Rất Là Yêu Em

Chương 5-2

“Thật tốt quá, em chờ anh một lát, anh đi xuống lầu.” Trò chuyện vừa kết thúc, trong chốc lát, phía trước cửa hàng một cửa sắt khác được mở ra, Huống Ưng Kiệt đứng ở cửa cầu thang, tinh nghịch nhìn cô huýt sáo.

Quý Tiểu Ba quay người lại liền thấy bóng dáng anh tuấn của anh, cất từng bước khó khăn về phía anh, lại chột dạ muốn trốn tránh.

“Em còn là…… Không nên đi lên thì tốt hơn.”

“Như vậy sao được?” Anh nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô, kéo cô vào bên trong cầu thang, lập tức đóng cửa lại, ôm chặt lấy cô rồi nhiệt tình hôn cô.

Cô tuyệt vọng hôn đáp lại anh, cùng anh dây dưa khó chia lìa, đáy lòng cô chua xót.

“Em tới thật đúng lúc, anh đang thiếu một trợ thủ.” Hai tay anh ôm hông cô, đáy mắt tràn ngập nụ cười.

“Anh…… Đang làm việc?” Cô nhìn ánh mắt nhiệt tình của anh.

“Anh đang thiết kế quần áo mùa hè cho búp bê Cầu Cầu, là bí mật thương nghiệp, sáng sớm ngày mai phải đưa đến công ty đồ chơi.” Huống Ưng Kiệt muốn dẫn cô lên lầu.

“Bí mật thương nghiệp sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy?” Quý Tiểu Ba giật mình dừng bước, cô không thể đi lên, cô không thể nhìn anh thiết kế, cô ít nhất nên có nhận thức cùng đạo đức.

“Em là người của anh, anh tin được.”

Anh không hề phòng bị mà tin tưởng cô, làm cô vừa cảm động lại khó chịu.

“Sao vậy? Vẻ mặt là lạ, tâm tình không tốt à?” Anh cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ của cô, không rõ nguyên nhân.

“Ừ! Em đi bộ đến, chân hơi nhức mỏi, em nên trở về thì tốt hơn.” Bất kể cô phải lấy cớ tệ như thế nào, cô vẫn nên rời đi.

“Tê chân, anh có thể cõng em lên lầu mà, lên đi.”

Cô chưa kịp nói lời từ chối, anh đã khom gối, mở tay cô ra ôm lấy vai anh, cõng cô lên.

“Không được, em không thể đi lên……” Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi lưng anh.

“Tại sao không được? Xấu hổ sao?” Anh bao dung tâm tình của cô.

“Không phải……?

“Vậy đừng nhúc nhích, té xuống anh sẽ đau lòng.” Anh dùng giọng nói như vỗ về trẻ con nói với cô.

Mắt cô ươn ướt, anh tốt quá, như một loại thuốc độc làm say lòng người khiến cô không cách nào chống cự lại.

“Như thế mới ngoan.” Anh thấy cô an phận không làm loạn nữa, thận trọng cõng cô, đi từng bước một lên lầu.

Cô bị động dựa vào tấm lưng rộng rãi của anh, đáy lòng vô cùng áy này.

“Trên lầu hai này một nửa không gian là cửa hàng quần áo, kho hàng, bên kia là phòng làm việc của anh.” Lên lầu hai, Huống Ưng Kiệt giới thiệu cho cô từng vị trí, cởi giày cô cùng giày mình ra, liền cõng thẳng cô tới phòng làm việc, đặt cô ngồi trên ghế cạnh bàn làm việc.

Lần đầu tiên cô đến phòng làm việc của anh, bên trong chia làm hai khu vực, một bên là bàn làm việc, một bên là phòng khách, có giường một người ngủ, tủ lạnh nhỏ, phòng bếp nhỏ cùng phòng tắm, sàn nhà lát gỗ tếch sáng bóng, không gian không lớn nhưng đầy đủ chức năng.

Cô không cách nào không chú ý trên bàn làm việc có sáu, bảy con búp bê Cầu Cầu đang đứng, trên người chúng đã mặc các loại quần áo mùa hè nhẹ nhàng thoải mái, có trang phục bãi biển, trang phục quần gọn nhẹ, lễ phục nhỏ dự tiệc, vật liệu may mặc đầy màu sắc cùng phụ kiện tinh xảo, đẹp nhất cô từng thấy.

