Yannick cảm giác kỹ năng ‘miệng quạ đen’ của mình vẫn luôn khả dụng trong bất kỳ thời điểm nào.
Bởi vì dự cảm của y lại lần nữa trở thành sự thật.
Trừ y và Vatican Ridge ra, những Hồng y giáo chủ khác cũng rất nhanh đã được triệu tập vào phòng nghị sự.
Mới qua một ngày đêm ngắn ngủi, mọi người gần như đã không thể tin tưởng vào đôi mắt mình.
Nếu như ngày hôm trước Giáo Hoàng chỉ già nua và suy bại, như vậy lúc này bọn họ gặp được lại là một ông lão mà hơi nước trên người đều đã bị rút cạn, bên dưới pháp bào rộng rãi của Giáo Hoàng đều là trống rỗng, hoàn toàn không che giấu được cơ thể đã gầy gò đến chỉ còn là một bộ xương khô của ngài. Cho dù là những ngón tay để lộ ra bên ngoài cũng có thể thấy được vẻ xương xẩu và từng đường gân xanh nổi lên.
Giáo Hoàng phảng phất không nhẬn ra ánh mắt của mọi người, tầm mắt của ngài rơi vào Yannick đang đứng bên cạnh Vatican Ridge.
“Con đã đến rồi.” Giáo Hoàng nghĩ thầm, xem ra chính mình không suy đoán sai, môn đồ của mình vẫn luôn lén lút qua lại với Yannick Hill, bằng không người kia không có khả năng phản ứng nhanh như vậy, vừa được chỉ định làm Hồng y giáo chủ xong liền có mặt tại Tòa thánh.
“Đúng vậy, nguyện ngày tốt lành cho Bệ hạ..” Yannick rất thản nhiên tiếp nhận sự dò xét từ Giáo Hoàng, sau đó liền giống như tất cả thần quan được Giáo Hoàng tiếp kiến, quỳ một chân trên đất, nâng bàn tay của ngài lên đặt một nụ hôn tượng trưng vào đó.
Cho dù y đã thể hiện tư thế thuận theo, thế nhưng Giáo Hoàng vẫn cứ không quá thích. Chỉ là hôm nay mục đích ngài triệu tập mọi người đến đây hoàn toàn không phải vì Yannick —— Theo ông, cho dù gã thần quan tóc bạch kim này có thành Hồng y giáo chủ cũng không xứng đáng để mình hao tổn quá nhiều tâm tư.
Theo Yannick đứng dậy lần nữa đi về bên cạnh Vatican Ridge, ánh mắt của Giáo Hoàng cũng tự nhiên thu hồi lại.
“Nếu Hồng y giáo chủ đã đã chọn được, như vậy hôm nay chúng ta liền đề cử Giáo Hoàng tiếp theo đi.”
“Bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng, thần quan Hill còn chưa cử hành điển lễ nhậm chức, trên người còn chưa phủ pháp bào Giáo chủ đâu.” Gustav trưng ra một nụ cười giả dối.
Giáo Hoàng nhìn gã một cái, thản nhiên nói: “Đây chỉ là hình thức, có thể đợi đến khi tân Giáo Hoàng nhậm chức hẳn phủ pháp bào cũng được.”
Gustav có thể nghe được một tia cấp thiết từ trong lời nói của Giáo Hoàng, sự khác thường của đối phương khiến gã càng thêm hoài nghi: Thân thể của Giáo Hoàng quả thực đã suy bại đến mức không thể vãn hồi, ngài là đang khẩn cấp muốn định ra người thừa kế, đồng thời tận mắt nhìn Vatican Ridge lên ngôi.
Lẽ nào ngài cho rằng hắn sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản sao? Gustav yên lặng cười nhạt, cũng không lại lên tiếng cản trở.
Nếu hắn đã không lên tiếng, những người khác tự nhiên cũng sẽ không làm nghịch ý Giáo Hoàng, một buổi hội nghị đề cử Giáo Hoàng tân nhiệm cũng diễn ra hệt như hôm qua. Rất nhiều người cơ bản chưa kịp chuẩn bị tư tưởng đã bị triệu tập đến, đừng nói trên người Yannick còn chưa phủ pháp bào, ngay cả những người theo phái trung lập cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc là nên theo ý của Giáo Hoàng bệ hạ lựa chọn Vatican Ridge, hoặc là nên làm ngược lại, chọn người có thể cho bọn họ càng nhiều lợi ích, Gustav.
