Ở dưới bài post đầu tiên, rất nhiều người biết Cố Thanh bắt đầu điên cuồng @ cho cô.
May là một fan vô danh, người trích dẫn cũng không nhiều, ít nhất tới giờ mới nửa tiếng, không có nhiều trích dẫn lẫn trả lời. Cố Thanh lặng lẽ nhìn tin tức của weibo post bài này, cô thề, tất cả mọi người nhìn thấy đều phải làm như vậy.
Sau đó……
Cô phát hiện, người này ở cùng thành phố với mình. Nên…… Thương Thanh Từ cũng ở cùng thành phố với mình?!
Tim Cố Thanh đập trật mấy nhịp.
Lấy mu bàn tay ướp lạnh cảnh tỉnh, vẫn thấy không chân thật.
Cảm giác thật huyền diệu.
Nháy mắt cảm thấy, Đầu Bài vô cùng gần gũi.
Hơn nữa một nam nhân, giọng dễ nghe, bộ dạng đẹp, quả thực có thể coi là kỳ hoa đó…… Thượng đế cho giọng hay, sẽ cho bạn khuôn mặt bình thường, đây là cảm khái lớn nhất của cô, sau khi xem quá nhiều ảnh chụp của rất nhiều người trong giới DJ radio. Bất quá, cô vốn là thanh khống, đối với khuôn mặt của nam giới không có yêu cầu gì, cũng cho rằng vậy không sao cả…….
Nhưng giọng của Đàu Bài…… còn kèm thêm khuôn mặt đẹp trai, thật sự là rất! Nghịch thiên!
Vì bài post này, cả buổi cơm trưa Cố Thanh đều dùng để tiêu hóa thông tin Đầu Bài ở cùng thành phố với mình.
Ăn cơm xong, nằm trên sô pha, đặt máy tính trên đầu gói, vừa nghe ca khúc người ta gửi đến vừa nhìn ca từ luyện hát. Cô có chút không yên, thấy sượng miệng, hát cũng sai từ, cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm di động lên, phát hiện ra, người liên hệ gần đây nhất vẫn
là Đàu Bài……..
Cô thanh thanh giọng, muốn gửi tin đi.
Có thể nói gì đây? Chẳng lẽ hỏi Đầu Bài có thật ở cùng thành phố với mình không? Lại cảm thán một câu, đại nhân thật trùng hợp a…….
Thôi quên đi.
Cô tiếp tục đối diện máy tính, ngâm nga.
Được rồi, kỳ thật là tiếp tục không yên lòng.
Liêp tiếp hát sai từ, cả cô cũng có chút điên tiết, may mắn, Canh Tiểu Hạnh gọi điện đúng lúc: “Thanh Thanh Mạn đại nhân thân ái, ngài có rảnh không? Mình có một thứ cực kỳ thú vị cho cậu nghe.”
“A? Cái gì?”
“Là ca kịch chúng ta hợp tác với Hoàn Mỹ a, có rồi.” Canh Tiểu Hạnh phi thường vui mừng nhảy nhót, “Không phải nói《Kiếm rít giang hồ》của cậu… không đúng a, bản đó của cậu là bản làm nóng không khí hôm trước, sao còn chưa có? Chính phẩm của mình đã xong hết rồi nè.”
“Có rồi? Thật sự có rồi?”
Ca kịch kia không phải Cố Thanh hát, cô đương nhiên không biết tiến độ.
Bất quá nghĩ đến chuyện này, rõ ràng ban đầu do cô và Canh Tiểu Hạnh bày ra chuyện này, sau đó gia nhập Hoàn Mỹ…. Sau đó quyết định làm ca kịch……. Sau đó quyết định để làm nóng không khí, phát《Kiếm rít giang hồ》trước…. Sau đó lấy danh diễn tập làm buổi biểu diễn riêng của các vị đại thần……..
Được rồi, đến giờ cô chẳng phát huy được tác dụng thực tế nào, ca kịch của người ta đã thành phẩm rồi.
Cố Thanh áy náy một hồi, quyết định phải lễ phép hỏi Đậu Đậu Bã Đậu, bản ghi âm lần trước mình giao có vấn đề gì không… biểu hiện tích cực chút đi, mà không phải, ack, cùng Đầu Bài trao đổi cách nấu ăn.