Cô nhìn Huống Ưng Kiệt bên cạnh, bản thân anh cũng là người xuất chúng nhất mà cô từng gặp qua, người đàn ông thiện lương nhất.

“Anh thật tài giỏi, quần áo mùa hè của Cầu Cầu sẽ bán được nhiều, tương lai thành tựu của anh nhất định không chỉ có thế này.

“Em nói giống như em là nhân sĩ chuyên nghiệp.” Huống Ưng Kiệt cười một tiếng, nghiêng nửa người, cùi chỏ tựa trên mặt bàn, hứng thú nhìn cô.

Quý Tiểu Ba rũ mi mắt xuống không dám nhìn thẳng anh, nhẹ nhàng vuốt ngón tay anh hỏi: “Tại sao tay anh lớn như vậy, mà có thể làm ra quần áo nhỏ như thế?”

“Điều đó đương nhiên là cần một ít công cụ đặc biệt rồi, giống như bàn máy may điện tử chuyên dùng để đính, may, xe có thể khâu viền vải bố, cũng có thể may vải dệt, khâu phần đặt ra nhỏ hơn một centimet mà máy may bình thường không thể làm được.”

Huống Ưng Kiệt chỉ vào bàn máy móc để làm việc bên cạnh nói, còn cầm công cụ trên bàn cho cô xem.

“Giống như những thứ công cụ nhỏ này cũng cần thiết, cái kềm nhọn nhỏ này dùng rất đắc lực khi bẻ gập trang phục nhỏ, nhìn xem cái này anh tự làm gọi là đinh ghim, dùng khi cần cố định, còn có dao nhỏ sắc bén dùng cắt vật liệu bằng da…… Quan trọng nhất là công việc này rất thú vị.”

Cô cảm thán trong lòng, nếu ban đầu cô không đồng ý với ba, thì đã không phức tạp như vậy.

“Anh muốn em giúp anh làm gấp cái gì?” Cô hỏi.

“Dán những hạt trân châu nhỏ này cùng miếng trân châu phát sáng lên trên bộ lễ phục nhỏ, phải dán kín.” Anh chia hộp chứa hạt châu ra cùng hộp miếng áp phát sáng Khắc Lực giao cho cô, cũng đưa keo dính cao su, kềm nhỏ tới trước mặt cô.

“Anh có thể tự mình làm, sao nhất định em phải lên giúp anh?” Cô ngẩng mặt lên nói.

Anh nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của cô, đáy mắt dường như có tâm sự, tâm tư phụ nữ rất khó đoán, cho dù hỏi cũng không phải câu trả lời thật, thay vì đi đoán cô, không bằng trêu chọc cho cô vui vẻ.

“Là lấy cớ không được sao? Anh nghĩ muốn em ở bên cạnh anh.” Anh cười tà khe khẽ nói.

Cô nín thở, nhìn ánh mắt và nụ cười của anh nguy hiểm giống ác ma, không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập nhanh, tự nhiên nhớ đến thân mật dây dưa mê người giữa bọn họ.

Anh vui khi thấy sắc mặt cô hồng hào, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay to ôm cô, hôn cô dịu dàng. “Em biết không? Em đỏ mặt thật sự đáng yêu.”

Cô đã hiểu âm mưu của anh, anh giả bộ xấu xa vì muốn cô đỏ mặt, cô cười yếu ớt, đáy lòng than nhẹ. “Ngộ nhỡ có một ngày, nếu anh phát hiện ra em không đáng yêu, thì làm sao bây giờ?”

Anh thấy cô cười, tâm cũng thoải mái theo. “Đừng đổi chủ đề, em còn chưa trả lời, có muốn ở bên cạnh anh hay không?”

Cô biết anh nghe không hiểu ám chỉ của cô, nên cũng không nói nhiều hơn nữa.

“Ừ, em đêm nay không về nhà.”

“Thật sao?”

“Giả.” Cô cười.

“Thì ra là trêu chọc anh.” Anh xoa xoa đầu cô. “Em đã nghĩ muốn trở về, anh sẽ tiễn em về, anh đi chuẩn bị hai chén mỳ ăn liền để ăn khuya, đêm nay anh phải đẩy nhanh tiến độ, sẽ không ngủ.” Anh xoay người định đi làm mì ăn liền.

