"Anh tới gần chút...." Cố Thanh ra hiệu hắn tới gần mình chút.
Mạc Thanh Thành cúi thấp đầu.
Cô sực nghĩ ra, đột nhiên hỏi: "Lần trước anh nói món cơm thịt hấp cẩm tú mai, làm thế nào?"
"Cơm thịt hấp cẩm tú mai?" Mạc Thanh Thành như hiểu rõ dụng ý của cô, cũng không vội vạch trần,
"Món này khá phức tạp. Luộc thịt ba chỉ chín tám phần, lau nước đọng trên da lợn, thừa dịp còn nóng quét nước tương lên. Sau đó cho dầu vào chảo, đun nóng, cho thịt vào chảo rán đến khi thịt chuyển màu đỏ thẫm, rồi lấy ra để nguội, phần da rơi ra để lên thớt gỗ, cắt thành miếng khoảng 5mm."
Cô rối rắm ừ một tiếng.
Làm sao đây, phải tìm cớ gì cho tốt đây
Làm sao để có thể đi chơi mà không cần gặp cha mẹ a?
Mạc Thanh Thành dường như thấy rất thú vị, tiếp tục nhìn khuôn mặt hồn bay tận mây của cô, thuận miệng nói hết: "Lấy hạt sen đã chín mềm cuốn vào bên trong thịt, dựng thẳng, xếp ngay ngắn vào bát. Xắt nhuyễn dưa cải khô, thêm bột ngọt, đường, xì dầu, và cơm gạo nếp đã nấu chín, thừa dịp còn nóng trộn đều."
"Sau đó?" Cố Thanh vờ truy hỏi.
Nói nhiều một chút
Ta còn chưa nghĩ ra cách a
"Sau đó, lấy cơm trộn đều đó rải đều lên trên thịt cuốn, đặt vào nồi chưng khoảng 30 phút, đến khi thịt mềm, lấy ra, cầm bát úp ngược xuống dĩa, thịt bọc hạt sen sẽ lộ trên mặt."
Cố Thanh hoàn toàn không có tâm tình nghe.
"Trình tự phức tạp, rất dễ làm hỏng." Mạc Thanh Thành nhìn cô, cười một tiếng: "Nghĩ ra cách chưa?" cô bị nhìn thấu, rốt cục tỏ ra yếu thế, đáng thương nhìn hắn: "Để em suy nghĩ thêm chút nữa được không?"
Nháy mắt đó, lại khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên nghe cô ngâm nga, quen thuộc đến thế.
Thật ra khi hắn mới vào giới, nghe giọng chính mình ghi âm trong máy tính cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, thậm chí có chút quái dị. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy nó không giống giọng mình, dễ nghe hay không, hắn không nhận thức được, người ta đối với giọng của chính mình thì có cảm giác gì đâu?
"Được," Mạc Thanh Thành phá lệ nhường bước, chẳng qua kèm theo là lời thì thầm bên tóc mai, càng thêm sầu triền miên, "Quyết định nhanh chút, để anh còn sắp xếp."
Vì thế
Mười ngày sau, đội hình đi du lịch biến thành thế này:
Tuyệt Mỹ, Canh Tiểu Hạnh, Phong Nhã Tụng, Đậu Đậu Bã Đậu, Phỉ Thiếu và bạn gái, Wwwwk và bạn gái, Mặc Bạch, Mộc Mộc.... Còn có một đôi hoàn toàn ngoại đạo, anh họ và Đổng Nhất Nho, hai người đi theo này hoàn toàn là để khiến ba mẹ Cố Thanh an tâm cho đi, điều kiện không thể không đáp ứng.
Mới đầu cô nghĩ, nếu nói là đi du lịch tốt nghiệp với bạn học, không phải là xong rồi sao?
Vì thế cô cầu cứu Canh Tiểu Hạnh.
Canh Tiểu Hạnh vô cùng nghĩa khí đồng ý, sau đó cùng Tuyệt Mỹ tính toán vài ngày, quyết định coi dịp này thành gặp mặt bên ngoài của hai người. thật rất có dũng khí, lần đầu tiên gặp mặt đã đi du lịch sao? So với cô và Đầu Bài gặp ở phòng ghi âm, thật là quá bảo thủ rồi mà
Tuyệt Mỹ biết, nên tất cả mọi người đều biết.
