Lại nói tiếp, thật ra nhân loại cũng không có bao nhiêu lý giải với loại sinh vật được gọi là tinh linh này?.
Tinh linh thích sự thanh khiết, thích những thứ thuộc về tự nhiên, thích tất cả những thứ xinh đẹp phát sáng, đồng thời cũng chán ghét tất cả những thứ hắc ám ô uế. Nói trắng ra, đây là một chủng tộc rất kiểu cách.
Bọn họ có phân biệt giới tính, giữa tinh linh nam nữ cũng sẽ vì tình yêu mà kết hợp, thế nhưng đời sau của bọn họ lại không dựng dục dựa trên kết tinh của đôi lứa.
Làm con cưng của tự nhiên, những tinh linh đời kế tiếp đều được mẹ thiên nhiên đích thân dựng dục.
Hai bên yêu nhau dung hợp tinh huyết, dựa vào một điều kiện đặc biệt để sản sinh hậu đại. Ví dụ như nói, có một tộc tinh linh sở hữu loại thực vật gọi là tinh linh chi hoa, chỉ cần nhỏ tinh huyết của một cặp đôi vào nụ hoa, để bản thân thực vật hấp thu tinh hoa của thiên nhiên nuôi lớn và che chở hài tử, đợi đến khi nụ hoa đó nở ra, tiểu tinh linh cũng sẽ theo đó chào đời.
Mà tộc tinh linh được sinh ra từ trứng trước mặt bọn họ, bình thường chính là đặt tinh huyết của cha mẹ vào trong bùn đất, thông qua một loại môi giới đặc hữu không truyền ra ngoài của chủng tộc, cuối cùng đông kết lại thành hình thức vỏ trứng.
Mà những thứ trên đây đều là do Avra giới thiệu.
Lily thật tò mò: “Avra, cô làm sao biết những việc này?”
Avra cười cười: “Gia tộc của tôi có một quyển điển tịch chuyên môn sưu tập truyền thuyết về tinh linh. Trong đó còn nói, tinh linh được xưng là chủng tộc thuần khiết nhất của đại lục Olin, thế nhưng bởi vì tâm tư bọn họ sạch sẽ, chán ghét sự đấu đá và lục đục với nhau của nhân loại, ấn tượng với Giáo đình lại càng kém. Bởi vì trong lịch sử đã có một đoạn thời gian, Giáo đình trắng trợn săn bắt tộc tinh linh, xem bọn họnhư thú cưng hoặc hộ vệ của thần quan mà nuôi dưỡng.”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều có chút không thể tưởng tượng nhìn tiểu tinh linh đang ngủ say trong lòng thần quan.
“Vậy đứa trẻ này vì sao lại thân cận Yannick như vậy?”
“Đây là chỗ mâu thuẫn.” Avra nói, “Đặc trưng của Giáo đình chính là quang minh ma pháp, mà tinh linh lại là một chủng tộc hướng đến quang minh, đối với những kẻ sở hữu quang minh ma pháp đều theo bản năng có cảm giác thân thiết. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao đương sơ Giáo đình có thể dễ dàng bắt được tinh linh như vậy, bất quá, nghe nói hiện tại những tinh linh thành niên đều đã được huấn luyện để sản sinh sự chán ghét và chống cự với quang minh ma pháp. Có lẽ bởi vì đứa bé tinh linh này là vừa ra đời, vì vậy…”
Yannick vừa nghe nàng nói như vậy liền nhìn ‘kẻ thù tương lai’ đang nằm trên khuỷu tay của mình, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, áp lực cực lớn, vội vàng đưa đứa bé cho Lily.
Nào ngờ, vừa chuyển sang cho Lily tiểu tinh linh đã tỉnh dậy, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, mũi cũng nhẹ nhàng động động, tựa hồ phát hiện mùi vị này không phải của người mình thích liền bật người oa oa khóc lớn.
