Kêu trời một tiếng, đầu Cố Thanh hoàn toàn bị chấn thành trống rỗng.
Cô cảm giác ánh mắt của người đàn ông trung niên kia, nháy mắt hòa ái rất nhiều, dường như có nói thêm vài câu, mấy ngày rồi không gặp cha mẹ của Mạc Thanh Thành, người trong nhà gặp mặt cũng khó hẹn này nọ… Mạc Thanh Thành nói gì? Hình như nói, luôn phải ra ngoài làm phẫu thuật…….
Cả người cô lâng lâng, hoàn toàn choáng váng.
Cố Thanh ngươi tỉnh lại ngươi tỉnh lại!
Mau tỉnh lại!
“Cha mẹ Thành Thành bình thường bận rộn nhiều việc, sau này có rảnh, đến nhà chú ăn cơm?” Những lời này khiến cô vốn đang trôi trong hư ảo, lại bị đá đến một không gian hư ảo khác……. Cố Thanh hoàn toàn theo bản năng nhu thuận cười.
Chú xoay người đi rồi.
“Anh cần đến bệnh viện,” cô nghe thấy giọng Mạc Thanh Thành nói, “Đưa em đến cửa siêu thị?”
Cô sâu sắc cảm thấy chính mình sắp không trụ nổi, hoàn toàn không thể nói chuyện riêng 1vs1 với Đàu Bài……… Mắt nhìn khắp nơi, chính là không dám nhìn hắn.
Hắn cười: “Đi thôi, anh hơi gấp.”
Mặt cô đỏ thêm vài phần.
Cô thề, đời này chưa từng quen bạn trai, nhưng từng xem qua tiểu thuyết ngôn tình với phim thần tượng a……. Chưa từng có trải nghiệm nào dạy cô khi bất thình lình bị người ta gọi là bạn gái phải làm gì……… Hơn nữa, khi người này là Đàu Bài, cô nên làm gì đây……….
“Thanh Thanh?” Giọng hắn hơi trầm, đánh thức cô.
“A?̶
1; Cô lên tiếng đáp, “Vậy, vậy, đi nhanh đi.”
Cô cúi đầu đi theo bước chân của hắn, chờ hắn mở khóa, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Toàn bộ hành trình đều xem Mạc Thanh Thành như không khí, còn cách nói khác là, hoàn toàn xem bản thân mình như không khí…… Chỉ cầu nhanh đến siêu thị. Nhưng ngay cả khi cô dán mắt vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ, khóe mắt vẫn liếc thấy, tay hắn điều chỉnh ô gió của điều hòa, sau đó đặt lên tay lái.
Xe chạy khỏi tiểu khu, ra đường lớn.
Lễ tình nhân chính là đông xe a……
Cố Thanh cố gắng nhìn biển xe trước mặt.
Cô cũng không thể tiếp tục giả vờ như lúc nãy…… cái gì cũng không nghe thấy………
Thanh âm này, tựa như đêm đó hắn hát cô nghe, trầm thấp từ tính.
Cô muốn bình tĩnh hít thở, muốn nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ đột nhiên thành kéo cắt không đứt còn loạn thất bát tao nhập nhằng không rõ giữa cô và Đàu Bài…. Nhưng hoàn toàn không có cách nào phản bội lỗ tai của chính mình.
Chất giọng này, là giọng cô yêu nhất a.
Yêu nhất a……….
Cô không hé răng, yên lặng cởi áo lông, đặt ở trên đùi.
Giọng nói yêu nhất này, về cơ bản đã phá vỡ tất cả lần đầu tiên của cô…. Lần đầu tiên cho bạn online tất cả phương thức liên hệ, lần đầu tiên gặp bạn online ngoài đời thực, lần đầu tiên cùng con trai không phải bạn học không phải thân thích ăn cơm, còn có…. Lần đầu tiên cùng sinh vật giới tính nam ra ngoài vào lễ tình nhân… Sau đó bị gọi là bạn gái T.T
Vì thế…..
