Ngay khi Hoàng đế bệ hạ thốt ra câu đầu tiên, đám người từ từ an tĩnh lại, những nơi ngài đi qua những quý ông đều cởi nón khom lưng, các quý cô lại nhấc váy thi hành nghi lễ cung đình.
“Trước khi chúng ta tiến hành một đêm cuồng hoan, ta không thể không nói vài câu, nhưng có lẽ đều là những lời khiến người mất hứng.” France II nói, “Mọi người đều biết, trước đây không lâu, thành thị biên cảnh trọng yếu của Đế quốc Garde, La Serena, đã luân hãm, đây đối với đế quốc mà nói là một sự sỉ nhục to lớn.”
Lúc Hoàng đế bệ hạ ăn nói trang trọng rất có uy nghiêm, điều này khiến cho yến hội nguyên bản đang chìm trong không khí ca vũ thanh bình lập tức trở nên nặng nề, nhạc trưởng cũng đã ra hiệu cho dàn nhạc dừng lại, trong cả cung điện rộng lớn chỉ còn thanh âm vang vọng của France II.
Cho dù có vài người trong lòng không đồng tình, nhưng lúc này cũng chỉ có thể lộ ra thần sắc chăm chú lắng nghe.
“Hiện tại, xác sống đã trở thành sự uy hiếp lớn nhất với nhân loại, mà mục tiêu kế tiếp của xác sống chính là thành St Mery. Đế quốc vốn không nên cử hành vũ hội trong lúc này, thế nhưng hiện tại chúng ta đã có nguyên nhân để không thể không cử hành một đêm cuồng hoan.”
“Bởi vì tối nay! Ta muốn long trọng giới thiệu với mọi người, quý ông đang đứng bên cạnh ta, nhân vật chính của buối vũ hội hôm nay —— Edward Chris Swiftterden Chalmering, người anh em của ta, thân vương Felton!”
Cả đám đông bộc phát một trận ồ lên, ngay cả lão John đang đứng bên cạnh Yannick cũng thấp giọng lẩm bẩm một tiếng ‘Oh my god’.
Không đợi Yannick đặt câu hỏi, lão John đã tự động giải thích cho y: “Felton là vùng đất trù phú nhất của đế quốc, Hoàng đế bệ hạ lại đem nó tặng cho đức ngài Chris làm đất phong, nhất định là phi thường coi trọng ngài ấy!”
Yannick hỏi: “Tên của anh ta tựa hồ nhiều thêm một cái họ?”
Lão John nói: “Đúng vậy, Chalmering là họ của Hoàng thất, trước đây đức ngài Chris không được Hoàng thất thừa nhận, vì vậy không thể thừa hưởng cái họ này.”
Yannick: “Ngài không phải đã nói, trưởng lão viện nhất quyết cản trở không cho Chris hợp thức hóa thân phận sao?”
Lão John nhún vai: “Những quý tộc kia nghĩ gì làm sao chúng ta biết được! Hoặc là Hoàng đế bệ hạ đã dụng biện pháp gì đó ép trưởng lão viện phải đồng ý!”
“Bệ hạ, thứ cho ta hỏi thẳng, tước vị này của đức ngài Chris đã được trưởng lão viện thông qua sao?” Giữa tiếng xôn xao có một thanh âm không đúng lúc vang lên, câu hỏi giống hệt vấn đề vừa rồi Yannick hỏi lão John. Nhưng Yannick là hỏi trong thầm lặng, còn người kia là công khai chất vấn Hoàng đế, ý tứ trong đó khác biệt một trời một vực.
Chỉ là người nọ cũng hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mọi người.
Yannick chỉ cần nhìn biểu tình của những quý tộc kia cũng biết, kỳ thực đại đa số vẫn cảm thấy quyết định lần này của France II là cực kỳ ngớ ngẩn.
Nét mặt của France II hiện rõ vẻ không vui, nhưng ngài vẫn lịch thiệp trả lời vấn đề của vị quý tộc kia.
“Chính xác, trưởng lão viện đã thông qua, Hầu tước Alvin, ngài là đang cho rằng kẻ làm Hoàng đế như ta sẽ công nhiên vi phạm luật pháp của đế quốc sao?”
