Bên trong Dưỡng Tâm điện, hôm nay Thanh nữ quan cáo ốm không đến, cung nhân hầu hạ so với ngày thường cẩn thận lên không ít, Kim Huyền ngồi trên ghế nhíu mày suy tư.
Theo đúng kế hoạch thì tối nay chính là thời khắc mấu chốt, hắn biết nàng thân thủ tốt, nhất định không có việc gì nhưng hắn không muốn đặt nàng vào trong nguy hiểm dù chỉ một chút.
Cẩn thận suy nghĩ thì có vẻ nên lừa nàng ra cung rồi đưa đến Ân vương phủ hoặc Vĩnh vương phủ. Chỗ đó so ra thì an toàn hơn Hoàng cung này rất nhiều, ít nhất là trong hai ngày tới. Nghĩ là làm, Kim Huyền đứng lên đi về phía phòng Tiểu Thanh.
Vào phòng nhìn quanh một lượt mới thấy nàng đang bó gối ngồi bên cửa sổ ngẩn người, mày liễu nhíu chặt, mi tâm nhăn thành hình chữ xuyên, ngón tay vô thức bấu chặt rồi thả lỏng ròi lại bấu thật chặt, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Tinh thần nhìn thoáng qua có thể cảm nhận rằng nàng đang rất không ổn.
Kim Huyền phất tay đuổi hết cung nhân sau lưng, nhẹ nhàng không tiếng động đến gần đưa tay xoa đầu nàng, dịu giọng hỏi: “Không khỏe sao?”
“Vậy sao lại nhăn mày?” Kim Huyền ngồi xuống cạnh nàng, xoa xoa ấn đường sắp nhăn thành một cục của Tiểu Thanh.
“Ta cảm thấy rất bất an, giống như sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra.” Tiểu Thanh chớp mắt nhìn hắn.
Bàn tay đang vuốt ấn đường cho nàng khẽ dừng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt Kim Huyền tỏ vẻ vô sự an ủi nàng: “Đừng lo, không có việc gì! Mọi chuyện đều có ta. Nàng có muốn ra cung chơi cho khuây khỏa không?”
“Không cần.” Tiểu Thanh mỉm cười với hắn: “Chắc do gần đây ngủ không ngon nên mới suy nghĩ lung tung. Ta hơi mệt, ngươi mau đi phê duyệt tấu chương đi.”
“Ừ. Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi trước.” Kim Huyền xoa xoa tay nàng mấy cái rồi mới đứng dậy rời đi.
Tiểu Thanh nhìn hắn rời đi, đến khi cửa phòng đóng lại thì nụ cười trên môi cũng vụt tắt, đôi mắt lóe lên một tia sắc bén.
Hắn… Có chuyện giấu nàng!
----------------------------
Buổi tối, Tiểu Thanh lên giường ngủ sớm. Một lúc lâu sau, cửa phòng không tiếng động bị đẩy ra, một bóng đen tiến vào, cước bộ vô âm đến gần giường.
Xác định người trên giường đang thở rất đều liền vươn tay tới. Kết quả mới được nửa đường đã thấy một con dao găm bay tới. Hắn vội rút tay lại, né tránh dao găm. Tiểu Thanh ánh mắt sắc lạnh cầm đoản đao một lần nữa tấn công lại nghe được âm thanh quen thuộc: “Tiểu Thanh, là ta.”