Sáng sớm ngày thứ hai, Nhung Tước nhận được cuộc gọi từ ông chủ của đội tuyển Ám Dạ.
Ông chủ Ám Dạ năm nay đã qua tuổi 40 mà vẫn chưa kết hôn. Trước đây lập nghiệp bằng bất động sản, sau đó thị trưởng bất động sản không sinh lời nên quyết đoán rút vốn, dùng tiền kiếm được trong những năm tháng đó để dưỡng già.
Sau này vì nhàn quá mà không chịu nổi, vừa lúc lĩnh vực eSports đã phát triển toàn diện, ông ta cảm thấy đây là một hạng mục có tiềm năng, hơn nữa bản thân cũng thích các loại trò chơi, thế là liền thành lập đội tuyển này. Hiện tại đội tuyển đã có tổng giám đốc quản lý chung, lâu lâu ông mới ghé qua xem xét một lần, không phải quan tâm nhiều lắm.
“Anh Lưu, đã lâu không gặp.” Nhung Tước hàn huyên cùng ông, hư tình giả ý.
Kỳ thực với tuổi của ông chủ Lưu thì Nhung Tước phải gọi bằng chú mới phải phép. Nhưng vì ông không kết hôn, cũng không có con, người trong giới eSports cũng khá trẻ nên thường gọi ông chủ Lưu là anh.
“Đúng nhỉ. Tiểu Nhung, gần đây thế nào rồi?” Ông chủ Lưu cười ha ha hỏi, nghe giọng có thể thấy tâm tình không tệ.
Nhung Tước bưng cốc cà phê trở lại văn phòng, “Cũng ổn, giờ đang trong thời gian nghỉ thi đấu, khá rảnh rỗi. Ngày nào đi làm cũng chỉ đọc tin, chơi game, nhạt nhẽo lắm.”
Lời ngoài miệng thì nhẹ như mây gió nhưng trong lòng Nhung Tước đang sỉ vả muôn phần. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông chủ Lưu còn giả ngu giả ngốc ở đây làm gì? Có điều anh cũng không muốn trở mặt với ông chủ Lưu, không phải là sợ, chỉ là mấy năm qua ông chủ Lưu đã rút quyền quản lý đối với đội tuyển Ám Dạ, có những người khác phụ trách cho ông rồi. Ông chủ Lưu chỉ xuất hiện một chút tại lễ khai mạc giải đấu, sau đó chúc tết fan hâm mộ qua weibo, còn lại đều không thấy bóng dáng. Vì thế hẳn là ông chủ Lưu không hề biết trước về vụ việc của Tiểu Mai, mà hôm nay gọi điện có lẽ là để khắc phục hậu quả.
“Cũng phải, hiện giờ không có giải nào, phải đợi đến mùa Xuân năm sau. Cậu cũng bận rộn cả năm rồi, nên thả lỏng nghỉ ngơi một chút, đi đâu đó thư giãn.” Ông chủ Lưu nói.
“Vâng, tôi biết rồi.” Nhung Tước cũng lười vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng, “Sớm vậy mà anh Lưu đã gọi điện qua đây, không biết có chuyện gì?”
Nhung Tước thẳng thừng như vậy khiến ông ta không thể hàn huyên nổi nữa, liền nói, “Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát. Cả tháng này tôi đều ở châu Âu du lịch, hôm nay mới nhận được điện thoại từ giám đốc đội tuyển, nói có người vu oan cho Sở Linh và Hà Mỹ.”
Ồ, oan uổng cơ đấy. Trong lòng Nhung Tước chửi bậy mười ngàn lần, suýt nữa còn thốt thành lời.
Anh chưa kịp nói tiếp thì ông chủ Lưu đã mở lời, “Đội tuyển chúng tôi đã điều tra rõ. Việc này thực ra là do bạn trai của A Mỹ làm, hiện tại chắc là bạn trai cũ rồi. Vì chia tay không cam tâm nên có ý muốn trả thù. Cậu ta cũng hiểu rất rõ giới eSports nên tìm đến Tiểu Mai kia bịa chuyện. Mà Tiểu Mai quả thực là cô gái từng được A Mỹ giúp đỡ, hiện giờ đã tốt nghiệp đại học rồi, có điều khi hai người gặp mặt thì A Mỹ vẫn sẽ cho cô ấy chút tiền, thế nên video quay trộm kia chỉ là hình ảnh khi bọn họ gặp nhau thường ngày mà thôi. Cô gái đó cầm tiền của bạn trai A Mỹ nên giờ chối bỏ hết mọi thứ. Hi vọng các cậu không hiểu lầm, tránh ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai đội tuyển.”
