Rể Quý Trời Cho

Chương 17: Hóa ra là anh!

Lúc Hứa Bích Hoài nhìn thấy Trái tim thần Venus, con ngươi co lại, cô đã để ý sợi dây chuyền này rất lâu rồi, gần như khẳng định rằng, đây chính là sợi dây trong TV.

Một sợi dây chuyền đắt như thế, sao có thể xuất hiện trong tay Lâm Thanh Diện chứ?

Hơn nữa chẳng phải chủ biệt thự Thiên Vân ra đón tiếp cô ư? Sao lại là Lâm Thanh Diện thế?

Đến lúc này rồi, Hứa Bích Hoài vẫn chưa kết nối được chuyện Lâm Thanh Diện và chủ biệt thự Thiên Vân là một.

Lâm Thanh Diện cầm dây chuyền Venus tới, anh chuẩn bị lâu như vậy là để bù đắp những tủi ngổ mà Hứa Bích Hoài chịu đựng trong mấy năm qua.

Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện đi tới thì vô thức lùi về sau hai bước.

“Anh... anh đừng tới đây, anh giải thích cho em trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Thanh Diện, em biết anh muốn làm em vui, nhưng anh không thể làm chuyện phạm pháp được.” Hứa Bích Hoài hơi lo lắng nói.

Cô bỗng nảy sinh nghi ngờ, nói không chừng sợi dây này là do Lâm Thanh Diện lấy trộm được.

Lâm Thanh Diện bật cười, không ngờ Hứa Bích Hoài lại cảm thấy anh làm chuyện phạm pháp mới lấy được sợi dây này.

“Anh không làm chuyện phạm pháp, mà anh mua sợi dây này bằng tiền của mình, còn biệt thự Thiên Vân này... là bạn anh cho anh mượn, anh dùng danh nghĩa của anh ấy để tạo niềm vui bất ngờ cho em.” Lâm Thanh Diện khẽ nói.

Anh vốn định nói rằng, biệt thự Thiên Vân này cũng là của anh, nhưng nghĩ đến việc có thể Hứa Bích Hoài sẽ không chấp nhận nổi, nên mới nói biệt thự này là của bạn anh.

“Anh cần gì phải lừa em chứ, nếu anh thật sự làm chuyện phạm pháp, anh đã không xuất hiện trong biệt thự Thiên Vân này rồi.” Lâm Thanh Diện lại bổ sung thêm một câu.

Hứa Bích Hoài cũng không ngốc, mặc dù cô có chút không tin vào mọi thứ trước mắt, cảm thấy Lâm Thanh Diện đang sử dụng trái phép biệt thự Thiên Vân của người khác, nhưng rõ ràng cô có thể nhìn ra, nơi này đã được bố trí tỉ mỉ, nếu không có sự cho phép của chủ biệt thự Thiên Vân, chắc chắn Lâm Thanh Diện không thể nào sắp xếp được.

Hơn nữa người bên biệt thự Thiên Vân dẫn cô vào đây, nên chắc chắn chủ căn biệt thự này biết rất rõ, những gì Lâm Thanh Diện đã làm.

Nếu những chuyện này là thật, vậy thì e rằng sợi dây Venus này thật sự là do Lâm Thanh Diện mua về.

Mặc dù mấy năm nay cô rất lạnh nhạt với Lâm Thanh Diện, nhưng ở bên nhau lâu như vậy, cô hiểu rất rõ tính cách của anh, biết anh sẽ không ngốc đến mức vì một sợi dây chuyền mà làm chuyện phạm pháp.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Bích Hoài lại có cảm xúc phức tạp.

Hóa ra Lâm Thanh Diện không vô dụng như cô nghĩ, chỉ sợ người này đang cố ý tỏ vẻ như người vô dụng trước mặt người khác thôi.

Nhưng vì anh làm như vậy nên cô mới chịu nhiều oan ức, mấy năm nay cô luôn nhẫn nhịn ánh mắt lạnh lùng của người khác, cũng âm thầm chịu đựng sự chỉ trích của họ...

Nghĩ đến điều này, sự oan ức đè nén trong tim Hứa Bích Hoài bỗng bộc phát, mũi cô liền chua xót.

Nước mắt đã đong đầy khóe mắt, cô cắn chặt môi, làm người khác cảm thấy đau lòng thay cô.

Lâm Thanh Diện không ngờ Hứa Bích Hoài bỗng trở nên như vậy, nên nhất thời hoảng hốt, anh bước tới định tặng Trái tim thần Venus cho cô, hôm đó thấy cô nhìn chằm chằm sợi dây chuyền này, anh biết chắc chắn cô sẽ rất vui khi có được nó.

Hứa Bích Hoài dứt khoát đẩy Lâm Thanh Diện ra, nước mắt đã không kiềm được mà rơi xuống.

“Lâm Thanh Diện, anh luôn lừa dối em đúng không? Anh không hề vô dụng như mọi người nói đúng không?” Hứa Bích Hoài chất vấn anh.

Lâm Thanh Diện thở dài, cũng không phủ nhận.

“Anh có biết mấy năm nay em đã chịu bao nhiêu oan ức vì anh không?”

