Quyền Trượng

Quyển 3 - Chương 74

74.

Vì vậy y liền nói với nữ Vampire: “Làm phiền cô, Anna, kéo anh ta đến đây một chút.”

Nữ Vampire hiện tại đã biết, lời của thần quan này có thể tuân theo, vì vậy cũng không cần dò xét ý tứ của ngài Công tước liền xách chân Tinh linh lôi đến trước mặt Yannick.

“Sweetie, em vừa mắt gã này sao?” Thấy Yannick nỗ lực ngồi dậy đỡ Tinh linh nọ, ngữ điệu của Công tước huyết tộc lập tức chua lòm.

“Không, tôi chỉ đang nghiên cứu một việc, tuy rằng anh ta có bộ dạng cũng không tệ lắm.” Yannick nói, trước hết sờ sờ mặt của đối phương, sau đó còn trực tiếp cởi quần áo.

“Sweetie!” Công tước huyết tộc lên giọng.

Nhưng mà còn không đợi hắn nói thêm gì đã bị một tiếng va chạm trầm nặng làm cho câm miệng.

Thần quan tóc bạch kim lắc lắc tay, “Một quyền này thế nào?”

Ansel nhìn khóe mắt bầm đen của Tinh linh, “Rất tốt, nhưng lực đạo có hơi không đủ.”

Thần quan cảm thán: “Tôi dù sao vẫn còn là thương binh!”

Hơn nữa sau khi đánh xong nắm tay của y cũng rất đau, nói rõ da của Tinh linh này thực sự rất dày.

Công tước huyết tộc trấn an, “Nếu không cứ để ta cống hiến sức lực?”

“Không cần, cảm tạ, báo thù vẫn nên để tự mình làm mới có thể vui vẻ.” Thần quan tao nhã nói, sau đó lại hướng về phía Tinh linh hung hăng đá mấy đá, lại suy nghĩ một chút, bẻ quặp tai đối phương ra sau lưng, nghiền ép vài bận.

Mọi việc xong xuôi, quay đầu nhìn về phía hai người đang bị chấn động đến ngây ra: “Được rồi, Anna, cô có thể ném gã ra ngoài.”

Lúc này Tinh linh vẫn còn hôn mê không hay biết gì, một bên mắt đã bầm đen sưng to, thoạt nhìn rất buồn cười, từ lực đạo vừa rồi của thần quan đến xem, mấy đá còn lại giáng lên người gã hẳn cũng không nhẹ nhàng hơn trên mặt.

Nữ Vampire: “…”

“Sweetie, em thật ác độc!” Ansel giả vờ khoa trương than thở: “Hiện trạng của gã đã nhắc nhở ta, sau này nghìn vạn lần cũng không nên đắc tội em!”

Thần quan ôn nhu nói: “Không sao cả, anh đã nhận được báo ứng.”

Ansel chợt nhớ đến khế ước nọ, “…”

Thần quan tuyên bố: “Được rồi, đợi sau khi chúng ra khỏi đây, hai người hãy đánh ngất tôi.”



Mấy giờ sau, khi nhóm người Daifield được một con mèo mun đen mắt xanh dẫn đường đến chỗ của Yannick, bọn họ thấy được thần quan tóc bạch kim đang dựa vào gốc cây, bên cạnh là Augustine và một người khác, nhìn kỹ lại, người nọ có vành tai rất nhọn, giống như là một Tinh linh.

Ba người đều hôn mê bất tỉnh, nhất là thần quan tóc bạch kim, sau lưng có một miệng vết thương lớn, cả áo bào gần như đều bị máu tươi nhiễm đỏ, thậm chí vết thương còn đang không ngừng rỉ máu, bất quá cho dù là khi ý thức không được rõ ràng, y vẫn nắm chặt pháp trượng trong tay.

Mà trên cơ thể hai người còn lại cũng có hàng loạt vết thương loang lổ, nhìn qua giống như vừa chạy khỏi một tràng ác chiến.

Mèo mun đen nhảy khỏi vai Baker chạy đến bên cạnh thần quan tóc bạch kim, le lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm tay y, thần quan lại không có chút phản ứng nào.

