Quyền Trượng

Quyển 1 - Chương 15

Mọi người thình lình bị một tiếng thét chói tai này dọa cho nhảy dựng, Yannick cách Lily gần nhất, thoáng cái đã bị nàng nắm chặt cánh tay, thiếu chút nữa cả hai đã dính sát vào nhau.

Cảm giác được bộ ngực đầy đặn của đối phương áp sát vào cánh tay của mình, mặc dù biết đây chỉ là phản ứng vô thức trong lúc cấp bách Yannick vẫn có chút xấu hổ, thế nhưng không đợi y nói gì Lily đã bị pháp sư hắc y xách lên vứt vào lòng D’Antonio, động tác đủ thô bạo, khiến Yannick không nhịn được co rút khóe miệng.

Thành thật mà nói, vị đạo sư này của y cái gì cũng tốt, chỉ là ý thức địa bàn mạnh đến mức có chút không thể nói nổi. Từ sau khi bọn họ ký kết khế ước, hình như y làm chuyện gì cũng không tách khỏi ánh mắt của đối phương, vấn đề là khế ước chúng ta đã ký là khế ước sư đồ, không phải khế ước bầu bạn đâu!

Thổ tào là thổ tào, thế nhưng thần quan vẫn rất tận trách săn sóc hỏi thăm Lily: “Cô không sao chứ?”

Lily còn chưa tỉnh hồn, bị Chris đẩy ra cũng không có phản ứng, mà sau khi thân hình của nàng bị đẩy đi mọi người mới nhìn thấy thứ vừa rồi nàng nhìn thấy.

Một con nhệnh lớn chừng nửa thân người, màu sắc lông tơ rực rỡ.

Tám cái chân đầy lông tơ màu lam đã có chút biến đen, nhìn kỹ lại, trên đám lông tơ kia còn điểm xuyết một ít móc câu bén nhọn, phần bụng và ngực còn có đủ loại hoa văn sực sỡ sắc màu. Nếu những hoa văn này đặt trên một bức họa thì cũng có thể xưng thành cảnh đẹp ý vui, thế nhưng đặt trên người một con nhện… lại khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

Trên đầu con nhện có khảm hai hôc mắt cực lớn, vẫn nhìn bọn họ chằm chằm không chớp mắt, mắt kép đặc hữu của loài côn trùng vừa vặn chiếu ra thân ảnh của tất cả mọi người, sâu thẳm mà quỷ dị.

Đừng nói là nữ pháp sư như Lily và Avra, ngay cả đắm người Fezel đột nhiên tiếp xúc thân mật với con vật đáng sợ như vậy, tóc gáy toàn thân cũng phải dựng đứng lên.

“Oh my god! Thế nào lại là Nhện ma địa ngục!” Không biết là ai trước hết la hoảng lên.

Con nhện ma kia tựa hồ bị kinh động rít lên hai tiếng, lại cấp tốc bò về phía bọn họ, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không giống những con nhện bình thường, mà tám đôi mắt cũng không biết từ lúc nào đã lóe lên quang mang đỏ như máu.

Lúc này, tầm quan trọng của kinh nghiệm chiến đấu lập tức hiện ra, tuy rằng nhóm người Lily vẫn cùng Chris đồng hành, cũng đã trải qua vài tràng nguy cơ quy mô nhỏ, thế nhưng hoàn toàn không thể so sánh với loại phản ứng sắc sảo của đám kiếm sỹ đã kinh qua vô số nguy hiểm dưới tay Fezel. Bọn họ đồng loạt vung lên pháp trượng, nhưng lại không tung ra được bất kỳ chú ngữ hữu hiệu nào.

Cái gì thủ thủy chú, thủy vụ thuật, thổ mâu thuật không ngừng nện lên người nhện ma như đang gãi ngứa cho nó, hoàn toàn không có tác dụng làm chậm tốc độ của con quái vật này, ngược lại Fezel cùng mấy chiến sỹ khác lại rút ra kiềm dài tùy thân xông tới, vừa vặn ngăn trở tơ nhện phun từ miệng con quái vật nọ.