Liên tiếp đổi tay qua vài người, ngoại trừ Chris trước sau vẫn không thử qua, những người khác đều là vừa đến tay liền khóc, thẳng đến cuối cùng thần quan tiếp nhận trở lại tinh linh bảo bối đã sắp khóc đến không ra hơi đối phương mới chịu thút thít ngừng khóc.
Azul ban đầu còn nghĩ rằng trong quả trứng là một con rồng non, vì vậy mới yêu thích không buông tay, ngay cả bị Ma hỏa long truy sát cũng không chịu buông tha. Nào ngờ nở ra lại phát hiện là một tinh linh khó dây vào liền lật người không hứng thú, thậm chí còn có chút may mắn vì đối tượng bị đeo bám không phải là mình.
D’Antonio nhíu mày: “Chúng ta phải đi xuyên qua rừng rậm Hắc Ám mới có thể đến Đế quốc Garde, cũng không thể mang theo một đứa bé như vậy theo chứ?”
Avra nói: “Tinh linh rất xem trọng hậu đại, bọn họ rất có thể cũng đang truy tìm đứa trẻ này. Có lẽ khi đến trấn Tome chúng ta có thể thả ra tin tức để liên hệ với tinh linh tộc.”
Lily kiến nghị: “Nếu vẫn để Yannick chăm lo cho đứa trẻ sẽ rất mệt mỏi, bằng không chúng ta dùng thần chú khiến tiểu tinh linh mê man, sau đó thay phiên ôm lấy?”
Azul nói: “Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con…”
Nói chưa dứt lời y đã ngượng ngùng câm miệng trong ánh mắt trách cứ của đồng bạn.
Lily chốt lại: “Cứ quyết định như vậy đi!”
Để đề phòng tiểu tinh linh khóc nháo đưa đến nguy cơ, chỉ có khi được Yannick thì bé mới có thể giải khai thần chú mê man. Lúc này, tiểu tinh linh sẽ vùi vào trong lòng Yannick, mút mút ngón tay ê a kêu gọi, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, mái tóc màu lục mềm mại tựa như đồng cỏ mềm mại cùng nguồn cn ôn nhu, thoạt nhìn vô cùng ngoan hiền.
Avra và Lily bị manh đến hai mắt biến thành hình trái tim, vẫn luôn quấn quýt bên cạnh bé biến ra các loại phong linh, thanh âm leng keng rộn rã chọc cho tiểu tinh linh cười khanh khách không ngừng.
Chris nhìn chằm chằm tiểu tinh linh trong lòng thần quan một lúc lâu, sau đó vươn tay ra vuốt mái tóc của bé.
Lily nở nụ cười: “Người như pháp sư Chris vậy mà cũng bị tiểu tinh linh làm cảm động…”
Lời còn chưa dứt, trên tay của Chris đã nhiều thêm hai sợi tóc màu lục.
Cái miệng nhỏ của tiểu tinh linh hơi nhếch, lập tức oa oa khóc lớn, lần này cho dù được Yannick ôm lấy cũng không có tác dụng.
Yannick: “…”
Lily: “…”
Cuối cùng, mọi người chỉ đành ném cho bé một thần chú mê man để giải quyết.
Chỉ là bình thường Chris vẫn luôn tỏ ra quá mạnh mẽ cùng thần bí, Lily và Avra cho dù giận cũng không dám nói gì, chỉ đành chú ý ôm tiểu tinh linh tách khỏi người kia một chút, tránh khỏi lại gặp ‘độc thủ’.
“Cho ngươi.”
Đợi đến khi hai người ở riêng với nhau, Chris lại đưa hai sợi tóc màu lục nọ cho Yannick.
Yannick có chút mờ mịt khó hiểu: “??”
“Cảm thụ nó.” Chris lời ít mà ý nhiều.
Yannick tiếp nhận hai sợi tóc tinh linh, dùng ma lực cảm nhận bọn chúng, kinh ngạc phát hiện chính mình tựa hồ đột nhiên bị nhét vào phần lõi của một cây đại thụ, bên tai nghe được chính là âm hưởng xào xạc của gió nhẹ lướt qua lá cây, mũi cũng ngửi thấy khí tức ấm áp của ánh dương quang chiếu vào cành nhánh, thậm chí ngay cả mắt cũng phảng phất như được một sắc xanh lục nhu hòa bao trùm. Cái cảm giác thanh lương ấm áp khó diễn tả được nọ thoáng chốc chảy xuôi khắp toàn thân.