Mà đây cũng là dụng ý của Giáo Hoàng.
Hồng y Rahl nhìn Yannick một chút, người sau đang đứng bên cạnh Vatican Ridge cũng vừa vặn nhìn về phía này, hai người chớp mắt nhìn nhau, Yannick khẽ vuốt cằm mỉm cười.
Lập trường của Yannick phi thường rõ ràng, Vatican Ridge đã đề bạt y, một tay dọn dẹp nghị luận của đám đông đẩy y lên ghế Hồng y giáo chủ. Hiện tại y còn ngồi chưa nóng ghế, không có khả năng phản bội Vatican Ridge đầu nhập Gustav.
Như vậy chính mình có nên đi theo không?
Rahl là một người rất cẩn thận.
Từ khi ông lên làm Hồng y đều chưa từng tỏ vẻ thiên hướng bất kỳ phe phái nào, bởi vì mâu thuẫn giữa Vatican Ridge và Gustav càng lúc càng công khai, trong lúc rất nhiều Hồng y đều vội vàng lựa chọn thế lực ông vẫn cứ trung lập như cũ. Nguyên nhân không phải vì ông không có dã tâm mà bởi vì ông muốn chọn một cách chắc chắn hơn, nhỡ đâu đứng sai đội trở thành phe thất bại, như vậy tâm huyết nhiều năm của ông liền hóa thành tro bụi.
Bất quá, hiện tại xem ra đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.
Bỏ phiếu trắng không phải tác phong của Rahl, như vậy không chỉ không thể lấy lòng được cả hai bên mà trái lại càng khiến kẻ khác cảm thấy ông nhát gan sợ phiền phức, vậy nên ông chỉ có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Vatican Ridge đương nhiên là có ưu thế tự nhiên, bởi vì y nhận được sự ủng hộ của Giáo Hoàng bệ hạ. Thế nhưng Rahl biết, cho dù những người trung thành với Giáo Hoàng, thậm chí là trong số các Giáo chủ cấp dưới có không ít người đều cảm thấy Vatican Ridge quá trẻ tuổi, hơn nữa chưa đủ thủ đoạn, không quyết đoán bằng Gustav.
Nghĩ tới đây, ông lần nữa liếc nhìn Yannick.
Người sau vẫn cứ mặt treo nụ cười, hơn nữa thần sắc bình tĩnh viết một cái tên vào tấm da dê, sau đó gấp lại giao cho thánh kỵ sỹ phía sau.
Đương nhiên, không ai thấy rõ y đã viết những gì.
Không thể không nói, đối với người bạn trẻ này, Rahl có một cảm giác tính nhiệm mù quáng. Giống như chỉ cần nơi nào có y, rất nhiều chuyện đều có thể hóa nguy thành an.
Xem ra, lúc này ông cũng có thể lần nữa tín nhiệm đối phương?
Phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người đã nộp lên lá phiếu của mình.
Trên thực tế mọi người không quá thấp thỏm, cho dù nơi này có tận mười hai vị Hồng y giáo chủ, thế nhưng kết quả tất nhiên cũng chỉ dao động giữa Gustav và Vatican Ridge.
Rahl không tiếp tục do dự nữa, bút lông ngỗng trên tay ông nhanh chóng viết một chuỗi ký tự lên miếng da dê.
Giáo Hoàng khép hờ mắt ngồi tại chỗ, thoạt nhìn giống như đang ngủ, mãi đến khi thánh kỵ sỹ cầm mâm bạc đựng những tấm phiếu da dê tới, cung kính dâng lên.
Dựa theo quy định, Giáo Hoàng cần do mười hai vị Hồng y giáo chủ chọn ra, bọn họ chính là hạch tâm cấu thành toàn bộ Giáo đình. Mà trong quá trình này, cho dù tiền nhiệm Giáo Hoàng đang tại thế cũng không thể đưa ra bất kỳ dị nghị gì với kết quả tuyển cử, Giáo Hoàng chỉ có thể đảm nhiệm vai trò trọng tài.
