Quyền Trượng

Quyển 3 - Chương 84

84.

“Đức ngài Hill!” Người hầu canh giữ ngoài cổng ánh mắt sáng lên, vội vàng chào đón.

“Thân vương điện hạ có khách?”

“Thưa vâng,” Biểu tình của người hầu lập tức xụ xuống, “Thủ tịch Trưởng lão viện đi cùng với Vương tử George của Đế quốc Charlemagne đến bái phóng, chúng kẻ hèn không dám ngăn trở. Trời ạ, quản gia Teco nhất định sẽ nghiêm phạt chúng tôi!”

Thủ tịch cũng chính là người đứng đầu Trưởng lão viện, còn được gọi là Thủ tịch trưởng lão, bình thường đều là do nội bộ viện trưởng lão đề cử lên.

Đế quốc Garde mặc dù theo chế độ Quân chủ chuyên chế, thế nhưng lại có một chút khác biệt với những quốc gia khác. Mỗi khi gặp những vấn đề quan trọng có liên quan đến vận mệnh quốc gia, Hoàng đế không thể chuyên quyền độc đoán mà phải giao lại cho các vị Trưởng lão của Trưởng lão viện thương nghị và đưa ra quyết sách.

Trưởng lão chỉ là cách gọi dành cho những thành viên của Trưởng lão viện, cũng không phải nói bọn họ thật sự sẽ rất già. Bọn họ chỉ là đại biểu của giai tầng Quý tộc của Đế quốc, trừ phi phạm vào sai lầm cực lớn, bằng không đều là chế độ chung thân và thừa kế. Nói cách khác, Đế quốc Garde là do Hoàng đế và tập đoàn Quý tộc cộng đồng chấp chính.

Loại cục diện này nghe nói chính là kết quả thỏa hiệp từ lúc vừa kiến quốc, thế nhưng theo thời gian trôi qua, Hoàng đế hiển nhiên sẽ càng lúc càng chán ghét, cái loại ý vị muốn làm việc gì cũng phải bó tay bó chân, nghe theo ràng buộc của đám quý tộc này quả thực vô cùng khó chịu. Giống như France II, ngài chỉ muốn phong cho em trai mình một phong hào Thân vương mà cũng phải giằng co nhiều năm mới có thể thực hiện được.

Có lẽ có nhiều người sẽ nói, người nhiều lực lượng lớn, càng nhiều ý kiến đưa ra đóng góp thì quyết sách sẽ càng thêm hoàn thiện, bất quá đừng quên, chức vị tại Trưởng lão viện đều là truyền lại cho gia tộc, Quý tộc mới nổi đừng hòng dính vào. Mỗi người thừa kế chức vị của Trưởng lão viện đều sẽ đại biểu cho lợi ích của giai cấp Quân húy kỳ cựu, hơn nữa cả đời đều phải phục vụ cho lợi ích của cái đoàn thể nhỏ này.

Như vậy, hiển nhiên sẽ khiến cái đoàn thể nhỏ kia càng phát triển càng xơ cứng, chỉ là trong giai đoạn hiện tại, Hoàng đế France II còn chưa nghĩ ra được biện pháp gì tốt hơn, vì vậy chỉ có thể đem Giáo đình kéo vào mặt trận chống lại Trưởng lão viện. Chính vì như vậy, trước đó mới có việc France II mời Yannick trở thành cha đỡ đầu của con trai mình.

“Ta trước vào xem một chút.” Yannick vỗ vỗ vai người làm nọ, bước vào trong.

Đám đông đứng ngoài cửa vây xem không thể tiến vào, những người hầu kia không ngăn được Thủ tịch Trưởng lão viện nhưng cũng không có nghĩa sẽ không ngăn được bọn họ, cho dù bên trong có không ít người đều là quý tộc.

Những người đó không có cách nào tự mình nhìn thấy quá trình náo nhiệt tiếp theo, chỉ đành nhìn theo bóng lưng của Giáo chủ tóc bạch kim mà than thở.