Vừa nhìn thấy Yannick bị thương, vành mắt của Baker liền đỏ lên, hắn thiếu chút nữa đã cho rằng thần quan đã không còn, lập tức tung người nhào tới. May mà Bart vẫn còn một chút lý trí, lập tức kéo người lại: “Anh làm như vậy sẽ khiến vết thương trên người ngài Hill nặng thêm, mau đưa bọn họ trở lại, nơi này cách Pháo đài u linh không xa, quá nguy hiểm!”

“Chờ một chút, để tôi cầm máu cho ngài ấy đã!” Daifield ngồi xuống sử dụng trị liệu thuật, thoáng cái đã cầm máu cho Yannick, về phần Augustine và Tinh linh kia, cả đám lật qua lật lại cũng chỉ thấy được một ít máu ứ đọng và vài chỗ bị sưng lên, không có vết thương hở.

Cả nhóm người xác định không có vấn đề gì, Alexander vội vàng lấy quyển trục thuấn di ra —— đây là thứ Yannick đã giao cho hắn trước khi rời đi, thoáng cái mọi người đã về đến điểm thiết lập trong gian phòng ở lữ điếm.

Vừa về đến nơi Baker đã lập tức bạo phát.

“Nếu không phải không các người!” Hắn cắn răng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, “Ngài Hill cũng sẽ không bị thương nặng như vậy!”

Biểu hiện lần này của hắn cũng không phải hoàn toàn là diễn kịch, tuy rằng Yannick đã tiết lộ một chút nội tình, ý bảo bản thân đã sớm có chuẩn, bị, bất quá y lo lắng Baker diễn xuất không tốt nên cũng không nói quá rõ ràng. Mà Baker vốn một lòng trung thành, khi nhìn thấy thần quan bị trọng thương liền không nhịn được bắt đầu tự trách, so ra, oán niệm của hắn đối với những người khác tự nhiên liền sâu hơn.

“Các người vì sao không chịu nghe theo sự an bày của ngài Hill từ sớm! Ngài Hill là vì cứu đồng đội không chịu nghe lời của các người mới có thể bị thương như vậy!” Hắn thoả thích gầm thét.

Tất cả mọi người xấu hổ gục đầu xuống, ngay cả Daifield bình thường thích tự cho là đúng, mắt cao hơn đầu cũng không ngoại lệ, y nhỏ giọng nói: “Trước hết để tôi chữa thương cho ngài Hill đã…”

Bart cũng kéo Baker: “Đúng vậy Baker, trước hết phải chữa thương và để ngài Hill nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi ngài ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.”

Hắn mặc dù không biểu hiện kích động như Baker vậy, dù sao hắn cũng chưa gắn bó quá lâu với vị thần quan tóc bạch kim kia, bất quá từ trong đáy lòng, ngay thời điểm Yannick ra tay cứu bọn họ bên ngoài Pháo đài u linh hắn cũng đã nhận định đối phương. Chỉ là hắn còn chưa kịp biểu đạt sự sám hối và lòng cảm kích của bản thân thì thần quan đã xảy ra sự cố, vậy nên sự hỗ thẹn trong nội tâm Bart cũng không ít hơn so với người khác.

Baker hung hăng lau nước mắt, cũng không thèm nhìn đám người kia thêm một chút, bước chân nặng nề ra cửa về phòng của mình, coi như để lại không gian cho bọn họ.

Daifield vội vã giơ cao pháp trượng, bắt đầu chuyên tâm sử dụng trị liệu thuật.

Mèo mun nhỏ Ansel ghé vào bên cạnh thần quan tóc bạch kim đang mê man, cái đuôi nhẹ nhàng mơn trớn giường chiếu, lười biếng ngáp dài, nhìn cũng không thèm nhìn mọi người.

Một giấc ngủ này của Yannick, vừa nhắm mắt liền nhắm suốt hai ngày.

