Rể Quý Trời Cho

Chương 15: Trân trọng kính mời cô hứa bích hoài!

Vài ngày sau, đến ngày tổ chức triển lãm của Hứa Mạn Tranh, Hứa Bích Hoài dậy từ sáng sớm đến biệt thự Thiên Vân làm việc.

Bởi vì Hứa Mạn Tranh giao chuyện tổ chức triển lãm cho cô, vậy nên mấy ngày này cô vô cùng bận rộn.

Lần triển lãm này Hứa Mạn Tranh mời rất nhiều người, đều là những người đã từng hợp tác với nhà họ Hứa, ông cũng muốn mời một vài gia tộc lớn của Hồng Thành, tiếc là người ta không tiếp nhận ý tốt của ông.

Hơn nữa những người đồng ý đến tham gia triển lãm, có không ít người là nhắm vào biệt thự Thiên Vân, nhưng cũng có không ít người muốn xem chủ nhân của biệt thự Thiên Vân rốt cuộc đã nhắm trúng cô con gái nào của nhà họ Hứa.

Càng gần đến ngày triển lãm được tiến hành, mọi người lại càng bàn luận sôi nổi hơn về chủ nhân của biệt thự Thiên Vân.

Vài ngày trước, toàn bộ số hoa hồng ở Hồng Thành được một người thu mua hết, mọi người nghi ngờ chuyện này có liên quan đến chủ nhân của biệt thự Thiên Vân.

Có rất nhiều dấu hiệu chứng tỏ, chủ nhân của biệt thự Thiên Vân sẽ tỏ tình với người con gái trong lòng anh ở buổi triển lãm.

Mà người có hi vọng lớn nhất trong số đó, đương nhiên là Hứa Bích Uyên.

Không ít người so sánh chủ nhân của biệt thự Thiên Vân và Lâm Thanh Diện với nhau, theo như bọn họ thấy, hai người này, đúng là một trời một vực.

Người của nhà họ Hứa khi nghe thấy người khác nhắc đến Lâm Thanh Diện đều tỏ ý ghét bỏ, cứ như là Lâm Thanh Diện đã khiến bọn họ mất hết cả mặt mũi vậy.

“Đều trách tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia, mấy ngày nay ở bên ngoài, lúc nào tôi cũng nghe thấy có người nói nhà họ Hứa chúng ta không xứng với biệt thự Thiên Vân, chắc chắn là do tên vô dụng Lâm Thanh Diện đó khiến người khác xem thường chúng ta.”

“Đúng vậy, xem Bích Uyên kia kìa, sau này sẽ gả vào biệt thự Thiên Vân, tên vô dụng Lâm Thanh Diện đó, quả thực không có tư cách so sánh với người ta.”

“Đừng nhắc đến cái tên vô dụng đó nữa, xui xẻo.”



Biệt thự Thiên Vân, một khu nhà vườn vô cùng xinh đẹp.

Hứa Bích Hoài đang hướng dẫn người nhà họ Hứa sắp xếp đồ cổ của Hứa Mạn Tranh, từ sáng sớm Hứa Mạn Tranh đã đến để xem xét, ông có vẻ khá hài lòng.

Lúc này đã có vài người đến biệt thự Thiên Vân để tham quan triển lãm trước, Hứa Bích Hoài vừa tiếp đãi khách khứa, vừa sắp xếp triển lãm, bận rộn vô cùng.

“Lâm Thanh Diện kia chạy đi đâu rồi, sáng sớm đã không thấy đâu nữa, bận rộn muốn chết mà.” Hứa Bích Hoài oán trách một câu, mấy ngày trước Lâm Thanh Diện vẫn luôn đến đây để giúp đỡ, hôm nay không biết làm sao, sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

Lúc này, vài người đàn ông cường tráng đang đi tuần tra khu vườn, những người này là do Lâm Thanh Diện sắp xếp, ban đầu khi nhìn thấy những người này Hứa Bích Hoài có chút sợ hãi, có điều sau đó Lâm Thanh Diện đã giải thích họ là bảo vệ, phụ trách vấn đề an ninh của triển lãm.

Không lâu sau, trong vườn hoa càng lúc càng nhiều người, triển lãm chính thức bắt đầu, Hứa Mạn Tranh đích thân xuất hiện, trò chuyện với những người đến xem triển lãm.

Nhưng có rất nhiều người vốn không có hứng thú với cổ vật, bọn họ đang đợi chủ nhân của biệt thự Thiên Vân xuất hiện, muốn xem xem cô con gái may mắn của nhà họ Hứa rốt cuộc là ai.

Hứa Bích Hoài thấy triển lãm thuận lợi bắt đầu, cũng thở phào một hơi, không uổng công bao nhiêu ngày nay cô đã bận rộn.

Lúc cô đứng ở hòn non bộ phía sau nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện vài người phụ nữ cách đó không xa.

“Mấy người nói xem, đều là người của nhà họ Hứa, sao Hứa Bích Hoài lại gả cho tên vô dụng kia cơ chứ? Nghe nói chồng cô ta ngoại trừ việc ăn bám thì chẳng được cái tích sự gì, so với chủ nhân của biệt thự Thiên Vân, đúng là cách xa vạn dặm.”

“Đúng thế, Hứa Bích Hoài kia trông cũng xinh đẹp, nhưng lại nhất quyết muốn gả cho tên vô dụng này, ai biết được liệu cô ta có vấn đề gì hay không chứ.”