“Không, ý tứ của thần không phải vậy.” Vị kia Hầu tước nọ không hề sợ hãi khom người, “Mọi người đều biết, đức ngài Chris đây là con của gái làng chơi. Thần chẳng qua chỉ cảm thấy lần sắc phong này sẽ làm nhục danh dự Hoàng thất.”
Lời của gã khiến mọi người không khỏi cúi đầu cười trộm, ngại vì uy nghiêm của Hoàng đế nên không ai dám cười ra tiếng, chỉ là ánh mắt chế nhạo từ lâu đã hướng về phía Chris, người đang đứng bên cạnh Hoàng đế.
Mà làm nhân vật chính, Chris từ đầu đến cuối đều giữ sắc mặt đạm nhiên, không vui không giận, giống như kẻ đang bị mọi người nghị luận không phải là hắn, càng sẽ không vì vậy mà tỏ ra không được tự nhiên.
Tối nay hắn cũng không mặc trường bào quý tộc tiêu chuẩn mà là một bộ bào phục màu đen thông thường, ngoại từ có thể nhìn ra chất liệu không tầm thường, phái trên không có bất kỳ huy văn hay tiêu chí gì, mà người khác thậm chí có thể không nhận ra đây là một bộ pháp bào pháp sư.
Giờ khắc này, Hoàng đế France II đã rõ ràng chứng tỏ quyền uy một vị Đế vương phải có. Ngài giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi là đang vũ nhục người anh em ruột thịt của Hoàng đế, vũ nhục một vị Thân vương sao? Hầu tước Alvin, ta cho rằng buổi vũ hội hôm nay đã không còn phù hợp với ngươi nữa.”
Theo lời nói của Hoàng đế Bệ hạ, rất nhanh đã có Ngự lâm quân tiến lên kéo lê vị quý tộc không may bị đẩy ra làm chim đầu đàn kia, dứt khoát ném người khỏi Hoàng cung.
Tràng diện trong nháy mắt an tĩnh hơn rất nhiều, người nơi này cũng không phải thành viên của trưởng lão viện thích bác bỏ đề nghị của Hoàng đế để tìm vui. Thành thật mà nói, mọi người vốn chỉ là đến đây tham gia cuồng hoan, cho dù trong lòng có ý kiến nhưng những kẻ ngu xuẩn đến mức phản bác Hoàng đế trước mặt mọi người đích thực không có nhiều lắm, ngoại trừ vị hầu tước miệng nhanh hơn não vừa rồi.
“Như vậy tối nay, ta cho phép các ngươi tạm thời quên toàn bộ phiền não, thoả thích rong chơi giữa vũ hội sung sướng này. Hãy cạn chén vì thân vương Felton tôn quý của chúng ta!”
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, mọi người cũng thưa thớt giơ cốc rượu lên, thốt ra vài lời chúc mừng rời rạc. Đương nhiên, có vài người tâm tư linh hoạt đã bắt đầu suy nghĩ nên làm sao mới có thể lôi kéo làm quen với vị Thân vương vừa xuất hiện này.
Avra và D’Antonio đã sớm sợ ngây người, lúc còn ở dinh thự Bá tước, bọn họ bởi vì không có đề tài chung với các tiểu thư quý tộc kia, ngoại trừ buổi tiệc trà đầu tiên thì những ngày còn lại đều không tham gia, vì vậy cũng không biết Chris còn có một thân thế trắc trở như vậy.
Em trai của Hoàng đế, Thân vương Felton vừa được sắc phong, cùng với… con trai kỹ nữ.
Vài cái xưng hô ý nghĩa minh xác đặt ở cạnh nhau, độ trùng kích chính là mãnh liệt không thể nghi ngờ, khiến hai người mãi vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
“Đây thật là…” Lão John cũng lẩm bẩm muốn nói gì đó, chỉ là Yannick nghe không rõ lắm.
“Hình như ngài cũng không tán đồng việc này?” Yannick hỏi.
Lão John liên tục xua tay, “Không tới phiên tôi tán thành hay không, tôi chẳng qua chỉ cho rằng, trưởng lão viện nghiêm khắc như vậy, nếu ngài Chris không có thực lực tương xứng, cho dù Hoàng đế bệ hạ có phòng ngài ấy thành Thân vương thì mọi người vẫn có thể công khai cười nhạo nghị luận.”
