Giữa đêm khuya mây vần cuồn cuộn, đen xám tương giao, từng tảng mây lớn tụ hợp lại tạo thành hình vòng xoáy trên nền trời La Serena, giống như muốn đem tất cả mọi người thôn phệ vào trong.
Chỉ là hiện tại không có ai rảnh rỗi đi nhìn hiện tượng quỷ dị này, tất cả mọi người đều bị cục diện trước mắt chấn động, ngay cả các pháp sư cũng không khỏi dần dần hiện ra biểu tình kinh khủng tuyệt vọng
La Serena cũng không thiếu pháp sư, lúc này toàn bộ đều bị tập trung lên tường thành phòng thủ, chỉ liếc ngang qua cũng đếm được hơn mười người, chỉ là phần lớn đều là pháp sư sơ cấp, cũng không thiếu pháp sư kiến tập, trung cấp rất ít thấy, cao cấp lại là không được bao nhiêu.
Tyler thật ra cũng không co đầu rút cổ trong tòa thị chính, hắn còn tự mình ra trận chạy tới chạy lui trên chiến trường. Chỉ là vị này trên phương diện làm người lãnh đạo thành bang có lẽ còn có chút tài năng, thế nhưng hiển nhiên không có chút am hiểu nào trong việc chỉ huy đánh trận.
Nhóm pháp sư nọ bị hắn bố trí rải rác trên tường thành, mỗi người đều tự dùng pháp thuật mình am hiểu công kích xác sống, trợ giúp bính lính và kiếm sỹ. Thế nhưng tràng diện uy lực cường đại trong thiết tưởng của mọi người cũng không có xuất hiện, ngược lại càng làm lộ ra không ít vấn đề.
Đầu tiên là chỉ huy hỗn loạn, bởi vì những pháp sư này đều có thiên phú khác nhau, đất nước gió lửa, loại nào cũng có. Lúc thủy hệ pháp sư dùng bóng nước đập xuống, hỏa hệ pháp sư cũng dùng cầu lửa công kích, kết quả nước lửa gặp nhau hai bên trung hòa, hiệu quả giảm bớt rất nhiều. Còn có vài pháp sư thổ hệ dùng thuật đất lún khiến các xác sống rơi mạnh xuống, chỉ là trên thực tế cũng không có bao nhiêu tác dụng, các xác sống dù sao cũng đã không có tri giác như người bình thường, tất cả tiềm lực đều được phát huy triệt để, bọn chúng hoàn toàn không biết đau đớn, cho dù bị ngã xuống cũng sẽ lần nữa kiên nhẫn trèo lên, hơn nữa thuật đất lún dùng càng nhiều sẽ càng ảnh hưởng đến độ kiên cố của nền móng tường thành.
Tyler hiển nhiên đối với loại tràng diện hỗn loạn này không có cách xử lý, các pháp sư luôn có cảm giác ưu việt cá nhân rất mạnh, nếu không xuất hiện một người thực lực hùng hậu, uy vọng cực cao trấn giữ ở nơi này, căn bản không ổn định được cục diện. Tyler mặc dù là thành chủ, thế nhưng lại không phải pháp sư, mà vị quan phụ tá Nam tước Ryan vừa lúc là pháp sư thì lại không đủ uy vọng.
Tràng diện hỗn loạn khiến cho các pháp sư vốn có thể phát huy uy lực cường đại biến thành năm bè bảy mảng.
Bọn họ ai đánh phần người nấy, tuy rằng mục tiêu chung đều là đẩy lui xác sống, thế nhưng trên thực tế đều là không tự chủ kéo chân sau lẫn nhau.
“…” Nhìn tràng diện trước mắt, Yannick cảm thấy nếu như bản thân tranh thủ chạy theo các thị dân từ một cửa thành khác rời đi, nói không chừng tỷ lệ sống sót còn cao một ít.
“Ngài Hil!” Thành chủ mập mạp nhanh chân đi đến, mồ hôi và vết bẩn giăng ngang trên mặt thế nhưng Tyler cũng không có thời gian lau đi. “Chúng ta có không ít người bị thương, ngài Chris nói ngài là thần quan, bảo ta đến xin ngài giúp đỡ! Ngài có thể giúp chúng ta một đại ân, phải không?” Đôi mắt híp của Tyler lóe ra quang mang chờ đợi.