Đây cũng khó trách, vô luận biểu tình bên ngoài có tỏ ra bình tĩnh như thế nào, y dù sao cũng không phải Thần minh chân thật, từ khi bắt đầu nhận được nhiệm vụ này, thần kinh của Yannick vẫn luôn căng thẳng tột độ.

Y không chỉ phải so trí so dũng với Công tước huyết tộc, mê hoặc đối phương ký kết khế ước gia tăng trợ lực cho bản thân, lại còn phải lưu ý dạy dỗ đám đồng đội như heo kia. Ngay lúc đồng đội heo bắt đầu phá hoại, y còn phải tự mình mạo hiểm chạy đến bên trong sào huyệt Vampire chờ đợi cứu người, cho dù bên cạnh có một Huyết tộc thủy tổ vũ lực cường đại, thế nhưng ai có thể xác định đối phương sẽ không đột nhiên xé bỏ khế ước chứ?

Mấy phen trí lực và thể lực luân phiên tiêu hao xuống, y đã sớm uể oải đến cực điểm, có thể thừa dịp bị thương ngủ cho đẫy giấc ngược lại là một loại hưởng thụ.

Trên đời này, bất kỳ loại thu hoạch nào cũng phải bỏ ra cái giá tương xứng, tính cách Yannick khéo đưa đẩy lại bặt thiệp, đứng trước ai cũng có thể lôi kéo hai câu, mọi người đều cho rằng y muốn làm gì cũng có thể dễ dàng hoàng thành, mà đám người đã ở chung với y một thời gian dài như Sophia, Baker lại càng thuận theo thói quen nghe theo sự phân phó của y. Trên thực tế, muốn đạt đến kết quả như vậy, tâm sức mà y bỏ ra tuyệt đối không ít hơn kẻ khác.

Cho nên nói, giả vờ cao thâm cũng là không tốt, ngươi giả đến quá quen thuộc, người khác ngược lại sẽ cho rằng ngươi là thiên tài.

Trong hai ngày Yannick mê man này, tiểu đội của y đã tự động đạt thành một ít nhận thức chung. Nói ví dụ như, địa vị lãnh đạo của thần quan trong đội ngũ đã chiếm được sự tán thành của đa số, nói ví dụ như, mọi người không chỉ cảm thấy sự thể hiện của bản thân trong nhiệm vụ lần này chẳng những không xuất sắc mà còn có chút kéo chân sau, đợi đến khi ngài Hill tỉnh lại nhất định phải thành tâm xin lỗi. Bên cạnh đó, tâm tính của đám người Daifield cũng dần dần chuyển biến không ít.

Nói tóm tắt, một phen nỗ lực của Yannick là không có uổng phí, đương nhiên ngay khi đang thực hiện kế hoạch y cũng đã dự đoán được kết cục. Dù sao bản tính của đám người Daifield cũng không xem như quá kém, hơn nữa đã bị cô lập một thời gian dài ở Giáo đình, sau lưng càng là không có thế lực hay bối cảnh gì, chính vì những lý do đó thần quan mới phí công sức thật lớn nhằm thu phục bọn họ.

Mèo mun nhỏ: “Meo meo ~ “

Đây là thanh âm đầu tiên Yannick nghe được sau khi thức dậy.

Thần quan phản ứng theo bản năng: Cái tên này đã đói bao lâu rồi, thế nào nghe thanh âm có chút bất mãn quá mức đâu?

Baker đang loay hoay với bộ đồ ăn nghe tiếng mèo kêu cũng nghiêng đầu nhìn một chút, thấy đôi mắt thần quan đã hơi mở ra thì kích động đến thiếu chút nữa đã nhào tới, may mà cuối cùng kịp khắc chế.

Bất quá, nếu như hắn thực sự nhào qua, với trạng huống hiện tại của Yannick mà nói, đoán chừng phải nghỉ ngơi thêm lần nữa.

“Quá tốt rồi, ngài có đói bụng không, nơi này có canh nấm nóng và mì spaghetti thịt bò!”

Nghe lời nói của đối phương, Yannick quả thực có chút đói bụng, y đỡ cái trán chống người ngồi dậy, “Mỗi thứ một chút đi, tôi đã ngủ bao lâu rồi, nhóm người Bart đâu?”