Bất tri bất giác, đội hình so với dự định ban đầu của cô phình ra gấp mấy lần
Nhất là Đổng Nhất Nho, vừa thấy Đầu Bài đã kích động, thiệt tình khiến cho Cố Thanh tự xưng là fan của Đầu Bài cảm thấy xấu hổ.
Đứng trước cửa sân bay, bụm mặt, hai mắt đỏ hồng cũng không dám bước tới một bước, loại kích động này Kích động cả buổi mới chùi nước mắt, mặt vẫn còn ướt nước mắt mà run rẩy nói: "Đầu Bài đại nhân, em là fan của ngài suốt chín năm, rốt cục rốt cục gặp được, thật sự thật sự rất kích động. Thực xin lỗi xin lỗi, ngài đừng nhìn em là được rồi, em chỉ là fan gặp được thần tượng quá kích động "
Cả Mạc Thanh Thành cũng chẳng biết nói gì.
Phỏng chừng hắn thật là lần đầu tiên gặp fan thuần túy thế này, không phải quan hệ hợp tác hoặc nhân viên phòng ghi âm.
May mắn, Đổng Nhất Nho đã hoàn toàn bị anh họ chinh phục, kích động thì kích động, không định làm gì cả
Cả đoàn du lịch chưa tới hai mươi người, bọn họ đã chiếm một nửa, hướng dẫn viên phát hiện đều là người quen, cảm thấy càng dễ xử lý, ít nhất không cần mỗi hoạt động đều một đám đi tìm người báo, tìm được một người sẽ tìm được mọi người.
"Mọi người đều biết rồi, gần đây nước kia cùng nước ta quan hệ không tốt, nên tốt nhất là luôn ở cùng tôi, đừng đi hoạt động tự do, ngàn vạn lần đừng cãi nhau với dân bản xứ, thà rằng chịu thiệt một chút...." Hướng dẫn viên đeo kính râm trên đầu, bla bla bla nói thật hăng say, mặt mày hớn hở, nói nước kia nguy hiểm như trung tâm xung đột vũ trang.
Đậu Đậu Bã Đậu tới nước đó đã thấy không yên, càng nghe càng bồn chồn, tóm Tuyệt Mỹ hỏi: "Vì sao chúng ta nhất định phải đi nơi nguy hiểm đó? đi nghỉ phép chứ có phải đi mạo hiểm đâu...."
Tuyệt Mỹ Sát Ý lại cảm thấy hướng dẫn viên nói ngoa, chỉ chỉ Đàu Bài: "Mạc Thanh Thành nói, nếu bây giờ quan hệ đã không tốt, vậy nhất định phải đi một lần, tránh sau này không có cơ hội đi nữa."
Được rồi, giải thích của Tuyệt Mỹ càng dọa người.
Canh Tiểu Hạnh vô cùng ngoan ngoãn dịu dàng đứng cạnh hắn, còn đắm chìm trong sự khẩn trương của lần gặp mặt đầu tiên, cố gắng khiến bản thân biểu hiện tốt nhất. Cố Thanh nhìn mà cười muốn chết, bày ra biểu tình: Xem kìa, cậu cũng có hôm nay ~
Hướng dẫn viên tiếp tục hù dọa, có vẻ như sợ đoàn này có nhiều đàn ông sẽ gặp chuyện với dân bản xứ, qua cửa hải quan rồi còn thấm thía nhắc nhở: "Xin hãy nhớ kỹ, khi máy bay đáp xuống, đừng gọi tôi là hướng dẫn viên du lịch, gọi tổ trưởng. Xin các vị, đừng khiến người khác biết chúng ta là đoàn du lịch."
Ngay cả Mộc Mộc cũng không nhịn được, thấp giọng lầm bầm: "Hướng dẫn viên, có phát súng phòng thân không?"
"Súng? Ở địa phương lúc nào cũng có thể mua được," Hướng dẫn viên kéo kính râm trên tóc xuống, "Tới nơi mọi người sẽ hiểu, gác cửa Starbucks đều cầm súng tự động."
