Sau khi luyện kiếm, Tiểu Thanh đi vào phòng dùng qua loa điểm tâm xong, nàng hào hứng bưng một hộp bánh ngọt chạy đến chỗ Hiểu Lam. Vừa qua cổng bán nguyệt đã thấy tiểu cô nãi nãi nào đấy đang ngẩn người trên xích đu dưới gốc cây tử đằng.
Cây tử đằng này rất lớn, lại đúng mùa hoa nở, cả một vùng phủ đầy sắc hoa tím nhạt. Đôi lúc có một làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến những chùm hoa tim tím đung đưa tạo cảm giác thật phiêu lãng.
Khung cảnh tốt như vậy, tâm trạng của Tiểu Thanh cũng đẹp lên không ít. Nàng ôm hộp bánh đến chỗ Hiểu Lam ngồi xuống, đưa cho nàng ấy một khay, bản thân cầm một khay.
Hiểu Lam ngơ ngác cầm lấy rồi đưa mắt nhìn Tiểu Thanh, thấy nàng ăn thì cũng máy móc ăn. Ăn hai miếng thì không động đến nữa, Tiểu Thanh thấy vậy nghiêng đầu hỏi: “Sao không ăn? Không ngon sao?”
Hiểu Lam nhìn chăm chăm vào khay bánh xong, cất giọng nói non nớt: “Kẹo…”
“Hả?” Tiểu Thanh ngơ mặt, vẫn chưa định hình được vấn đề.
“Kẹo…” Hiểu Lam vẫn nói duy nhất một chữ như vậy, không thêm được chữ nào.
Đầu nhỏ xoay chuyển một lúc lâu Tiểu Thanh mới dở khóc dở cười hiểu được tiểu cô nãi nãi này đang nói gì. Vân đại cô nương chính là muốn ăn kẹo hồ lô, không thích ăn bánh.
“Ngoan! Ở đây không có kẹo hồ lô, muội ăn tạm cái này đi. Hôm nào ta dẫn muội trèo tường ra ngoài mua nhé!” Tiểu Thanh nhẹ giọng dỗ dành, hoàn toàn coi Hiểu Lam thành tiểu muội nhà mình mà đối đãi.
Hiểu Lam nghiêng đầu nhìn Tiểu Thanh rồi gật gật đầu, tay lại cầm bánh lên ngoan ngoãn ăn.
Lúc này một giọng nói âm dương quái khí vang lên: “Nàng muốn trèo cái gì cơ?”
Tiểu Thanh: ⊙﹏⊙∥
Một trận tê dại từ đầu đến chân, Tiểu Thanh nhìn về phía cổng bán nguyệt. Kim Huyền chắp hai tay sau lưng chầm chậm đi tới: “Nói ta nghe một chút, nàng muốn trèo cái gì cơ?”
Tiểu Thanh lập tức chạy tới cười đầy chân chó: “Đâu có, đâu có, ngươi nghe nhầm rồi.”
Kim Huyền nắm lấy hai má nàng nắn bóp không chút lưu tình: “Đừng có giảo biện! Thành thật khai báo! Nhanh lên!”
“Thành thật đi!” Kim Huyền vẫn không buông tay, gằn giọng.
“Đau…Thật không có! Mau thả….Đau… Đau…”
Hiểu Lam thấy Tiểu Thanh la oai oái như vậy định đi qua cứu người, mới đứng dậy đã thấy bức tượng Hoàng Lân đã nhanh chóng chắn trước mặt nàng.
Hiểu Lam nhìn hắn, cũng nhận ra hắn, ánh mắt không che giấu tức giận, tay siết chặt khay bánh trong tay. Sau đó nàng không ngần ngại ném thẳng khay bánh vào Hoàng Lân, đi thẳng vào phòng đóng cửa cái ‘rầm’.
Hoàng Lân: “…”
Kim Huyền: “…”
Tiểu Thanh ngu mặt quên cả kêu đau.
Sau đó hai người đồng loạt quét mắt về phía Hoàng Lân.
Hoàng Lân cảm thấy thật oan uổng. Hắn thật sự chưa làm gì cả mà, một câu cũng chưa nói! Là tiểu cô nương kia bỗng nhiên tức giận rồi ném đồ về phía hắn.
Lúc này Kim Huyền buông mặt Tiểu Thanh ra, ánh mắt thâm thúy nhìn Hoàng Lân.
Tiểu Thanh xoa cằm nói với Hoàng Lân: “Ngươi a~ Hoàng đại hộ vệ… Nàng vẫn còn tức giận ngươi chuyện hôm qua đó. Rốt cuộc hôm qua ngươi còn làm gì không mà Hiểu Lam phát hỏa lớn đến vậy?”
Hoàng Lân thành thật lắc đầu.
“Ngươi đó… trong mắt Hiểu Lam bây giờ ngươi chính là đại địch, cũng may ta đưa nàng khay bánh nếu là đao kiếm gì đó thì ngươi… haha....” Tiểu Thanh lười biếng châm chọc, còn thêm một điệu cười tà ác.
Hoàng Lân khóe miệng co giật không biết nên nói gì cho phải.