“Đây là…?” Y thoải mái đến thiếu chút nữa đã rên lên, ngay cả nói chuyện cũng mang theo âm sắc biếng nhắc.
Chris: “Trên năng lực nhận biết nguyên tố tự nhiên, tinh linh vượt qua bất kỳ chủng tộc nào, bao quát cả pháp sư.”
Yannick: “Vấn đề lần trước chúng ta thảo luận đã bị Azul cắt đứt, sau đó tôi vẫn cảm thấy có chút nghi vấn. Anh đã từng nói qua, trên lý thuyết thần quan cũng có thể nắm giữ nguyên tố ma pháp, như vậy tại sao đã nhiều năm như vậy vẫn chưa từng xuất hiện vị thần quan nào có thể nắm giữ các loại ma pháp khác?
Chris: “Tính biệt lập của Quang minh giáo đình rất nghiêm trọng, không phải mỗi người đều sẽ giống ngươi, tình nguyện đi theo một pháp sư học ma pháp. Nếu như đối phương không có hảo ý mà tố giác với Giáo đình, vị thần quan kia nhất định sẽ có kết cục rất thê thảm.”
Yannick hợp thời khen ngợi: “Vì vậy tôi chính là rất may mắn mới có thể gặp được sư phụ như người!”
Pháp sư không chút khách khí nào đả kích: “Ngươi bây giờ ngay cả trình độ quang minh ma pháp trung cấp cũng chưa đạt đến, cho dù học được ma pháp nguyên tố cũng chỉ có thể dẫn đến ma lực trong cơ thể tuần hoàn hỗn loạn, cuối cùng tự bạo mà chết.”
… Vì vậy, nguyện vọng muốn học được ma pháp nguyên tố để tự bảo vệ mình của y, trong thời gian ngắn vẫn là không có biện pháp thực hiện sao?
Yannick khó tránh khỏi có chút uể oải, “Như vậy, dụng ý khi người dạy ta nhận biết nguyên tố tự nhiên là…?”
Chris: “Ta nói rồi, trên lý thuyết, quang minh ma pháp và nguyên tố ma pháp đều thuộc về tự nhiên, nếu ngươi cth nắm giữ nguyên tắc vận hành của nguyên tố, đối với sự học tập ma pháp của ngươi sẽ có ích lợi rất lớn.”
“Tôi đã hiểu.” Yannick gật đầu, mặc kệ vị pháp sư này ôm mục đích gì giáo dục y, thế nhưng đối phương thật sự là một vị giáo viên làm trọn phận sự.”Phi thường cảm tạ người.”
Thần quan lộ ra nụ cười cảm kích nhợt nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên khiến ngũ quan vốn đã ôn nhã lại càng thêm nhu hòa, kết hợp với bộ trang phục đơn giản định chế tiêu chuẩn của Giáo đình quả là hoàn mỹ.
Đạo sư đại nhân nhìn y một lúc lâu, rốt cục ném ra một câu: “Cười đến thật khó nhìn.”
“…” Nụ cười đã được thần quan đối mặt với gương luyện tập rất nhiều lần lập tức rạn nứt.
Xét thấy tiền án nhổ tóc, Chris liền nhận được đặc quyền không cần chiếu cố tiểu tinh linh —— Azul đối với quyết định này vô cùng bất mãn, bất quá y cũng không dám nói năng càn rỡ với một pháp sư cao cấp, chỉ là trong miệng thỉnh thoảng vẫn lầm bầm hai câu.