“Việc này tôi đã nói với A Mỹ, lúc chia tay để cho bên đằng trai tìm được cơ hội nên mới tự biên tự diễn ra việc này, chỉ để hủy hoại A Mỹ. Tôi là ông chủ của A Mỹ, thực sự không đành lòng khi thấy nhân viên có năng lực bị hàm oan, vì thế mới gọi điện tới giải thích với cậu. Nếu như hai bên chúng ta có thể nhất trí, cùng nhau giải quyết việc này, tôi tin cả hai đội tuyển đều sẽ có lợi cho việc phát triển về sau.”
Cùng nhau giải quyết? Nhung Tước cảm thấy đây chính là sự khác biệt, có người luôn nghĩ chuyện gì cũng có thể ngồi xuống nói chuyện, bàn bạc này nọ để giải quyết chu toàn. Nhưng anh thì khác, câu lạc bộ của anh, đội tuyển của anh, nhất định phải đưa sự việc ra ánh sáng, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.
Không phải không thể chơi trò thừa nước đục thả câu, mà phải tùy việc. Nếu giờ anh mở tiền lệ, vậy sau này ai hắt nước bẩn vào người trong đội bọn họ đều có thể hóa giải hiểu lầm bằng một câu hay sao? Vậy thì bọn họ quá khoan dung với những kẻ ác độc kia rồi.
Vì thế hôm nay đừng nói là ông chủ Lưu tìm tới, dù là chủ tịch liên minh eSports tìm anh thì cũng không có tác dụng gì hết. Dù sao trong giới eSports này ấy mà, người ta chỉ nói chuyện với nhau bằng thành tích mà thôi!
“Anh Lưu, nếu việc này do bạn trai cũ của Hà Mỹ làm thì dễ rồi, để quản lý Hà tố cáo bạn trai mình là xong. Còn về chuyện công kích thì phòng pháp vụ bên anh hẳn có thể xử lý.” Giọng Nhung Tước rất cứng rắn, anh không thích người khác cậy lớn tuổi mà lên mặt với mình, lại càng không thích khi mọi việc đã điều tra xong lại còn nói cái câu dối trá như hiểu lầm trước mặt anh. Phải cứng rắn hơn, tuyệt không thể nhượng bộ, nếu không đối phương sẽ lại được voi đòi tiên, không hề xấu hổ hay hối cải.
“Đối với Chập Lân chúng tôi mà nói, chỉ cần tẩy sạch dơ bẩn cho Sở Linh, đưa sự thật ra công chúng, vì Sở Linh đòi một câu trả lời thỏa đáng là đủ rồi. Đây cũng là trách nhiệm của câu lạc bộ chúng tôi. Hiện tại với chúng tôi thì mọi thứ đều đã rõ ràng rồi, kiện cũng là kiện Tiểu Mai. Còn về việc có ai sai khiến cô ta hay không, ai là người làm điều đó, đều không liên quan gì tới chúng tôi. Đối tượng đòi tiền bồi thường của chúng tôi cũng chỉ có mình Tiểu Mai mà thôi.”
“Còn người đứng sau Tiểu Mai là ai, ai hãm hại ai là chuyện kéo theo, chúng tôi không quản. Nếu quản lý Hà thấy mình bị oan thì có thể đệ đơn, nhờ cảnh sát tìm bạn trai cũ của mình, phơi bày sự thật, ra tòa xong khắc biết ai có tội, ai nên bồi thường ai.”
“Không phải…” Ông chủ Lưu còn muốn biện hộ thêm vài câu cho Hà Mỹ, nhưng Nhung Tước không cho ông ta cơ hội.
“Anh Lưu, đám tiểu bối chúng tôi gọi ngài là anh là vì tôn trọng ngài. Ngài ở trong ngành này bao lâu như thế cũng biết phải làm gì cho tốt. Giờ đây Chập Lân chúng tôi đã làm hết sức của mình, còn lại là việc của Ám Dạ. Thay vì dây dưa thăm dò thái độ của chúng tôi, chẳng thà ngài báo cảnh sát để giải quyết còn hơn.”
