Quyền Trượng

Quyển 2 - Chương 38

“Oh, yên tâm đi! Tôi tin rằng mặc dù bọn họ cũng chán ghét tôi như chán ghét xác sống vậy, thế nhưng trong loại trường hợp này, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là dùng lời lẽ công kích mà thôi.”

Thần quan cười cười, có chút không yên lòng, y còn đang cân nhắc khả năng xác sống sẽ đột kích lần hai. “Hiện tại cửa thành đã mở rồi sao?”

“Đúng vậy.” Sophia nói, “Những thương nhân kia đã thỉnh cầu Tyler mở, bọn họ nói muốn sớm đem hàng hóa vận chuyển đến thành St Mery, nếu chậm trễ có thể sẽ tạo thành tổn thất thảm trọng.”

Không cần phải nói, những thương nhân kia khẳng định đã cho Tyler không ít chỗ tốt, bằng không vị thành chủ mập mạp lại tinh minh kia không có khả năng sẽ đơn giản thả lỏng như vậy.

“Pháp sư Val cũng đồng ý?” Lông mày thần quan hơi nhướn lên.

“Đúng vậy, bất quá pháp sư Val đặc biệt yêu cầu, chỉ có thể cho bọn họ rời thành nhưng không cho phép có người vào thành.” Sophia cùng với đám tiểu thư quý tộc nũng nịu chỉ biết ăn mặc bó sát khoe ngực rất khác nhau, mấy hôm nay nàng ngoại trừ đi theo bên cạnh Yannick cũng thường xuyên ra vào tòa thị chính hỗ trợ, đối với những chính sách vừa được ban ra đều rõ như lòng bàn tay.

“Nhưng hiện tại ngoài thành cũng không thiếu những kẻ lang thang, bọn họ đều là cư dân trước đây của La Serena đã chạy đi khi nghi nghe tin xác sống vây đánh. Nếu như không để bọn họ tiến vào, cho dù không có xác sống đột kích bọn họ cũng không sống được bao lâu.” Avra lộ vẻ lo lắng.

“Cách làm của pháp sư Val cũng không sai.” Yannick nói, “Nếu như để bọn họ vào thành, nhỡ đâu bên trong có người đã bị lây nhiễm cái chết đen sẽ rất dễ gây họa lớn.”

“Thế nhưng…” Avra giống như còn muốn nói gì đó.

“Avra, cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng.” Mềm lòng dĩ nhiên không phải khuyết điểm, thế nhưng trong thế giới thực lực tối thượng này người nhẹ dạ phải rất gian nan mới có thể tồn tại. Chỉ là những lời này Yannick cũng không nói ra miệng.

Thế nhưng việc này cũng đã có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của Avra, đến mức từ lúc các nàng rời khỏi phòng của thần quan, gương mặt Avra vẫn còn chút buồn bực.

“Avra, cô không sao chứ?” Sophia quan tâm nói.

“Tôi chỉ đang suy nghĩ những lời vừa rồi Yannick nói, tôi biết rõ anh ấy không nói sai…” Avra cúi đầu yên lặng cười khổ, nàng làm sao nghe không hiểu sự khuyển nhũ tế nhị của Yannick. “Có lẽ tôi đã định trước sẽ không đi được quá xa trên con đường ma pháp.”

Đối lập với sự đa sầu đa cảm của nàng chính là Sophia vĩnh viễn tràn ngập sức sống, “Không có gì đáng lo cả, Avra! Đợi khi trở về đế đô tôi có thể xin cha tôi đề cử cô với bạn của ông ấy. Người kia là đại ma pháp sư, nếu có thể trở thành môn đồ của đại ma pháp sư cô sẽ nhận được rất nhiều trợ giúp!”