Tất cả các cô gái đều lặng lẽ, nhích lại gần bạn trai mình.
Đậu Đậu Bã Đậu vốn đứng một mình, nhìn nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thẳng Mộc Mộc, lặng yên đến bên cạnh hắn. Mộc Mộc khó tin nhìn cô. "Cảnh sát nhân dân vì dân phục vụ a, nhớ rõ tới lúc đó phải bảo vệ mình." Đậu Đậu Bã Đậu giải thích thực ngắn gọn.
Kết quả là, sự dọa dẫm của hướng dẫn viên du lịch tạo thành một tác dụng kỳ diệu.
Nam nhân dẫn bạn gái theo, lập tức liền có vẻ cao lớn uy mãnh, thực hữu dụng rồi
Vì là chuyến bay đêm, hôm sau vừa đến là buổi chiều, sẽ có hoạt động của tour du lịch, nên nhiều người tranh thủ ngủ. Cố Thanh ngồi cạnh Đàu Bài, nhắm mắt, mở mắt, nhắm mắt, lại nhìn hắn....hắn vẫn cầm quyển sách, đang đọc. cô không nhịn được nhỏ giọng hỏi hắn: "Anh không mệt sao?"
"Vẫn ổn," hắn cười, "Quen ngủ trễ, hoặc ngày đêm điên đảo rồi."
Cô thở nhẹ, "Em cũng vậy, buổi tối mới có linh cảm làm việc, nên giờ rất tỉnh, nhưng không ngủ thì ngày mai sẽ mệt chết mất "
"Mệt thì ngủ," Mạc Thanh Thành thấp giọng, "Vốn là nghỉ phép du lịch, nếu mệt thì ngủ, tỉnh thì đi chơi xung quanh, không cần theo sắp xếp của hướng dẫn viên."
Cô ừ.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng của Phong Nhã Tụng: "không đúng, rõ ràng là hai người sắp xếp chuyến du lịch này, đừng ở trong phòng mệt thì ngủ, tỉnh thì đi chơi.... bỏ mặc chúng ta chứ?" rõ ràng là lời giống nhau, sao Phong Nhã Tụng lặp lại.... lại mờ ám uyển chuyển vậy.
Quả nhiên lời gì qua giọng người chuyên nghiệp trau chuốt liền lập tức biến chất
"Cậu muốn theo chúng ta cùng chơi sao?" Giọng Đầu Bài vừa đổi, đánh vấn đề trở lại.
"Không muốn, hoàn toàn không muốn..." Phong Nhã Tụng tiếp tục đeo bịt mắt.... ngủ
Rõ ràng là những lời rất bình thường, để hai người bọn họ nói...sao lại biến thành mờ ám như vậy?
Quả nhiên lời gì qua giọng người chuyên nghiệp trau chuốt liền lập tức biến chất
Cố Thanh tiếp tục nhắm mắt.
Ngủ không được, đành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngẫu nhiên có thể cảm giác được hắn cử động, hoặc lật trang sách.
Chẳng được bao lâu, hắn tắt đèn trên đầu cô, lấy chăn từ chị tiếp viên hàng không, nhẹ nhàng đắp cho cô.
Lăn qua lăn lại như thế cho tới khi đến khách sạn, Cố Thanh và Canh Tiểu Hạnh ở cùng phòng, Đầu Bài và Tuyệt Mỹ đương nhiên cùng phòng. Mọi người đều bày ra biểu tình "Các người rõ ràng là bịt tai trộm chuông", đều về phòng mình, chuẩn bị ngủ bù, rồi cùng đi dạo ở bờ cát một chút.
Phòng của cô và Canh Tiểu Hạnh ở ngay cạnh phòng Đàu Bài, khách sạn của bọn họ ở bờ biển, cửa lớn khách sạn chỉ cách biển một dãy bờ cát và loạt quán bar.
Ngắm cảnh biển gần như vậy, mệt mỏi của mấy tiếng trên máy bay, từ sân bay giày vò suốt hai tiếng để lên đảo, toàn bộ đều tan biến.