“Kỳ thực dù chúng tôi không thể hiện thái độ thì giờ Ám Dạ cũng đã có một đống chuyện cần làm rồi. Hiện tại Ám Dạ lắm chuyện như thế, sợ là không có ngài đứng ra sẽ không thể giải quyết được. Hi vọng Ám Dạ có thể sớm lấy lại trong sạch của mình, dù sao còn bao nhiêu fan đang nhìn vào đó thôi.”
Tất cả lời định nói đều bị Nhung Tước phá hỏng, ông chủ Lưu thực sự cũng không biết nên hòa giải thế nào, trong lòng cũng thầm bực mình đám người Ám Dạ. Tương tự, ông cũng không dám làm căng với Chập Lân, nếu không fan Chập Lân rất có thể sẽ phá tanh bành đội tuyển của bọn họ. Đây là giới eSports, có rất nhiều chuyện trước đây nghe khó tin nhưng giờ chắc chắn sẽ có người dám làm như vậy.
“Ừ, tôi cũng định báo cảnh sát, giao cho lực lượng cảnh sát xử lý, chúng ta phối hợp là tốt nhất.” Ông chủ Lưu nhanh chóng thay đổi giọng điệu, “Tôi gọi tới vì hi vọng các cậu không có định kiến gì với Ám Dạ chúng tôi, dù sao chúng ta vẫn thường xuyên gặp gỡ, vì chuyện này mà cạch mặt nhau thì không đáng.”
Nói cứng xong thì ông chủ Lưu liền nhún nhường, đương nhiên Nhung Tước cũng thuận thế đổi giọng, “Tất nhiên rồi, anh Lưu yên tâm, chúng ta sẽ vẫn như trước đây.”
“Được, vậy tôi yên tâm rồi.”
Dường như ông chủ Lưu cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, vội vàng nói thêm vài câu thì cúp máy.
Nhung Tước ném điện thoại đi, cười lạnh – bạn trai cũ này bản lĩnh quá cơ, chia tay rồi mà vẫn có thể nhớ được avatar Sở Linh từng dùng trong wechat của bạn gái cũ, có lẽ cả nước này cũng chỉ có một nhỉ?
Anh mà tin thì đúng là một thằng đần.
Ngay khi Tần Thiếu Đình thức dậy, Nhung Tước liền tìm hắn nói chuyện.
“Làm tốt lắm.” Tần Thiếu Đình cười nói, “Càng nói gì mà bạn trai cũ làm thì càng chắc chắn là Hà Mỹ làm. Hi vọng bạn trai cũ của cô ta không phải thằng hèn, mất mặt cánh đàn ông.”
“Đến lúc đó rồi tính.”
Đến thời gian được nghỉ, vì để những thành viên khác có thể tới phòng nghỉ ngơi, Nhung Tước nghiêm cấm không cho Tần Thiếu Đình tới đó để đám còn lại chạy mất dép, chỉ cho hắn lên phòng họp trên lầu.
Tần Thiếu Đình hết cách, dù sao hắn đã giao hết quyền quản lý đội tuyển cho Nhung Tước, Nhung Tước nói chuyện hắn còn phải nghe. Có điều ở một mình chán chết mất, thế nên hắn liền lôi cả Sở Linh theo.
“Cậu nói nghe coi, gì thì gì tôi cũng là một trong hai ông chủ, thế mà lại bắt tôi tới phòng họp, đã thế còn không có ghế sô-pha, cuộc đời này khó khăn quá rồi.” Tần Thiếu Đình bất mãn ngồi dựa vào ghế.
“Tôi thấy ổn, yên tĩnh mà.” Thời gian này, các staff không có việc gì đặc biệt thì đều đã nghỉ, cả tầng sáu chỉ còn hai người bọn họ.
Tần Thiếu Đình gượng gạo nhìn Sở Linh, “Cậu nói như thể không có ai ở đây vậy, hai chúng ta đang là người yêu của nhau đó, chẳng phải nên làm gì đó sao?”
Sở Linh không để cho hắn chút mặt mũi nào, “Người yêu hờ thôi.”
“Không thể nói vậy được. Dù sao chúng ta cũng sắp có áo khoác đôi rồi mà.” Quần áo hắn đặt online, phải mất một thời gian nữa mới ship đến nơi.
