Rể Quý Trời Cho

Chương 2: Người phụ nữ của tôi, không được phép coi thường!

Lâm Thanh Diện thầm cả kinh, không ngờ nhà họ Lâm lại hào phóng như vậy, vung tay một cái là cả chục ngàn tỷ, số tiền này với quy mô của Hồng Thành chỉ sợ chẳng có công ty nào có thể chi ra được.

Quả nhiên không hổ là nhà họ Lâm, gia tộc giàu có bậc nhất thủ đô.

"Cậu chủ, số tiền trong tấm thẻ này chẳng qua chỉ là khoản bồi thường cho thời gian qua của cậu chủ mà thôi, mặc kệ cậu chủ có đồng ý theo tôi trở về hay không thì số tiền này cũng sẽ thuộc về cậu.”

"Ngoài ra, bên phía công ty địa ốc Thiên Vân còn cần cậu chủ sang đó bàn giao một chút, tôi đã dặn dò người bên đó rồi, chỉ cần cậu chủ qua, bọn họ sẽ lập tức giúp cậu hoàn thành thủ tục bàn giao."

"Đây là số điện thoại của tôi, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, nếu đã suy nghĩ rõ ràng rồi thì gọi cho tôi, ông già này lúc nào cũng đợi cậu.”

Ông Độ đưa cho Lâm Thanh Diện một tấm danh thiếp, sau đó liền rời đi, không cho Lâm Thanh Diện cơ hội nói gì.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng và tấm danh thiếp trên tay mình một hồi lâu vẫn không nói gì.

"Thôi vậy, mấy năm nay, những thứ mà nhà họ Lâm nợ mình há chỉ bù đắp bằng tiền thôi sao, huống chi viện mồ côi quả thật đang rất cần tiền, mà mình vì một vài nguyên nhân nên chẳng cách nào mượn được tiền, thôi thì tạm thời cứ giữ tấm thẻ này lại đã." Lâm Thanh Diện thì thào tự nói.

Anh lại đi xem lũ trẻ ở viện mồ côi, sau khi chắc chắn số tiền ông Độ quyên góp đã thật sự vào tài khoản, hơn nữa đồ ăn thức uống cũng đủ đầy, Lâm Thanh Diện mới rời khỏi viện mồ côi, quay về nhà.

Cả nhà Hứa Bích Hoài sống trong một khu chung cư vừa nhỏ vừa cũ nằm cách xa trung tâm thành phố, căn hộ mà họ ở có hai phòng ngủ, một phòng khách, là kiểu căn hộ cũ điển hình.

Ba vợ của Lâm Thanh Diện là Hứa Quốc Hoa không được coi trọng ở nhà họ Hứa, con gái của Hứa Quốc Hoa lại gả cho một tên bỏ đi như Lâm Thanh Diện nên Hứa Mạn Tranh lại càng ngứa mắt với nhà họ.

Vì thế mà Hứa Quốc Hoa hoàn toàn không được ưu ái tại nhà họ Hứa, mấy năm trở lại đây, đều phải nhờ vào Hứa Bích Hoài mới có cơm để ăn.

Khi Lâm Thanh Diện về đến nhà, thì Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm nghị, sa sầm. Hứa Bích Hoài cũng vừa mới từ công ty về, đang đứng thẫn thờ cạnh giá sách.

"Đồ chó chui gầm chạn nhà mày, đến thế rồi mà còn có mặt mũi trở về, nhà của chúng tao không cung phụng nổi một vị đại thần như mày đâu, khôn hồn thì mau cút cho khuất mắt chúng tao, đừng quay về nữa!"

Cơn bực tức tích tụ bấy lâu bùng nổ trong nháy mắt, Tống Huyền Khanh cầm chén trà trên bàn lên ném thẳng vào người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhanh nhẹn tránh được, chén trà rớt xuống đất, nếu anh không phản ứng nhanh thì e là trúng đầu rồi.

Tống Huyền Khanh trừng mắt, hét lên: "Mày đập vỡ chén trà nhà chúng tao rồi, nhất định phải đền tiền, đền gấp mười."

"Con biết rồi mẹ, con sẽ đền." Lâm Thanh Diện cất tiếng, hiện tại anh đã có cả chục nghìn tỷ phòng thân nên đừng nói một cái chén, cho dù có mười cái chén vàng đi nữa anh cũng có thể mua về.

Tống Huyền Khanh cho rằng Lâm Thanh Diện đang khiêu khích mình, lập tức xù lông, quát: "Con gái, con nhìn cái thứ không biết xấu hổ này xem, nó còn dám bốp chát với mẹ, sao con còn chưa quản nó hả?"

"Mẹ, con không hề có ý đó." Lâm Thanh Diện vội vàng giải thích, anh không thể nói cho Tống Huyền Khanh biết chuyện mình hiện đang có ba mươi nghìn tỷ, những năm sống ẩn nhẫn đã làm anh hiểu rõ tính quan trọng của việc che giấu thực lực.

Anh lại càng hiểu hơn cái đạo lý cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn cho nên anh vẫn chưa thể để lộ ra giá trị của bản thân.

Hứa Bích Hoài quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, thở dài, nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng làm khó Lâm Thanh Diện nữa, cũng trễ rồi, mọi người đều về phòng ngủ đi."