Mấy thanh trường kiếm bị dính chặt vào tơ nhện không thể tách ra, cái đầu của nhện ma khẽ vung lên, có vài người trong nhóm Fezel không kịp phòng bị, trên tay vẫn nắm chặt bội kiếm, thiếu chút nữa cả người lẫn kiếm đã bị nhất tề hút vào làm món ngon cho quái vật.

“Nhanh nghĩ biện pháp!” Fezel thét to, đã hoàn toàn không để ý đến phong độ kiếm sỹ, hai tay nắm chặt chuôi kiếm chơi kéo co cùng nhện ma, hơn nữa theo tình hình này khẳng định là sẽ bị thua cuộc.

Trời biết, lần trước khi bọn họ đến đây căn bản không đụng phải loại ma vật bình thường chỉ xuất hiện ở chỗ sâu trong rừng rậm này! Hiện tại mới vào rừng được bao lâu chứ!

Nhưng không ai biết vì sao Nhện ma địa ngục lại chạy đến nơi này, chỉ thấy cái miệng của nó đột ngột há to hơn một chút, trong đám kiếm sỹ liền có người hô to thất thanh: “Oh no! Nó chuẩn bị phun nọc độc ra rồi!”

Lời còn chưa dứt, một chất lỏng màu đỏ từ khóe miệng nhện ma phun ra, kèm theo tơ nhện sềnh sệch đồng loạt bắn vào mặt các kiếm sỹ.

Xong!

Fezel nghĩ thầm, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thế nhưng cục diện như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, thân thể của hắn không chỉ không cảm giác được đau đớn mà càng không hóa thành một đống xương trắng, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được bàn tay nắm chặt chuôi kiếm của mình truyền tới một trận đau mỏi.

Bên tai truyền tới tiếng kêu thét của nhện ma và tiếng kinh hô của các pháp sư, Fezel mở mắt ra, phát hiện thân thể con quái vật đã bắt đầu bốc cháy, lửa khởi nguồn từ phần bụng cấp tốc cắn nuốt cả cơ thể nhện ma, mà tơ nhện vốn dính chặt vào trường kiếm của bọn họ cũng từ từ bị ngọn lửa làm đứt đoạn.

Các kiếm sỹ lui về sau vài bước, kiệt sức ngồi phệt xuống đất, đợi đến khi nhìn thấy con nhện ma kia hoàn toàn bị đốt thành tro bụi mới thở dốc vài hơi, trên mặt đều có chút cảm giác nghĩ mà sợ hãi.

Mà nhóm Lily càng nhiều hơn chính là giật mình: “Chris, anh là song hệ pháp sư?!”

Nói theo lý thuyết, mỗi pháp sư đều có thể vận dụng bốn loại nguyên tố ma pháp, thế nhưng thiên phú của mỗi người đều khác biệt, vì vậy một người cả đời cũng không có khả năng sử dụng tinh thông tất cả các loại nguyên tố. Tỷ như Lily và D’Antonio, cảm ngộ của bọn họ đối với thủy nguyên tố là linh mẫn nhất, cũng liền thích hợp trở thành pháp sư thủy hệ, mà tương lai bọn họ cũng sẽ chỉ chuyên chú nghiên cứu hướng về ma pháp thủy hệ.

Bất quá, còn có một loại pháp sư, trời sinh đã được ưu ái, bọn họ sở hữu thiên phú tương đồng ở cả hai loại nguyên tố, gọi là song hệ pháp sư.

Song hệ pháp sư tuy rằng cũng không tính là quá ít, thế nhưng cũng không thể nói là nhiều, người như thế bình thường sẽ được Ma pháp công hội xem như nhân tài bồi dưỡng trọng điểm. Hiện tại trên đại lục Olin có chừng bốn nhân vật được liệt vào hàng ngũ Pháp thánh, trong đó đã có hai người là song hệ pháp sư.