“Anh có biết khi nghe thấy những lời bàn luận sau lưng đó, trong lòng em khó chịu thế nào không?”

“Ngày nào em cũng phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của người khác...”

Hứa Bích Hoài ngày càng kích động, toàn bộ cảm xúc dồn nén trong mấy năm qua đều bộc phát ra ngoài.

Lâm Thanh Diện nghiêm túc lắng nghe Hứa Bích Hoài nói, không phản bác lại một câu, mà dứt khoát dang rộng tay, kéo cô vào lòng mình.

Hứa Bích Hoài cũng không phản kháng, mà dựa vào vai Lâm Thanh Diện khóc lóc.

“Anh hứa với em, sau này anh nhất định không để em chịu oan ức nào nữa, anh từng nói, anh sẽ thay đổi vì em mà.” Lâm Thanh Diện kiên định nói.

Hứa Bích Hoài không nói gì nữa, lúc này cô chợt nhận ra, cô cũng có một bờ vai để dựa vào.

Một lúc sau, Hứa Bích Hoài mới bình tĩnh lại, nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt trách móc.

Lâm Thanh Diện cười hì hì với Hứa Bích Hoài, rồi đi ra phía sau cô, đeo sợi dây Trái tim thần Venus vào cổ cô.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu hai người bỗng rơi xuống vô số cánh hoa màu hồng nhạt, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài như cặp trai tài gái sắc, lãng mạn như tranh vẽ.

“Em thích không?” Lâm Thanh Diện khẽ hỏi.

Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm sợi dây chuyền ‘Trái tim thần Venus’ trên cổ mình, tim dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Cô chưa từng nghĩ tới, sợi dây chuyền quý giá thế này sẽ là của cô.

“Em thích lắm.”

...

Trong vườn hoa biệt thự Thiên Vân, Hứa Bích Uyên cực kỳ tức giận đứng bên cạnh hồ nước, sát khí trong ánh mắtsắc bén như thể giết chết đượ mấy con cá trong hồ.

“Hừ, mình còn tưởng rằng chủ biệt thự Thiên Vân này là chồng tương lai của mình, không ngờ là nhận lầm người, nhưng nghĩ lại cũng đúng, bất kỳ đồ cổ nào mà chồng tương lai mình tặng, cũng có thể mua được biệt thự Thiên Vân này, chủ căn biệt thự này hoàn toàn không thể so với chồng tương lai của mình được.”

Hứa Bích Uyên nói chắc như đinh đóng cột, giờ cô ta có thể khẳng định rằng, người tặng quà cho nhà họ Hứa không phải là chủ biệt thự Thiên Vân.

“Hơn nữa, mắt nhìn của chủ biệt thự Thiên Vân này thật kém cỏi, thế mà lại để mắt tới người phụ nữ đã kết hôn như Hứa Bích Hoài, đúng là không có mắt nhìn mà.”

Vì hôm nay bị mất mặt trong biệt thự Thiên Vân nên Hứa Bích Uyên cho chủ căn biệt thự này vào danh sách đen rồi.

Hứa Bích Hoài cũng nằm trong danh sách đen của cô ta, đợi cô ta gả vào nhà quyền thế rồi, cô ta nhất định sẽ dạy những kẻ trong danh sách đen của mình một bài học.

“Em nói rất đúng, đầu chủ biệt thự Thiên Vân này bị úng nước rồi, chẳng hiểu sao lại đi tiếp đãi Hứa Bích Hoài.” Hứa Trai Hiệp đứng bên cạnh cũng nói theo: “Xem ra hôm đó anh đã đoán đúng, Hứa Bích Hoài này có quan hệ không chính đáng với chủ căn biệt thự này, bằng không sao họ lại bằng lòng cho mượn nơi này chứ.”

“Hừ, thảo nào cả ngày hôm nay không thấy tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia thò đầu ra ngoài, chỉ sợ anh ta đã sớm biết Hứa Bích Hoài cắm sừng mình nên dứt khoát đi trốn rồi, tên ngốc này cũng thật nhu nhược, vậy mà có thể bao dung việc Hứa Bích Hoài cắm sừng mình.” Hứa Bích Uyên mặt mày hung dữ nói.

“Hạng người như Lâm Thanh Diện từ lâu đã nổi tiếng là thối nát rồi, cho dù Hứa Bích Hoài cắm sừng anh ta, anh ta có thể làm gì được chứ?” Hứa Trai Hiệp nói.

Mặt Hứa Bích Uyên vẫn không vui: “Hôm nay thật sự đã để tiện nhân Hứa Bích Hoài kia chơi trội rồi, nếu không có cô ta, sao em có thể mất hết mặt mũi như thế chứ.”

Trên mặt Hứa Trai Hiệp lộ ra nụ cười nham hiểm nói: “Em cứ yên tâm, cho dù hôm nay cô ta có trở thành tiêu điểm đi nữa thì anh cũng không để cô ta sống thoải mái đâu.”

“Cô ta là người phụ trách cuộc triển lãm lần này, nếu mất một món đồ cổ, chắc chắn ông nội sẽ không bỏ qua cho cô ta. Anh đã sắp xếp người rồi, có lẽ cũng sắp tới rồi.”