Theo lý thuyết, sau khi Chris tấn thăng làm Thân vương, dinh thự cũng phải được xây dựng ở một nơi khác cho xứng với thân phận. Bất quá, làm một kẻ cuồng học thuật, Chris đối với việc này hiển nhiên cũng không có hứng thú quá lớn, vậy nên ngay cả nhắc cũng không nhắc tới, mà Trưởng lão viện càng là mừng rỡ giả vờ ngây ngốc, hoàn toàn không phát ra thanh âm nào.

Lại nói, dùng số tiền Chris kiếm được hiện tại, muốn tự mình xây dựng thêm cũng không phải việc khó gì. Đương nhiên, có rất ít người biết rằng vị Thân vương điện hạ thoạt nhìn quái gở hướng nội, tâm lý còn có chút vấn đề này cư nhiên là một vị ma pháp sư thâm tàng bất lộ.

Lúc này, không khí tại dinh thự Thân vương Felton quả thực có chút phi thường náo nhiệt.

Trong phòng khách rộng rãi có hai người đang chờ đợi, một đứng một ngồi.

Đứng chính là một thanh niên quần áo hoa lệ, sắc mặt ngạo mạn, còn mang theo một chút tức giận.

Người đang ngồi lại là một nam nhân trung niên chống gậy, tuy rằng bề ngoài bảo dưỡng rất khá, bất quá có thể nhìn ra tuổi tác của đối phương cũng không nhỏ nữa.

Về phần những người hầu bọn họ mang theo? Thông thường đều có thể xem như phông nền bối cảnh mà đối đãi.

Quản gia Teco đứng cách bọn họ không xa, sống lưng thẳng tắp, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, còn lộ ra một tia xa cách.

Sự xuất hiện của Yannick khiến mọi người đều hướng về phía này nhìn lại.

Quản gia Teco lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng bước tới, hơi khom lưng: “Đức ngài Hill, ngài đã tới rồi.”

“Mạo muội đến đây bái phỏng, hy vọng sẽ không quấy rầy mọi người.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười nói.

“Đương nhiên sẽ không, nhà bếp vừa cho ra món bánh nướng hoa Bilan, không biết ngài có muốn nếm thử?”

“Vậy tôi cũng không khách khí.”

Nhìn bộ dạng trò chuyện vui vẻ của hai người, chàng thanh niên có chút không kềm chế được: “Đây chính là lễ phép của quản gia dinh thự Felton hay sao? Vì cái gì không giới thiệu vị khách nhân này cho chúng tôi?”

Thủ tịch Fitch cũng nhìn về phía Giáo chủ tóc bạch kim, vị Giáo chủ này thực sự trẻ đến mức khiến ông có chút giật mình, hơn nữa nhìn qua còn có hơi quen mắt —— Lần trước trong yến hội France II đặc biệt tổ chức để giới thiệu Chris, Yannick cũng có xuất hiện, bất quá khi đó y còn mặc một thân bào phục đê giai, những Quân húy cố cựu kia luôn tự cao với thân phận của mình, hiển nhiên sẽ không chú ý đến y. Vậy nên Fitch cũng chỉ cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra được.

Không đợi quản gia Teco mở miệng, Giáo chủ tóc bạch kim đã chủ động giới thiệu: “Ta là Yannick Hill, tân nhiệm Giáo chủ của Đế quốc Garde, rất vinh hạnh được gặp mọi người. Ngài Thủ tịch Fitch, Vương tử điện hạ George.”

Vương tử George có thể nổi giận với một quản gia nhưng lại không thể thất lễ với một Giáo chủ, gã miễn cưỡng thu liễm sự giận dữ trên mặt, nặn ra một nụ cười: “Chào ngài, Giáo chủ Hill, rất hân hạnh được gặp ngài.”

