Ra Tù

Chương 4

Cứ như vậy, Harry liền ở tại nhà Draco ngày qua ngày. Lý do thì… cậu có vài cái đây, hôm nay sẽ nói với Draco rằng cậu không muốn quay về giới phù thủy, mai  sẽ nói Draco phó bộ trưởng đã ngủ với người ta thì phải có trách nhiệm bảo vệ tốt người ta. Thế đó, lý do không thiếu, quan trọng là chọn cái nào thôi.

Như Draco đã nói, sau khi tan làm sẽ dẫn Harry đến Hẻm Xéo mua đồ, Harry nhất quyết chỉ mua 1 bộ đồ, thản nhiên mà tự nhiên nói khi nào cần tắm rửa sẽ mặc đồ của Draco, Madam Malkin (1) nhận ra Harry nên hào hứng bắt tay, miễn phí đơn hàng cho họ đồng thời tặng Harry một kiện áo khoác chắc chắn. Sau đó, chuyện Harry ra tù không còn là bí mật.

Mà Harry thật ra cũng không để ý lắm, dù sao không ai có thể nghĩ rằng cậu sẽ ở nhà Draco. Mỗi buổi sáng Draco sẽ gọi cậu dậy ăn sáng, trưa thì tự nấu, buổi tối lại chờ Draco về nấu cơm cho ăn. (6). Ngày ngày lấy việc đùa giỡn hay có thể nói là khiêu khích Draco làm thú vui tao nhã, nhìn đối phương bày ra vẻ mặt thanh tâm quả dục mà cười. Đến đêm cậu và Draco sẽ ngủ cùng nhau, buổi sáng hôm sau thức dậy sẽ thấy mình đang nằm trong lòng Draco. Draco kiên trì khẳng định là cậu tự lăn vào lòng anh, lúc đó Harry tay thì nghịch áo ngủ của Draco mà cậu đang mặc trên người mắt lại nhìn Draco cười ái muội. Không nhầm đâu, Harry vẫn tiếp tục mặc đồ của Draco đó, mặc dù đúng là cậu đã được mua cho đồ mới rồi nhưng cho đến tận bây giờ chúng vẫn chỉ nằm im trong tủ mà thôi.

Thật ra Draco cũng không để ý chuyện đó lắm. Công việc khiến anh phải thường xuyên rời văn phòng cũng không nhiều lắm, thường thường chỉ đến văn phòng ngồi rồi về nhà, chỉ có lúc tan làm sẽ bị người ở Bộ trộm đánh giá một phen. Chỉ là, bạn bè của Harry khiến anh có chút sầu, Ron đã hai lần đạp phăng cửa văn phòng anh yêu cầu anh thả Harry đi, dùng ngôn từ nhẹ nhàng lễ độ — nhưng thực ra là châm chọc mỉa mai — để nói rằng Harry tự nguyện đến nhà anh ở. Cuối cùng là ném địa chỉ cho Ron, nói rằng cậu ta có thể đến tìm Harry nói chuyện. Ron tức thì nóng máu rút đũa phép ra, may có Hermione đi cùng kịp thời cản lại.

Hermione im lặng nhìn Draco nửa ngày, sau đó nhặt lên tờ giấy viết địa chỉ trên đất, rời đi không nói lời nào. Kết quả là, một ngày nào đó khi Draco tan làm về nhà liền thấy cô nàng Granger đang đứng nói chuyện với Harry trước cửa nhà mình.

Ngày đó trời đã trở lạnh, lá rơi đầy trời phủ kín mặt đất. Draco dùng 1 bùa Tan ảo ảnh, tự nhiên mà đứng cách hai người một khoảng không xa, lắng nghe họ nói chuyện, hơn nữa nhìn bộ đồ mỏng manh trên người Harry mà nhíu mày.

“Cậu thật sự không quay về sao?” Anh nghe thấy Hermione hỏi, “Nếu không muốn quay về số 12 quảng trường Grimmauld thì, Harry, cậu biết là Hang Sóc vĩnh viễn chào đón cậu….”