Sở Linh mỉa mai, “Vậy cả thế giới này ai mặc cái áo đó đều là đồ đôi với anh rồi.”
Tần Thiếu Đình nhoẻn cười ngồi thẳng dậy, “Tôi phát hiện ra cậu càng ngày càng không sợ tôi nữa.”
“Thì vốn cũng có sợ gì đâu.” Sở Linh cười cười, “Chẳng qua trước chưa quen thôi.”
Tần Thiếu Đình suy nghĩ một chút rồi nói, “Cũng phải, hiện tại quen hơn rồi. Có điều mỉa ông chủ sẽ bị trừ lương đó.”
“Trên hợp đồng không có khoản này.”
Tần Thiếu Đình bỗng cảm thấy bản thân hình như không trị nổi Sở Linh nữa, hắn liền vươn tay nắm lấy tay vịn ghế của Sở Linh, kéo cả người cả ghế đến trước mặt mình, “Hợp đồng không trị được cậu, vậy tôi không trị được cậu chắc?”
Hai người cách nhau quá gần, Sở Linh hơi co người lại, nhưng trong lòng vẫn không mảy may sợ hãi.
Tần Thiếu Đình kéo tay Sở Linh lên ngửi một chút, “Sao tôi có cảm giác cả người cậu đều có mùi lọ body lotion đó thế nhỉ?”
“Dính vào quần áo thì mùi lưu lại lâu hơn.” Có lẽ là vì đồ đắt chăng? Sở Linh cũng không rõ, có điều mùi của loại kem này quả thực khiến cậu cảm thấy thư thái, đêm nào cũng ngủ rất nhanh, mà chất lượng giấc ngủ lại tốt.
Tần Thiếu Đình ghé lại gần, chẳng mấy đã kề sát lên cổ Sở Linh, vì cổ không bôi kem nên không có mùi, “Sau này bôi lên toàn thân đi, tôi thấy hình như hạn sử dụng không còn dài đâu, dùng nhanh lên chút.”
Tần Thiếu Đình tỉnh bơ lừa gạt Sở Linh, hạn sử dụng ba năm, rõ ràng còn những hai năm nữa…
“Hả, à được.” Sở Linh không muốn lãng phí, định bụng sẽ bôi nhiều hơn một chút, dù sao cũng dễ ngủ hơn mà.
“Phải rồi, cuối tuần này cậu có muốn về thăm nhà một chút không, đến đây lâu vậy rồi cũng nên về đoàn viên với gia đình một chút chứ.” Tần Thiếu Đình nói. Hắn không thấy Sở Linh gọi điện về nhà, có lẽ gọi lúc hắn không biết.
Nụ cười ôn hòa trên mặt Sở Linh cứng lại, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói, “Tôi không có người nhà, không cần về.”
Tần Thiếu Đình sửng sốt, quả thực hắn không biết chuyện này, “Xin lỗi, tôi không biết…”
Tần Thiếu Đình kéo giãn khoảng cách với cậu, “Có chuyện buồn thì đừng giấu trong lòng, để lâu nghẹn thành bệnh đấy. Nếu cậu tin tưởng thì có thể nói với tôi, xả hết ra cho khỏe người. Tôi cũng không muốn mấy năm nữa phải đưa cậu đi điều trị tâm lý đâu.”
Mấy năm nữa? Dù là một mốc thời gian không xác định, nhưng chẳng hiểu sao Sở Linh lại thấy ấm lòng đến lạ.
“Thực ra cũng chẳng có gì. Khi tôi còn rất nhỏ, cha chơi bời quá trớn mà có con riêng, thế là ly hôn với mẹ. Tôi coi như là lớn lên trong gia đình đơn thân. Khi tôi 15 tuổi thì mẹ bị bệnh, khi đó dùng thuốc còn khống chế được, nhưng một năm sau đó thì bệnh tình trở nặng, rồi… không sống được. Tôi không có ai giám hộ, không có tiền đi học, cha đẻ thì chẳng biết đi đâu, không có bà con thân thích, thế là tôi bỏ học đi đánh điện tử thôi.”
Trước đây Tần Thiếu Đình cảm thấy người có gia cảnh đáng thương nhất đội là Tiết Mạc, chẳng ngờ Sở Linh cũng không khá hơn là bao.
Tần Thiếu Đình thương cảm cho Sở Linh, vươn tay xoa đầu cậu.