Dưới sự nhắc nhở của thánh kỵ sỹ, Giáo Hoàng hơi mở mắt, Yannick để ý thấy ánh mắt của ngài đã càng thêm trầm đục, gần như không thấy rõ được sự vật trước mắt, hơn nữa lúc ngài cầm phiếu da dê lên, bàn tay cũng đang run rẩy cực nhẹ.
Là chuyện gì khiến cho tinh thần của Giáo Hoàng xảy ra biến hóa lớn như vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi?
Không đợi y tìm được đáp án, tất cả phiếu bầu đều được mở ra, kết quả đều công khai trước mặt.
Giáo Hoàng nheo mắt lại một chút, thần sắc bình tĩnh nói: “Arthur Vatican Ridge có bảy phiếu, nếu như không có gì bất ngờ ngài ấy sẽ là Giáo Hoàng tân nhiệm, chư vị có dị nghị gì không?”
Cơ hồ đồng thời, ánh mắt của mọi người đều không nhìn về phía người thắng cuối cùng, Vatican Ridge mà là nhìn về phía Gustav.
Ngoài dự đoán của mọi người, gã tuy rằng hơi cười nhạt nhưng lại không nói gì, cũng không hề cao giọng phản đối.
Chuyện này thực sự quá mức không bình thường.
Lại nhìn về phía Giáo Hoàng bệ hạ, ngài phảng phất như vừa giải quyết xong một cọc tâm sự, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, từ ái nhìn Vatican Ridge: “Nếu như có thể, ta hy vọng nhìn thấy nghi thức lên ngôi của con.”
Giáo Hoàng tân nhậm bình thường đều được đề cử sau khi Giáo Hoàng tiền nhiệm qua đời, hiện tại Giáo Hoàng làm như vậy rõ ràng đã phá hư quy củ, thế nhưng ngài tại vị đã lâu, ảnh hưởng xây dựng cũng rất lớn, mọi người đều không muốn vì loại chuyện nhỏ này làm phật lòng ngài. Huống chi ở biểu hiện bên ngoài, Giáo Hoàng cũng không can thiệp vào kết quả lựa chọn, Vatican Ridge có thể trở thành Giáo Hoàng đều là chuyện trong dự liệu của rất nhiều người.
Đương nhiên, ai cũng cảm thấy Gustav hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy nên thái độ bình tĩnh tiếp thu hôm nay của hắn quả thực quá mức khác thường.
Nghe được Giáo Hoàng nói vậy, Hồng y Rahl đảm nhiệm sự vụ lễ nghi của Giáo đình không thể tiếp tục giả vờ câm điếc, ông đứng dậy, hơi khom người: “Như sự mong muốn của ngài, lễ đăng quang của Giáo Hoàng tân nhậm sẽ cử hành vào hai ngày sau. Đến khi đó chúng ta cũng có thể đồng thời cử hành nghi thức thoái vị cho ngài.”
Đây quả thực là quá trình chuyển giao cấp tốc nhất giữa hai đời Giáo Hoàng từ trước đến nay!
Toàn bộ nghi thức cư nhiên chỉ dùng ba ngày để hoàn thành, thế nhưng liên tưởng đến tình trạng loạn trong giặc ngoài của Giáo đình lúc này, cùng với thế cục không hề an bình của đại lục, mọi người đều cảm thấy có thể lý giải.
Giáo Hoàng bệ hạ khẽ vuốt cằm, biểu thị rất hài lòng, sau đó ngài lại khẽ nhắm mắt, không lên tiếng nữa.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng biết lúc này nên lui ra, vậy nên các Hồng y giáo chủ đều đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Gustav, ngài lưu lại.” Giáo Hoàng nhìn như đang ngủ đột nhiên lên tiếng.
Thế nhưng Hồng y Gustav cư nhiên cự tuyệt.
“Không, Bệ hạ, Ta còn có việc trọng yếu cần làm, xin tha lỗi vì ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngài.”
Khóe miệng của hắn kéo ra một tia cười nhạt, không chờ Giáo Hoàng nói thêm gì đã xoay người bước nhanh khỏi phòng nghị sự.