“Tớ đã mang đến quá nhiều phiền phức cho nhà Weasley rồi.” Harry nói “Bác Weasley cũng đã mời tớ rất nhiều lần nhưng tớ đều ngại không dám đến.

“Chính là….” Hermione lộ rõ vẻ khó xử “Harry, cậu ở chỗ này….”

“Tớ ở chỗ này tăng thêm phiền não cho Draco.” Harry cười cười “Khá vui đó”

“Không phải” Hermione hít sâu một hơi “Cậu biết hay không, bởi vì trước đó cậu đến Hẻm Xéo với Draco, có bên truyền thông đã lấy sự kiện này múa bút thành văn, họ nói… nói cậu bị Malfoy….”

“Nói tớ bị Malfoy bao dưỡng.” Harry thoải mái nói “Tớ biết, tại tờ Kẻ Lý Sự của Luna cũng có một bài như thế. Có vấn đề gì sao?”

Hermione cắn môi quan sát bạn thân mình. Cậu bé của cô so với trước cứ như hai người vậy, hình như sau hai năm trong lao ngục lập tức trở nên phóng thoáng nhiều lắm. Cô không thể nói một Harry rộng rãi, kiên cường,không để bụng mấy lời đồn đãi vớ vẩn là không tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy không thích hợp. Đối với những lời phỏng đoán hèn hạ như thế Harry lại không làm ra phản ứng gì, thoạt nhìn như không để bụng, càng giống như người trong tin đồn và cậu không có một chút liên hệ nào, hoặc là… cậu cảm thấy đây là sự thật.

“Harry” Hermione chậm rãi sắp xếp lại từ ngữ “Cậu có biết hay không, cậu…”

“Biết gì cơ?” Harry cắt ngang lời nói của cô, “Hermione, tớ biết cậu nghĩ gì. Cậu cảm thấy tớ hiện tại quá mức thờ ơ, cảm thấy tớ chính là đang thừa nhận sự thật đó, đúng chứ?”

Hermione phức tạp nhìn cậu.

“Tớ đương nhiên sẽ cảm thấy đây là sự thật.” Harry nói “Cậu biết tớ ở đây làm những gì không? Ăn đồ cậu ấy nấu, ở nhà cậu ấy, mặc đồ của cậu ấy ___ ý da, không thể nói như vậy được, tớ cũng có đồ của riêng mình, nhưng tớ không có mặc. Mỗi ngày tớ mặc đồ ngủ của cậu ấy chờ cậu ấy trở về, ý đồ quyến rũ cậu ấy cùng tớ lên giường ___ đây không phải là bao dưỡng thì cái gì mới là bao dưỡng đây?”

“Harry__” – Hermione nghẹn lời, trông cứ như đang bị ai bóp cổ chặn họng vậy. Cô nhìn bạn mình, đây là lần thứ 2 kể từ khi Harry bước ra khỏi tù giam họ gặp nhau, nhưng lại là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt nói chuyện. Cô nhận thấy sự tan vỡ của Harry còn nghiêm trọng hơn những gì cô dự đoán rất nhiều. So với năm 5 vì cảm thấy bản thân nguy hiểm mà né tránh mọi người càng thêm không xong, hiện tại cậu từ bỏ tình yêu thậm chí chối bỏ chính bản thân cậu.

“Tớ đem đũa phép chôn ở sân trước nhà tổ Black.” Harry tựa vào khung cửa nói “Cậu hiểu ý tớ sao? Tớ chịu đủ rồi. Nói thật, cậu nghĩ hiện tại tớ sẽ để ý những điều xung quanh nữa sao? Tớ nên sống sao cho bản thân không thất vọng chứ.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Harry rốt cuộc trở nên thật hơn một chút, Hermione không chớp mắt mà nhìn cậu, như là nhìn thấy hình ảnh Draco mấy năm trước tìm cô hợp tác mà hoảng hốt. Đột nhiên Hermione như hiểu ra gì đó, nghi ngờ dành cho Draco nằm trong đáy lòng hai năm, những khoảnh khắc chớp nhoáng, khó hiểu thời học sinh, lập tức rõ ràng. Cô không tự giác mà đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng, như sợ hãi đánh nát bức màn mỏng manh nào đó mà nói.