“Anh có thể nhân tiện đi tắm.” Cô thuận miệng nói.

Anh dừng bước, trở lại trước mặt cô hỏi đùa: “Đây là…… ám chỉ nào đó sao?”

Mặt cô nóng đỏ, vội vàng phủ nhận. “Không…… Không phải! Tắm rửa để tinh thần tốt một chút, có thể thức đêm tới trời sáng mà!”

“Vậy…… Trước hết anh đi tắm rửa tốt đây.” Anh nhẹ nhàng đi về hướng phòng tắm, thật sự đi tắm rửa.

Sau đó không lâu, trong phòng tắm bay ra hương thơm nam tính, hơi thở quen thuộc khiến tâm trạng cô lay động, cô không khỏi nghĩ đến thân thể cường tráng của anh, màng nhĩ không ngừng phát ra âm thanh thình thịch, đó là âm thanh cuồng loạn của tim cô.

Để dời đi lực chú ý, cô tập trung tinh thần, dùng kềm nhỏ tỉ mỉ dán miếng phát sáng lên lễ phục, muốn mình đừng nghĩ loạn.

Cuối cùng cô cũng nghe tiếng anh mở cửa, anh tắm xong rồi, đi về phía cô, cô không quay đầu lại, vẫn lặng lẽ dán miếng phát sáng……

“Tay trợ lý tiểu thư dán thật chính xác, làm rất tốt.” Anh nghiêng người nhìn cô.

Tay cô khẽ run, anh thì thầm ấm áp làm nóng lòng cô, cô rất yêu thích anh gần kề.

“Anh đi làm mì ăn liền.” Anh quay đi, rất nhanh nấu chín hai chén mỳ ăn liền, bưng lại nói với cô: “Đói bụng có thể ăn trước.”

“Vâng, ông chủ.” Cô nhẹ giọng nói.

Anh thân mật nhéo gò má cô, đặt mỳ ăn liền xuống, anh cũng chưa ăn, lập tức đi về phía máy may, làm ra các kiểu dáng mới mẻ độc đáo.

Cô len lén nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh khi toàn tâm tập trung tinh thần làm việc, nghĩ đến dáng vẻ mạnh mẽ quả quyết lúc anh chơi bóng, bộ dáng tràn đầy nhiệt tình khi mời chào mua bán tại cửa hàng áo quần, còn có dọc đường đi chơi, thái độ một lòng yêu thương của anh đối với cô.

Anh làm điều gì cũng đều nghiêm túc, cô thương bộ dáng anh như vậy.

Trước khi trời hửng sáng, Huống Ưng Kiệt hoàn thành công việc.

Quý Tiểu Ba vẫn còn dán hạt châu nhỏ, để tâm làm mới phát hiện dán dính những thứ lặt vặt này cũng cần phải học hỏi, keo dính cao su muốn dính thì chỉ dùng vừa phải, dùng kềm yêu cầu phải ổn định, tuy rằng cô thật sự mệt nhọc, ánh mắt cũng có chút mỏi, nhưng cô cố gắng giữ vững tinh thần, một lòng muốn vì anh làm tốt việc anh giao phó.

“Em nghỉ ngơi đi, để anh làm tiếp.” Sau khi Huống Ưng Kiệt đóng gói từng kiện áo quần nhỏ được cắt may tỉ mỉ lại để sáng mai giao xong, đứng dậy đi về hướng cô.

“Không cần, anh nghỉ ngơi đi, cũng sắp xong rồi, còn lại phần tay áo mà thôi.” Quý Tiểu Ba xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, nhìn anh mỉm cười.

“Em mệt mỏi.” Anh nhìn chằm chằm xem kỹ đôi mắt cô hồng hồng.

“Nào có mà! Anh đi nằm xuống đi, như thế mới có tinh thần.” Cô buông kềm nhỏ trên tay, đẩy mạnh anh.

Anh không đi, kéo ghế dựa tới ngồi bên cạnh cô, cầm thêm cái kềm nhỏ cùng cô dán cho xong phần còn lại đó.

Cô không lay chuyển được anh, nên để tùy ý anh.

