*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Tần Vương Phủ ngày ấy, cho tới Thiên Sách Phủ hôm nay, Tố Tâm Các, vẫn luôn là một cấm địa, vô luận là hoàng thân quốc thích, tâm phúc cận sĩ, thậm chí vương phi thiếu chủ, ngoại trừ bản thân Tần Vương ra, không một ai được phép đi vào, mấy năm qua đều không có ngoại lệ.
Ngày hôm nay, chuyện cực kỳ hiếm có, chính là bên ngoài Tố Tâm Các tập hợp đầy văn thần võ tướng, công khanh trọng thích, tâm mọi người đều loạn cả lên, không chỉ bởi vì chuyện vừa xảy ra quyết định tương lai của tân sinh vương triều, mà càng bởi vì, hai nhân vật chính bên trong Tố Tâm Các.
Lục Tuấn quỳ gối dưới bậc thang, cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt, ngực rối loạn vô cùng. Vừa rồi, khi hắn mang theo Tôn Tư Mạc đi vào Tố Tâm Các, bị Tần Vương lớn tiếng đuổi ra, tuy rằng đã hiểu rõ tất cả những gì vừa phát sinh, nhưng hắn thật sự không rõ, trên đời này, thật sự có chuyện quan trọng hơn sống chết hay sao?
Có lẽ, giống như Tôn tiên sinh từng nói, thứ hắn vĩnh viễn cũng không thể lĩnh ngộ được: Con người, ngẩng đầu nhìn thiên địa, không thẹn với lương tâm, một đời bất hối, đủ rồi, hà tất, phải trường sinh?
Đột nhiên có tiếng bước chân kinh động mọi người, tất cả ánh mắt đều tập trung hướng về đại môn.
Tay cầm kiếm khẽ run, nước mắt nỗ lực kìm nén trong đáy mắt bắt đầu dâng lên, cường ngạnh hít vào một hơi, Lý Thế Dân không nguyện rơi lệ trước mặt mọi người. Bước vài bước ra khỏi đại môn, tới trước mặt Lục Tuấn, giơ kiếm lên, ngữ khí hắn kiên định không cho phép phản kháng, “Nghe đây!” Khí phách vương giả hiện rõ không thể nghi ngờ.
Lục Tuấn hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn kiếm phong đầy quang hoa, nhìn người phi thường trước mắt, không nói gì.
“Ta mặc kệ hiện tại trong lòng ngươi có cái gì, ủy khuất cũng được, phẫn hận cũng được, cho dù ngươi lựa chọn chết thế nào, ta cũng không quản, nhưng hôm nay, ngay lúc này, Lục Tuấn, ta lệnh cho ngươi, ta lấy thân phận Tần Vương Đại Đường lệnh cho ngươi, chỉ cần Lý Thế Dân ta còn một hơi thở, ngươi không được phép chết.”
Lục Tuấn đứng yên tại chỗ, không hề phản ứng.
Lý Thế Dân tiếp tục lời nói của mình, “Ta muốn ngươi trợn to mắt mà nhìn, nhìn mỗi một việc ta sắp sửa làm, ta muốn ngươi chứng kiến, chứng kiến tất cả. Nghe rõ không?”
Lục Tuấn kinh ngạc nhìn Tần Vương, bắt đầu minh bạch dụng ý của hắn.
“Lục Tuấn…” Ngữ khí của hắn đột nhiên không còn tức giận, “Ngươi biết không, muốn ngươi sống, chính là chuyện y giao phó cho ta… Ta nhất định phải làm được, nhất định…”
Lục Tuấn nhìn vị vương giả thống soái thiên quân vạn mã này, đột nhiên phát hiện, trong lúc này hắn rất vô lực, khiến người ta thương tiếc, không còn uy nghi cùng cao ngạo, không còn trầm ổn cùng vững vàng, thứ còn sót lại, chỉ là một loại đau xót đến tận xương, bầm dập từng bộ phận trên thân thể.”
“Vương gia…Ta…” Hắn thật sự muốn cự tuyệt mệnh lệnh này, thế nhưng, đột nhiên thấy thần tình trong mắt Lý Thế Dân, hắn lại cúi đầu. Hắn hiểu rõ, hắn thế nào không rõ?! Theo đại công tử lâu như vậy, hắn lúc này nên hiểu rõ tâm tư đại công tử nhất. Con người trầm tĩnh như nước kia, trong lồng ngực y, lại là một trái tim cương quyết thế nào! Mà giờ đây, loại khí phách cùng quyết đoán này, Tần Vương cũng có.
“Lục Tuấn tuân lệnh Tần Vương!” Con ngươi Lục Tuấn lúc này lóe lên ánh sáng khác thường, “Ta sẽ dùng hai con mắt của mình để chứng kiến, xác minh điện hạ chính là lựa chọn tốt nhất của Đại Đường.”
Lúc này đây, hai người trong Tố Tâm Các đã tìm được chốn về, bao nhiêu năm đã qua đi, lại vẫn như ngày hôm qua cùng nhau tại tơi này tán gẫu.
Biết rõ người trong lòng muốn đi rồi, biết rõ tất cả không còn cứu vãn được nữa, biết rõ không còn cách nào khác, nhưng hắn vẫn cố chấp, cố chấp.
“Ca, đừng đi, có được không? Tuyệt đối không được đi, đừng đi…” Ngữ khí nhẹ đến nỗi ngay chính hắn cũng không nghe ra được, “Ca, huynh hiểu rõ Thế Dân nhất, hiểu rõ nhất hiểu rõ nhất, Thế Dân xin huynh, đừng đi, có được không? Có được hay không?”
