Rắp Tâm Bất Lương

Chương 26



Editor: Mù Tạt
——–
“Thế nào rồi?” Hoắc Cẩm Đường hỏi, “Gửi tiền xong chưa?”
“Tại sao anh lại đọc tin nhắn của tôi?” Vu Thần An ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng chất vấn Hoắc Cẩm Đường.
“Bởi vì tôi không có ‘năng lực’.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Ở trên giường mà em cũng không chuyên tâm, không phát hiện em có quỷ mới là lạ.

Thế em đã chuyển tiền rồi hử?”
“Tôi không có!” Vu Thần An nói, “Sao tôi có thể đưa tiền cho cậu ấy được, như vậy cũng quá dễ bắt nạt òi.”
“Nếu em trực tiếp giao tiền cho gã” Hoắc Cẩm Đường nói, “Hoặc là yêu cầu gã ra ngoài gặp mặt để bàn bạc, thì bây giờ em đã có thể báo cảnh sát bắt gã vì tội tống tiền vơ vét tài sản rồi, hơn nữa số tiền đó còn rất lớn, lệ rơi sau song sắt chắc có thể vang nhiều năm kia kìa.

Chẳng phải giới giải trí các em giải quyết như vậy ư?”
Hoắc Cẩm Đường nhìn thời gian trên đồng hồ: “Hiện tại vẫn kịp.”
Vu Thần An không đáp lại hắn.

“Không nỡ à?” Hoắc Cẩm Đường nhìn về phía Vu Thần An, “Tình cảm giữa em và gã rất sâu đậm?”
Một tên trì độn như Vu Thần An cũng nghe ra giọng điệu của Hoắc Cẩm Đường có chút kì quái: “Không phải mà……Chỉ là tôi cảm thấy bị vào tù có hơi thảm, tôi và cậu ấy đã từng là bạn bè.”
“Bạn bè?” Hoắc Cẩm Đường lại càng ‘chua’, “Đã như vậy rồi mà em vẫn coi gã là bạn?”
Rốt cục Vu Thần An cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh đang ghen à?”
Hoắc Cẩm Đường nói: “Tôi đang mắng em ngu ngốc.”
“Tôi cũng chưa từng gặp cậu ấy.” Vu Thần An nói, “Tôi không thích cậu ấy, mà tôi cũng không ngốc.”
Đương nhiên Hoắc Cẩm Đường biết Vu Thần An chỉ nổi tâm thánh mẫu trong chốc lát mà thôi: “Vậy sau này cũng đừng đi gặp.”
“Thăm tù cũng không được sao?” Vu Thần An hỏi.
“Em còn muốn thăm tù?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Em quả là người lương thiện, tố cáo cũng chẳng tố cáo, chắc cũng đã chuẩn bị viết thư thông cảm và tha thứ cho người ta rồi nhỉ.”
Vu Thần An vẫn do dự: “Tôi muốn suy nghĩ thêm…”
Cậu biết Hoắc Cẩm Đường rất muốn nhúng tay vào vụ này, mà rất có thể hắn đã can thiệp rồi, dĩ nhiên Hoắc Cẩm Đường không có vấn đề gì, nhưng cậu đã hạ quyết tâm phải tự mình giải quyết, thật sự không nên từ bỏ ngay từ ngày đầu tiên.
“Anh để tôi nói chuyện với cậu ấy trước đã.” Vu Thần An thử thương lượng với Hoắc Cẩm Đường, “Nếu thật sự không được thì anh lại ra tay…”
“Không muốn.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Tôi cũng chẳng phải giải quyết hậu quả cho em.

Hơn nữa, chờ đến khi em quyết định thì đã quá muộn rồi.”
Có vẻ là hắn nói rất có lý, Vu Thần An cũng không phản bác được lời nào, chỉ có thể giương đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn Hoắc Cẩm Đường.
“Chết tiệt!” Mỹ nhân kế thực sự hữu dụng, Hoắc Cẩm Đường thỏa hiệp: “Tùy em tùy em.

Được chưa? Nếu về giới giải trí mà thân bại danh tàn thì đừng có bị lừa mở cửa hàng mì gói đấy, chúng ta sẽ mở một quán ăn thật lớn.”
Vu Thần An tự mình tìm khổ, kiên quyết ôm đồm rắc rối này mà sống, nhưng bây giờ tiểu Lệ còn chưa đến đe dọa cậu, có lẽ vẫn nên gác lại một chút.
“Đừng gọi giao hàng.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Đưa em ra ngoài ăn.”
Vu Thần An vốn nghĩ ‘ra ngoài’ chính là tùy tiện đến một nhà hàng nào đó, mà Hoắc Cẩm Đường lại lái xe thẳng lên núi rồi dừng lại trước một quán ăn trông có vẻ cũ kĩ xập xệ.
“Ông chủ,” Hoắc Cẩm Đường nói, “Các ông còn món tủ của mình không?”
Ông chủ nói: “Cậu cũng đã biết món tủ rồi mà giờ này lại hỏi có còn hay không.

Chỉ còn vài món có thể ăn được thôi, tốt nhất đừng ăn, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Vì ông chủ nói muốn nghỉ ngơi nên đương nhiên Hoắc Cẩm Đường phải lập tức gọi món, ông chủ cực kì hờn giận, trước khi đi xào rau còn mang hóa đơn đến, nói thu ngân phải tính sổ sách.