Rất nhiều người đều không hiểu được suy nghĩ của Gustav, lúc nãy khi bầu chọn không tỏ ý kiến, hiện tại lại công nhiên nghịch ý Giáo Hoàng. Đây là muốn biểu hiện sự không phục của mình hay là muốn tỏ thái độ với Giáo Hoàng tân nhậm?
Thế nhưng kỳ quái là kỳ quái, không một ai muốn trở thành người tiếp theo bị Giáo Hoàng giữ lại. Tại thời khắc nhạy cảm này, vẫn không nên làm ra chuyện khiến người ta chú ý. Vậy nên mọi người đều giống như bị ai đuổi sau lưng, vội vàng rời khỏi phòng nghị sự, Vatican Ridge ngược lại là người rời đi cuối cùng.
Mà Giáo Hoàng bệ hạ cũng không gọi y lại.
Đợi rời đi một khoảng xa, Rahl gọi Yannick đang đi trước mặt mình, sau đó tiến lên thấp giọng nói: “Anh bạn trẻ, con nghĩ đây là có chuyện gì? Vừa rồi Giáo Hoàng bệ hạ, còn có Gustav…”
Thanh âm của ngài rất nhỏ, ngôn ngữ cũng mơ hồ, thế nhưng Yannick vừa nghe liền hiểu đối phương muốn hỏi chuyện gì.
Yannick cười cười: “Hồng y Gustav thực sự có tính cảnh giác rất cao.”
“Vì sao?” Rahl vốn là muốn nghe phân tích của y, vậy nên lập tức truy vấn.
“Nếu như lúc nãy Hồng y Gustav lưu lại, mà Giáo Hoàng bệ hạ lại vừa vặn xảy ra chuyện gì ở bên trong, như vậy cho dù Hồng y Gustav có tắm một trăm lần trong cái hồ lớn trước Tòa thánh trung tâm cũng không rửa sạch hiềm nghi mưu hại Giáo Hoàng.”
Rahl mở to miệng không dám tin tưởng: “Điều này thật sự là…”
Tuy rằng cách nói của Yannick quá mức cực đoan, thế nhưng ai cũng không thể phủ nhận loại khả năng này.
Đến khi đó, một người có hiềm nghi mưu hại Giáo Hoàng liền triệt để không còn khả năng bước lên bảo tọa, Gustav cũng không bao giờ có khả năng tranh giành với Vatican Ridge nữa.
Giáo Hoàng bệ hạ đang vì học sinh của mình cắt đứt một điểm uy hiếp cuối cùng.
Đáng tiếc Gustav cũng không thoái lui.
Xem tình huống như vậy, Gustav hẳn còn đang giữ vững thanh tỉnh, hoàn toàn không bị cơn giận làm cho mê muội.
Rahl lấy lại tinh thần, chợt phát giác lời của Yannick rất có lý, hiện tại cho dù Giáo Hoàng bệ hạ đã suy nhược thành như vậy nhưng cũng không ai dám xem thường ngài. Ngài đã ngồi vững trên bảo tọa Giáo Hoàng nhiều năm đến thế cũng không phải không có nguyên nhân.
“Như vậy, việc chúng ta đề cử ngài Vatican Ridge, Gustav khẳng định cũng biết, chúng ta có phải đã đắc tội ngài ấy không?” Rahl có điểm lo được lo mất, bởi vì ông chưa từng trải qua con mưa gió mãnh liệt như vậy, cho nên vô thức muốn trưng cầu ý kiến của Yannick.
Yannick như cười như không: “Dù sao cũng phải chọn một người để ủng hộ, làm thế nào cũng sẽ đắc tội người còn lại. Rahl thân ái, trên đời này không có chuyện vẹn toàn đôi bên.”
Rahl suy nghĩ một chút, thở dài: “Con nói đúng, nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc nhẹ nhàng như vậy.
Gustav nhất định sẽ phản kích, chỉ là hắn sẽ chọn lúc nào phản kích, thủ đoạn phản kích như thế nào, có thể sẽ khiến toàn bộ Giáo đình rung chuyển hay không, những người như bọn họ có thể bị liên lụy hay không? Chỉ cần nghĩ đến những vấn đề này trái tim của ông vẫn cứ lo lắng không thôi.
