Rể Quý Trời Cho

Chương 11: Biệt thự thiên vân

Hứa Trai Hiệp thoáng sững sờ, anh ta lập tức bĩu môi với Hứa Bích Hoài, nói: "Hứa Bích Hoài, dù cô có muốn nói dối thì cũng phải có căn cứ mới được, ngay cả cửa biệt thự cô còn chưa ra khỏi, còn nói mình mượn được Biệt thự Thiên Vân, cô mượn kiểu gì? Tự dưng tưởng tượng ra sao?"

Mọi người bỗng cười phá lên.

"Chắc là úng não nên xuất hiện ảo giác đó." Hứa Bích Uyên giễu cợt.

Hứa Bích Hoài không buồn để ý đến những người kia, cô để điện thoại của mình ra trước mặt Hứa Mạn Tranh rồi nói: "Ông nội, tổng giám đốc của bất động sản Thiên Vân vừa nhắn tin cho con, ông ta đồng ý cho chúng ta mượn Biệt thự Thiên Vân rồi."

Hứa Mạn Tranh nhìn chằm chằm điện thoại di động của Hứa Bích Hoài một lúc, sau đó mới mỉm cười vuốt ria mép, nói: "Ta biết ngay bất động sản Thiên Vân sẽ nể mặt ta mà, nếu họ cho mượn thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Bích Hoài, triển lãm đồ cổ của ta sẽ giao cho con thực hiện, sau đó con sẽ được nhận tiền lương và tiền thưởng nửa năm."

"Cảm ơn ông nội." Hứa Bích Hoài vội vàng đáp lại.

Mấy người Hứa Trai Hiệp đều trợn tròn cả mắt, nhìn phản ứng của Hứa Mạn Tranh thì đâu giống nói đùa, có lẽ chuyện mà Hứa Bích Hoài nói đúng là sự thật.

"Việc hôm nay kết thúc ở đây, nếu bình thường mấy đứa không có chuyện gì làm thì giúp Bích Hoài chuẩn bị triển lãm đi. Bích Hoài là nhân tài ưu tú của nhà họ Hứa chúng ta, mấy đứa nhớ học hỏi thêm từ con bé." Hứa Mạn Tranh nói xong thì đứng dậy lên lầu nghỉ ngơi.

Hứa Bích Hoài mỉm cười nhìn Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên, sau đó cô xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Hứa cùng với Lâm Thanh Diện.

Hứa Trai Hiệp tức giận, đấm một đấm vào chiếc ghế sofa.

"Đồ đáng chết, sao nó lại may như vậy chứ, ngay cả Biệt thự Thiên Vân mà nó cũng mượn được, nghịch thiên mà." Hứa Trai Hiệp nghiến răng nghiến lợi.

"Hừ, chó ngáp phải ruồi mà thôi, ai biết cô ta đã dùng thủ đoạn nào sau lưng người ta chứ." Hứa Bích Uyên cũng thấy rất không phục.

Hứa Trai Hiệp hừ lạnh một tiếng, đôi mắt anh ta lóe lên ánh hung tàn, lạnh giọng nói: "Cho dù cô ta có mượn được Biệt thự Thiên Vân đi nữa thì đã sao, ông đây muốn đối phó với cô ta cũng sẽ có cách thôi. Bích Uyên, em cứ chờ xem kịch hay đi, lần này, nhất định anh sẽ khiến cho cô ta thân bại danh liệt!"

***

Trên đường về, Hứa Bích Hoài do dự một lúc rồi cũng mở lời: "Tổng giám đốc của bất động sản Thiên Vân gửi tin nhắn đó cho tôi, có phải là vì anh không?"

"Tin gì kia? Anh không biết." Lâm Thanh Diện cười đáp.

"Hừ, anh đừng có giả vờ nữa, mặc dù chuyện ông nội muốn làm triển lãm đồ cổ không phải là việc bí mật gì, nhưng chắc chắn bất động sản Thiên Vân không quan tâm đến nó, huống chi ông nội vừa mới bảo tôi mượn Biệt thự Thiên Vân thì tổng giám đốc của họ đã gửi tin nhắn tới, nếu đó là trùng hợp thì tôi không tin nổi." Hứa Bích Hoài đáp trả với lý lẽ rõ ràng.

Lâm Thanh Diện thấy cô hỏi vậy thì cười nói: "Vậy thì anh cũng không giấu em nữa làm gì, thật ra anh chính là chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân."

Hứa Bích Hoài nhéo eo của Lâm Thanh Diện một cái, giận mắng: "Anh nói nghiêm túc xem nào, đừng có nói bừa nữa."

Lâm Thanh Diện thấy cô không tin thì bất đắc dĩ nói: "Không phải anh từng nói mình có một người bạn ở bất động sản Thiên Vân hay sao, anh tìm bạn nhờ giúp đỡ đấy mà, cũng không phải là chuyện lớn gì đâu."

Lần này Hứa Bích Hoài mới tin, cô nghiêm túc nói: "Lâm Thanh Diện này, anh có một người bạn giỏi giang như vậy cũng không dễ dàng gì, sau này anh phải cảm ơn người ta chân thành đấy, vốn dĩ thanh danh của anh đã chẳng tốt là bao, đừng làm mất đi người bạn tốt đến vậy."

"Được rồi, biết rồi." Lâm Thanh Diện thuận miệng đáp.

Xế chiều hôm đó, tin tức chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân đồng ý cho nhà họ Hứa mượn nó đã lan truyền khắp nhà họ Hứa, còn có người đặc biệt tới đưa chìa khóa cho Hứa Bích Hoài.