Thủ tịch Fitch cũng đứng dậy, nhấc nhấc cây gậy trên tay biểu thị muốn bắt chuyện: “Xin chào, Giáo chủ Hill, thứ cho tôi vô lễ, lần này ngài đến là vì….?”

“Ồ, tôi đến là muốn bái phỏng Thân vương Felton, bất quá cũng không có việc gì quan trọng, vì vậy hai vị có thể tiếp tục, không cần quan tâm đến tôi.” Yannick cười nói, sau đó tìm một vị trí thoải mái tự mình ngồi xuống, biểu thị bản thân bất quá chỉ là người qua đường..

Thủ tịch Fitch có chút kỳ quái, ông nhịn không được bắt đầu hồi tưởng xem vị Giáo chủ này từ lúc nào thành lập hữu nghị với Chris, cho dù đối phương muốn lôi kéo làm quen với quý tộc cũng không cần bắt đầu từ một Thân vương thân phận xấu hổ như vậy. Hay là vì vị tận Giáo chủ này không quá hiểu rõ bản đồ chính trị tại Đế quốc Garde?

Trong lòng ông suy tư một chốc, lại châm chước xem nên dùng ngôn từ và chủ đề gì để bắt đầu trò chuyện với vị Giáo chủ trước mặt.

Vương tử George lại không quản được nhiều như vậy, nếu Giáo chủ tóc bạch kim đã chứng tỏ lập trường không muốn tham dự vào việc này, gã cũng liền tiếp tục hành vi vốn dĩ của mình —— phát hỏa với quản gia Teco.

“Chris chính là một kẻ hèn nhát ư? Hắn dự định để quản gia ra mặt chống đối chúng ta mãi sao! Ta đường đường là Vương tử của Đế quốc Charlemagne, hơn nữa ở dây còn có Thủ tịch Trưởng lão viện của các người, lẽ nào còn chưa đủ để hắn nhúng nhường thân phận cao quý của mình ra ngoài gặp mặt hay sao?! “

“Rất xin lỗi, Vương tử điện hạ, chủ nhân đang nghiên cứu một loại dược tề đến thời khắc quan trọng, không thể để bất kỳ kẻ nào tiến vào quấy rối, hy vọng các vị chờ thêm chốc lát.” Quản gia Teco cứng nhắc phân trần.

“Hừ!” Vương tử George giống như vừa nghe được trò đùa lớn nào đó, từ xoang mũi phun ra một hơi, châm chọc khiêu khích: “Dược tề? hắn nếu có thể nghiên cứu ra dược tề gì đó, hiện tại cũng không đến mức bị người của toàn Đế quốc cười nhạo đi? Oh, thủ tịch Fitch, thật có lỗi vì tôi đã đánh giá Thân vương điện hạ của các người như vậy, hy vọng ngài có thể bỏ qua!”

“Tôi có thể lý giải tâm tình của ngài.” Thủ tịch Fitch bày ra bộ dạng thấu hiểu lòng người. “Ngài chỉ là đang quan tâm hôn sự của Công chúa Orthia, tâm tình có chút kích động cũng là bình thường.”

“Chị Orthia hoàn mỹ đến dường ấy, tuyệt đối không thể gả cho một kẻ như vậy!” Vương tử George nghe đến đây lại càng nổi giận, biểu hiện của Thủ tịch Fitch khiến gã hồn nhiên quên mất Trưởng lão viện của Đế quốc Garde mới là người khởi xướng và cũng đồng thời cật lực thúc đầy mối hôn sự này.

Yannick ở bên cạnh bàng thính một hồi, rốt cục cũng nghe ra chân tướng.

Xem ra tin tức về việc Chris chuẩn bị đám hỏi với Công chúa của Charlemagne mà dạo gần đây mọi người đồn đãi ầm ỹ cũng không phải là giả, thế nhưng Vương tử George của Đế quốc Charlemagne lại tựa hồ rất bất mãn với hôn sự này, vì vậy sau khi nghe được liền trực tiếp tới cửa làm loạn.