“Anh ta sẽ không quan tâm những việc này.” Yannick cười cười.
“Xem ra giao tình của ngài và ngài ấy rất tốt, nếu không ngài ấy cũng sẽ không gửi thiệp cho ngài.” Lão John khen ngợi một chút, sau đó nói: “Kỳ thực xuất thân của ngài Chris đối với những bình dân như chúng tôi thì cũng không tính là gì, bất quá những quý tộc kia nhất định sẽ xem đây như một trò cười. Ngài xem, bọn họ có bao nhiêu dối trá!”
Lão John nhân cơ hội này đem đám quý tộc kiêu ngạo lão đã sớm nhìn không vừa mắt mang ra chà đạp một chút.
Có sự giới thiệu trước đó của lão John, sau đó kết hợp với phản ứng của nhóm quý tộc ở đây, Yannick đến lúc này mới ý thức được, Chris thực sự không được nhóm quý tộc hoan nghênh. Hơn nữa, gần như toàn bộ Đế đô… không, phải nói thực sự là toàn bộ Đế đô đều biết xuất thân của hắn, còn xem đó là một trò cười.
Như vậy, Chris đã sống qua những năm tháng thảm đạm kia như thế nào? Làm sao chịu đựng những lời đồn đãi nhảm nhí đó, trở thành một vị pháp sư cường đại?
Thần quan tóc bạch kim có chút xuất thần giữa lời tán chuyện của lão John, ngay cả ở bên cạnh lại nhiều thêm một người cũng không phát hiện.
“Em đứng đây làm gì?”
Lão John đang nói hăng say, thình lình nghe có người cắt lời liền nghiêng đầu nhìn, phát hiện nhân vật mình đang bàn luận chợt xuất hiện bên cạnh, sợ đến mức trái tim thiếu chút nữa đã đột nhiên ngừng đập.
“Đức… đức… đức ngài Chris!!” Lão John nhất thời tan vỡ trong gió, ngay cả lời cũng không nói trơn tru.
Chris ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn qua, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thẳng vào thần quan tóc bạch kim.
“Oh, Thân vương điện hạ, thứ cho ta thất lễ.” Yannick như cười như không, cũng không quá bất ngờ.
“Đây chẳng qua là trò đùa nhỏ của France.” Nét mặt của Chris rõ ràng biểu hiện không quá quan tâm.
Không biết nếu Hoàng đế bệ hạ nghe được em trai nhận xét những việc ngài đã dốc công chuẩn bị chỉ là trò đùa nhỏ lại sẽ có biểu tình gì.
Lão John thấy tình thế không ổn, vội vã lên tiếng chào rồi chạy mất, tuy rằng lão rất muốn kéo quan hệ với quý tộc, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đông cứng của đức ngài Chris thì trong lòng cũng theo đó lạnh đi.
“Tôi để quản gia đi đón em, em vì sao không đi theo?” Người lạ mặt kia thức thời rời đi khiến Chris rất hài lòng.
“Khi ấy tôi đã hứa với Sophia sẽ đến dinh thư Bá tước, không thể nuốt lời.” Thần quan tóc bạch kim nhún nhún vai, động tác có vẻ hơi ngả ngớn này để y làm lại rất đẹp mắt.
Pháp sư hắc y mím môi, đồng tử không giấu được ám quang.”Như vậy hiện tại thì sao?”
Hiện tại?
Thần quan tóc bạch kim cảm nhận được nguy hiểm, vô thức lui về sau muốn trốn đi, chỉ là cổ tay đã bị người vững vàng nắm giữ.
Đối phương dùng lực đạo không cho phép phản đối lôi y vào trong..
Yannick âm thầm ảo não, bản thân trước đó không lâu còn vì sức lực áp được Hồng y giáo chủ mà cảm thấy thành tựu, hôm nay lại thua tan tác trước mặt vị pháp sư có lực lượng không khác gì kiếm sỹ này.
Đây vốn là một góc hẻo lánh, tấm màn che dày nặng rũ đến mặt đất, một tầng lại một tầng chia cắt hai không gian. Từng trận gió từ cửa sổ thổi vào, màn che thỉnh thoảng gợn lên từng đợt sóng, có thể nói, nơi này hoàn toàn là một góc chết.