“Harry, cậu đối với Malfoy, có phải hay không…”

“Tớ không có” Harry nhanh chóng đáp “Tớ không có thích cậu ấy, tớ chỉ là….báo ân, đúng, báo ân, cậu biết mà? Cậu ấy giúp tớ một việc rất lớn, không phải sao? Tớ chỉ là báo ân thôi.” Dừng một chút, cậu nói tiếp “Cậu không nghĩ tớ đến nhà Malfoy vì tớ yêu cậu ta đấy chứ? Đừng đùa nữa đi.”

“Nhưng___”

“Tớ chỉ muốn ích kỷ một chút.” Harry lần nữa cắt ngang lời Hermione. “Tớ chỉ là….muốn được ích kỷ, Hermione” Cậu cúi đầu, nhìn đôi dép đang đi trên chân “Đừng kêu tớ giải thích, được không? Tớ cũng không rõ vì sao nữa, ngày đó tớ đứng trước số 12 quảng trường Grimmauld, không muốn đi vào, cũng không biết đi đâu. Đũa phép trong tay càng khiến tớ thấy phiền, vì thế liền chôn nó, trước khi chôn tớ đã thay đổi quần áo, che đi mặt mình, gọi Xe đò Hiệp sĩ đến Bộ Pháp Thuật. Tớ muốn thử vận khí bản thân một chút liền gặp được cậu ấy, tớ cũng không hiểu vì sao bản thân muốn gặp cậu ấy đến vậy…”

Hermione nhẹ nhàng cầm tay Harry, cảm nhận được giọt nước mắt nóng rực rơi xuống mu bàn tay.

“Có thể là bởi vì cậu ấy chưa từng thích tớ.” Harry nhẹ nhàng nói.  “Cậu ấy chưa từng thích tớ, chưa dành cho tớ chút tình cảm nào, cũng không một lần phản bội tớ … cho nên tớ chạy trốn đến đây.” Cậu ngẩng mặt, sóng mũi chua xót, muốn ánh mặt trời làm bốc hơi những giọt nước mắt trên mặt mình.

“Là tớ trốn đến đây, Hermione.” Cậu nói “Tớ vẫn luôn là người chủ động, nhưng mà lại bị động chấp nhận vận mệnh đã được sắp đặt, mà hiện tại tớ đã chạy thoát, chạy trốn đến nơi này của đối thủ…. Thực buồn cười phải không? Nhưng đây không phải là yêu.” Cậu cường điệu, không biết là đang muốn nhắc nhở ai. “Yêu sẽ không thể tồn tại lâu dài, chia tay khi yêu sẽ không đơn giản, nhẹ nhàng như khi chỉ là bạn giường.”

“Đây không phải là yêu.” Harry lại nhấn mạnh thêm một lần nữa. “Tớ không có yêu cậu ấy cũng như cậu ấy không yêu tớ vậy. Cậu ấy ngủ với tớ có khi là vì cảm thấy chơi vui, mà buổi tối hôm đó… thật sự có chút lạnh.”

Draco đứng ngay cạnh đó, trầm mặc nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Nửa tiếng sau anh giả bộ như vừa đi làm về,  giống như thường ngày nhẹ nhàng cằn nhằn Harry ăn mặc phong phanh, chân phải đi dép, sau đó giúp cậu mặc thêm một cái áo khoác, giúp cậu đi dép vào. Harry cười hì hì nhìn anh, mặc kệ việc Draco đem cậu bọc lại kín mít, trên mặt không nhìn ra được nửa tiếng trước cậu đã như thế nào. Draco đi nấu cơm, ăn xong lại mang bát đũa đi rửa. Harry chán chết bấm điều khiển TV, cố tình dừng ở một bộ phim đang diễn cảnh nóng, khiêu khích nhìn Draco đang lau tay đi ra từ trong bếp.