“Cám ơn cô, Sophia!” Avra cảm động nói, nàng đã từng xem Azul là đồng bạn đồng sinh cộng tử, thế nhưng người kia chỉ biết không ngừng chế tạo phiền phức, thậm chí cuối cùng còn trực tiếp kéo theo Lily mất tích, khiến cho đến tận bây giờ cô còn hổ thẹn không dám đối mặt D’Antonio. Tuy rằng nàng cũng xuất thân từ ma pháp thế gia, nhưng gia tộc của Avra trước khi nàng ra đời đã hoàn toàn xuống dốc, chỉ để lại một ít ma pháp thư tịch làm truyền thừa, bằng không nàng cũng không cần một mình lịch lãm trên đại lục Olin. So với bất cứ ai khác nàng càng biết rõ có thể nhận được sự chỉ đạo từ một đạo sư là có bao nhiêu trọng yếu.

“Bất quá Sophia, cậu kỳ thực không phải không có thiên phú ma pháp, hơn nữa cha cậu còn là Bá tước, vì sao cậu ngược lại muốn trở thành kiếm sỹ?”

Địa vị của kiếm sỹ so ra thì thấp hơn pháp sư rất nhiều, phần lớn đều bị xem như vật phụ thuộc của pháp sư và thần quan, được mọi người công nhận là chức nghiệp yếu thế. Có thể trúng cử vào đoàn kỵ sỹ của Giáo đình, có thể ra vào cung đình trở thành kiếm sỹ hộ vệ của hoàng tộc hay quý tộc đã là phi thường may mắn, đa số kiếm sỹ chỉ có thể lưu lạc đến các đoàn mạo hiểm hoặc trở thành dong binh. Vì vậy, Avra rất khó lý giải nguyên do khiến cho Sophia vốn là một Bá tước tiểu thư lại muốn trở thành một kiếm sỹ.

Sophia cúi đầu, trân trọng vuốt ve bội kiếm của mình rồi lộ ra nụ cười sáng lạn: “Thiên phú của tôi rất bình thường, cho dù trở thành pháp sư tối đa cũng chỉ đạt đến cao cấp, rất khó tiến thêm một bước thành tựu trên phương diện ma pháp. Cùng với suốt đời đều chỉ là kẻ bình thường còn không bằng đổi một loại truy cầu, vì trở thành kiếm sỹ hạng nhất mà nỗ lực. Hơn nữa tôi không tin rằng là kiếm sỹ nhất định sẽ yếu hơn thần quan hoặc pháp sư, mỗi một chức nghiệp đều có lý do tồn tại của nó, chỉ cần tôi không ngừng nỗ lực, nói không chừng tương lai còn có thể siêu việt Kiếm Thánh đâu!”

“Đúng vậy, cô nhất định sẽ làm được!” Avra bị nụ cười và lời nói hùng hồn của Sophia tác động, kiềm không được nói.

Avra và Sophia đi rồi, Yannick chỉnh sửa lại áo bào một chút cũng nhanh chóng rời phòng, hướng về nơi ở của Chris mà đến.

Nhờ phúc của Chris, nơi ở của bọn họ rất rộng rãi, mặc dù phòng của hai người đều cùng ở lầu hai, thế nhưng từ phòng của y đến phòng của Chris còn phải băng qua một dãy hành lang thật dài được trải thảm lông mềm mại.

Có một thanh niên dung mạo tuấn tú đang ngược chiều mà đến, người kia nếu không phải Nam tước Ryan nơi nơi chốn chốn đều cảm thấy thần quan không vừa mắt thì còn ai nữa?

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Yannick than thầm, bước chân không hề ngừng lại.

“A, quý ngài thần quan vĩ đại của chúng ta đã tỉnh ngủ?” Quả nhiên, Ryan vừa mở miệng liền không có lời dễ nghe.

“Đúng vậy, nhờ phúc của ngài, vừa ngủ một giấc rất thoải mái.” Thần quan mỉm cười nói.

“Tôi còn tưởng ngài hầu hạ đức ngài Chris mệt nhọc quá độ, không ngờ có thể tỉnh lại nhanh như vậy!” Ryan giễu cợt nói, bất kể là xét từ thân phận pháp sư hay từ góc độ bề ngoài của nam nhân đến xem, Yannick tuyệt đối là thiên địch của gã. Đương nhiên, quý ngài Nam tước sẽ không nghĩ đến loại từ như thiên địch này, chỉ cảm thấy mình nhìn người này dù là trên dưới trái phải đều cảm thấy không vừa mắt.