“Thứ cho tôi vô lễ, ” Yannick nói, “Bất quá tôi nghĩ hiện tại hẳn là nên gọi Chris đến đây. Tình cảnh nơi này quá hỗn loạn, ngài xem, pháp sư hai hệ thủy hỏa vì sao lại bày cùng một chỗ với nhau rồi?”
Tyler cười khổ: “Cũng là hết cách, từ đầu vốn đã phân phối tốt, thế nhưng đám xác sống chết tiệt này càng lúc càng nhiều, vị trí của mọi người liền theo đó linh hoạt biến động, dẫn đến tình huống hiện giờ ngài đang nhìn thấy. Ta cũng hy vọng ngài Chris có thể đến chỉ đạo, dùng uy vọng và năng lực của ngài ấy, nhất định có thể nhẹ nhàng chỉ huy loại tràng diện này. Thế nhưng hiện tại ngài Chris phải chế tác ma pháp dược tề, nếu không có dược tề, những chiến sỹ bị thương rất nhanh sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta!”
Ryan vội vàng chạy đến, trên mặt có nét trấn định giả tạo, vì không muốn lay động nhân tâm, y còn cố ý tránh né những người bên cạnh, nói khẽ với Tyler: “Truyền tống trận hình như xảy ra một chút vấn đề, ngài Val còn chưa đến!”
Gương mặt mập mạp của Tyler lập tức xuất hiện biểu tình tương đương với tận thế: “Chúng ta đã xong!”
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Yannick nghe được cái tên này, bất quá y vẫn đem việc vừa rồi nói xong: “Tôi có thể giúp mọi người trị liệu, thế nhưng dù sao tôi chỉ có một mình. Theo tôi nghĩ, việc trọng yếu nhất hiện tại chính là để các pháp sư có thể dựa theo năng lực và lĩnh vực am hiểu của bản thân đến tiến hành công kích, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn. Bằng không đợi thời gian lâu dần, bọn họ cũng sẽ kiệt sức!”
Nét mặt Tyler khó nén xám xịt, sa sút tinh thần gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên, tôi hiểu được! Bất quá hiện tại vẫn xin ngài tranh thủ chữa trị cho mọi người!”
Yannick hiển nhiên nghe được sự khách sáo có lệ của đối phương, bất quá hiện tại y cũng không rảnh tính toán.
“Thành chủ Tyler, nếu như ngài không ngại, tôi nguyện ý giúp ngài chỉ huy trận chiến này!”
Tyler giật mình nhìn thần quan, hình như y vừa nói câu đùa giỡn vô cùng khó lường nào đó.
Mà Ryan đứng bên cạnh đã không nhịn được cười nhạo: “Ngươi, một thần quan? Đến chỉ huy cả đám pháp sư?!”
Thần sắc Yannick cực kỳ tự nhiên: “Thành chủ là ngài Tyler, tự nhiên do ngài tiến hành trù tính mọi việc. Bất quá, tôi vẫn có thể giúp một chút vấn đề.”
Ryan càng thêm không khách khí: “Việc ngươi có thể giúp chỉ có trị liệu! Toàn bộ La Serena hiện tại chỉ có một mình ngươi là thần quan, nếu ngươi không chịu vì bọn họ trị liệu ta sẽ lập tức cao giọng tuyên bố thân phận của ngươi! Một khi những pháp sư này khơi lên phẫn nộ, đủ khiến ngươi bị ném xuống dưới làm bạn cùng xác sống!”
Thần quan còn chưa mở miệng Sophia đã không khách khí mỉa mai đáp trả: “Quý ngài Ryan, cái miệng này của ngài vì sao đã đi từ tận đế đô đến La Serena này vẫn chưa lau sạch được chứ? Oh! Đúng rồi, nghe nói ngài vẫn là bị trục xuất đến nơi này? Ngay cả phụ thân của ngài cũng không bảo vệ được ngài rồi sao? Xem ra sai lầm ngài phạm vào thật cũng đủ lớn!”
Sắc mặt của Ryan nhất thời vừa xanh vừa trắng.
Đã đến lúc nào rồi, còn nội chiến.
