"Đại Điêu?" Huống Ưng Kiệt nhướng cao mày rậm, chỉ vào cái bảng lớn sửa lại cô "Cô xem rõ ràng là quần áo và trang sức Đại Ưng, Đại Điêu là rượu bổ nhé!"
"Cứ gọi Thần Điêu được rồi." Quý Tiểu Ba nhún vai.
Huống Ưng Kiệt liếc cô một cái, nghĩ thầm cô thể hiện rõ là tới cãi nhau mà.
Anh động thủ xếp quần áo ngay ngắn, thản nhiên nói: "Tôi nói cô, quần áo trong cửa hàng tôi nếu một bộ cô cũng không nhìn thuận mắt, vì sao muốn đến vậy? Còn đảo quần áo lộn xộn như vậy, thật là."
Quý Tiểu Ba nhìn anh xếp quần áo gọn gàn như vậy, cũng đoán ra anh là ông chủ của quần áo và trang sức Đại Ưng, nhưng nói gì anh cũng không thể giảng đạo với khách! Cô đã đến đây thì chính là khách!
"Anh là rễ hành nào? Quần áo bày ra không phải muốn để cho khách xem sao? Sao có thể không đảo lộn một chút được?" Cô nói với giọng điệu không thân thiện.
Huống Ưng Kiệt quan sát cô, cô nói có một nữa là đúng, nhưng anh không chấp nhận mình là cây hành!
"Tiểu thư, người tôi lớn như vậy, thế nhưng cô nhìn tôi thành một cây hành, khẳng định là cô có chướng ngại về thị lực nghiêm trọng, tới đây... tôi rất quen với phòng khoa mắt phía trước, nói một anh Vĩnh Hòa giới thiệu cô đến, đăng kí miễn phí!" Anh dùng sức chế trụ cánh tay của cô, kéo cô đến lối đi bộ.
Quý Tiểu Ba nhìn chằm chằm tay bị anh kéo lấy, anh lại tùy tiện lôi kéo cô, vì liên tiếp căng thẳng cùng tự ái, cô hất bàn tay thô bạo của anh ra, ngước đầu, đôi mắt quét từ khuôn mặt của anh về phía quần áo của anh, quần bò rách, cùng với dây giày bị lỏng đang lay động trên giày đá banh...
Cô âm thầm cười trộm, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội rồi.
Cái này cũng không thể trách cô! Ai kêu giọng nói của anh lưu manh như vậy, khiến người khác muốn cho anh một đấm.
"Anh mới cần đi đăng kí, đàn ông trưởng thành còn mua búp bê, anh mới có bệnh tâm lý nghiêm trọng." Quý Tiểu Ba vừa nói vừa nháy mắt với nữ giúp việc muốn cô ấy ‘buộc chắc’ dây giày giúp anh.
Trong lúc nhất thời lực chú ý của Huống Ưng Kiệt bị đề tài của cô lôi cuống, cuộc gặp gỡ bất ngờ lúc buổi chiều có thể đã làm cho cô có chỗ hiểu lầm với anh, anh mua búp bê hoàn toàn là vì cần trong công việc.
Anh suy nghĩ có cần giải thích với cô hay không, không để ý nữ giúp việc của cô đang ngồi xổm trên mặt đất, cột hai dây giày đá banh của anh vào nhau.
Quý Tiểu Ba thấy nữ giúp việc đã hoàn thành sứ mạng, không khỏi cười trộm.
Chạy về phía trước, cô hơi nghiêng mình, tay nhỏ bé che ở bên má, thấp giọng cảnh cáo anh: "Tôi nói với anh, nếu muốn tôi không nói cho người khác biết anh đặc biệt háo sắc, tốt nhất anh đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích." Nói xong cô vội vàng chạy đi.
Huống Ưng Kiệt không muốn cô hiểu lầm anh quái gở, mở bước chân ra muốn kéo lấy cô, giải thích với cô một chút, không nghĩ tới lại té nhào xuống đất!
Nghĩ, anh đường đường là người đàn ông bảy thước, vậy mà cả người ngã sấp xuống trước mặt nhiều cô gái đang tới lui thì không khỏi xấu hổ.
Anh nhìn xuống dưới, phát hiện giày đá banh của mình không biết bị động tay động chân lúc nào, mà một chút anh cũng không phát hiện, con ngươi sáng tỏ nhìn về phía cô gái....không dễ thương, cô đang cười đến mức vẻ mặt sáng lạn, làn váy tung bay, hô to về phía anh….
"Không phải đã bảo anh đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích sao? Ha ha..."
Tiếng cười nghịch ngợm của cô đâm vào tai anh, mà khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô, giống như một dấu vết khó có thể lau sạch, in dấu anh thật sâu vào trong lòng.
Rõ ràng cô gái này là đang trả thù anh, nhưng anh lại không tức giận cô, còn rất muốn cười...
"Cô nhớ kỹ cho tôi!"
"Tôi mới không nhớ kỹ anh đấy, cái tên tự cho là có sức hấp dẫn, xùy!" Cô nặn ra một mặt quỷ dễ thương tặng anh, vui vẻ chạy đi.
Mắt thấy bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất ở trong đám người, trong lòng anh chấn động thế nào cũng khó mà bình tĩnh.
Anh ngồi xổm người xuống tháo dây giày ra cột chắc lại lần nữa, thấp giọng nói——
"Cô gái này...tốt nhất đừng xuất hiện nữa."
Xuất hiện nữa, anh sẽ chứng minh với cô, cũng không phải anh tự cho là có sức hấp dẫn, trời sinh thì anh đã có sức hấp dẫn rồi.