“Ấy, vẫn tốt, quý ngài Chris cũng không khó ở chung như vậy,” Thần quan cố ý xuyên tạc lời của đối phương, “Nghe ý của ngài, ngài hẳn là từng tự tiến cử ở trước mặt quý ngài Chris, kết quả bị ngài ấy cự tuyệt?”

“Ta tuyệt đối sẽ không đi làm loại chuyện đê tiện này!” Ryan bĩu môi, nghĩ đến vừa rồi bị Chris dặn dò đi chuyển lời cho thần quan, châm chọc là châm chọc nhưng lời vẫn cứ phải truyền đạt nguyên vẹn: “Quý ngài Chris nhờ ta nói cho ngươi biết, ngài ấy sẽ đi cửa thành kiểm tra tình huống, tìm kiếm đầu mối nơi phát sinh xác sống, yến hội đêm nay liền không tham gia, bảo ngươi không cần đi tìm ngài ấy.”

“Tốt, phi thường cám ơn chuyển cáo hùng hồn của ngài.” Thần quan hướng về phía gã lộ ra nụ cười mê người.

“Ta biết ngươi có một gương mặt không thua gì nữ nhân, thế nhưng không cần nhìn thấy nam nhân nào cũng ra sức dụ dỗ, lẽ nào không ai nói cho ngươi biết nụ cười của ngươi có bao nhiêu phóng đãng sao?” Đôi môi Ryan câu lên độ cung châm chọc, quả thực lời lời đều mang theo gai nhọn.

“Ngài cho là ta đang dụ dỗ ngài?” Thần quan hơi rũ mi, cũng không tức giận mà là mang theo nghi vấn.

“Đương nhiên, ” Ryan hất cằm lên, nhãn thần lóe ra một tia châm chọc, “Ngay cả vị phu nhân phóng đãng nhất đế đô so ra cũng kém ngươi nửa phần đấy!”

Nhưng mà chỉ sau một khắc, gã lập tức đã không cười được.

Thân thể của Nam tước Ryan đột nhiên bị một lực mạnh ép vào vách tường bên cạnh, ngay sau đó cả tay và chân của gã cũng bị đối phương vững vàng cầm tù, ngay cả ý định muốn lấy pháp trượng ra nguyền rủa cũng không kịp nhấc lên.

Nam tước Ryan còn chưa biểu hiện tình tự kinh sợ đã nhìn thấy một gương mặt phóng đại tiến đến, dung mạo tuấn mỹ vô cùng của thần quan gần trong gang tấc, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi sợi, hơi thở ấm áp phả ra từng hồi của đối phương triệt để khiến gã sợ ngây người.

Phính là ngây rahàm là quý tộc luôn luôn có vài đoạn ái tình phong lưu, tuy rằng Nam tước Ryan không tính là phóng đãng thế nhưng vẫn có đôi ba tình nhân. Chỉ là lúc này, biểu hiện duy nhất mà gã có thể điều động c như phỗng, lắp bắp nhìn thần quan: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”

“Dụ dỗ ngài nha!” Khóe môi thần quan nhẹ nhàng gợi lên, quả thực ngay cả độ cong cũng vừa đúng, đẹp đến chết người —— Không biết vì sao, Ryan cư nhiên lại không đúng lúc nghĩ đến những từ này. “Bằng không làm sao có thể xứng đáng với đánh giá ngài dành cho ta đâu!”

Sau đó, Nam tước Ryan thân ái của chúng ta, khi nghe được những lời này lại biểu hiện như một đứa nhãi ranh chưa biết mùi đời, sắc mặt bỗng dưng đỏ đến ra máu, không biết là do phẫn nộ hay ngượng ngùng, hoặc chăng là một loại tâm tình khác nữa.

Môi của hai người gần sát đến mức cơ hồ đã dán vào nhau, Ryan thậm chí còn ngửi được mùi hương từ trên người đối phương truyền đến, gã cảm giác trái tim của mình gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Oh! Trời ạ!