Bây giờ cô và Đàu Bài, thật sự……. là…… bạn trai….. bạn gái…… sao T.T
Sao lại có cảm giác như thiên tai giáng xuống lủng đầu?! Chỉ cần nhớ tới cụm từ “Bạn trai bạn gái” liền tim đập thình thịch, lập tức xóa từ này trong não, không dám nghĩ tới nữa. Khu triển lãm rất gần bệnh viện, xe nhanh chóng dừng ở đối diện siêu thị nhà Cố Thanh, Cố Thanh thấy siêu thị nhà mình như thấy thuyền cứu nạn, rốt cục dám nói chuyện.
“Em đi đây.” Cố nhỏ giọng nói.
“Anh sẽ hết bận nhanh thôi, cùng ăn cơm tối?”
“A? Không cần đâu,” Cố Thanh bị kinh hoảng nhìn hắn, bật thốt lên lời cự tuyệt, lại thấy đôi mắt xinh đẹp kia, khí thế lập tức yếu đi, “Buổi tối em phải về nhà ăn cơm, hôm khác đi….”
Hắn ừ một tiếng.
Từ phía sau xe lấy túi xách của cô, đưa cho cô: “Qua đường lớn nhớ cẩn thận.”
“Vâng.”
Cố Thanh nhận túi, mở cửa muốn đào tẩu.
Mạc Thanh Thành chợt giữ lấy tay cô, cô quay đầu, vẻ mặt mờ mịt thất thố. “Mặc áo lông vào trước, đeo túi xách cẩn thận rồi mới được xuống xe.” Hắn nói xong, còn nhịn không được cười một tiếng.
………….
………….
Cố Thanh cảm thấy mặt mình đã nóng đến mức có thể chiên trứng cút rồi, còn phải ngoan ngoãn dưới ánh mắt chăm chú của Đầu Bài mặc áo lông vào, đeo túi xách, sau đó…. nhìn hắn, không có ý kiến phản đối mới mở cửa xe, xuống xe. Xem ý tứ của người ở trong xe, là muốn nàng qua đường trước rồi mới chịu đi.
Nháy mắt, Cố Thanh có cảm giác mình như nhỏ đi năm tuổi, như mười sáu mười bảy tuổi, tay chân sắp không biết đặt đâu rồi.
May mắn may mắn, thuận lợi qua đường cái, đi vào siêu thị nhà mình.
Anh họ đang ở sau quầy thu ngân, đưa tiền lẻ cho khách rồi, nghiêm túc đánh giá cô: “Đi chơi lễ tình nhân rồi? Không phải em nói tuần này không về nhà sao? Sao đã về rồi?”
………..
Cô đâu có biết…..
Rõ là theo kế hoạch phải về trường học, Đầu Bài nói đưa cô về siêu thị, cô liền ngoan ngoãn đi theo trở về T.T Hôm nay xem như ngày lễ lớn, trong tiệm rất nhiều khách, anh họ không trêu cô nữa. Cố Thanh tự đi đến tủ lạnh, lấy một lon cola, ba một tiếng khui ra, uống một ngụm, cảm thấy chưa đã, lại uống thêm vài ngụm.
Bạn gái……
Bạn trai……
Cô và Đàu Bài?
Đến tột cùng là làm sao biến thành bạn trai bạn gái vậy……
Thật sao?
Giả sao?
Cô lại uống thêm vài ngụm cola, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
Quay đầu, thấy Đổng Nhất Nho đứng cạnh mình, ánh mắt sáng lấp lánh, nháy cũng không nháy mà nhìn mình….. “Sao thế…. Cậu không phải xin nghỉ phép sao? Hay là…” Cố Thanh bị nhìn đến lỗ chân lông cũng hoảng sợ, da gà nổi sạch.
Đổng Nhất Nho tiếp tục nhìn cô: “Thanh Thanh Mạn? Thanh Thanh Mạn!”