Thần quan thở dài, đang muốn thử thuyết phục Tyler lần nữa, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm.
“Cứ làm theo lời cậu ta.”
Yannick quay đầu lại đã thấy Chris đứng sau lưng mình, gương mặt vẫn dùng thần chú lẫn lộn che chắn, bất quá thanh âm nghe vào thực sự có chút uể oải.
“Anh không sao chứ?”
“Ngài Chris!”
Yannick và Tyler hầu như đồng thời lên tiếng.
“Loại chuyện chế biến dược tề này rất tốn sức.” Chris trước hết trả lời Yannick, sau đó mới nói, “Tyler, nghe theo cậu ta mà làm.”
“Thế nhưng…” Tyler có chút khó xử, bảo hắn nghe lời một thần quan không có tư lịch, còn đem số phận của cả tòa thành đều áp lên?
“Cho dù không phải y, tình huống hiện tại cũng đã không thể tệ hơn được nữa.” Chris không khách khí chút nào vạch trần. “Trước khi sứ giả của đế đô chưa đến, cứ nghe theo lời Yannick chỉ huy.”
“Dạ dạ dạ!” Tyler lau mồ hôi, chỉ có thể đáp ứng.
Ryan giống như còn muốn nói gì đó, thế nhưng Chris đã trực tiếp điểm danh y: “Ryan, đến đây giúp ta chế biến dược tề.”
“Nhưng… nhưng đó là việc chỉ có ma pháp sư kiến tập mới làm…” Ryan có điểm giật mình, cực kỳ không tình nguyện.
“Đem ngươi ném xuống, hoặc là giúp ta chế biến dược tề. Chọn một.” Chris không nói nhảm.
“…” Ryan đành phải cúi đầu đi theo Chris.
“… Được rồi, như vậy tiếp theo, thần quan Hill,” Thành chủ đại nhân thở dài, “Chúng ta phải nên làm thế nào?”
Thương binh trên tường thành càng lúc càng nhiều, không đơn thuần chỉ có binh lính bình thường mà ngay cả không ít kiếm sỹ cũng đã bị xác sống cào trầy hoặc cắn thương, trong đó thậm chí còn có một vài pháp sư. Dù sao đám xác sống này không những sức lực mạnh mẽ mà động tác còn nhanh nhẹn, tuy rằng pháp thuật rất cường đại nhưng còn cần thời gian niệm chú.
Theo nhân số thụ thương tăng lên, ma pháp dược tề đã có chút không đủ dùng, hơn nữa mọi người đều biết thứ này không thể diệt trừ tận gốc độc tố trên vết thương, thế nên sau khi sử dụng dược tề, vết thương trên người vẫn không ngừng biến đen, mà tâm tình khủng hoảng của bọn họ cũng theo màu sắc càng lúc càng sâu đậm.
Xác sống dưới tường thành càng lúc càng đông đúc, trong sông đào hộ thành đã bị thi thể lấp đầy, công năng cản trở cũng vì vậy mà hoàn toàn mất đi. Những xác sống đi phía sau đạp lên thi thể đồng bạn nhảy lên tường thành, số xác sống có thể leo lên mặt tường càng lúc càng nhiều, khắp nơi vang lên tiếng chửi bới và gào thét, còn có tiếng rên rỉ thảm thiết của người bị thương..
Mà có vài binh sỹ vì bị thương quá nặng, không kịp sử dụng dược tề cũng đã trở thành lực lượng bổ sung cho đại quân xác sống, lập tức xoay người hướng về phía đồng bạn trước đó của mình khởi xướng công kích. Bởi vì tình huống hỗn loạn, có rất nhiều người không kịp phản ứng, trên người ít nhiều đều có vết thương, nhìn thế nào cũng có vẻ không chút lạc quan.
“Xin ngài tổ chức một đội nhân thủ, đem người bị thương khiêng xuống tường thành sắp xếp, đừng để bọn họ lại trên này, sẽ trở ngại tâm tình chiến đấu của những người còn lại.” Yannick nói.
Tyler mặc dù có chút không vui vì bị thần quan cướp đi chức quyền, bất quá nếu Chris đã quyết định thì hắn cũng chỉ có thể làm theo. Dù sao khi xong việc, nếu bên kia truy cứu trách nhiệm, hắn cũng có thể mang danh nghĩa của Chris ra chặn miệng đám người của đế đô.