Tinh linh sẽ không ăn thức ăn của nhân loại, khẩu phần của bọn họ chỉ gồm hoa lá tươi và mật. Chỉ là ở chỗ hoang vu xơ xác như nơi này không có điều kiện hái mật hoa, huống chi răng của tiểu tinh linh hiện tại vẫn chưa dài ra, cho dù có lá cây bé cũng không nha được, mọi người đành phải cho bé uống nước suối.
Mà là bé tiểu tinh linh này có vẻ cũng không xoi mói, chưa từng vì vấn đề thức ăn mà quấy khóc, hơn nữa bề ngoài của bé quả thực rất khiến người yếu thích, rất nhanh đã bắt trọn trái tim của hai nữ pháp sư trong đội ngũ, khiến các nàng chủ động phủ trách vấn đề chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của tiểu tinh linh.
Lúc bọn họ rời khỏi huyệt động, mọi người cũng không chạm trán đám Chim ưng mặt người người kia nữa, một đường thuận lợi đi đến trấn Tome.
Trấn nhỏ Tome tọa lạc ở vị trí trung gian giữa Đế quốc Garde và Công quốc Mecklen, rồi lại không lệ thuộc dưới quyền quản hạt của bất kỳ quốc gia nào, vì vậy không biết bắt đầu từ bao giờ, nơi này đã trở thành vùng đất ‘không được ai quản lý’ —— Không có cơ quan hành chính, không có luật pháp, đủ loại người tụ tập ở đây, cho dù là tội phạm truy nã, đám người lưu vong, dong binh, thậm chí là kẻ bị Quang minh giáo đình xem như dị đoan trong dị đoan, còn bị tất cả những pháp sư chính thống khinh thường như Hắc ám pháp sư cũng có thể thoải mái xuất hiện.
Nói tóm lại, nơi này là một vùng đất kẻ mạnh làm vua, nếu ngươi là cường giả, nơi này tuyệt đối là thiên đường của ngươi. Nếu ngươi là kẻ yếu, như vậy cho dù có chạy đến nơi này cũng chỉ có vận mệnh bị chà đạp.
Nhóm người vừa bước vào phạm vi trấn nhỏ chợt nghe được tiếng thét chói tai.
Có một thiếu nữ trẻ tuổi bị mấy người đàn ông cường tráng vây vào giữa, đầu tóc rối tung, váy áo trên người đã sớm bị xé nát thành năm bảy mảnh, bộ ngực cao vút đầy đặn màu mật ong bán lộ khiến đám đàn ông nọ không ngừng nuốt nước bọt.
“Buông, đám người điên này… buông ra!” Thiếu nữ tựa như bị tâm thần mà thét to.
Xung quanh cũng có không ít người vây xem, bọn họ huýt sáo trầm trồ khen ngợi, chỉ là không ai tiến lên giúp đỡ.
“Người điên?” Một gã đàn ông nắm lấy cổ tai thiếu nữ mỉm cười cổ quái, “Đừng cho là chúng ta không biết, mày chính là vừa trốn từ vùng đất của ma quỷ đến, trên người khẳng định có vấn đề. Tốt nhất là cho chúng ta kiểm tra trước đã, miễn cho ngươi mang cái chết đen đến nơi này!”
Vừa nghe đến cái chết đen, đám người xung quanh lập tức biến sắc, ngay cả đám đàn ông vốn đang vây quanh thiếu nữ cũng không tự chủ được lui về sau vài bước.
“Ta không có nhiễm cái chết đen!” Thiếu nữ tựa như phát rồ mà la hét chói tai, thần sắc càng thêm điên cuồng, “Đó không phải là bệnh! Đó là trớ chú của ma quỷ! Các người sớm muộn cũng sẽ bị nguyền rủa! Các người đều phải chết! Toàn bộ đều phải chết!!!”
Nói đến đoạn sau, thanh âm chát chúa của nàng còn mang theo tiếng cười, nét mặt càng lúc càng vặn vẹo, khiến cho Avra vốn định bước đến cang thiệp cũng không khỏi chùng bước.