Cho nên, đối với những người phải đến Ma pháp công hội tiến hành đăng ký khảo hạch rồi mới có thể đi tìm đạo sư mà nói, nếu như ngươi có được thiên phú song hệ ma pháp cũng có ý nghĩa là tiền đồ sáng lạn… ít nhất… phải bằng phẳng hơn so với nhiều người khác.

Chris không thừa nhận cũng không phủ nhận, chậm rãi thu hồi pháp trượng, bước chậm đến bên cạnh tro cốt của nhện ma lấy ra một khối ma tinh, ném cho thần quan.

Loại hành động vốn sẽ chọc cho người khác phản cảm này, dưới tình huống Chris đã chứng minh được thực lực, hơn nữa còn thần bí đến khiến người khác kính úy, không chỉ nhóm Lily không dám tùy tiện có kháng nghị gì, mà ngay cả nhóm kiếm sỹ dưới trướng Fezel cũng cảm thấy thái độ này của Chris là đương nhiên.

Chỉ có Yannick là nghĩ, đôi sư đồ bọn họ ở một góc độ nào đó cũng coi như có điểm giống nhau —— một thích dùng sự trầm mặc xây dựng phong phạm cao thủ, một thích dùng ôn nhu đắp nặn hình tượng thần quan.

Nói ngắn gọn chính là, đều thích giả vờ siêu phàm.

Đem ma tinh ném vào túi ma pháp, thần quan tựa hồ lơ đãng quét qua thần sắc của mọi người, không cẩn thận chạm vào ánh mắt của Azul, sau đó sợ hãi phát hiện, vị pháp sư trẻ tuổi phản nghịch kia cư nhiên đang mỉm cười với y.

Không phải loại nụ cười mang theo ác ý hoặc giễu cợt như trước đây, mà là một nụ cười không thể nói rõ ẩn ý.

Nói ngắn lại, nụ cười này cũng không khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Chỉ là thần quan cũng không phải một người sẽ lùi bước đơn giản như vậy, vì thế y chỉ là hơi nhíu mày, lại tỉ mỉ nhìn chằm chằm Azul một lúc lâu.

Đối phương căn bản giống như không sợ ánh mắt mang theo ẩn ý quan sát của y, thản nhiên không chút kiêng kỵ cười đáp lại, đường nhìn vẫn dọc theo mái tóc của thần quan rồi lưu luyến tại phần cổ áo trên da thịt, rất có xu thế muốn trực tiếp kéo quần áo của y xuống thưởng thức. Mặc dù cái cảm xúc đó chỉ xuất hiện trong một chớp mắt, thế nhưng thần quan lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự ám muội và khiêu khích tràn ngập.

Không thích hợp, quá không bình thường.

Thần quan theo bản năng cảm thấy được sai biệt, thế nhưng không đợi y lý giải xong cỗ cảm giác này đối phương đã thu hồi ánh nhìn, xoay người nói chuyện cùng Avra, thoạt nhìn không có gì đặc biệt..

Trong lòng Yannick có cân nhắc, mặt mũi thản nhiên bước đến, cười nói: “Hai người không sao chứ? Vừa rồi tôi thấy hình như bàn tay của Azul bị móng vuốt của nhện ma cào qua, có cần tôi giúp trị liệu một chút hay không?”

Azul nghiêng đầu qua chỗ khác, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, “Ta không bị thương, ngươi mau tránh xa ta một chút, vừa thấy ngươi ta liền ghê tởm!”

Một màn vừa phát sinh phảng phất giống như chỉ là lỗi giác của Yannick mà thôi.

“Azul!” Avra ngăn y lại, sau đó hướng về phía Yannick xin lỗi: “Chúng tôi không bị thương, chỉ là quần áo thì hơi rách nhẹ mà thôi.”

“Không sao cả.” Phản ứng của Azul không có chỗ khả nghi nào, thế nhưng cũng không thể tiêu trừ nghi hoặc của Yannick, y đang định tìm cơ hội để thử thêm một chút thì bờ vai đã bị vỗ nhẹ.

“Thần quan, chúng ta cần xuất phát.” Là Fezel.