“Còn nữa, nhờ ngài đem pháp sư thuộc bốn loại nguyên tố chia thành từng cặp, phong và hỏa một cặp, thổ cùng thủy một cặp. Trước hết để hỏa hệ pháp sư công kích xác sống, phong hệ hiệp trợ, đợi đến khi ma lực của bọn họ tiêu hao gần thế thì đổi sang thổ hệ, cuối cùng mới là thủy hệ.”
“Mà binh sỹ chờ sau khi các pháp sư hoàn thành vòng công kích lại ném đã tảng xuống. Hiện tại cũng không cần vội vàng, các kiếm sỹ cứ thủ bên cạnh pháp sư làm yểm trợ.”
“Còn phía cửa thành bên kia cũng nên lập tức phong tỏa, không cho phép bất cứ ai ra vào. Bằng không nếu có xác sống từ bên kia đột nhập vào, hậu quả thực sự không thể chịu được.”
Làm một người đông phương thuần khiết, vào thời điểm này Yannick khó tránh nhớ đến mấy thứ trận pháp trận đồ gì đó mà người phương đông vẫn luôn tự hào. Chỉ là trên thực tế, đối mặt với đám xác sống đã không hề có lý trí, mấy thứ kia tuyệt đối là không sử dụng được… huống chi y cũng chỉ là một người hiện đại bình thường, cho dù có đọc qua vài quyển binh thư cũng không có khả năng lập tức đem nó vận dụng lên chiến trường —— bàn tay vàng cũng không phải ngươi muốn có liền lập tức có thể mở ra.
Nghĩ trới nghĩ lui, Yannick cũng chỉ cảm thấy phải thay đổi phương pháp quản lý sau cho khả thi nhất.
Mặc dù người ra sức cũng không phải y, chiến đấu càng không phải y, bất quá có thể thu xếp một thế cục hỗn loạn đến vậy, hy vọng sẽ có ích đến tình hình chiến đấu.
Tyler dựa theo lời nói của Yannick mà truyền đạt mệnh lệnh, cho dù các pháp sư cũng không quá tình nguyện vâng theo —— bọn họ cho rằng một vị thành chủ không biết pháp thuật vẫn nên ở đâu mát mẻ liền đến đó nghỉ ngơi đi thôi, vậy nên tốc độ truyền đạt và thực hiện mệnh lệnh cũng cực kỳ chậm rãi.
Sau khi Yannick phát ra uy hiếp cùng loại với ‘Tôi nghĩ nên báo lại tình hình cho Chris’, Tyler đành phải tự xốc mặt già, đích thân thuyết phục các pháp sư, mãi đến khi họ nghe theo mệnh lệnh.
Ban đầu còn không cảm thấy, nhưng dần dần hiệu quả cũng bắt đầu hiển lộ.
Đám vong linh bị hỏa hệ ma pháp công kích rơi ra liền bị cọc nhọn bằng đất phía dưới xỏ xuyên, khiến bức tường người nâng đỡ đám xác sống triệt để sập xuống, cuối cùng là thủy hệ ma pháp, sông đào hộ thành vốn dư thừa thủy nguyên tố, bị các pháp sư tụ hợp tạo thành vũ tiễn, đem số xác sống còn lại vững vàng ghim xuống đất.
Mà những kiếm sỹ và binh lính thủ vệ bên cạnh pháp sư, khi nhìn thấy có xác sống bò lên gần đến liền không chút do dự chém giết, tranh thủ khiến những pháp sư kia có thời gian thở dốc và đọc chú ngữ.
Tình huống hiển nhiên đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, Tyler không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thể thừa nhận biện pháp của thần quan quả thực rất có hiệu quả.
Hắn cầm một cái khăn lụa ra lau mồ hôi trán, “Ngài Hill, ngài xem hiện tại nên làm gì tiếp?”
Lời vừa dứt, hai người chợt nghe phía sau truyền đến tiếng xôn xao thật lớn, xen lẫn còn có tiến người hoan hô tạ ơn Thượng đế.
“Ngài Val đã đến!”
“Ngài ấy rốt cục đã đến!”
“Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”
Toàn bộ những pháp sư khi vừa nghe đến cái tên này đều không nhịn được cùng nhìn về phía phát ra thanh âm, ánh mắt mang theo vui vẻ rất rõ ràng, tựa hồ vừa nhìn thấy được cứu tin.
Trên tường thanh có rất nhiều ngọn đuốc và lửa trại, hào quang ánh đến cả chân trời cũng gần như phát sáng.
Một người mặt áo chùng ma thuật màu lam nhạt xuất hiện trước mặt Yannick.
Đối phương nhìn qua còn rất trẻ tuổi, đương nhiên, theo nghề nghiệp pháp sư và thần quan mà nói, ma lực càng cường đại càng khó thể nhìn ra tuổi thật, bởi vì ma lực có khả năng bài trừ hết dấu vết của năm tháng trên mặt, huống chi, bình thường đã có không ít pháp sư hoặc thần quan vô cùng chú trọng hình tượng, cố ý bảo dưỡng dung nhan.
Yannick thấp giọng hỏi Sophia: “Vị pháp sư Val này là ai? Xuất thân bình dân sao?”
Sophia nói: “Không, tên họ của ngài ấy rất dài, toàn bộ là Mude Val Ribie Galla, vậy nên dùng tên gọi tắt là Val, là người thuộc dòng họ quý tộc lâu đời của Đế quốc Charlemagne. Bất quá, bởi vì sư phụ của anh ta, Pháp Thánh Simon là thần dân của Đế quốc Garde, vậy nên mỗi năm anh ta đều dùng một đoạn thời gian rất dài đến quốc gia chúng tôi giúp đỡ.” Nàng cúi đầu địa sợ hãi than, “Anh xem, người đó thực sự còn rất trẻ tuổi, nghe nói năm nay chỉ vừa 25 đã đến cấp bậc Đại Ma pháp sư!”
Mà Yannick nghe được đáp án này mới biết rằng mình hiểu lầm, y vốn đang cho rằng vị Mude Val này rất có thể là một người trọng sinh khác, dù sao cái họ Val này vừa nghe cứ tưởng là Fan (Phạm), rất có phong cách phương đông, nào ngờ suy nghĩ viễn vông nửa ngày mới phát hiện chuyện cũng không giống như vậy.
Khác với Chris cả ngày chỉ mặc pháp bào màu đen nhìn không ra đẳng cấp, vị pháp sư trẻ tuổi đang đi về hướng bọn họ ngoại trừ trên ống tay áo có dùng chỉ năm màu thêu bện thành đồ án thì không còn trang sức gì khác, vừa tinh mỹ lại không mất vẻ khiêm tốn, cũng vừa vặn biểu lộ thân phận ma pháp sư của đối phương.
Pháp sư trẻ tuổi bước thẳng đến trước mặt nhóm người Tyler, làm một đại ma pháp sư, y đã không cần hành lễ với Tyler, ngược lại Tyler còn trưng ra dáng vẻ kinh hỷ, chỉ thiếu khóc lớn lên một hồi để diễn tả kích động trong lòng mình.
“Ngài cuối cùng cũng tới!”
Pháp sư trẻ khẽ vuốt cằm biểu thị đáp lại, cũng không nóng lòng hàn huyên cùng thành chủ mà lại nhìn về phía Yannick, sau đó lộ ra nụ cười có thể xem như hiền hòa.
“Tôi rất cao hứng nhìn thấy một thần quan ở nơi này, bên dưới tường thành có vài vị bị thương vô cùng nghiêm trọng, ma pháp dược tề cũng không thể áp chế. Không biết có thể phiền ngài đây giúp bọn họ chữa thương hay không?”
Một thân áo bào thần quan của Yannick vẫn được che phủ dưới lớp áo choàng vô cùng kín kẽ, vậy mà đối phương có thể lập tức khám phá thân phận của y.
Yannick đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện, vừa rồi y lừa gạt hai tinh linh kia xong lại quên mất ếm thuật che giấu lên quyền giới trên tay.
Thái độ của đối phương có thể xem như khá ôn hòa, cũng không có sự căm thù thường thấy của pháp sư đối với thần quan, nhưng thường thì những người như vậy, so với nhóm người từ đầu đã lộ ra tâm tình lại càng thêm khó ứng phó.