Orthia, vị Công chúa lấy theo tên Quang Minh nữ thần này là chị gái của Vương tử George. Yannick cũng từng nghe qua danh tiếng của nàng, dung mạo xinh đẹp phi phàm, ôn nhu dễ gần, là hòn ngọc quý trên tay Hoàng đế của Đế quốc Charlemagne. Có người nói, tiếng thụ cầm của nàng có thể khiến tinh linh cũng cảm thấy say mê.

Theo người ngoài nhìn, một đóa hoa tươi như vậy phải phối với Chris ngoại trừ sở hữu danh hiệu Thân vương thì không có ưu điểm nào, quả nhiên khiến người ta giận dữ.

Thế nhưng, nếu như cuộc hôn nhân này thành công, quan hệ của hai Đế quốc cường đại Garde và Charlemagne sẽ tiến thêm một bước, vậy nên người của Trưởng lão viện vẫn luôn vô cùng hăng hái thúc đẩy việc này. Bất quá, vị Thủ tịch trước mặt cũng không biết xuất phát từ dụng ý gì lại đưa Vương tử George đến đây

Vương tử George không ngừng đi tới đi lui tại chỗ, giống như muốn đem thảm trải sàn ma ra một cái lổ lớn mới cam tâm, bởi vì không có đối tượng trút giận nên tâm tình càng lúc càng phiền muộn, gã nhịn không được phát hỏa với Thủ tịch Fitch: “Lẽ nào ngài đưa ta đến đây là vì để ta đối diện với quản gia của tên đó?!”

“Dĩ nhiên không phải, Vương tử điện hạ.” Thủ tịch Fitch kiên trì nói: “Tôi chỉ hy vọng sau khi ngài nhìn thấy đức ngài Chris sẽ cải biến quan điểm của mình. Đức ngài Chris thừa kế huyết thống Hoàng thất, là một người đàn ông phi thường anh tuấn, tuyệt đối xứng đôi với công chúa Orthia của quý quốc.”

“Oh, thôi đi!” Vương tử George nhịn không được cười nhạt, “Nếu như ta nghe những lời này trước lúc biết được những lời đồn đã về hắn, có lẽ ta thực sự sẽ dao động. Nhưng hiện tại, Đế quốc Garde các người cư nhiên muốn đem một đứa con rơi ra để lừa dối chúng ta, lẽ nào các người cho rằng Đế quốc Charlemagne có thể tùy tiện khi dễ sao? Thứ cho ta nói thẳng, vị Thân vương điện hạ này của các người một chút cũng không xứng với công chúa Orthia của chúng ta! Orthia đáng giá được những thứ tốt nhất!”

Fith thở dài một hơi, bộ dạng giống như còn muốn tiếp tục thuyết phục, thế nhưng Vương tử George lại là một chút cũng không muốn nghe tiếp, trực tiếp vọt tới trước mặt quản gia Teco, đẩy người ra rồi sải bước lên thẳng lầu hai.

“Vương tử điện hạ!” Quản gia Teco kinh hô một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

Chuyện này miễn bàn quá thất lễ rồi!

Thủ tịch Fitch cũng không nhịn được đứng bật dậy, nhưng lại không mạo muội đuổi theo, trong lòng lại thầm hối hận mình không nên xung động đưa Vương tử George đến đây.

Ông lúng túng nói với Yannick: “Khiến ngài chế giễu rồi.”

Yannick mỉm cười khoan dung: “Người thanh niên mà, khó tránh khỏi có chút xung động, tâm tình muốn bảo vệ chị gái của Vương tử George cũng có thể lý giải.” Trong lòng y lại vì vị Vương tử xui xẻo này mà mặc niệm nửa giây.

Thủ tịch Fitch lại thầm nghĩ: Ngươi cũng không lớn hơn người kia bao nhiêu tuổi!