Draco tắt TV.

“Đi tắm.” Draco xoa rối tóc Harry, chậm rãi nói “Tôi ở trên giường chờ cậu.”

Đêm đó là lần thứ hai họ làm chuyện kia. Harry cảm giác tối nay Draco cư xử rất khác với lần đầu tiên, tinh tế, ôn nhu càng thêm mê người, hơn nữa còn thường xuyên muốn hôn cậu. So với lần đầu tiên thì lần này còn kéo dài lâu hơ, sau khi kết thúc Harry kiệt sức dựa vào lồng ngực Draco, được anh ôm vào phòng tắm. Qua những ngày sống ở nhà Draco, thoạt nhìn Harry đã khỏe hơn nhưng cậu vẫn như cũ mảnh khảnh, cơ mà không kinh khủng tới mức gió thổi là bay như trước kia. Bọn họ cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, nằm trong làn nước ấm áp Harry mơ màng sắp ngủ. Nửa tỉnh nửa mơ, cậu nghe Draco nhẹ giọng hỏi cậu: “Ngày mai cùng tôi đi Bộ Pháp Thuật được không?”

“Đi đến đó làm gì?” Harry cố gắng tỉnh táo “Tớ không muốn đến chỗ quỷ quái đó. Một ký ức tốt tại đó cũng không có.”

“Cậu biết dạo gần đây mấy tờ báo đang tung tin linh tinh mà.’ Draco châm chước nói. “Tôi có thấy tờ Kẻ Lý Sự mà cậu đặt định kỳ…’

“Nó nói cũng không hoàn toàn sai” Harry lười nhác khua tay nghịch nước, tạo ra một chút bong bóng nước.

“Nhưng tôi muốn…. Giới thiệu với họ cậu là người yêu của tôi.” Draco nói, “Um,… cậu thấy thế nào?”

Harry im lặng. Thời gian Harry im lặng có chút lâu, lâu tới mức Draco nghĩ cậu đã ngủ rồi thì cậu mới đáp.

“Được thôi.” Harry nói. “Như vậy thanh danh của cậu cũng dễ nghe chút — phó Bộ Trưởng bao dưỡng Chúa cứu thế gì đó vẫn tương đối khó nghe, phải không? Tớ không sao cả, dù sao cậu cũng rõ chúng ra là quan hệ gì mà, đúng không?”

Draco không tiếng động ôm lấy Harry.

Đúng, anh biết quan hệ của chúng ta là cái gì.

Anh ở trong lòng nói.

Mối quan hệ của chúng ta,  là em yêu anh nhưng không tồn tại tin tưởng vào tình yêu này, là anh yêu em nhưng lại không biết làm cách nào để khiến em tin tưởng. Giống như “anh ở trong lòng nói” vậy, Potter, không, Harry, có rất nhiều điều anh muốn em nghe được nhưng tất cả đều nói ở trong lòng.

“Ngày mai cậu có thể gọi tên của tôi không?” Draco chậm rãi nói, “Tôi cũng sẽ gọi cậu là Harry, như vậy nghe sẽ thật hơn, cậu thấy sao?”

Lại thêm nửa ngày Harry không nói gì. Chờ đến khi Draco gần như xác định là cậu đã ngủ, ôm cậu đứng dậy, cậu mới trả lời vấn đề này trong tiếng nước. Ngữ khí kia nhẹ nhàng, phiêu đi trong không khí, không biết là chẳng quan tâm hay là quá mức để ý. Câu trả lời đụng phải vách tường ẩm ướt, trôi theo giọt nước rơi xuống nền gạch men, xuôi theo dòng chảy mà trôi xuống ống nước.

Harry nói: “Được chứ, Draco.”