Đầu Bài đặt phòng đều nhìn ra biển.
Mấy gian phòng tầng bốn tầng năm, dùng chung một sân phơi ngoài trời, đúng lúc thích hợp cho bạn bè cùng nhau đến du lịch.
Vừa vào phòng, Canh Tiểu Hạnh liền kéo màn ại, lập tức bắt đầu đổi trang phục từ đông sang hè: "Mình mang theo hai bộ áo tắm, một là bikini, một hơi bảo thủ chút....Mặc cái nào đây...."
Cố Thanh chỉ thay áo váy: "...Hai bộ?"
"Đúng, mình không biết mọi người mặc gì... không được, từ lúc xuống máy bay đã mồ hôi đầy người, mình đi tắm đã." Canh Tiểu Hạnh ôm quần áo, vô cùng khẩn trương vọt vào toilet.
Cố Thanh lúc này mới kéo khóa váy áo của mình lên, chợt nghe ban công có người gõ gõ.
Cô kéo màn ra, Đầu Bài đứng ngoài cửa thủy tinh, quần đi biển màu đen, áo tay ngắn màu xanh sẫm, đứng ở đó, cơ hồ như che khuất cả biển trời xanh ngát. hắn đội mũ lưỡi trai màu lam che nắng, đôi mắt ẩn sau bóng râm của mũ, càng có vẻ xinh đẹp hơn.
Cô vừa định mở miệng, chợt thấy hắn cúi người, nhét vào một tờ giấy từ dưới cửa thủy tinh.
Cô khó hiểu, cầm lên xem.
Trên giấy vẽ một cô bé đội mũ rơm thật lớn, phác thảo vội vàng, nhưng rất đáng yêu.
Phía dưới có hàng chữ: Rất nóng, ăn mặc càng ít càng tốt, nhưng nhất định phải mang mũ rơm.
Càng ít càng tốt cô ngẩng đầu, Mạc Thanh Thành đã ra dấu im lặng, hai ngón tay lặng lẽ vẽ động tác "đi".
Lặng lẽ đi?
Cố Thanh nghi hoặc, nhưng vẫn phối hợp cầm thẻ phòng mình và cái mũ rơm thật to, lẫn giữa tiếng nước Canh Tiểu Hạnh đang tắm, lén chuồn ra ngoài. Đến khi vào thang máy, rời khỏi khách sạn, còn có loại ảo giác như đang lén lút chạy đi yêu đương vụng trộm.
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa.
"Không mang ô, làm sao bây giờ?" Cố Thanh nhìn mưa, hơi do dự.
"Không sao, ở đảo thế này, một ngày mưa vài lần, sẽ có nắng lên nhanh thôi."
Hai người đi chân trần, tay xách dép, đi ngang qua quán bar lộ thiên
Quả nhiên, chưa tới năm phút, mưa đã biến thành nắng gắt, cả cát cũng nhanh chóng khô, dưới ánh nắng gay gắt dần trở nên mịn mà nóng bỏng.
Cô đi lững thững giẫm trên cát, thật vui vẻ.
"Vui không?"
Cô gật đầu: "Rất rất vui."
Lòng bàn chân được hạt cát nóng hổi sưởi, vô cùng thoải mái.
Mặt trời bãi biển, còn có Đầu Bài bên cạnh.... cô dùng chân giẫm chân hắn, hắn dừng lại, cô vỗ mũ rơm, ngẩng đầu, trong nháy mắt hắn cúi đầu, nhanh chóng hôn lên khóe miệng hắn.
Hắn cúi đầu nhìn cô, cười rộ lên.
Cô lập tức dùng mũ rơm che mặt, chỉ ra biển phía xa: "Hướng dẫn viên nói lát nữa chúng ta sẽ rời bến câu cá."
Đầu Bài nhẹ nhàng ừ, cực kỳ ôn nhu, thật dễ dàng quấn đầy tim cô
Hộc hộc, giữa ban ngày ăn đậu dũ, quả nhiên cần trái tim vô cùng mạnh mẽ.
Bên cạnh người đến người đi, lúc nãy sao không để ý có nhiều người vậy