“Bart đang ở bên ngoài canh chừng, anh ta nói bản thân là thánh kỵ sỹ lại không thể bảo hộ thần quan, không mặt mũi nhìn thấy ngài. Nhóm Daifield lại chia nhau ra ngoài dò xét, lo lắng Huyết tộc sẽ tìm đến.”

Yannick thầm nghĩ, đám hậu duệ của William đều sắp bị bọn họ tàn sát sạch sẽ rồi, nữ Vampire duy nhất còn tồn tại cũng đã thần phục dưới trướng Ansel, làm sao còn người tới dây báo thù. Cho dù tên William kia có đi khóc lóc tìm phụ thân của mình cáo trạng, phỏng chừng trong một hai ngày cũng không có khả năng giết tới được.

Bất quá, đám đồng đội chậm lụt này cuối cùng cũng có một chút không khí năng động rồi, cần biểu dương.

Y cúi đầu nhìn xuống phát hiện y phục trên người mình đã được đổi thành áo bào thần quan, “Anh đã giúp tôi lau rửa?”

“Không có, chỉ giúp ngày lau khô vết máu và thay quần áo mà thôi.” Baker hồi đáp.

“Meo meo ~” Mèo mun nhỏ lại mềm mại lên tiếng, chứng tỏ sự tồn tại của mình thêm chút nữa.

“Mang chút đồ ăn cho nó đi.” Yannick nói.

“Vâng, bất quá mèo con nên ăn cái gì mới đúng?”

“Meo meo!” Ông đây muốn uống máu, em đừng giả vờ không hiểu! Qua cầu rút ván!

Oh, đương nhiên! Công tước huyết tộc ở dị thế tuyệt đối không biết được cái thành ngữ qua cầu rút ván này, đây thuần túy là do thần quan phán đoán dựa trên ánh mắt của đối phương.

“Chia một ít thức ăn của tôi cho nó là được rồi.” Yannick bình tĩnh nói.

Trấn định một chút đi quý ngài Công tước, tôi cũng không tin ngài không nhân lúc tôi ngủ len lén hút máu.

Trong lúc hai bên trao đổi ánh mắt, mèo đen nhỏ có hơi chột dạ (?) nằm xuống, lười biếng kêu một tiếng, biểu thị Công tước huyết tộc tôn quý sẽ không chấp nhặt với nhân loại ngu xuẩn.

Đối với cái biểu hiện này, thần quan tóc bạch kim khẽ gãi cằm của nó tỏ ý khen ngợi.

Công tước huyết tộc một bên âm thầm chán ghét, một bên lại không chống được thiên tính của loài mèo, híp mắt ngửa cằm tiếp thu sự âu yếm.

“Lại nói tiếp, chúng tôi còn phải cảm ơn còn mèo nhỏ này đấy. Thưa ngài, nếu không phải nó đột nhiên xuất hiện, một hai lôi kéo chúng tôi đi theo, rất có thể đến giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được ngài!” Baker có điểm nghĩ đến mà kinh.

Xuất phát từ nguyên nhân diễn xuất của Baker quá kém, cùng với cho dù anh ta có biết kế hoạch cũng không giúp được gì, Yannick từ dầu đến cuối cũng không nói gì với đối phương. Bất quá như vậy cũng vừa vặn, loại chuyện hợp tác cùng Công tước huyết tộc đi cứu tù binh thần quan này, dù sao thực sự khiến người nghe quá kinh hãi rồi, chỉ cần hơi chút để lộ ra cho phía Giáo đình, y tuyệt đối chính là ăn không hết gói đem đi.

Cho dù nhóm người Daifield đã thật lòng chấp nhận địa vị của Yannick, bất quá y cũng không có ý định mạo hiểm thử nghiệm. Mà biểu hiện của Baker vừa vặn có thể giấu diếm bọn họ, bởi vì trong mắt người khác, Baker chính là hộ vệ thân cận nhất của Yannick, so với những người khác đều thân cận hơn vài phần.

