Rắp Tâm Bất Lương

Chương 37



Editor: Mù Tạt
——–
Về đến nhà, Hoắc Cẩm Đường nói: “Anh đi rửa mặt cho tỉnh táo đã, em có thể xem trước mấy thứ trên bàn chút.”
Hắn mau chóng quay lại, bọt nước trên trán nhỏ xuống, thấm ướt trang bìa: “Xem chưa?”
“Xem rồi.” Vu Thần An vẫn còn đang hoang moang, “Từ khi nào thì anh…..”
“Em cho anh nhìn qua ảnh chụp của mẹ em, ngoại trừ ảnh đơn thì còn có ảnh nhóm nữa.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Có một người đàn ông ở bên cạnh bà ấy, anh luôn thấy có hơi quen mắt.

Vốn không để ý lắm, nhưng về sau lại biết em không phải con ruột bố anh, mà lúc nhìn Triệu Gia lại thấy người đàn ông kia trông giống nó.

Đó chính là bố của Triệu Gia.”
“Anh đã xét nghiệm tóc Triệu Gia mấy ngày trước nhưng không nói với nó vì chuyện gì.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Về phần em, muốn DNA của em lại quá dễ dàng.”
Thấy Vu Thần An vẫn ngây người, Hoắc Cẩm Đường nói thêm: “Anh lại đến hỏi bố anh, cơ bản thì có thể xác nhận Triệu Gia và em là anh em cùng cha khác mẹ.”

Triệu Tu Bình, bố Triệu Gia, một người nghiêm túc nhưng rất ôn hòa, không thích những chốn chơi bời, không ngờ vào thời điểm ông ấy làm cố vấn pháp lý cho Hoắc Kiến Minh lại thuận tiện đưa tình nhân của Hoắc Kiến Minh lên giường.
Khi đó Hoắc Cẩm Đường về nhà và hỏi Hoắc Kiến Minh: “Vu Thần An là con trai chú Triệu?”
“Hẳn là vậy.” Hoắc Kiến Minh không để bụng, dù sao cũng không phải mầm mống của mình là được rồi, “Về sau bố càng nghĩ càng thấy sai.

Mẹ kiếp! Bố xử lí vụ li hôn đến sứt đầu mẻ trán, Triệu Tu Bình cùng Vu Mạn Đình lại ra ngoài bàn chuyện công việc, cô ta có công việc cái rắm ấy! Mà khi đó cô ta muốn lòng muốn dựa vào đứa nhỏ để gả cho bố kìa, sao có thể để Triệu Tu Bình biết chuyện này!”
“Thế sao bố không nói cho ông ấy?” Hoắc Cẩm Đường hỏi.
“Mụ đi*m Vu Mạn Đình đó ngủ với nhiều người như vậy, bố biết ai là cha ruột đứa nhỏ bằng niềm tin à? Chẳng lẽ bố nói với ông ta ‘người anh em tôi biết tôi đã bị ông cho đội mũ xanh, ông đi Anh nhìn thử xem có phải ông có thêm đứa con riêng rồi không’, bố bị điên sao?” Hoắc Kiến Minh dứt khoát.
Hoắc Kiến Minh bị bắt nhớ lại chuyện cũ, giận không có chỗ phát tiết, đột nhiên nhận ra: “Mày nhắc bố mới nhớ, chẳng phải bố mày với Triệu Tu Bình thành thông gia rồi sao?! Mày có thể chia tay với nó không?”
“Không thể.” Hoắc Cẩm Đường từ chối yêu cầu vô lí của Hoắc Kiến Minh, nhận được đáp án liền định rời đi ngay.

Hoắc Kiến Minh nói thầm vài câu ‘thằng bất hiếu’, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
“Bố.” Khi ra đến cửa, Hoắc Cẩm Đường gọi Hoắc Kiến Minh, “Sau này con sẽ lại đưa Vu Thần An về gặp bố, bố cũng đừng bày trò nói mẹ em ấy như vậy, tuy rằng quả thật bà ấy như thế.”
“Mà em ấy sẽ không vui.

Hơn nữa, nếu Vu Mạn Đình là đi*m, bố nghĩ rằng mình không phải ư?” Hoắc Cẩm Đường chờ đến lúc này mới nói, chính là vì vừa nói vừa đóng cửa chạy, lái ô tô bỏ trốn.
Hắn muốn nói lời này lâu lắm rồi, hy vọng Hoắc Kiến Minh cũng có thể sớm nghĩ thông suốt, xác định địa vị của mình chuẩn xác hơn.

Hoắc Cẩm Đường là một người lười biếng, không muốn trả thù cũng chẳng muốn vướng bận điều gì, thứ ghét nhất chính là phim luân lý gia đình cẩu huyết, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn.

Thế nên trước kia hắn chưa từng trách móc Hoắc Kiến Minh, có nói cũng vô dụng, đó là bản tính của Hoắc Kiến Minh rồi.

Còn có thể vừa khóc vừa làm ầm lên muốn treo cổ sao? Cứ dứt khoát không quan tâm đi.

Mãi đến khi Vu Thần An xuất hiện, Vu Thần An sẽ khổ sở vì hắn, buộc hắn phải khoét hết máu và mủ ở vết thương cũ ra.
——

“Anh không nói với ai hết.” Suy nghĩ của Hoắc Cẩm Đường quay lại thực tại, hắn nói với Vu Thần An, “Triệu Gia chưa nói, chú Triệu cũng chưa nói, bây giờ quyền quyết định là ở em.

Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đến tìm ông ấy, lại làm xét nghiệm quan hệ cha con lần nữa; nếu em có suy nghĩ khác, vậy coi như đã quên chuyện này.”
Vu Thần An phát hiện Hoắc Cẩm Đường rất am hiểu chiêu thức này, nói đều đã nói rồi, còn muốn dạy người ta nhắm mắt mở mắt liền quên hết.
“Tuy rằng chuyện của thế hệ trước bọn họ rất loạn xị, nhưng chú Triệu làm cha cũng không tệ lắm, em nhìn đến bây giờ Triệu Gia còn chưa bị đánh chết sẽ biết.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Chỉ là…..tự em xem xét thôi.”
Vu Thần An im lặng hồi lâu, Hoắc Cẩm Đường cũng kiên nhẫn, chờ cậu đưa ra lựa chọn.
“Vậy còn anh?” Vu Thần An lái sang chuyện khác.
“Anh? Anh cái gì?”
“Cha mẹ của anh đâu?” Vu Thần An nói, “Sao anh lại chỉ biết tìm bố cho em như vậy chứ.”
Hoắc Cẩm Đường bật cười: “Người ta ghi rõ anh là đứa trẻ bị vứt bỏ được nhận nuôi, anh tìm ở đâu đây? Lắp một cái loa truyền tin trước cửa công ty, nói con trai Hoắc Kiến Minh không phải ruột thịt, cha mẹ nào đã vứt bỏ mau đến đón con?”.

Ngôn Tình Sủng
Nhìn Vu Thần An từ góc độ này, có một vầng sáng bao phủ gương mặt cậu, phản chiếu những đường nét vô cùng đẹp đẽ.

Đột nhiên Hoắc Cẩm Đường cảm thấy đây đúng là lời thoại trong phim ngôn tình thần tượng, sở dĩ trước kia nghe mắc ói như vậy, ngoại trừ xu hướng tính dục không giống với hắn thì chung quy vẫn là khuôn mặt ‘không hợp’.
“Anh không cần.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Anh không cần ai khác…..yêu anh hay là áy náy gì gì đó, đến bây giờ anh cũng không có nhu cầu ấy.

Nhưng em thì khác, anh biết em khác anh.

Em chạy từ Anh về đây, bán nhà bên đó, học tiếng Trung đầy vất vả, người khác còn nghĩ em vô học, mà em lại chẳng thể đọc Shakespeare với người Trung Quốc.

Em làm nhiều thứ như vậy, không phải là muốn một người cha hay sao?”
Loại quan hệ tưởng như phim thế này lại xảy ra trong tình yêu, kết cục tốt nhất chính là cắt đứt, đừng nên trút tình cảm của mình vào người không đáng, mà nếu đặt vào con cùng cha cùng mẹ thì sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

Không thể lựa chọn cách mình được sinh ra, cũng không thể lựa chọn hai người sinh ra mình, nếu có thể dễ dàng buông bỏ thì chương trình sẽ chẳng được phát sóng nhiều kỳ như vậy.

Vu Thần An nhận ra Hoắc Cẩm Đường có sự cố chấp không ngờ, cậu không định trả lời Hoắc Cẩm Đường bằng những đáp án kiểu ‘đồng ý’ hay ‘từ chối’, cậu chỉ muốn nói rõ suy nghĩ của bản thân, mà dường như lại có chút khó khăn.
“Ca sĩ chính của Guns N’Roses, Axl Rose, ban đầu tên ông ấy là William Bailey, tên này do chính ông ấy đổi, bởi vì năm mười sáu tuổi, ông ấy phát hiện ra cha ruột mình là một người khác.” Vu Thần An nói, “Rất nhiều người, bao gồm cả chính ông ấy đều tin rằng bóng ma thời thơ ấu là một yếu tố lớn ảnh tạo thành tính cách của ông ấy.

Ông ấy thô bạo và cáu kỉnh, đánh nhau với bảo vệ ở các buổi concert, cởi sạch quần áo của bạn gái rồi nhốt vào tủ, và thậm chí còn đánh cả David Bowie*, chửi người da đen, chửi người đồng tính, mắc chứng cuồng loạn, tinh thần bất ổn.”
*DavidBowie (tên thật David Robert Jones / 1947-2016) là ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, nhà sản xuất âm nhạc người Anh.

David Bowie và các sáng tác của ông, đặc biệt trong thập niên 70 của thế kỉ XX, được coi là có tầm ảnh hưởng rộng lớn.

(Theo Wikipedia)
“Về sau thế nào?” Hoắc Cẩm Đường hỏi.
“Ông ấy biến thành một gã béo.” Vu Thần An nói, “Không chết sớm cũng chẳng phát điên, em còn đi xem các buổi biểu diễn của ông ấy, ổng vẫn phải đi lưu diễn để kiếm tiền.”
“Có lẽ em thật sự là một người rất tầm thường và nhàm chán, thích xem những bộ phim thần tượng tẻ nhạt, không thể vào được một ngôi trường tốt, ngay cả bằng lái xe cũng không lấy nổi.” Vu Thần An nói, “Thích nhìn ảnh chụp gia đình vui vẻ, thích hỏi tại sao mình lại không có bố và cảm thấy hình như mình đã thiếu vắng một phần tình thương của ông ấy.

Bóng ma tuổi thơ, bệnh tâm lý, mọi thứ đều ổn.

Bởi con người đều phải sống tiếp, và một ngày, em không cần những thứ đó nữa.”
“Em không cần sao?” Hoắc Cẩm Đường vẫn hỏi.
“Đã không còn là điều cần thiết, không có nó em sẽ không chết.” Vu Thần An nói, “Không có anh, em sẽ.”
Editor: Tui thấy cách tác giả xây dựng tâm lí nv khá thực tế, họ ko cố chấp với huyết thống và thân thế mình, bởi life goes on mè:)))
Và cũng vì thế mà chúng ta cũng ko được đọc những tình huống máu tró funny:vv.