“Anh muốn làm cái… Uhm!”
Không đợi Yannick kịp phản ứng môi đã bị người che lại.
Đối phương mang theo khí thế xâm lược mạnh mẽ, đầu tiên là nặng nề cắn Yannick một ngụm, đợi khi y đau đến vô thức mở miệng, đầu lưỡi liền tiến quân thần tốc không chút lưu tình.
Hai cổ tay của thần quan tóc bạch kim bị vững vàng bắt lấy, kẹp chặt ra sau lưng —— mà pháp sư hắc y chỉ cần dùng một tay khống chế.
Đương nhiên, bàn tay tự do còn lại có một nhiệm vụ trọng yếu hơn nhiều.
Đầu lưỡi bị hung hăng hút một chút, thần quan tóc bạch kim nhất thời có điểm tê dại theo phản xạ ngửa cằm lên, để lộ hầu kết không hề phòng bị.
“Ưhm… Ừ… Buông tay!” Thần quan càng nổ lực giãy dụa, thế nhưng kết quả chỉ càng khiến thân thể của mình đẩy sâu vào lòng đối phương, loại tình huống này khiến y cực kỳ khó chịu.
Việc càng khiến người sợ hãi chính là, ở phần thân dưới đang dán chặt vào nhau của hai người, thần quan đã có thể cảm nhận được thứ cứng rắn nóng bỏng của người nào đó đang cọ vào bụng dưới của mình.
Loại cảm giác này cực kỳ không xong!
Vũ khúc hoa lệ và âm hưởng ăn uống linh đình che đậy động tĩnh sau lớp màn che, thần quan một bên lo lắng bị người khác phát hiện, một bên lại bị pháp sư hắc y nửa ép buộc nửa khiêu khích mà nổi lên phản ứng.
Pháp sư hắc y thoáng buông lỏng tay, từ đôi môi sưng lên của thần quan và sợi chỉ bạc nối giữa hai người, không khó nhìn ra trình độ kịch liệt trong đợt phân tranh vừa rồi. Chỉ là còn không đợi thần quan thở phào một hơi, y đã phát hiện nút buộc trên áo bào của mình đang bị lần lượt cởi ra.
“… Anh điên rồi sao, Chris!” Thần quan thấp giọng giãy dụa, lại vừa vặn tạo điều kiện cho đối phương chen vào giữa hai chân y, thần quan bị ép đến thân thể hơi cong xuống, cái bộ vị nóng rực đứng thẳng của đối phương vừa vặn cách một lớp vải đỉnh vào hậu huyệt của y.
Thần quan tóc bạch kim nhất thời cả người cứng ngắc.
“Anh không cần làm loạn… nơi này, nơi này không được!” Yannick một bên phì phò thở dốc, một bên cố gắng khơi lên lương tâm của kẻ lạc lối kia, hy vọng hắn có thể dừng chân trước bờ vực.
Nút buộc từng cái từng cái bị tháo bỏ, tiếp theo là dây lưng, thần quan đã không thể lui được nữa, nửa người dưới chỉ có thể tựa vào bệ cửa sổ, nửa người trên lại bị đẩy ra ngoài treo giữa không trung. Rèm cửa sổ bọc lấy thân hình của y, nếu lúc này có người ở bên dưới nhìn lên, không khó để tưởng tượng đang có chuyện gì xảy ra.
“A!” Thân thể thần quan run lên bần bật, hoàn toàn không dám tin nhìn giữa hai chân mình, pháp sư hắc y đang đem bộ phận đã dựng lên phân nửa của y cho vào miệng, không ngừng liếm mút đùa bỡn, chỉ một lát sau, thần quan vốn chỉ cứng hơn phân nửa cũng toàn bộ đứng thẳng.
“Không, không, Chris, dừng lại, dừng lại…” Một bên là dục vọng một bên là lý trí, từ quở trách dần dần biến thành nỉ non ẩn nhẫn, theo sự lay động của đầu, mái tóc đẹp đẽ lấp lánh kia cũng không ngừng nhộn nhạo, tạo thành một làn suối bạc mông lung tựa như màu sắc của ánh trăng ngoài song cửa.