“Augustine và Tinh linh kia đâu?”

“Thần quan Augustine đã tỉnh, còn Tinh linh kia vẫn chưa tỉnh, trước sau chưa từng tỉnh lại.”

“Trước hết không cần để tâm đến anh ta. Baker, anh giúp tôi đi tìm Bart và những người kia đến, chúng ta nên tranh thủ thời gian bàn bạc chuyện tiếp theo rồi.” Yannick muỗng nĩa, ưu nhã lau khóe miệng.

“Ngài không nghỉ ngơi thêm một chút sao?”

“Không cần, tôi cảm thấy cơ thể của mình đã khôi phục, tuy rằng đầu còn hơi nặng, bất quá hẳn là chỉ vì mất máu quá nhiều.”

“Oh đúng vậy, lúc ngài hôn mê, thần quan Daifield đã giúp ngài trị liệu, vết thương sau lưng ngài cũng đã hoàn toàn khép lại. Hiện tại tôi liền mời bọn họ đến.”

Baker xoay người rời đi, không bao lâu sau nhóm người Daifield đã xuất hiện trước cửa.

Thần quan tóc bạch kim tuy rằng thích giả vờ giả vịt, thế nhưng còn chưa đến mức cơ thể đã kiệt sức vẫn muốn xuống giường chào đón mọi người.

Y nhìn một chút, mỗi người bước vào phòng đều có biểu tình khác nhau.

Bart chính là thuần túy vui mừng, trong vui mừng có một tia thấp thỏm.

Daifield lại là câu nệ và xấu hổ.

Augustine nghe nói vừa tỉnh lại không lâu cũng theo đến, trên mặt thật ra nhìn không thấu được gì.

Còn có thần quan Darwin mập mạp nhất nhưng cũng chạy nhanh nhất, đôi mắt nhỏ không ngừng xoay chuyển, nhưng trên mặt thì trưng ra nụ cười tiêu chuẩn.

Yannick lập tức tiến vào chủ đề: “Từ lúc chúng ta đến thị trấn Trent cũng chưa từng chính thức tổ chức hội nghị, cho dù tôi là đội trưởng nhưng tôi cho rằng mình nên có một chút giải thích về thái độ lúc đó của tôi với mọi người.”

Mọi người đã sớm cảm thấy hiếu kỳ với quá trình Yannick thành công cứu viện đưa Augustine cùng với một Tinh linh ra khỏi Pháo đài u linh —— cho dù là Hồng y giáo chủ đến đây, phỏng chừng cũng không có được thực lực này.

Vừa nghe Yannick mở lời, cả đám lập tức vểnh tai lên.

Yannick lập tức đem lý do đã chuẩn bị trước ra nói: “Lúc mọi người tìm được tôi hẳn cũng đã nhìn thấy bộ trang phục quý tộc tôi mặc trên người. Khi đó tôi nghe được tin, mỗi tuần đám Huyết tộc đều sẽ tổ chức tụ tập ở Pháo đài u linh, vì vậy tôi liền giả trang thành một Vampire, dùng thần chú thôi miên bắt lấy một Huyết tộc cấp thấp, đểu hắn dẫn ta trà trộn vào pháo đài, nhìn xem có cơ hội cứu được Augustine hay không.”

Nhóm người Daifield nghe đến đó đều không nhịn được cúi đầu a một tiếng.

Một mình trà trộn vào đại bản doanh Vampire, nên nói vị thần quan này là tài cao gan lớn hay là điếc không sợ súng? Nhưng mặc kệ là nói thế nào, phần dũng khí này bọn họ thực sự không sánh được.

Yannick cũng không để ý đên phản ứng của bọn họ, tiếp tục nói: “Không ngờ lúc trong vũ hội tôi nhìn thấy Augustine và Tinh linh kia bị xem như hàng hóa mà đấu giá, khi đó còn có không ít Huyết tộc đời thứ hai thứ ba, thực lực của bọn họ rất mạnh, một mình tôi nhất định không cứu được. Vì vậy tôi dự định chờ xem kẻ mua được Augustine là ai, đợi sau khi trở về lại thương lượng biện pháp cứu người với các vị.”

