh.

Bây giờ Trần Tài Anh làm người quản lý, sổ sách của tên mập tính lại rất rõ ràng, cho nên mới có thể xuất hiện vấn đề.

“Tôi cũng không biết có phải là cái tên mập này tính sai hay là không, trước kia ở thành phố Thanh Vân, tôi cũng không gặp phải vấn đề này.” Trần Tài Anh mở miệng nói.

“Anh nói bậy, ông đây tính sổ sách rất rõ ràng, là do ở thành phố Thanh Vân anh gặp được may mắn, bây giờ chúng ta phải khống chế được thế giới ngầm ở Hồng Thanh, không tính rõ ràng một chút thì sau này là vấn đề lớn đó.” Tên mập lập tức phản bác.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Sổ sách được tính toán rõ ràng, quả thật không có điểm xấu, muốn duy trì hoạt động bình thường cần phải có bao nhiêu tiền?”

Tên mập nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Nếu như hình thành một vòng tuần hoàn thì cho tôi ba trăm tỷ, tôi đảm bảo cho dù có hoàn toàn nắm trong tay thế giới ngầm của Hồng Thành, tôi cũng có thể để cho bên này hoạt động tốt.”

“Có điều cậu cũng đừng có để cho bọn tôi xuất tiền túi ra, tôi đến đây để làm việc, mọi người còn phải trả tiền lương cho tôi nữa đó, thiếu đi một đồng cũng không thể được.”

Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đều trừng mắt nhìn tên mập một chút, rõ ràng là rất khó chịu.

Hai người bọn họ biết ba trăm tỷ cũng không phải là dễ tìm, cho dù là Lâm Thanh Diện, chỉ sợ là cũng không có nhiều tiền như vậy.

Lâm Thanh Diện còn đang tưởng rằng cần số tiền lớn biết bao nhiêu, không ngờ là cũng chỉ có ba trăm tỷ mà thôi, chút tiền ấy đối với anh mà nói như là chín trâu mất một cọng lông.

Anh muốn nói với Trần Tài Anh là chuyện tiền nong không cần phải quan tâm, có điều ngay lúc này ở bên ngoài cửa của Thiên Tinh đột nhiên có đầy một nhóm côn đồ đứng ở ngoài đó.

Những người này mang theo khí thế hùng hổ, người dẫn đầu nhìn vào trong đại sảnh, mở miệng gọi.

“Trần Tài Anh, cút ra đây cho ông, ở Hồng Thành không có đất dung thân, hôm nay chúng tôi sẽ tiêu diệt cậu.”