Pháp sư hắc y rốt cục cũng buông lỏng đôi tay của thần quan tóc bạch kim, hiện tại đã không cần kềm chế nữa, thần quan tự giác luồn tay vào mái tóc pháp sư, bào phục lỏng lẻo, hai chân mở rộng, ánh mắt ướt át mù sương, đôi môi sưng đỏ hờ hững, tiếng thở dốc đè nén… Sự cấm dục hằng ngày đã hoàn toàn hóa thành phóng đãng mị hoặc.
Bàn tay vừa được tự do cũng không nhàn rỗi, trực tiếp vươn về chỗ đang không ngừng mấp máy ở đằng sau, ngón tay quệt lấy thứ dính dấp từ phía trước, chậm rãi tiếng vào huyệt động, nương theo thời cơ phía trước của thần quan bị chơi đùa đến vô lực phản kháng, số lượng ngón tay xâm nhập rất nhanh từ một biến thành ba.
“Thích nghi rất nhanh.” Pháp sư hắc y dùng gương mặt tê liệt và ngữ điệu học thuật thốt ra nội dung không ai có thể tưởng tượng nổi. “Trong sách nói, tiền diễn ít nhất phải kéo dài nửa giờ, hiện tại còn chưa được năm phút, xem ra thể chất của em là trời sinh mẫn cảm.”
“… Tên khốn nhà anh!” Thần quan híp mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Thân thể của em không nói như vậy.” Hậu huyệt bao vây lấy ba ngón tay của hắn đã bắt đầu thích ứng thể tích này, chậm rãi mấp máy ma sát, pháp sư thử co giật các ngón tay, thậm chí có thể cảm giác được thân thể của đối phương tùy theo sự cử động của mình mà run rẩy mãnh liệt.
“Anh trai Hoàng đế của anh đang ở bên ngoài! Còn có nhiều quý tộc như vậy… bọn họ đều đến tham gia yến hội sắc phong của anh!” Thần trí bị vây hãm khiến khóe mắt thần quan đỏ lên, lời nói đều có chút gián đoạn. “Nếu để bọn họ phát hiện… sẽ… sẽ càng không tiếp nhận anh!”
“Việc này chẳng qua là do France tự chủ trương, còn những người kia có tiếp nhận hay không thì liên quan gì đến tôi. Chỉ có em…” Pháp sư càng áp đến gần, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lam lúc này đang ngấn nước lóng lánh như mặt hồ xôn xao. “Em hiện tại đang làm tình cùng con của kỹ nữ.”
Hắn dùng một chút, lại dùng ngữ điệu càng thêm thong thả trầm thấp, mơn trớn vành tai của đối phương, nói: “Mà con của kỹ nữ còn muốn thao em.”
Trong âm sắc tựa hồ còn cất giấu một tia yếu đuối không dễ phát giác.
Thân thể của thần quan trong nháy mắt cứng lại, sau đó chậm rãi thả lỏng, dùng làn điệu lười biếng trả lời: “Thôi đi, Chris! Trong mắt tôi anh chính là một pháp sư mạnh mẽ, không hơn. Oh, đương nhiên, sau đó anh còn là Thân vương điện hạ tôn quý, ngài không ngại phân ra một cái đùi cho tôi ôm chứ?”
Hắc y pháp sư trừng mắt nhìn, nghiêm túc kiểm điểm: “Phản ứng của em không giống như trong sách phân tích.”
Quy tắc theo đuổi tình nhân điều thứ chín: Không nên luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, phía tấn công nếu tự hạ mình ở một mức độ thích hợp có thể kích phát lòng kích ẩn của đối phương, khiến người kia sinh lòng thương tiếc.
Thần quan: “…”
Ông đây thật lòng an ủi, hóa ra ngươi chỉ là giả vờ?! Quả nhiên ảo tưởng người này sẽ âm thầm buồn bã tổn thương do bị cả đế đô cười nhạo đều là lỗi giác! Người như anh ta xứng đáng để bị cười nhạo!
