Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 35

Chương 35

Mã Sơn còn muốn thử lại nhưng đã bị Lý Dục Thần ngăn cản.

“Để em”.

Anh đi tới trước mặt Hoàng Hải.

“Không phải ông vừa nói tôi biết Triêm Y Thập Bát Điệt à, vậy tôi sẽ cho ông thấy Triêm Y Thập Bát Điệt của tôi phá Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam của ông như thế nào”.

Anh vừa nói hết câu, Hoàng Hải đã bay ra xa.

Rầm!

Hoàng Hải đâm mạnh vào tường.

Nhưng nhờ khổ luyện Thiết Bố Sam, dù đâm rất mạnh vào tường, với ông ta cũng chẳng đáng kể gì.

Điều làm ông ta kinh hãi đó là, ban nãy ông ta không nhìn thấy rõ Lý Dục Thần đã ra tay như thế nào.

Triêm Y Thập Bát Điệt, cho dù sư tổ Trương Thiên Điệt có thi triển loại võ thuật này cũng chỉ được như thế thôi.

Hoàng Hải biết hôm nay rất khó chiếm được ưu thế, nhưng ông ta vẫn còn ôm hi vọng biết đâu sẽ gặp may mắn.

Người luyện Thập Bát Điệt chưa chắc có thể đánh nhau được, nhưng ông ta đã khổ luyện nhiều năm, cũng không sợ thua cuộc.

Mỗi một chiêu thức của môn võ Thiết Bố Sam đều là vũ khí, chỉ cần thăm dò được cách dùng lực của đối thủ, lấy vụng chế xảo, lấy lực đánh lực, thắng được một chiêu nửa thức thôi cũng đủ để khiến đối thủ tàn phế.

Hoàng Hải dang hai tay ra, ấn lòng bàn tay lên tường, người ông ta bật ngược trở lại như lò xo.

Sau đó ông ta nhào lộn ngay giữa không trung như một con diều hâu, tiếp tục dùng chiêu Thiên Cân Trụy nặng nề rơi xuống, hai chân dính chặt với mặt đất như đinh đóng cột.

Với võ công thâm hậu của ông ta, trong tình huống có sự chuẩn bị, cố trụ đôi chân, thì có mười mấy người đến cũng không đẩy nổi ông ta.

Nhưng không ngờ ông ta vừa vào tư thế đã tiếp tục văng ra xa.

Rầm!

Một lần nữa đâm mạnh vào tường.

Hoàng Hải vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nhảy về, lần này vị trí ông ta đáp xuống cách Lý Dục Thần xa hơn một chút.

Nhưng cũng chưa thấy anh cử động, Hoàng Hải lại bị văng ra xa.

Sau bảy tám lần liên tiếp như thế, Hoàng Hải mới hoàn toàn tuyệt vọng.

Tuy ông ta nhờ vào võ công thâm hậu của mình nên không bị thương, nhưng cứ tiếp tục như thế mãi cũng không được.

Một cơ thể có mạnh đến đâu thì nó cũng bằng da bằng thịt, không chịu nổi sự giày vò kiểu đó.

Sau khi bay ra ngoài mười lần, Hoàng Hải đâm vào tường, không nhảy ra tiếp nữa mà trượt xuống dưới.

Vị trí này cách Lý Dục Thần xa nhất, hơn nữa còn áp sát tường, cậu không còn cách nào ném tôi đi nữa chứ gì.

Nhưng ông ta đã suy nghĩ quá đơn giản.