Vừa thu tiền vừa cằn nhằn: “Vì vài đồng này mà phải trì hoãn việc đóng cửa.”
Vu Thần An nhìn thực đơn, quả nhiên giá cả cũng không đắt lắm, Hoắc Cẩm Đường còn thêm mắm thêm muối nói, “Chủ yếu vẫn là vì kiếm được ít tiền, nếu vỗ bàn nói một triệu với người ta, người ta sẽ không than phiền.”
“Vậy anh sẽ trả hở?” Vu Thần An hỏi.
“Đương nhiên sẽ không!” Hoắc Cẩm Đường nói, “Em nghĩ gì vậy, cũng chẳng phải vì rẻ mà đưa em đến đây ăn đâu nhá.”
Ông chủ đứng bên cạnh không còn gì thất vọng hơn, giận đùng đùng lao vào nhà bếp.
“Ăn ở quán ruồi bọ như này cũng đừng cuồng sạch sẽ quá.” Hoắc Cẩm Đường vẫn nhớ đến chuyện kia, tùy tiện tráng bát bằng nước nóng cho Vu Thần An, “Đùa em thôi, đồ ở quán này rất được, chẳng phải em sắp gia nhập đoàn phim sao? Đưa em đi ăn gì đó ngon ngon chút.”
“Ông chủ đang quay đầu nhìn chúng ta.” Vu Thần An nói với Hoắc Cẩm Đường, “Ông ấy nhận ra tôi à?”
Hoắc Cẩm Đường không ngẩng đầu lên: “Đừng tự tin như vậy.

Mắt đui như ông ấy thì nhớ được mặt ngôi sao nào chứ, có lẽ chỉ đang tự hỏi sao trông tôi lại quen mắt thôi.

Không quen mới lạ, tôi ăn ở chỗ này sáu, bảy năm rồi, hai năm nay ít đến hơn chút thôi.”
Cuối cùng ông chủ cũng cầm cái muôi cơm đi tới, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Tiểu Đường?”
Hoắc Cẩm Đường đặt bát đũa xuống: “Thật không dễ dàng, rốt cục cũng coi như nhận ra.

Tôi còn nghĩ cơm nước xong chú vẫn không biết tôi là ai đây.”
Ông chủ mắng: “Thằng nhóc này có phải cậu bị bệnh không đấy? Biết tôi không nhận ra rồi còn giả bộ không quen, trêu tôi hoài!”
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống: “Đúng lúc ghê, tôi không cần làm đồ ăn nữa.”
Hoắc Cẩm Đường nói: “Chú cứ xào vài món đi, người này phải ăn.”
Hoắc Cẩm Đường chỉ vào Vu Thần An: “Em ấy trở về từ nước ngoài, chưa được ăn cái gì tốt, ngay cả mì gói cũng thấy ngon, chú mau cứu người đi.”
Cuối cùng lại thuyết phục ông chủ quay vào nhà bếp một lần nữa, Vu Thần An hỏi Hoắc Cẩm Đường: “Tại sao anh lại thường xuyên đến đây ăn?”
Hoắc Cẩm Đường nói: “Trước kia tập thể thao xong liền đến đây ăn cơm.”
Vậy mà ông chủ rất thính tai, ở trong nhà bếp hét lên: “Con mẹ nó cậu được gọi là ‘tập thể thao’? Gọi là ‘có bệnh’ thì đúng hơn ế!”
Vu Thần An khó hiểu nhìn Hoắc Cẩm Đường.

Hoắc Cẩm Đường nói: “Ăn xong sẽ dẫn em đi xem.”
——
Bọn họ đi ra phía sau sườn núi, có hơi dốc, trươn trượt và rất dễ ngã.

Hoắc Cẩm Đường chỉ tay vào sườn núi nói: “Trước kia tôi đã đến đây một thời gian, mang theo cái thùng sắt rất lớn, chui vào, sau đó cho thùng sắt lăn từ trên sườn núi xuống.

Lúc ấy chủ quán ăn kia đang đi dạo thì nhìn thấy tôi, nghĩ rằng tôi muốn tự sát.”
“Không phải sao?” Vu Thần An hỏi.
“Tôi nói, tôi trị say xe.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Ông ấy bảo tôi không bình thường, sau đó tôi ngẫm lại, quả thật thấy tôi có vẻ không bình thường lắm, nhưng tôi vẫn luôn vờ như mình là một người bình thường.

Nhiều lần muốn giải thích để em thấy rõ con người thật của tôi, nhưng tôi lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, chủ yếu là sợ em nghe không hiểu.

Có lẽ cứ trực tiếp đưa em tới đây cho thực tế vậy.”
“Anh không phải người tốt.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Tất cả đều là giả vờ.

Anh đã lừa dối em không chỉ một hai lần, nếu em muốn vượt quá giới hạn, chắc chắn không có khả năng anh sẽ chia tay, có lẽ còn có thể trói em lại nhốt trong cốp xe rồi dàn dựng tình tiết phim kinh dị; cũng có thể quấy rầy em không tha mỗi ngày, em dám đi thuê phòng với người khác, anh sẽ đứng ngoài cửa báo cảnh sát có người chơi gái.

Khi còn bé thấy chuyện của bố mẹ, anh muốn sau này mình nhất định không thể sống như thế, anh sẽ chỉ tìm một người, sẽ chỉ ở bên người ấy, nhưng mà vẫn chẳng được như ý nguyện.

Anh còn nghĩ sao có thể như vậy, đàn ông năm tốt như anh lại bị một đám trai lăng nhăng…vứt bỏ ở đồng không mông quạnh.”
“Bởi vì khi đó em còn chưa xuất hiện.”.