“Phì, quả nhiên là người điên!” Đám đàn ông hung hăng nhổ một bãi nước bọt, ngay cả hứng thú muốn cưỡng gian nàng cũng không có, chỉ chốc lát liền tản ra tứ tán. Cái chết đen giống như một bóng ma bao phủ trên đầu mọi người, ngay cả đám liều mạng ở trấn Tome cũng không dám trêu chọc.
Thiếu nữ kia đứng dậy, cũng không màng chỉnh sửa lại xiêm y, lảo đảo chạy vào trong bóng tối, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
Ngoại trừ đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, trấn Tome vẫn đông đúc náo nhiệt hệt như trước đây.
Sự xuất hiện của nhóm người Yannick không thể nghi ngờ đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đặc biệt là dưới tình huống trong đội ngũ có xen lẫn một đứa trẻ tinh linh, công thêm hai nữ pháp sư thân hình yểu điệu, dung mạo xinh đẹp.
Thần quan xuất hiện ở trấn Tome cũng không kỳ lạ, thế nhưng ở một nơi có đông đảo pháp sư lui tới như thế này hiển nhiên cũng không thể nói là được hoan nghênh, huống chị hiện tại y còn đang ở trong trạng thái ‘Bị người đuổi giết — lưu vong”. Vì vậy, Yannick đã mặc thêm một lớp áo choàng che khuất ngoại bào của thần quan, bao kín từ đầu đến chân, ngay cả mái tóc dài màu bạc gần như chấm đất cũng bị y giấu nhẹm sau lớp áo choàng. Mà Chris vẫn cứ giữ nguyên thần chú lẫn lộn trên gương mặt, vì vậy trong mắt người ngoài, bọn họ chỉ là một đội ngũ pháp sư có chút thực lực. Bất quá bởi vì thành viên có chút đông, thế nên cũng không có ai chủ động đến trêu chọc bọn họ.
Đã liên tục nhiều ngày phải nghĩ ngơi ngoài trời, Avra và Lily cũng sắp mắc chứng bệnh khao khát tắm rửa, vừa đến thị trấn liền lập tức tiến vào lữ điếm.
Khắp nơi trong trấn đều là người lưu vong, lữ điếm cũng không ít. Nhóm phụ nữ của Lily xác định một gian xem như là sạch sẽ mới tiến vào đăng ký.
“Tôi ở cùng Avra, D’Antonio và Azul một phòng, Chris một phòng, Yannick mang theo tiểu tinh linh một phòng. Thế nào?” Lily đề nghị.
Azul là người đầu tiên phản đối: “Dựa vào cái gì Chris có thể ở phòng riêng!”
Lily không thèm giữ hình tượng thục nữ liếc mắt: “Chỉ bằng anh ấy là pháp sư cao cấp!”
Azul: “Nếu như không có tôi mọi người cũng không thể phát hiện được quặng ma tinh kia. Dựa theo công lao, tôi nói thế nào cũng có được một phòng riêng!”
Avra lạnh lùng nói tiếp: “Không sai, nếu như không có cậu chúng tôi cũng sẽ không phát hiện tiểu tinh linh, sau đó cũng sẽ không gánh thêm một nhiệm vụ giúp thằng bé đi tìm tộc nhân.”
Azul: “…”
Chris đột nhiên nói: “Tinh linh các ngươi trông coi, ta ở cùng Yannick.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
“A? Ừ, anh xác định chứ?” Lily hỏi lại lần nữa.
Chris: “Ừ.”
Chỉ thoáng chốc, ánh mắt quái dị tò mò của mọi người toàn bộ rơi vào trên thân thần quan, hàm nghĩa trong đó rất rõ ràng: Từ sớm đã cảm thấy hai người là có gian tình!
Yannick: “…” Tôi là thanh bạch có được không?
Chris phảng phất vẫn bình tĩnh tự nhiên, thật ra là vì không ai thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Azul mở to miệng tựa như muốn nói gì đó lại bị D’Antonio nhanh tay chặn lại, dùng sức kéo thẳng lên lầu: “Tốt, cứ quyết định như vậy, chúng tôi đi rửa mặt trước. Gặp lại sau!”