“Cậu có nghe không đó, Cố Thanh!”
“Hả?” Cố Thanh mờ mịt trả lời.
“Mình vừa nói gì cậu không nghe hả?”
“Không……. cậu nói lại đi.” Cố Thanh thuận miệng vớ lấy một lý do, “Mình vừa nhận được bài hát mới, đang nghĩ xem biên khúc thế nào.”
“Dù sao cậu biết nhiều nhạc cụ như vậy, tùy tiện đi.” Canh Tiểu Hạnh tức giận lặp lại lời mình vừa nói, “Mình nghe qua bản ca kịch rồi, cảm thấy trình độ siêu cấp cao, nhất là giọng của Tuyệt Mỹ…. đẹp tới khóc a…..”
Cố Thanh lúng túng, tuy rằng Tuyệt Mỹ cũng cực nổi tiếng, nhưng là đâm không trúng cô.
Nên đối với lời của Canh Tiểu Hạnh, hơi, khụ khụ, hơi vô cảm.
Bất quá, tâm tình của thanh không, cô tuyệt đối tỏ vẻ lý giải……
“Đoán chừng hắn là trúng khẩu vị của cậu rồi.” Cố Thanh phối hợp nói.
“Cậu không biết là giọng Tuyệt Mỹ là đại công, siêu cấp vô địch dễ nghe sao?”
“Ack….. cũng tốt.”
“…………..”
“Không sao, mình hiểu cậu, chất giọng mỗi người yêu thích không giống nhau.” Cố Thanh trơ trơ phối hợp, “Dù sao cậu đối với Tuyệt Mỹ là…….. vừa nghe liền tim đập bình bịch đúng không?”
“Ừ……..” giọng Canh Tiểu Hạnh lập tức thấp tám độ, giống như cô vợ nhỏ, “Tim đập bình bịch…….”
“Ừ……. Tiếp tục nói chính sự đi.”
Cố Thanh rốt cục hiểu, mình đối với bổn mạng thanh âm, là bộ dáng gì:
(⊙o⊙)……. phi thường không chịu được, đáng bị phỉ nhổ……….
“Đúng nha, nói chuyện chính, ừm,” Canh Tiểu Hạnh ôn nhu đến cực điểm, “Tuyệt Mỹ nói, muốn cậu nghe thử, vì Đầu Bài cảm thấy hiệu quả âm thanh không tốt lắm. Nhưng mình cảm thấy tốt rồi, tuyệt đối là hay nhất trong tất cả những thứ mình từng nghe….”
Canh Tiểu Hạnh lại oán giận vài câu, Cố Thanh bên này đã thu được bưu kiện qq.
Bất quá, sao lại cảm thấy vô cùng quái dị.
Vì sao bảo mình nghe thử? Tác phẩm Hoàn Mỹ làm ra, chẳng lẽ còn cần tiểu trong suốt như cô nghe giám định sao…….
……….. Đầu Bài đại nhân, ngài dùng tiêu chuẩn gì, tác phẩm thế này còn không vừa lòng……… Từ ca hát đến độc thoại, từ biên khúc đến hậu kỳ, làm từ, không có công đoạn nào không hoàn mỹ…….
Cố Thanh lâu lắm không nghe được bài nào chất lượng cao như vậy, hơn nữa, trong đó còn có Đầu Bài độc thoại.
Cô thật sự là vừa kích động vừa nghe đi nghe lại, nghe khoảng bảy tám lần, mới dừng một chút. Nên…. tác phẩm thế này còn khuyết điểm gì cần làm lại sao T T
Canh Tiểu Hạnh….. cậu chắc chắn, Tuyệt Mỹ đại nhân không phải chọc cậu chơi sao……..
Cô cảm thấy, mình căn bản không ý kiến được gì, trừ tốt, vẫn là tốt.
Suy nghĩ một lát, quyết định gọi cho Canh Tiểu Hạnh, biểu đạt bản thân “trình độ có hạn”, cộng thêm dày đặc ái mộ đối với vở ca kịch này.
Không ngờ, vừa cầm lấy di động, liền thấy tin nhắn wechat từ vài phút trước.
……….. Là Đàu Bài.