Trong lúc hai người đều đang ôm tâm sự riêng, bất chợt nghe được một tiếng kêu đau, ngay sau đó chính là âm hưởng vật nặng rơi xuống đất. Bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn, tiếp theo liền thấy Vương tử George lăn lông lốc như bánh xe từ lầu hai xuống.

Yannick: “…” Ta liền biết.

Thủ tịch Fitch: “…” Xong.

“Vương tử điện hạ!”

Thủ tịch Fitch tuổi tác không nhỏ nhưng động tác lại tuyệt đối không chậm, lập tức phản ứng kịp, tốc độ so với quản gia Teco còn nhanh hơn một chút, ba bước rút thành hai chạy tới nâng Vương tử George đang đau đến co người thành một đoàn dậy. “Ngài không sao chứ?”

Những người hầu đi theo Vương tử cũng sợ hãi, nhanh chóng ba chân bốn chẳng ùa tới xem xét.

Biểu tình của Vương tử George đã hoàn thành vặn vẹo, làm sao còn hơi sức mở miệng tra lời, qua nửa ngày mới mở miệng run rẩy rên một câu: “Đau chết mất, đau chết mất… Nhanh! Nhìn xem chân ta có bị gãy hay không!”

Người hầu đi theo nhanh chóng mọp người xuống, vén ống quần của Vương tử George lên, chỉ thấy phần mắt cá chân của gã đã sưng lên thật lớn, người hầu trong tiếng gào thét thảm thiết của Vương tử giúp gã sờ sờ khớp xương, sau đó nói: “Vương tử, ngài chỉ bị trẹo chân một chút, không bị tổn thương đến xương.”

Biểu tình của Vương tử giống như đã sắp khóc: “Quá đáng giận! Quá đáng giận rồi! Hắn chính là ma quỷ! Ta tuyệt đối sẽ không để chị Orthia kết hôn với hắn! Ta phải về báo lại cho cha ta!”

Thủ tịch Fitch vội vàng nói: “Điện hạ, ta nguyện ý thay mặt đức ngài Chris nói xin lỗi với ngài…”

“Ta không cần bất luận kẻ nào thay ta xin lỗi.” Theo tiếng nói vang lên, Chris mặc một bộ áo bào den kịt bước từ trên tầng hai xuống, biểu tình cứng đờ.”Gã thiếu chút nữa đã làm hỏng dược tề của ta, vừa rồi bất quá chỉ là giáo huấn nho nhỏ.”

“Đức ngài Chris!” Thủ tịch Fitch giận đến tái mặt, “Vương tử George là khách quý của chúng ta, nếu như ngài ấy có tổn thương gì sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai nước. Tôi cho rằng ngài cần xin lỗi ngài ấy với sự áy náy chân thành nhất!”

“Ta không cần sự áy náy của hắn!” Vương tử George cắt lời, trừng mắt nhìn Chris, “Ta cuối cùng cũng biết được vì sao người của Đế quốc Garde đều nói năng thận trọng về kẻ này. Con hoang đúng là con hoang, vĩnh viễn không thể học được lễ nghi, không xứng được công khai thân phận bước ra ánh sáng!”

“Vương tử điện hạ, ” Yannick không thể không lên tiếng. “Xin để ý cách dùng từ và tu dưỡng của ngài, ngài là Vương tử của một quốc gia, xin không cần sử dụng những từ ngữ phố phường dung tục như vậy.”

Có lẽ Chris căn bản sẽ không để tâm, thế nhưng không hiểu vì sao, y chính là không thích người khác một lần lại một lần cường điệu thân phận con riêng của Chris.