“Không cần lo lắng, ông bạn già.” Yannick vỗ vỗ bờ vai ông, “Ta tin tưởng chúng ta hiện nay là an toàn,… ít nhất … trước khi Giáo Hoàng bệ hạ chưa qua đời, Hồng y Gustav sẽ không rảnh rỗi nhớ đến chúng ta.”
“Hai người đang làm gì?” Một thanh âm vang lên bên tai bọn họ.
Yannick và Rahl lúc này mới phát hiện Vatican Ridge không biết đã đến bên cạnh bọn họ từ lúc nào.
Vatican Ridge cười cười: “Rahl, ta biết nài và Yannick có quan hệ rất tốt, bất quá ở trường hợp này ta cho rằng hai người vẫn nên chú ý một chút mói tốt.”
Thần quan tóc bạch kim khẽ co giật khóe miệng, buông tay khỏi vai Hồng y Rahl. Vừa rồi bọn họ vì không muốn để ai nghe được lời nói của mình nên đã áp đến gần một chút, cơ hội là miệng chạm vành tai mà trao đổi.
Thế nhưng Vatican Ridge sẽ không cho rằng giữa y và Rahl có chuyện gì chứ?
Quả nhiên người đen tối thấy chuyện đen tối.
Hồng y Rahl hiển nhiên cũng bị chấn động không nhẹ, bất quá ông rất nhanh đã phản ứng kịp: “Đức ngài Vatican Ridge!”
Vatican Ridge tuy rằng còn chưa chính thức trở thành Giáo Hoàng, thế nhưng biểu hiện tôn kính ngay từ bây giờ cũng không phải chuyện xấu gì.
“Hy vọng rằng ta không quấy rầy đến hai người, ta chỉ muốn tìm Yannick một chút.” Vatican Ridge cười nói.
“Không có, chúng ta cũng vừa trò chuyện xong.” Rahl liếc nhìn Yannick, “Xem ra đêm nay không có cách nào mời con đến dùng một bữa tối thịnh soạn rồi.”
Yannick cười nói: “Con sẽ nhớ kỹ.”
“Như vậy, nếu Đức ngài Vatican Ridge nguyện ý, lần sau cũng có thể cùng đến.” Rahl cười ha ha một tiếng, hơi cung kính khom người, lập tức biết điều rời khỏi.
“Ta cho rằng chuyện hiện tại nhất của ngài là chuẩn bị pháp bào Giáo Hoàng cho mình, ta không cảm thấy vóc người của bệ hạ sẽ thích hợp với ngài.” Yannick có chút ám chỉ.
Vatican Ridge: “Việc này tự nhiên có người chuyên nghiệp đến xử lý, ta đúng là có việc quan trọng tìm anh.”
Lúc Yannick nói chuyện với Vatican Ridge cũng không cung kính như những người khác, bất quá Vatican Ridge cũng không thèm để ý, đối với sự làm càn trong phạm vi cho phép này y nguyện ý khoan dung.
Vatican Ridge đưa Yannick về phòng riêng của mình.
“Nghi thức lên ngôi của ta phi thường giản lược, hơn nữa xét thấy thế cục hiện tại của đại lục, Hoàng đế và Đại công tước của các quốc gia chưa chắc sẽ tự mình đến tham gia, bất quá đó cũng không phải chuyện trọng yếu nhất. Ta hy vọng sau khi ta lên ngôi, anh có thể đại biểu ta đi một chuyến đến Đế quốc Charlemagne.”
Lời của vị Giáo Hoàng tương lai này khiến Yannick có chút ngoài ý muốn, y còn tưởng người này sẽ yêu cầu y ở lại thog giúp mình ứng phó Gustav..
Yannick: “Ta sẽ gánh vác nhiệm vụ trọng yếu gì sao?”
Vatican Ridge: “Đúng vậy, lần trước khi chuyện của Alexander phát sinh, tuy rằng phía Giáo đình hoàn toàn không hay biết, thế nhưng trải qua chuyện này cảm quan của Alfonso VIII đối với Giáo đình hiển nhiên càng thêm ác liệt, ta hy vọng anh có thể mượn cơ hội này cải thiện quan hệ giữa đôi bên. Vừa vặn lần trước sự kiện ma vật cũng là do anh vạch trần, ngài ấy hẳn sẽ không thất lễ với anh.”
