Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 46

Chương 46

Khi đang định cúp máy, Lý Dục Thần chợt nhớ tới gì đó, bèn hỏi.

“Anh thân với người nhà họ Phùng lắm hả?”

“Cũng khá thân”.

“Có quen Phùng Thiên Minh không?”

“Có, sao vậy?”

“Ông ta cầm súng chĩa vào đầu em, em đang nghĩ có cần nể mặt anh mà tha cho ông ta một lần không”.

Câu nói này phát ra từ miệng anh nghe có vẻ vô cùng tự nhiên, nhưng người nghe đều tưởng mình nghe nhầm.

Ai tha cho ai?

Châu Na và Lâm Mộng Đình đều ngỡ ngàng nhìn anh.

“Phùng Thiên Minh có đang ở đó không?”, Tiền Khôn hỏi từ đầu dây bên kia.

“Có”.

“Em đưa điện thoại cho ông ta đi”.

Lý Dục Thần nhìn sang Phùng Thiên Minh, sau đó đưa điện thoại qua.

Người áo đen ở bên cạnh gí súng sát vào huyệt thái dương của Lý Dục Thần, chỉ cần anh tiến thêm một bước nữa, hắn ta sẽ bóp cò súng không chút do dự.

Phùng Thiên Minh ra hiệu cho hắn ta đừng manh động, nghi hoặc nhìn Lý Dục Thần, cuối cùng vẫn nhận lấy điện thoại.

“A lô…”, ông ta chợt ngẩn người, sau đó tỏ ra kinh ngạc: “Ông Khôn!”

Thái độ lập tức trở nên cung kính.

“Dạ… Vâng… Được ạ…”

Một lát sau, ông ta cúp máy, trả điện thoại cho Lý Dục Thần rồi cười bảo.

“Người anh em này, thật ngại quá, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.

Ông ta giơ tay lên, cả đám cấp dưới đều thu súng về rồi lùi sang hai bên.

Phùng Thiên Minh lại quay sang Lâm Mộng Đình: “Để cô cả Lâm phải đích thân tới đòi người, tôi thực sự rất áy náy. Bây giờ của về chủ cũ, tiếp đón không được chu toàn, mong cô Lâm đừng trách nhé”.

Lâm Mộng Đình không biết vì sao thái độ của Phùng Thiên Minh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, cô chỉ biết là chắc chắn có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi của Lý Dục Thần.

Lâm Mộng Đình nhìn về phía Lý Dục Thần.

Anh đi qua, cười nói với cô: “Hôm nay cảm ơn cô nhé, chúng ta đi thôi”.

Cô nguýt mắt nhìn anh, không trả lời mà xoay người dẫn Đinh Hương đi ra ngoài.

Lý Dục Thần và Mã Sơn cũng đi ra theo.

Châu Na nhìn họ rời đi, thắc mắc hỏi Phùng Thiên Minh: “Chú Minh,vừa rồi là ai gọi thế, sao anh lại…”

“Ông Khôn”, Phùng Thiên Minh trả lời: “Tôi không ngờ thằng nhóc này lại là người của ông Khôn, hôm nay suýt thì đã gây ra hoạ lớn rồi”.

“Ông Khôn?”, Châu Na nghĩ mãi cũng không nghĩ ra thành phố Hòa có nhân vật nào tên này: “Ông Khôn nào cơ?”

“Ông Khôn của Tiền Đường”, Phùng Thiên Minh đáp.

Châu Na kinh hãi: “Người của nhà họ Tiền?”