"Ngủ? Cái tên vô dụng này hôm nay đã khiến chúng ta mất mặt như vậy, con cho rằng chúng ta còn ngủ được sao? Nếu nó đã về thì mẹ cũng phải nói thẳng cho nó biết, con và nó phải ly hôn, nếu không thì chúng ta không sống nổi nữa đâu!” Tống Huyền Khanh khí thế bức người.

Hứa Bích Hoài mở to hai mắt nhìn, không ngờ Tống Huyền Khanh lại muốn ép cô và Lâm Thanh Diện ly hôn.

Lâm Thanh Diện nhất thời có chút lo lắng, anh đưa mắt nhìn về phía Hứa Bích Hoài.

"Con sẽ không ly hôn anh ấy đâu, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa." Hứa Bích Hoài nói chắc như chém đinh chặt sắt.

Lâm Thanh Diện nhất thời thở dài nhẹ nhõm.

Tống Huyền Khanh tỏ vẻ sốt ruột, chỉ vào Lâm Thanh Diện mắng: "Cái thằng chỉ biết bám váy vợ chứ chẳng biết làm gì khác này thì có gì tốt chứ? Nhà chúng ta sa sút như vậy đều là vì nó, vì cớ gì con không chịu ly hôn hả?"

"Được rồi mẹ, con hơi mệt rồi nên đi ngủ trước đây." Nói xong, cô liếc Lâm Thanh Diện một cái, Lâm Thanh Diện hiểu ý, lập tức theo cô trở về phòng.

Tuy rằng gả cho Lâm Thanh Diện là do bà nội dặn dò trước lúc lâm chung, Lâm Thanh Diện phải chịu nhiều điều tiếng nhưng suốt ba năm nay, những việc nhà như giặt quần áo, nấu cơm, quét tước Lâm Thanh Diện đều làm rất nghiêm túc, hơn nữa anh còn nỗ lực nhiều lần để đối xử tốt với Hứa Bích Hoài, đó chính là lý do khiến cho Hứa Bích Hoài không cách nào ly hôn với Lâm Thanh Diện.

Con người ai mà chẳng có tình cảm chứ, huống hồ khoảng thời gian ba năm nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn lắm, từ tận đáy lòng, Hứa Bích Hoài đã tiếp nhận Lâm Thanh Diện rồi.

Tống Huyền Khanh nhìn thấy hai người vào phòng thì dậm chân bình bịch, tức giận: “Cả nhà chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay thứ vô dụng đó!"



Trong phòng, Lâm Thanh Diện đã trải xong chăn đệm nằm dưới đất, suốt ba năm nay anh vẫn ngủ ở dưới đất, cho tới bây giờ, anh chưa từng chung chăn gối với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nằm ở trên giường, qua hồi lâu mới nói: "Tôi vẫn còn sáu mươi triệu, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng coi như là một chút tâm ý, ngày mai anh mang đến viện mồ côi đi."

Lâm Thanh Diện nghe xong, trong lòng cảm động, anh giải thích luôn: "Không cần đâu, đã có nhà hảo tâm giúp đỡ viện mồ côi rồi nên lũ trẻ sẽ không bị đói nữa.”

"Vậy thì tốt rồi, từ nhỏ anh đã lớn lên ở viện nên nhất định là rất thương lũ trẻ, bây giờ anh cũng có thể yên tâm rồi."

“Chuyện mua tòa nhà văn phòng của công ty địa ốc Thiên Vân vẫn chưa đâu vào đâu, đối phương vẫn không chịu bán, chê chúng ta ra giá thấp, ông nội lại không chịu bỏ thêm tiền, chuyện này còn cần phải nghĩ cách, hôm nay tôi hơi mệt nên ngủ trước dây." Hứa Bích Hoài nói xong, xoay nghiêng người qua một bên.

Lâm Thanh Diện nghe được chuyện khiến Hứa Bích Hoài sầu não thì mắt sáng rỡ, công ty địa ốc Thiên Vân chẳng phải là công ty mà nhà họ Lâm mua lại tặng cho anh đó sao?

Vốn dĩ anh không định đến công ty địa ốc Thiên Vân để tiến hành bàn giao gì nhưng khi thấy vợ mình bởi vì chuyện công ty địa ốc Thiên Vân mà buồn rầu, anh quyết định ngày mai sẽ đến đó một chuyến.

"Vợ, mấy năm nay, em theo anh đã chịu nhiều vất vả rồi, anh cam đoan với em, những chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa, anh sẽ cho em thấy một kỳ tích tuyệt vời." Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Hoài im lặng một lúc lâu rồi mở miệng: "Tôi không cần anh phải làm ra những chuyện kinh thiên động địa, tôi chỉ hy vọng anh có thể đường đường chính chính, sống giống một người đàn ông, chí ít cũng sẽ không bị người ta nói là kẻ vô dụng."

Lâm Thanh Diện gật đầu một cách nghiêm túc, nói: "Từ nay về sau, anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xem thường em nữa."

"Mong là được như vậy.” Hứa Bích Hoài thầm thì.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện trở nên kiên định hơn, Hứa Bích Hoài vì anh mà bị người ta cười nhạo suốt ba năm liền, hiện giờ đã đến lúc anh vì Hứa Bích Hoài mà làm chút gì đó.

Anh phải cho mọi người biết, người phụ nữ của anh, họ không được phép coi thường.