Gã đối với phản ứng của mình có chút tức giận, lại càng không phải biết làm sao, Nam tước Ryan đến giờ mới phát hiện, nếu như thuần túy so khí lực mà nói, đối phương cư nhiên còn mạnh hơn gã một chút như vậy, hơn nữa thân thể cũng cao hơn gã một tí ti.

Đương nhiên, chỉ có một tí ti mà thôi.

“Thoạt nhìn ngài còn thật vừa lòng?” Thần quan câu ra một nụ cười ác liệt, sau đó Ryan cảm thấy trên người nhẹ một chút, lực lượng kềm giữ gã đột nhiên biến mất, tay chân cũng được tự do.”Đây nói rõ mị lực của ta vẫn rất khả quan, ngay cả Nam tước Ryan vĩ đại của chúng ta cũng bị mê hoặc. Như vậy việc ngài Chris thích thân cận ta cũng là chuyện đương nhiên, không phảii sao?”

Ryan hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn thần quan phất nhẹ góc áo rồi tiêu sái nghênh ngang rời đi, ngay cả việc lấy ra pháp trượng phát sinh công kích với bóng lưng đối phương cũng không nhớ được.

Qua một lúc thật lâu, Nam tước Ryan mới ý thức được, bản thân vậy mà bị một thần quan đùa giỡn!

“Ghê tởm ——!!!”



Yến hội đúng hạn cử hành.

Tin tức đẩy lùi xác sống như mọc ra một đôi cánh truyền khắp toàn bộ La Serena, cả thành cuồng hoan, tuy rằng trận đánh này cũng không phải do thành chủ Tyler tự mình chỉ huy, thế nhưng việc đó cũng không cản được hắn tràn ngập đắc ý. Phải biết rằng, cho dù trận đánh này là do Mude Val chỉ huy, nhưng hắn nói thế nào cũng là thành chủ, đây chính là một khoảng chính tích cực lớn!

Tyler nhường ra cả tòa thị chính để tổ chức yến hội, còn tự mình tham dự bố trí, giống như tất cả ý tưởng sáng tạo của hắn đều phải tìm một chỗ để phát ra vậy.

Đại sảnh của tòa thị chính sau khi được trang hoàng lập tức trở nên nguy nga lộng lẫy, bốn phía khảm đủ loại phù điêu đồ án, hai bên trái phải thỉnh thoảng còn hiện lên một chuỗi bọt nước trang trí bằng ma thuật, trần nhà được phủ một lớp ảo thuật biến thành thế giới đại dương lấp lánh muôn màu, các loại tôm cá ở phía trên bơi qua bơi lại, phảng phất chỉ cần vươn tay lên là có thể chạm tới. Bàn ghế bị cải tạo lại thành hình vỏ sò, bên trên còn khảm rất nhiều ngọc trai, mỗi người tiến vào đều không khỏi vì cảnh tượng này phát ra tiếng tán thưởng..

Quý tộc chân chính của La Serena không nhiều lắm, ở đây dù sao cũng chỉ là một thành thị biên cảnh, thế nhưng lại không khuyết thiếu tầng lớp thương nhân mới nổi, bọn họ nhận được lời mời của thành chủ liền lấy đó làm vinh, mặc vào y phục hoa lệ nhất, dắt theo vợ con cùng đến nơi này.

Nhân vật chính của yến hội là các pháp sư, không có bọn họ trận chiến này liền vô pháp đạt được thắng lợi cuối cùng, Tyler rất chu đáo phát ra thư mời cho mỗi vị pháp sư không thiếu một ai. Đương nhiên, đại đa số pháp sư đều hết sức vui lòng tham gia những trường hợp như vậy, dù sao không phải pháp sư nào cũng có xuất thân hiển hách, quan trọng hơn là, một trường hợp đặc biệt thế này càng có lợi cho giao thiệp và liên hệ cảm tình. Nói ví dụ như, có thể tình cờ cùng pháp sư trẻ tuổi thiên tài Mude Val Ribie Galla trò chuyện vô cùng hợp ý hoặc gì gì đó.

Mà trong một đám pháp sư và người thường, chợt xuất hiện một thần quan, nhìn thế nào cũng có vẻ đặc biệt gai mắt.