“Nghe nói biệt thự Thiên Vân đã nhìn trúng Hứa Bích Uyên, Hứa Bích Hoài này thật ra cũng không kém so với Hứa Bích Uyên, tiếc là gả cho một tên vô dụng như Lâm Thanh Diện, đời này coi như bị hủy rồi.”

“Chủ nhân biệt thự Thiên Vân kia sẽ không thể nào nhìn trúng một người phụ nữ đã kết hôn đâu, xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ.”



Hứa Bích Hoài nghe được lời bàn tán của những người này, không khỏi nắm chặt tay lại, ánh mắt cô có chút ảm đạm.

Cô không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, đang định bỏ đi thì cô lại nhìn thấy Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp đang tiến lại.

Hôm nay Hứa Bích Uyên ăn mặc tương đối xinh đẹp, nói là hoa nhường nguyệt thẹn cũng không sai, đương nhiên, so với Hứa Bích Hoài thì cô ta vẫn còn kém một chút.

“Ấy, chị, sao chị lại trốn trong đây một mình vậy, tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia đâu?” Hứa Bích Uyên lớn tiếng nói.

“Tên vô dụng Lâm Thanh Diện đó sao dám xuất hiện trong những trường hợp như vậy chứ, chắc là anh ta cũng biết được bản thân đến đây sẽ chỉ khiến anh ta mất mặt hơn mà thôi.” Hứa Trai Hiệp hùa theo nói.

Mấy người đang bàn tán bên kia lập tức nhìn về phía này, ánh mắt tập trung vào Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp làm như vậy, là muốn khiến Hứa Bích Hoài mất mặt.

Mấy người phụ nữ kia cũng không cảm thấy những lời này có gì không thỏa đáng, dù sao cũng đều là sự thật, bọn họ cũng đều là những người khôn khéo nên vừa nhìn thấy Hứa Bích Uyên ở đây liền bước đến.

“Cô Hứa, hôm nay cô xinh đẹp thật đó, nghe nói chủ nhân của hôm nay biệt thự Thiên Vân đặc biệt tiếp đãi cô, thật là ngưỡng mộ mà.”

“Nhà họ Hứa đúng là có rất nhiều người tài mà, cũng khó trách chủ nhân biệt thự Thiên Vân lại nhìn trúng, nhan sắc này của cô Hứa, quả thật xinh đẹp tuyệt trần.”

“Đúng thế, cô Hứa ưu tú như vậy, hơn một số người nào đó nhiều.”



Nghe mấy người này xu nịnh Hứa Bích Uyên, bàn tay Hứa Bích Hoài nắm lại càng chặt hơn.

Hứa Bích Uyên thấy Hứa Bích Hoài như vậy, trong lòng càng đắc ý, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói với Hứa Bích Hoài: “Chị à, đáng tiếc thật đấy, theo lí mà nói, chị mới là người xinh đẹp nhất nhà họ Hứa, tiếc là chị đã gả cho tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia, hối hận cũng không còn tác dụng nữa rồi.”

“Không hợp nhau thì cũng chẳng cưới nhau đâu, chị ấy gả cho tên vô dụng Lâm Thanh Diện đó, e là cũng không phải trùng hợp.” Hứa Trai Hiệp thêm dầu vào lửa nói.

Hứa Bích Hoài vô cùng tức giận, cô nhìn chằm chằm Hứa Bích Uyên, cắn răng nói: “Hứa Bích Uyên, em đừng quá đáng quá.”

Hứa Bích Uyên bày ra bộ mặt chẳng sao cả, nhún nhún vai nói: “Em quá đáng? Chị à, lời này của chị không đúng rồi, em là người sắp gả vào biệt thự Thiên Vân, chị nói em như vậy, không ổn đâu.”

“Bích Uyên à, dù sau thì sau này em cũng là nữ chủ nhân của biệt thự Thiên Vân, muốn đuổi người không thuận mắt ra ngoài, chắc cũng không sao đâu.” Hứa Trai Hiệp cười lạnh nói.

Hứa Bích Hoài đã sắp phát tác, cô thật sự rất muốn dạy dỗ Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp một trận.

Nhưng hiện thực khiến cô bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, không để ý đến hai người họ nữa, quay người rời đi.

Hứa Bích Uyên nhếch miệng, tỏ vẻ khinh thường.

“Hứa Bích Hoài, đợi một lúc nữa chồng tương lai của tôi xuất hiện, thì chị sẽ biết được, mãi mãi chị cũng không có tư cách để so sánh với tôi.”

Triển lãm tiếp tục tiến hành, Hứa Bích Uyên như nữ vương, hưởng thụ sự kính trọng của mọi người.

Còn Hứa Bích Hoài lại chui vào một góc, vô cùng uất ức.

Đến bữa trưa, người nhà họ Hứa đang định dẫn khách đi dùng bữa thì đúng lúc này, một đám người từ phía trong khu vực nội bộ biệt thự chạy ra.

Hứa Bích Uyên lập tức trở nên kích động, cô ta biết, chắc chắn những người này đến để nghênh đón cô ta.

Những người xung quanh cũng tập trung nhìn về phía cô ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Người dẫn đầu chính là Lưu Minh, anh đứng lại, nhìn khắp một lượt rồi cất giọng to rõ:

“Biệt thự Thiên Vân long trọng kính mời cô Hứa Bích Hoài nhà họ Hứa vào trong khu vực nội bộ của biệt thự, cùng chủ nhân dùng bữa!”