“Trân châu ốc biển ăn ngon không?”
Giọng Thương Thanh Từ chậm rãi trầm thấp, sau giờ ngọ nghe được, có chút hương vị như nhuộm ánh mặt trời.
Cố Thanh nghe những lời này, bỗng nhiên…… tim đập bình bịch.
Trời ạ.
Cố Thanh ngươi sẽ không có ý nghĩ kỳ quái với đại nhân chứ………
Cô nhìn di động xuất thần lúc lâu, thanh thanh cổ họng, lại chậm chạp không dám trả lời. Cô đang tự hỏi, thật nghiêm túc cẩn thận tự hỏi bản thân có phải thật sự…. bị lời đồn nhảm nhí khiến lòng bắt đầu để ý ám chỉ….. ám chỉ Đầu Bài đúng là có ý với mình?!
Cố Thanh ngươi tỉnh tỉnh ngươi tỉnh tỉnh!
Những chuyện trên mạng không thể coi là thật a…..
Cô đặt máy tính lên bàn trà, đứng lên, hít sâu, tạm thời ném đi những suy nghĩ kỳ quái, bắt đầu đối thoại bình thường với Đàu Bài: “Ăn rất ngon, đại nhân ăn cơm chưa?”
Thương Thanh Từ: “Đang ăn cơm hộp.”
Thật đáng thương……. sao có thể để Đầu Bài ăn cơm hộp T T
“Không ở nhà?” Cô giả vờ gì cũng không biết, gì cũng không thấy.
“Ừ,” Thương Thanh Từ cười, “Không phải có người @ em rồi sao?”
(⊙o⊙)……. Đại nhân, không cần vạch trần được không…….
Bài post weibo mờ ám vậy coi như không biết được không………
Cố Thanh kiên trì giả ngu: “Ack, còn chưa lên weibo.”
Đại nhân không cần nói thêm nữa, làm ơn làm ơn, không cần vạch trần em nữa mà.
May mắn, Thương Thanh Từ không tiếp tục đề tài này.
Rồi lại hỏi cô việc ghi âm《 Kiếm rít giang hồ 》, Cố Thanh rất thành thật trả lời mình đã giao bản ghi âm, chờ ý kiến phản hồi của đại bài Đậu Đậu Bã Đậu…. Sau đó, nghĩ đến khúc vừa nghe, đơn giản trực tiếp nói ý kiến của mình với Thương Thanh Từ: “Đại nhân, vừa rồi em mới nghe vở ca kịch mới chuyển đến, cảm thấy đặc biệt hay.”
“Ừ, là không tệ.” Giọng của Thương Thanh Từ, phi thường bình tĩnh.
………
Nên, thật là Tuyệt Mỹ đùa giỡn với Canh Tiểu Hạnh?
Cố Thanh đoán.
Thương Thanh Từ lại gửi đến một tin thoại: “Bất quá, nếu có thể ghi âm ở studio, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Ngữ khí của hắn rất nhẹ, như đang nói chuyện thật.
Không đúng, căn bản là sự thật mà.
Ai mà chẳng biết, ghi âm ở studio là tốt nhất, nếu không sẽ không tồn tại cái gọi là studio – phòng ghi âm gì đó…….
Cố Thanh: “Vâng, khẳng định sẽ hoàn mỹ hơn nữa.”
Thương Thanh Từ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bất quá, vậy cũng ổn rồi.”
Cố Thanh: “Vâng…..”
“Khúc《Kiếm rít giang hồ》,” giọng của hắn khẽ vang, có ôn nhu mê hoặc, “Anh sẽ hẹn thời gian với mọi người, đến studio.”
“Thật tốt quá, vậy khẳng định sẽ có hiệu quả….”
……….. tốt nhất.
Cố Thanh im bặt…….
Studio?
Phòng ghi âm?!
Cô nhìn di động của mình, không tin nổi điều mình vừa nghe được.
Đại nhân hắn, hắn vừa nói…… cùng với mình…. ghi âm sao……
[1] Yêm đốc tiên: nguyên liệu chủ yếu là măng, thịt ba rọi mặn, “Yêm” là vị mặn, “Tiên” là ý tươi mới, “Đốc” là hầm, nấu. Món ăn dân gian ở Giang Nam.