Giống như phát hiện ánh mắt giận dữ của người kia, pháp sư hắc y rất nhanh liền dùng kỹ xảo trên tay lẫn nữa kéo về sự mê luyến dục vọng của thần quan, ngón tay thon dài thong thả ra vào, thỉnh thoảng còn cọ lên một điểm cực kỳ nhạy cảm ở sâu bên trong. Đổi lại chính là thần quan gắt gao kéo chặt y phục của hắn, cặp đùi theo bản năng kẹp lại, pháp sư cũng nhân cơ hội dùng dục vọng của mình ma sát phần da thịt non mịn trong đùi non, mà thần quan quả thực cũng bị hắn mài ra lửa.
“Chris, anh là một tên khốn… nạn!” Một chữ cuối cùng thậm chí đã mang theo tiếng khóc nhỏ vụn, may mà lúc này âm nhạc bên ngoài cũng vừa vặn diễn tấu đến đoạn cao trào, hoàn mỹ che phủ động tĩnh ở nơi này.
“Trong sách nói phụ nữ sẽ không chịu nói thật cảm xúc của mình, xem ra đàn ông cũng là giống vậy.” Thanh âm của pháp sư hắc y cực kỳ nghiêm túc vô tội, chỉ là động tác của hắn lại tuyệt đối không liên quan gì đến sự nghiêm túc, nhìn dáng dấp thần quan đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, pháp sư cúi xuống trao đổi một nụ hôn sâu, sau đó rút ngón tay ra, kéo một chân thần quan lên…
“Meo meo ~~~ “
“Oh nhìn xem, con vật nhỏ này đáng yêu đến chừng nào!”
“Ai nha, bé cưng, đừng chạy mà!”
Lẫn vào tiếng cười khanh khách của thiếu nữ chính là tiếng mèo kêu nũng nịu, từng lớp mành che giống như đang bị người bên ngoài kéo xuống, sau đó một chú mèo con xuất hiện.
Lập tức, tấm màn bỗng dưng bị người vén lên!
“A, thần quan Hill? … Này, còn có Chris điện hạ, hai người sao lại ở đây?” Tiểu thư quý tộc đuổi theo mèo con kinh ngạc nói, mà mèo con đáng yêu lại ung dung nhảy lên một cái, vùi vào lòng thần quan.
“Chúng ta đã lâu không gặp, vốn đan ôn lại khoảng thời gian cùng nhau đối phó xác sống ở La Serena. Đây thực sự là một trải nghiệm khó quên!” Thần quan giũ giũ mái tóc bạch kim, mỉm cười.
Ánh sáng trong mắt y nhu hòa như nước, vô luận nhìn thế nào cũng là bộ dạng chân thành thâm tình, hai vị tiểu thư quý tộc bị nhìn đến trái tim nhỏ đập loạn, không tự chủ được mà đỏ mặt.
“Hóa ra là như vậy, chú mèo con này là của ngài sao? Chúng ta còn tưởng là nó vô tình đi lạc vào đây!” Hai thiếu nữ vốn còn muốn tìm lý do nán lại, bất quá cảm giác tồn tại của pháp sư hắc y quá mãnh liệt, hắn chỉ cần đứng nơi đó lạnh lùng nhìn chằm chằm qua cũng đủ khiến cho hai vị tiểu thư quý tộc không nhịn được muốn bỏ chạy.
Con của kỹ nữ, cái danh hiệu này giống như một cơn ác mộng khiến cho tất cả quý tộc không nhịn được nhíu mày, cho dù hiện tại hắn đã được sắc phong Thân vương, thế nhưng toàn bộ đế đô đều biết quá khứ của hắn. Trong mắt bọn họ, người đàn ông mặc hắc y này trước giờ vẫn luôn quái gở, hướng nội, tự ti, thậm chí tính cách còn có chút biến thái.
Bởi vì hắn cứ ru rú trong nhà, trong đế đô thậm chí đã từng lưu truyền một tin đồn, đứa con của kỹ nữ này sẽ định kỳ vơ vét trinh nữ về dinh thự, tàn nhẫn đùa bỡn đến chết.
Những lời đồn càng kinh khủng càng có thị trường.
Cho dù chỉ cần dùng lý trí suy nghĩ một chút cũng biết những việc này không có khả năng xảy ra, thế nhưng vẫn có rất nhiều người tình nguyện tin tưởng, về lâu về dài, mọi người một khi nhắc đến cái tên Chris này sẽ có đủ loại phản ứng quái lạ.