Ngụm cola trong miệng suýt phun ra, Cố Thanh hoàn toàn bị sặc, che miệng liều mạng ho khù khụ. Đổng Nhất Nho lập tức cầm lấy lon nước ngọt trên tay cô, vẫn dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm cô. Cố Thanh ho đến chảy nước mắt, khi thở được rồi, ánh mắt hồng hồng ngẩng đầu muốn hỏi bản thân có nghe nhầm không, chợt nghe cô gái trước mặt tiếp tục nói: “Sao mình lại không nghe ra chứ? Từ khi biết cậu và bản mạng của mình ở cùng nhau, đã nghe hết tất cả ghi âm sinh nhật hội ca gì đó của cậu, sao lại không nghe ra là một người a, rất thần kỳ, rất thần kỳ!”
Đổng Nhất Nho kích động, nói năng lộn xộn.
Cố Thanh cảm thấy bản thân sắp không kiên trì nổi.
“Mình không phải……”
“Nhất định phải!”
“Thật sự không phải……”
“Tuyệt đối không sai, nhất định là cậu, khẳng định là cậu, hoàn toàn không sai được.”
“…………”
Đổng Nhất Nho nói như đinh đóng cột: “Cậu yên tâm, mình tuyệt đối sẽ không nói cho người khác!”
Cô hoàn toàn nhận thua: “Sao cậu biết mình là….. Thanh Thanh Mạn?”
Cô thiệt tình muốn tìm cái hố, đem chính mình chôn xuống luôn cho rồi…….
“Bởi vì mình tốt số ~” Đổng Nhất Nho lấy di động từ túi ra, vô cùng thần bí cho cô xem một cái weibo.
“Mặc Bạch vừa post một tin weibo, rất nhiều đại thần chuyển phát ngay lập tức, sau đó Mặc Bạch lại xóa ngay sau đó…. Trong một giây thôi đó! Vậy mà bị mình bắt được!”
Cô cho Cố Thanh xem, là weibo của Mặc Bạch.
Quả nhiên là đã xóa, nhưng trước khi xóa, Mặc Bạch cũng tự mình chuyển phát lại, viết: Ta sai rồi, ta xóa =.=
Cố Thanh có dự cảm rất rất mơ hồ.
Từ khi biết Cố Thanh là Thanh Thanh Mạn, Đổng Nhất Nho bỗng nhiên có loại cảm giác tự hào kiểu “Ta là tỷ muội cùng chung hoạn nạn với lão bà của bản mạng”, thái độ với Cố Thanh lại thân thiết hơn trăm lần: “Thanh Thanh cậu yên tâm, mình sẽ không nói cậu là ai, mình thề, tuyệt đối giữ bí mật! Trời ạ, cậu không biết đâu, vừa rồi nhận ra cậu, mình kích động biết bao nhiêu!” Đổng Nhất Nho nhịn không được ôm ngực: “Mình quen kim chủ của Đàu Bài, mình sắp kích động đến khóc rồi……”
“Hắn post cái gì thế?”
Cố Thanh cảm thấy, cô cũng muốn khóc a T.T ……
“Là ảnh chụp bóng lưng của hai người, vốn không nói gì, nhưng Mộc Mộc mặt than vừa chuyển phát lại, mọi người đều hiểu.”
………
………
Đổng Nhất Nho hoàn toàn không chú ý biểu tình cứng ngắc của Cố Thanh . mở weibo của Mộc Mộc, bài chuyển phát trên “Bài gốc đã bị xóa bỏ”, thuận tiện thêm một câu: Ồ, đây không phải Đầu Bài và lão bà của hắn sao?
Chú thích lại: chuyển phát trên weibo giống như share trên facebook, nó sẽ hiện theo dạng câu mình viết ở trên, đính kèm bài post mình chuyển phát ở bên dưới, bài được chuyển phát bị xóa thì bài share sẽ hiện “Bài gốc bị xóa”.