Mọi người chỉ là tưởng tượng cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương trong thời điểm đó, theo lời nói dối trắng trợn của thần quan tóc bạch kim, mọi chuyện được tái hiện lại nửa thật nửa giả, tâm tình của bọn họ cũng theo đó đều bị kéo lên, trái tim treo ngay cổ họng chờ đợi kết cục.

“Nào ngờ vừa lúc đó lại xảy ra ngoài ý muốn.” Yannick tiếp nhận ly nước Baker đưa đến, chậm rãi nhấp một ngụm, “Tôi không ngờ còn có một người cũng giống tôi, đều là ôm mục đích khác trà trộn vào.”

Mèo mun đen nhàm chán ngáp một cái.

Biên, tiếp tục biên ra, chỉ cần em có thể biên được!

Đối với thái độ không cổ động của mèo ta, thần quan tóc bạch kim chỉ thong thả kéo nhẹ tấm chăn che mất cái thân thể nho nhỏ nọ.

“Đám Vampire kia không chỉ mang Tinh linh ra bán đấu giá mà còn có một nữ pháp sư, bất quá có lẽ bọn họ đã trêu chọc quá nhiều người, có một đám pháp sư cũng trà trộn vào pháo đài cứu đồng đội. Chuyện sau đó mọi người chỉ cần tưởng tượng cũng hiểu được, các pháp sư nổ ra xung đột với Vampire, tôi nhân cơ hội hiện trường rối loạn giết đi vài tên Vampire, đem Augustine kéo đi, may mà chỉ bị một chút vết thương nhỏ.”

Yannick nhún vai, “Quá trình tuy rằng không hoàn mỹ, bất quá mục đích cuối cùng đã đạt được.”

Nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành, việc này đối với mọi người là trăm lợi mà vô hại, lúc này thống nhất khẩu cung cũng coi như vì người vì mình, bọn họ đều hiểu được khi về đến Giáo đình phải nói như thế nào. Sau này cho dù Giáo đình có cử những người khác đến điều tra cũng vĩnh viễn không thể tìm được chân tướng, mà Huyết tộc đời thứ hai, William, người duy nhất đào tẩu được cũng không thể xuất hiện làm chứng.

Augustine từ đầu đến giờ vẫn lạnh lùng ngồi nghe, bất chợt quỳ một gối xuống, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nâng một bàn tay của thần quan tóc bạch kim, khẽ dán môi lên.

“Quang minh nữ thần tại thượng, ta, Augustine Neil, phát thệ sẽ thuần phục dưới trướng ngài Yannick Hill, đến chết không thay đổi.”

Thần quan tóc bạch kim sửng sốt một chút, “Augustine, anh không cần phải làm như vậy.”

Lời tuyên thệ này bình thường chỉ có thể nghe được khi những thần quan tỏ kính ý với Giáo Hoàng, thế nhưng hiện tại y bất quá chỉ là một thần quan ngay cả danh phận Giáo chủ chính thức cũng không có mà thôi.

“Ngài đã cứu mạng tôi, tôi cũng sẽ dùng tính mạng của mình đến báo đáp ngài.” Augustine ngẩng đầu, vẫn là gương mặt đông cứng như trước, bất quá hắn còn chưa đạt được trình độ tê liệt như Chris… chí ít Yannick còn có thể nhận ra sự chân thành và nghiêm túc trên gương mặt này.

“Cảm tạ.” Đối mặt với kiểu người nghiêm túc như vậy, thần quan tóc bạch kim chỉ có thể dùng thái độ trịnh trọng để đáp lại.

Nhìn thấy Augustine giành thuần phục trước, hơn nữa còn dùng tư thái thấp như vậy, Daifield có chút đứng ngồi không yên, y vừa không muốn để Yannick nghĩ rằng bản thân đang chần chừ, nhưng cũng không đến mức có thể dùng tư thái thuần phục Giáo Hoàng để thuần phục Yannick như Augustine đã làm—— thành thật mà nói, y cảm thấy việc này có chút không hợp thể thống.