Tốt một chút là giống như Sophia, sau khi tiếp xúc với pháp sư hắc y một khoảng thời gian, nàng đã xem đối phương như đồng bạn, đối với những lời đồn ly kỳ kia chỉ cười nhạt cho qua.
Còn những chính khách như Bá tước Marlin hoặc thành chủ Tyler, bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng những lời đồn đãi hoang đường kia là thật. Đối với bọn họ, Chris chỉ là một đối tượng thích hợp để nịnh bợ, giao hảo hoặc là mượn sức.
Thế nhưng, lại có càng nhiều người, tỷ như hai vị tiểu thư quý tộc trước mặt, các nàng khó tránh bị lời đồn lừa gạt, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Chris cũng mang theo một tầng kinh hoảng, thậm chí không nhớ đến phải cáo biệt thần quan đã vội vàng nhấc váy sợ hãi rời đi.
Mà người vừa đi khuất, Yannick cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sờ sờ áo choàng của mình, cũng may là coi như khá chỉnh tề.
“Đức ngài Chris thân ái, xem ra trong lòng những người ở đây, ngài đã có thể sánh với sự kinh khủng của ôn dịch.” Dục vọng của thần quan bị bỏ dỡ nửa chừng chưa thể phóng thích hoàn toàn, khiến cho giọng nói của y cũng mang theo một chút trầm khàn gợi cảm, tựa như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim của pháp sư hắc y và bé mèo con. “Bất quá, xem ra bọn họ còn không biết anh là một vị pháp sư tài ba?”
Nếu như họ biết Chris là pháp sư… ít nhất sẽ có không ít quý tộc đến lôi kéo làm quen, mà không giống như hiệng giờ, mỗi người đều sợ hãi tránh né, chỉ lo rằng nói nhiều một câu với hắn sẽ tổn hại thân phận của mình.
Pháp sư hắc y nhíu mày, dục vọng bất mãn cũng đồng dạng khiến hắn rất khó chịu: “Tôi không biết France đã nói gì với trưởng lão viện, thế nhưng tôi đã yêu cầu ngài ấy tạm thời không nên công khai thân phận pháp sư của tôi. Tôi không hy vọng bị phiền toái quấn lấy.”
Người biết Chris là pháp sư cũng không nhiều, Sophia, Fezel, Avra, D’Antonio… những người đã cùng bọn họ trải qua chuyến phiêu lưu trong rừng rậm Hắc Ám, còn có cả Bá tước Marlin. Mấy người phía trước sẽ không nói lung tung khắp nơi, dù sao việc này cũng không có chỗ tốt gì cho bọn họ, mà người sau lại thích cân nhắc lợi ích chính trị, càng không có khả năng khiến nhiều người biết được tin này.
“Bọn họ sớm muộn sẽ biết, đây không phải bí mật gì. Ngài Chris, sự tốn tránh hiện giờ của ngài không có chút ý nghĩa nào.” Thần quan cười nhạo, sau đó lại ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu, “Chân tôi có hơi mất sức, ngài không ngại dìu tôi một chút chứ?”
Pháp sư bước đến muốn ôm người, lại thình lình ăn một đấm cực nặng vào mặt, khiến hắn lảo đảo lui lại vài bước, màn che cũng vì thế thiếu chút nữa đã bị kéo sập mới có thể ổn định thân hình.
Cơn giận từ lúc bị cưỡng ép đến khi bị dụ dỗ buông xuôi rốt cục cũng có thể phát ra, thần quan tóc bạch kim nhìn bộ dạng ôm mặt không nói nên lời của pháp sư, trong lòng thực sự cảm thấy quá sung sướng, nụ cười trên mặt cũng theo đó càng trở nên sáng lạn.
“Chúc anh có một buổi tối tốt đẹp!” Không để cho đối phương có thời gian phản ứng lại, thần quan lập tức ôm theo mèo con xoay người bước khỏi lớp màn che.
Hắc meo mèo ghé vào vai người nào đó nhìn về phía sau, trong lòng đắc ý cười vang: Thứ ông đây ăn không được, ai cũng đừng nghĩ có thể ăn được đến sạch sẽ!