Điều này khiến cho mấy người không tin Hứa Bích Hoài đều phải ngậm miệng hết.

Mà tất cả những người trong nhà này đều không nghĩ tới là, sau khi người của Biệt thự Thiên Vân đến xác nhận chuyện này, họ còn mang tới một tin tức chấn động: Chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân sẽ tham dự buổi triển lãm đồ cổ ngày hôm đó, mời cô gái xinh đẹp nhất của nhà họ Hứa ăn cơm.

Tin tức này đã khiến cho toàn bộ nhà họ Hứa sôi sùng sục, tất cả mọi người đều bắt đầu suy đoán, chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân muốn mời người nào đây?

Lúc đầu, tất cả con gái của nhà này đều nghĩ người đó muốn mời mình chứ ai.

Nhưng sau đó họ mới phản ứng lại, người ta nói là cô gái xinh đẹp nhất của nhà họ Hứa mà.

Hiện tại, ở nhà họ Hứa, cô gái còn chưa xuất giá mà lại có sắc đẹp xuất chúng nhất thì chỉ có Hứa Bích Uyên.

Mặc dù Hứa Bích Hoài đẹp hơn cô ta nhiều thật nhưng không ai nghĩ rằng chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân sẽ mời một người phụ nữ đã kết hôn.

Thậm chí có không ít người còn suy đoán, chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân để ý đến Hứa Bích Uyên cho nên mới đề nghị lời mời như vậy.

Sau khi biết được tin tức này, Hứa Bích Uyên cảm giác lâng lâng như muốn bay lên, cô ta cũng nhận định người mà chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân muốn mời chính là mình.

Hơn nữa mọi người đều nói, sở dĩ người kia giảm bớt năm mươi phần trăm giá bán tòa nhà văn phòng, cho mượn Biệt thự Thiên Vân đều là vì nể mặt cô ta.

Mọi người trong nhà họ Hứa đều tin lời Hứa Bích Uyên, dù sao ở đây chỉ có cô ta mới có khả năng được người kia ngỏ lời.

Vì thế, Hứa Bích Uyên cố tình chạy đi tìm Hứa Bích Hoài để khoe khoang một hồi, bỡn cợt Bích Hoài không đáng giá một xu, tỏ vẻ ghét bỏ.

"Đáng tiếc quá, nếu không phải cô gả cho tên vô dụng Lâm Thanh Diện thì không chừng người mà chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân mời lại là cô đấy."

"Tiếc cho nhan sắc này ghê, cô lại có năng lực như vậy, nhưng cả đời này chỉ có thể đi theo tên rác rưởi Lâm Thanh Diện mà thôi, tính ra tôi còn phải cảm ơn cô đấy."

Vừa nghĩ đến mấy lời dở dở ương ương mà Hứa Bích Uyên đến nói trước mặt mình, Hứa Bích Hoài lại thấy bực bội.

Vốn cô còn nghĩ ông nội muốn cô chuẩn bị buổi triển lãm đồ cổ là vì đánh giá cao cô thật, nhưng không ngờ lại thành ra cô phải phục vụ cho Hứa Bích Uyên này.

"Đều tại thằng ăn hại này cả, phá hủy tiền đồ tốt đẹp của con gái tôi, nếu không phải vì cậu làm chậm trễ nó thì bây giờ người mà Biệt thự Thiên Vân muốn tiếp đãi chắc chắn sẽ là con gái tôi." Tống Huyền Khanh ngồi trên ghế sofa, trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

"Nếu không phải vì cậu, chuyện tốt như thế đâu đến lượt Hứa Bích Uyên kia đây, trước giờ con bé kia vẫn luôn bất hòa với Bích Hoài, đợi đến khi nó được gả vào Biệt thự Thiên Vân, chắc chắn nó sẽ không tha cho gia đình chúng ta, đây đều là lỗi của đồ sao chổi như mày cả."

Lâm Thanh Diện im lặng nhìn Tống Huyền Khanh một lúc, anh mới nói: "Người ta đã nói là muốn đón ai đâu, sao mẹ biết nhất định là Hứa Bích Uyên được, tại sao người đó không thể là Bích Hoài kia chứ?"

"Sao có thể là Bích Hoài được? Chẳng lẽ trong lòng mày không thấy cắn rứt à? Còn không phải là vì một tên ăn hại như mày chắn ở giữa hay sao, mày còn mặt mũi nói vậy à?" Tống Huyền Khanh mắng chửi như tát nước.

Nhất thời Lâm Thanh Diện cũng thấy hơi bực, suýt nữa anh đã nói thẳng mình chính là chủ nhân của Biệt thự Thiên Vân, người anh muốn mời chính là Hứa Bích Hoài chứ không phải là Hứa Bích Uyên.

"Được rồi, hai người đừng cãi nữa." Hứa Bích Hoài đi tới, vốn cô đã thấy chán lắm rồi, gặp hai người cãi nhau lại càng đau đầu hơn.

"Con gái, con còn nói giúp cho cái thằng vô dụng này nữa à, nếu không vì nó, bây giờ con đã có cơ hội gả vào nhà giàu rồi." Tống Huyền Khanh vẫn không tha như trước.

Hứa Bích Hoài không muốn để ý tới Tống Huyền Khanh, cô kéo Lâm Thanh Diện đi vào phòng ngủ.

Lâm Thanh Diện thấy cô như vậy thì nghĩ thầm, lần này nhất định anh phải cho Hứa Bích Hoài một niềm vui bất ngờ, đợi đến ngày triển lãm đồ cổ đó, anh sẽ cho Hứa Bích Uyên thấy rõ, hai chữ mất mặt viết ra sao.