Vì vậy sắc mặt của y cũng bị giằng co đến đỏ bừng.

Cuối cùng, vẫn là Alexander tính tình tương đối thành thật hàm hậu tiến lên giải vây cho mọi người.

Alexander cúi người, tay phải đặt lên ngực, khom lưng thật sâu: “Ngài Hill tôn kính, xin hãy tiếp thu sự áy náy chân thành nhất của tôi, tôi có thể dùng danh nghĩa của Quang Minh nữ thần bảo đảm, đội ngũ này sẽ thành tâm thuần phục dưới sự lãnh đạo của ngài, đồng thời sẽ toàn tâm toàn ý cống hiến. Nếu như cần thiết, ngay cả tính mạng của mình tôi cũng có thể dâng lên!”

Những người còn lại cũng vội vàng làm theo, ngay cả Daifield đều không ngoại lệ.

Thần quan Darwin hùa theo đồng bạn cúi người, đợi đến khi tất cả đều phát thệ xong lại hỏi: “Ngài Hill, rất xin lỗi nhưng thỉnh cho phép tôi được hỏi, gã Tinh linh ngài cứu về kia… quan hệ của Giáo đình chúng ta với Tinh linh không tốt lắm, chuyện đó… ừ, ngài hẳn là cũng hiểu…”

Quan hệ giữa Giáo đình và Tinh linh nào chỉ không được tốt lắm, chỉ cần nhìn thái độ ghét bỏ của hai Tinh linh khi gặp mặt y lần đầu liền biết, quả thực có thể dùng ‘đánh đến túi bụi’ để hình dung.

Thần quan tóc bạch kim khiêm tốn hỏi: “Vậy anh nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Darwin chớp chớp đôi mắt nhỏ, thử hỏi: “Hay là chúng ta có thể mang gã về Giáo đình, hiến cho Hồng y giáo chủ Gustav?”

Những nhân viên cao cấp của Giáo đình có sở thích nuôi Tinh linh làm ngoạn sủng, đây không phải bí mật gì, thế nhưng khi đám người Augustine và Daifield nghe được đề nghị này đều không tự chủ nhíu mày, trên mặt trong thoáng chốc khó tránh được lộ ra một chút chán ghét.

Nào ngờ, thần quan tóc bạch kim lại hơi nghiêng đầu, nói: “Tôi vốn định đưa người cho ngài Vatican Ridge, ngài ấy không phải cùng là Hồng y giáo chủ sao?”

“A, đây, đây… Tôi cũng chỉ là đề nghị một chút, phải làm thế nào đều do ngài quyết định.” Thần quan mập thấy mình đã đụng vào vách tường, lập tức lui lại, cũng không tiếp tục kiên trì.

“Được rồi, chuyện này chúng ta có thể đợi vài hôm nữa hẳn thương lượng, không cần gấp gáp.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười nói, “Dù sao hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai khởi hành về cảng Jasmine.”

Hiện tại Yannick đã có đầy đủ quyền phát biểu trong đội ngũ, nếu y đã nói vậy mọi người tự nhiên không có ý kiến, hơn nữa thấy gương mặt Yannick lộ ra vẻ mệt mỏi, nhóm người Daifield đều rất biết điều rời đi, để lại không gian cho y nghỉ ngơi. Mà Bart và Baker lại tự chia thời gian cho nhau, thay phiên canh gác bên ngoài.

Bọn họ đi rồi, thần quan cũng không vội vàng nằm xuống, mà cứ thế ngồi ở chỗ kia vuốt cằm chìm vào suy tư.

Mãi đến khi bàn tay đang đặt trên chân truyền đến cảm giác đau đớn, y mới khôi phục tinh thần cúi đầu nhìn xuống.

Không biết mèo mun nhỏ đã thay về cơ thể nhân loại từ lúc nào, đang liếm láp ngón tay y, còn dùng răng nanh cứa rách một tầng da mỏng, hút lấy máu tươi từ vết thương đó.