Không sai, xuất thân của Chris thực sự không sáng rọi, thế nhưng những thành tựu của hắn hiện tại không phải những kẻ có xuất thân tốt đều có thể đạt đến. Mấy thứ danh hiệu như ‘Em trai khác mẹ của bệ hạ’, ‘Thân vương Felton’ này đều không mang đến chỗ tốt gì cho hắn, trái lại chỉ khiến hắn lâm vào trong vô hạn phiền phức. Nếu như những người này biết Chris là một pháp sư vô cùng lợi hại… Oh, thôi đi, Yannick chỉ cần dùng đầu ngón cahan cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bọn họ.

“…” Đối phương dù sao cũng là một vị giáo chủ, Vương tử George chỉ đành phải không cam lòng ngậm miệng.

“Giáo chủ các hạ, xin ngài…” Người hầu đi theo bên cạnh muốn nói lại thôi.

Yannick gật đầu, ý bảo bản thân đã hiểu, sau đó bước đến bên cạnh George, ngồi nhẹ xuống giúp đối phương trị liệu.

Rất nhanh, dưới tác dụng của trị liệu thuật, cái chân sưng lớn kia dần thu nhỏ đến kích cỡ bình thường, mắt cá chân cũng khôi phục về bộ dáng ban đầu, thần sắc thống khổ trên mặt Vương tử George cũng theo đó tiêu thất.

“… Đa tạ ngài.” Vương tử George thở phào một hơi, nói với Yannick.

“Không cần khách khí, tôi kiến nghị ngài tốt nhất nên trở về nghỉ ngơi.” Giáo chủ tóc bạch kim đáp lại.

Vương tử George liền ngoan ngoãn ra hiệu cho người hầu đỡ mình về nghĩ ngơi, Thủ tịch Fitch lại không có lập tức đi theo.

“Ngài Chris, ta nghĩ ngài cần phải đưa ra một lời giải thích với ta, còn có cả Trưởng lão viện về việc này!” Ông cường ngạnh nói, “Thứ cho sự trực tiếp của ta, ngài có thể kết hôn cùng Công chúa Orthia chính là sự may mắn tột cùng. Thế nhưng ngài nhìn xem, chỉ vì sự lỗ mãng của ngài mọi thứ là bị đánh vỡ, thiếu chút nữa cũng hủy diệt tâm huyết của mọi người! Nếu như Vương tử George có tổn thương gì, Đế quốc Charlemagne muốn tuyệt giao với chúng ta, ngài biết sẽ dẫn đến hậu quả gì sao?!”

“Ngươi nghĩ Orthia rất tốt?” Chris hỏi, không hề bị cơn giận của đối phương làm cho ảnh hưởng.

“Đương nhiên!”

“Vậy thì ngươi đi kết hôn với nàng là được rồi.” Từ khi nhìn thấy Giáo chủ tóc bạch kim, lực chú ý của Chris hơn phân nửa đã đặt lên người đối phương, chỉ bố thí cho Thủ tịch Fitch một ánh mắt bình thản. “Ta nghĩ ngươi đối với cái vị trí kia có lòng ngưỡng mộ rất lớn.”

“Ngươi, ngươi!” Mặt của Thủ tịch Fitch lập tức đỏ bừng.

Chính xác mà nói, là giận đến đỏ mặt.

Sau đó, ông nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.

Chiếu theo loại tốc độ này, hẳn là có thể đuổi theo xe ngựa của Vương tử George.

Chris nhìn cũng không thèm nhìn theo một chút, lúc ánh mắt hướng về phía Yannick lại thoáng cái mềm mại xuống.

“Em đã trở về?”

Giáo chủ tóc bạch kim không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, thật sự sợ đối phương lại không nói lời nào kéo thẳng mình vào phòng, vội vàng lui về sau nửa bước, dự định nói chút gì đó.

Thế nhưng lời kế tiếp của pháp sư hắc y khiến y nhất thời không nói được lời nào.

“Ta đã dùng suốt ba ngày, không ăn không ngủ, cuối cùng cũng đem dược tề em cần điều chế ra.”

——–

Tác giả có lời: Thời gian cho công 1 biểu hiện tới rồi.