Khởi hành bất lợi khiến sỹ khí của mọi người đều có chút hạ xuống, ngoại trừ Chris và bé cưng tinh linh còn chưa hiểu thế sự.

Bất quá rất nhanh, mọi người liền phát hiện bé con tinh linh nhìn qua không hữu dụng kỳ thực lại giúp được không ít.

Tối thiểu là khi Yannick ôm bé bước qua rừng rậm, đám cành lá nguyên bản sắp phất qua thân thể bọn họ luôn chủ động tách ra hai bên, có vẻ vô cùng thần kỳ.

Cứ như vậy, bọn họ cũng tiết kiệm không ít sức lực mở đường tiến đến.

“Đây là một trong thiên phú của tinh linh.” Avra giải thích nghi hoặc cho mọi người, “Bọn họ con cưng của tự nhiên, có lực tương tác nhất định với thực vật.”

Fezel tiếc hận: “Lần trước chúng tôi tiến vào, có hai đồng bạn là bị Dây u linh treo cổ, nếu như khi đó cũng có tinh linh đồng hành thì tốt rồi… Thôi được, tôi nên xưng hô với vị tiểu tinh linh khả ái này như thế nào?”

Bé con tinh linh: “A! A!”

Yannick nhẹ nhàng vỗ về lưng bé: “Chúng tôi còn chưa đặt tên cho bé, vả chăng có lẽ bộ tộc của bé cũng đã chuẩn bị sẵn tên gọi rồi. Nếu như có thể, chúng ta cũng không hy vọng mang thằng bé ra ngoài, anh biết đấy, một bé con tinh linh sẽ mang đến phiền phức hơn xa những sự trợ giúp này.”

Trọng lượng của một bé tinh linh hoàn toàn không nhẹ hơn một đứa trẻ loài người, cánh tay của y hiện tại đã ôm đến có chút mỏi nhừ.

Tiểu tinh linh tựa hồ hiểu được lời nói của y, lại không nừng a a kêu lên, bàn tay nhỏ bé cầm lấy lọn tóc màu bạc của thần quan bỏ vào trong miệng, lộ ra nụ cười không tim không phổi.

Yannick bị lực đạo không nặng không nhẹ của bé con kéo cho hơi nhíu mày, lại cũng không buông tay ra, ngược lại vị pháp sư hắc y lại dùng pháp trượng điểm nhẹ lên mái tóc của thần quan, ngay sau đó những sợi tóc kia tựa hồ đã sở hữu được sinh mệnh, lập tức tuột khỏi bàn tay của tiểu tinh linh. Mà Avra, chợt thấy trong lòng nặng trĩu, theo bản năng chụp lấy, nhìn lại là bé con tinh linh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Tiểu tinh linh tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu vì sao cái ôm ấp mà mình thích nhất lại đột nhiên đổi người, đôi môi mếu máo bắt đầu phát ra tiếng nức nở cáu kỉnh, mà đám cây cối xung quanh tựa hồ cũng cảm thụ được tâm tình của bé, bắt đầu không ngừng lắc lư, có chút thậm chí còn lặng lẽ vươn cành nhánh bắt đầu đập người.

Thần quan hết cách, chỉ phải bế bé trở về.

Chris liếc nhìn tiểu tinh linh, “Có một loại khôi lỗi thuật, có thể bảo đảm thằng bé này sẽ nghe lời suốt cả hành trình.”

Mà bé cưng tinh linh đã triệt để vùi vào trong lòng thần quan, dùng cái mông đối diện với hắc y pháp sư.

Thần quan dở khóc dở cười.

Fezel nhìn một màn này cũng nhịn không được nở nụ cười: “Tôi nghe nói tinh linh rất chán ghét Giáo đình, pháp sư và thần quan cũng là tử địch, thế nhưng mọi người lại chung đụngddị thường hòa hợp.”

Đó là vì mị lực của lão tử đủ cường đại nha!

Khóe môi thần quan vẽ ra một nụ cười lý giải nhẹ nhàng: “Đó là vì mấy vị pháp sư đây đều là người hiểu lý lẽ!”