Yannick: “Theo ta được biết, Hội nghị liên minh đại lục lần này, Giáo chủ Gustav đã thay mặt Giáo đình dự họp, lẽ nào ngài ấy không thể giúp đỡ trên phương diện này?”
Vatican Ridge nở nụ cười: “Hắn không gây cản trở ta đã thấy rất an ủi rồi. Ta có thể nói thẳng cho anh biết, kết quả của Hội nghị liên minh cũng vừa được gửi đến chỗ ta. Các quốc gia tuy rằng đồng ý ra tay giúp đỡ Công quốc Mecklen chống đỡ ma vật, thế nhưng lại không có hiệp nghị cụ thể về những hạng mục bang trợ. Nói cách khác, bọn họ kiêng kỵ ma vật nhưng cũng không muốn ra sức, ngoại trừ Đế quốc Garde minh xác đưa ra kiến nghị cung cấp ma pháp dược tề để giúp đỡ.”
Yannick nhướn mày: “Ma pháp công hội nói thế nào?”
Vatican Ridge: “Ma pháp công hội so với tưởng tượng của ta thì hào phóng hơn rất nhiều, bọn họ ngoại trừ cung cấp ma pháp dược tề còn tình nguyện phái ra hơn một trăm pháp sư cao cấp trở lên đến tiền tuyến tham chiến. Bất quá bên kia cũng đồng thời hy vọng chúng ta có thể phái ra thần quan, bằng không chỉ với lực lượng của ma pháp dược tề hoàn toàn không thể khắc phục những tổn thương trong quá trình chiến đấu.”
Yannick: “Như vậy Hồng y Gustav đã đáp lại thế nào?”
Vatican Ridge: “Hắn nói, nếu như hắn có thể lên làm Giáo Hoàng sẽ phái thần quan đến hiệp trợ.”
Yannick: “…” Nói như vậy không phải là vô ích sao?
Vatican Ridge thở dài một hơi: “Vậy nên, anh không thể trông cậy vào chỉ qua vài lần hội nghị liền có thể đoàn kết mọi người lại. Làm sứ giả hòa bình, nhiệm vụ của anh là vô cùng trọng yếu. Tình huống tốt nhất là, anh thuyết phục được Alfonso VIII, đem những quốc gia khác triệu tập lại tiến hành giao lưu, đồng thời còn khiến mỗi người bọn họ ra sức cùng nhau ứng đối nguy cơ lần này. Về phần Giáo đình, đợi sau khi nghi thức lên ngôi của ta hoàn thành, ta cũng sẽ toàn lực giúp đỡ anh.”
Yannick: “Ta không thể bảo đảm Alfonso VIII sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ta, những người khác ta càng không dám đảm bảo. Thành thật mà nói, ta cho rằng nhận thức của người đứng đầu các quốc gia hiện nay với ma vật là không đủ, bọn họ luôn mang theo tâm lý may mắn, cho rằng đây chẳng qua là chuyện của Công quốc Mecklen, chiến hỏa vĩnh viễn đốt không đến người họ.”
Vatican Ridge: “Vậy nên, anh cần giúp đỡ bọn họ nhận thức lại cho đúng.”
Yannick co rút khóe miệng: “Giá trị chờ mong của ngài với ta thực sự quá cao.”
Y đã sớm lường được vị trí Hồng y giáo chủ này không phải ngồi không, thế nhưng không ngờ vừa mới ổn định Vatican Ridge lại ném cho y một phần công tác khó khăn như vậy.
Vatican Ridge mỉm cười, ngữ điệu cũng có chút chế nhạo: “Có lẽ anh sẽ càng muốn trở thành tình nhân của ta? Anh nên tin tưởng, Giáo Hoàng bệ hạ sẽ phá lệ rộng rãi với tình nhân của mình.”
Yannick tức giận: “Phi thường cảm tạ sự ưu ái của ngài, ta cảm thấy mình vẫn càng tình nguyện chơi đùa với quả quýt khô Alfonso VIII kia.”