Hai người ngồi rất gần nhau, cùng nhau lấy hạt châu từ trong hộp, kềm trên tay suýt chút nữa thì kẹp lẫn nhau, cũng vì gần nhau, hô hấp cơ hồ vướng víu cùng một chỗ, khiến cho không khí lưu thông giữa hai người từ từ nóng rực, dòng khí đặc biệt nào đó ở trong lòng hai người bắt đầu chạy……

“Xong rồi.” Cô thở ra một hơi, để kềm nhỏ xuống, mắt chăm chú nhìn bộ lễ phục nhỏ, thầm nghĩ anh sẽ không lại gần hôn cô chứ?

“Lễ phục trân châu này đẹp mắt sao?” Anh cũng đặt kiềm nhỏ xuống, liếc nhìn gò má xinh đẹp, nhỏ giọng hỏi cô, rất muốn hôn cô.

“Rất đẹp, ngay cả em nhìn qua liền muốn mặc.” Cô nói xong, môi anh chậm rãi phớt qua gò má cô.

Cô không né tránh anh, hơi nghiêng mặt qua, môi chạm nhẹ mặt anh.

Môi mềm mại chạm vào trong nháy mắt châm lên ngọn lửa khác vọng trong lòng hai người, anh nhanh chóng chế ngự môi cô, hôn cô vừa sâu vừa chu đáo, bàn tay to tham lam tiếp xúc thân thể cô, thăm dò đường cong của cô; cô khẽ run, cũng thử thăm dò thân thể cường tráng của anh, cuối cùng ái dục giữa bọn họ không cách nào ngăn chặn mà nổ tung.

Anh cấp bách ôm lấy cô, mãnh liệt ôm chặt cô vào ngực, trong lúc vội vàng ghế dựa ngã xuống, không ai có thời gian để tâm tới, hai người đều đắm chìm trong tình triều kịch liệt.

……

Bọn họ không buông đối phương ra, hiểu được tinh tế ôm nhau chính là vui thích tốt đẹp.

“Có muốn hay không…… Cùng nhau tắm?” Anh yêu thương nói nhỏ.

“Ừm!” Cô xấu hổ gật đầu.

Anh hôn cô, ôm cô cùng nhau vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa qua quýt, bọn họ cùng nhau nằm nghỉ trên giường đơn.

“Ở lại bên cạnh anh.” Anh khẽ mút mặt cô, không nỡ bỏ cô ra.

“Ừm.” Cô giống như ngày ở quê, nằm cuộn bên cạnh anh, không muốn rời đi, nhưng lúc này thì anh ngủ trước, chỉ chốc lát sau cô chợt nghe tiếng hít thở đều đặn của anh.

Đáy lòng cô tràn ngập hạnh phúc không chân thật, nếu có thể, cô nguyện ý trước khi anh rời giường đều ở bên cạnh anh, đáng tiếc giường đơn quá nhỏ, cô chen chúc nơi này, anh khó có thể xoay người, cô hi vọng anh ngủ thoải mái một chút, cô nên về nhà thì tốt hơn.

Cô yên lặng xuống giường, tắt đèn lớn trong phòng để anh dễ ngủ, trở lại bên giường, im lặng nhìn anh.

Khuôn mặt anh ngay cả khi ngủ cũng thật đẹp khiến tim cô đập nhanh, nếu có thể vĩnh viễn lẳng lặng nhìn anh như vậy thì thật tốt?

Nghĩ đến từ “Vĩnh viễn”, đáy lòng cô nồng đậm lưỡng lự sầu bi, cô không biết còn có thể thương anh bao lâu?

Nhẹ nhàng hôn tay anh, cô rời bên giường, trước khi đi, cô tìm giấy bút trên bàn làm việc, nói cho anh biết cô phải về nhà, để tránh anh tỉnh lại không thấy cô.

Cô viết xuống……

Ưng, em về nhà……

Bất kể như thế nào hãy nhớ rõ, em yêu anh.

Cô đặt giấy dưới búp bê mặc bộ lễ phục nhỏ đính hạt châu, đi không tiếng động ra cửa, lần nữa ngoái đầu nhìn lại, thâm tình nhìn anh, vì anh mà đóng cửa cẩn thận, lặng lẽ rời đi.