Trong một căn phòng tối chỉ có một ánh nến mờ leo lắt. Căn phòng trống rỗng chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế ở đó, không có bất kì vật trang trí dư thừa nào khác.
‘Rầm… Cạch…’
Bức tường nhẹ nhàng chuyển động, một người vận áo choàng đen che kín người, chỉ lộ một phần ba gương mặt bước ra, đi đến cái ghế duy nhất ngồi xuống.
Đợi khoảng một nén nhang, cửa có người gõ. Người mặc áo choàng đen không lên tiếng, chỉ gõ nhẹ lên bàn, gõ theo một tiết tấu nào đó. Đến khi tiếng gõ cuối cùng kết thúc cửa cũng vừa vặn được đẩy ra.
“Bẩm chủ tử, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, chỉ chờ thời cơ thích hợp để người đó xuất hiện.”
“Tốt! Nhưng cũng không được khinh địch, nhìn có vẻ thành thật nhưng tên đó chắc chắn không phải đèn cạn dầu! Vẫn nên cẩn thận!”
“Thuộc hạ đã rõ.”
“Lui xuống đi.”
Cửa một lần nữa đóng lại, người mặc áo choàng đen đứng lên khỏi ghế, vân vê viên ngọc to bằng quả quýt trong tay, sát khí quanh thân bắn ra, cười đầy nham hiểm: “Đời này của ta không an ổn không như ý thì ngươi nghĩ ngươi có thể sao? Không đời nào!! Ngươi có gì hơn ta chứ?? Ta sẽ phá nát tất cả! Khiến ngươi sống không bằng chết, khiến ngươi hy vọng rồi lại tuyệt vọng! Nếu ta còn sống một ngày thì ngươi đừng mong yên bình trải qua!!!”
---------------------------------
Hoa phủ.
Hoa Khánh Niên vội vàng chạy như bay vào thư phòng Hoa Khánh Lâm. Nhìn bộ dáng hấp tấp của đệ đệ mình, Hoa Khánh Lâm khẽ nhíu mày: “Hoa Khánh Niên, đệ là hài tử sao? Hấp ta hấp tấp như vậy?”
Hoa Khánh Niên dù bị mắng nhưng vẫn để ngoài tai, coi vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Khánh Lâm là không khí, miệng liếng thoắng: “Đại ca, đại ca… Mật thư… là mật thư…”
“Có tin tức?” Hoa Khánh Lâm vẫn thong dong viết chữ, mặt không chút biến sắc.
“Đúng vậy, đã có tin tức rồi.” Hoa Khánh Niên gật đầu lia lịa, bộ dáng gấp gáp.
“Chuyện này trước hết cứ giữ kín, không được để lọt tiếng gió ra ngoài, cẩn thận kẻ có ý đồ bẩn thỉu nắm lấy. Cũng không cần để phụ thân và mẫu thân biết, phải điều tra xác thực lại. Mọi chuyện còn lại để ta lo.” Hoa Khánh Lâm vừa luyện chữ vừa dặn dò.
“Đệ biết rồi.” Hoa Khánh Niên vâng dạ gật đầu.
“Mà đệ nói huynh này, huynh có thể đừng trưng cái vẻ mặt táo bón đó ra nói chuyện với đệ được không? Nhìn đau mắt chết được.” Hoa Khánh Niên ngồi xuống ghế bĩu môi, xoa xoa cằm nhìn gương mặt không cảm xúc của đại ca nhà mình than thở.
“Có ý kiến?” Hoa Khánh Lâm ngẩng đầu lành lạnh nhìn Hoa Khánh Niên.
“Có ý kiến. Huynh cứ như vậy không sợ đại tẩu bỏ huynh sao?” Hoa Khánh Niên không sợ chết nói.
Quả nhiên sau đó một cây bút phóng tới, hắn nhanh nhẹn lộn một vòng tránh né, cây bút ‘phụp’ một cái ghim thẳng vào cột nhà. Hoa Khánh Niên đi đến, dùng sức nhổ cây bút ra, chậc lưỡi: “Ra tay độc ác như vậy, chậc… chậc… Thật máu lạnh! Thật bất cận thân tình, không hiểu được tại sao đại tẩu hiền huệ, ngọc chất lan tâm như vậy có thể vừa mắt một người như huynh… Chậc… Chậc…”
Vừa vặn lúc này một nữ nhân mặc thanh y bước vào, trên tay còn bưng một chén canh bốc khói nghi ngút. Hoa Khánh Niên cười vui vẻ chào hỏi: “Chào đại tẩu.”
Người đến là Diệp Nguyệt Nghi, chính thê của Hoa Khánh Lâm. Nàng cười đáp lại Hoa Khánh Niên rồi bước đến thư án.
Hoa Khánh Lâm thấy người tới mặt mày nhu hòa không ít, giọng trách cứ: “Những việc này cứ để hạ nhân làm, nàng cần gì phải động thủ.”
“Thiếp không sao.” Diệp Nguyệt Nghi đặt canh lên án thư: “Chàng ăn đi, kẻo nguội.”