Khó khăn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã khắc cốt ghi tâm, nước mắt trên mặt hắn tựa như lợi kiếm cứa vào da thịt y thật khó chịu, y thương tiếc nhíu mày, “Đệ như vậy, ta làm sao an tâm?”
“Ca…” Lý Thế Dân vùi đầu vào trong lòng huynh trưởng, tâm từ lâu đã nát bấy, thật muốn một kiếm đâm chết chính mình.
Gương mặt tái nhợt như nước của Lý Kiến Thành lộ ra tia cười như lần đầu ôm đệ đệ vào lòng hai mươi mấy năm về trước. Lúc này, y tin tưởng hơn bao giờ hết, y đã lựa chọn đúng, chỉ là, thứ duy nhất y không nghĩ tới, bản thân y, lại có thể mặc cho đệ đệ tại thời khắc cuối cùng phóng túng thế này…
Nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ, tràn ngập cưng chiều vô hạn, trong trí nhớ của y, đây là câu nói đầu tiên y nói với đệ đệ của mình, “Thế Dân, nghe lời!”
Lý Thế Dân đón ánh mắt như nước, trong lòng đau đớn không nói nổi, lúc này hắn có vô số xung động, có rất nhiều chuyện muốn làm, thế nhưng, hắn không cách nào làm được, bởi vì như vậy, tất cả khổ tâm của đại ca sẽ không còn giá trị nữa.
“Thế Dân, cảm tạ đệ!” Ánh mắt Lý Kiến Thành có một loại siêu thoát, là thời khắc thản nhiên đối mặt với sinh tử.
“Ca… Huynh đang châm chọc đệ sao? Lúc này huynh còn cảm tạ đệ cái gì?” Hắn có chút tức giận, có chút xung động muốn xâm phạm y.
Vô luận là ai, đều biết Lý Kiến Thành cười rất đẹp, không chỉ giản đơn làm rung động lòng người, mà còn khắc thật sâu vào trong xương tủy. Y kéo Lý Thế Dân lại, nhẹ nhàng áp sát vào mình, “Cảm tạ đệ, cảm tạ đệ đã cho ta hạnh phúc như vậy!”
Dường như bị cái gì xuyên thấu nội tâm, mâu trung Lý Thế Dân tràn đầy nước đắng, hắn đã từng dùng vô số phương pháp tìm kiếm, nhưng lại không ngờ kết quả lại là như vậy.
“Đại ca, hạnh phúc của huynh, chính là như thế này sao?” Giật lấy tay huynh trưởng, khẽ hôn lên, nếu như có thể, hắn rất muốn đem y nuốt vào trong bụng, “Huynh là người ích kỷ nhất trên đời này, đại ca.”
Kiến Thành không giải thích, cũng không phủ nhận, đúng vậy, vô luận kết quả là gì, hôm nay người ích kỷ nhất, phải là y mất rồi.
“Ích kỷ, cũng rất khó, phải không?” Lý Thế Dân nhẹ nhàng ôm Lý Kiến Thành vào lòng, không bỏ lỡ một tia thời khắc có thể nhìn thấy y.
“Đừng bắt ta nói nữa, có được không?” Ngữ khí hài tử cự tuyệt trả lời, y biết, sinh mệnh, cách y ngày càng xa.
Lý Thế Dân làm sao không biết, thế nhưng thời khắc này bảo hắn làm sao đương đầu?
“Năm ấy đi Hàng Châu, đệ cùng Nguyên Cát đưa ta cái ô làm gì vậy?” Là chuyện cũ thật nhiều năm về trước, lúc này y lại rất muốn biết, tự nhiên nhắm mắt lại, đợi đệ đệ trả lời.
Lý Thế Dân không do dự, thanh âm nhẹ nhàng đáp lại, “Huynh còn nhớ rõ chuyện này sao, thật nhỏ mọn.” Đột nhiên nghĩ tới ngày bé, tâm thoáng cái trở nên nhẹ nhàng, “Lúc ấy à, còn trẻ lông bông không hiểu chuyện, hành trình đi Hàng Châu thiếu chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của đệ cùng Nguyên Cát nha, cũng may, cuối cùng huynh cũng tìm được bọn đệ, nếu không, lịch sử Đại Đường này cần phải sửa lại rồi! Chiếc ô đó, nói ra sợ huynh không tin, đệ…”
Đột nhiên, tâm Lý Thế Dân trầm xuống, giống như bị thứ gì xuyên qua.
“Ca…”
Không có tiếng trả lời.
“Ca…”
Lại gọi, không có tiếng trả lời.
Hắn không gọi nữa, không dám gọi tiếng thứ ba nữa, chỉ biết nước mắt của chính mình đã chảy tràn, đau đớn hơn máu chảy.
Áp chế lại cơn đau thật lâu, Lý Thế Dân mới lần thứ hai mở miệng, “Huynh có biết huynh rất đẹp, khiến cho đệ cùng Nguyên Cát ước ao được nhìn thấy huynh đi dưới tán ô đến thế nào không? Quên đi, tán dóc với huynh thế thôi! Ngày đó…”
Cố sự vẫn cứ tiếp tục, Lý Thế Dân biết mình phải nói hết ra mới được, dù sao, bao nhiêu năm về trước, bao nhiêu năm về sau, tâm hắn cho đến giờ cũng chưa từng thay đổi, mà trái tim ôn nhu kia, cũng đồng dạng chưa bao giờ thay đổi, như vậy, còn chưa đủ sao?!
Tựa như rất nhiều năm trước, trong Tố Tâm Các, không có Thái tử, không có Tần Vương, không có thiên hạ, không có xã tắc, chỉ có y và hắn, hai người vậy thôi.