Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 99-2: Kết cục (cuối cùng)

Editor: Puck - Diễn đàn

Chủ xe to con nhìn xe thể thao giá trị năm trăm vạn của mình bị lõm một vết lớn ở đuôi xe, mày rậm nhíu chặt lại, “Xe của tôi giá trị năm trăm vạn, đưa về cửa hàng ban đầu sửa chữa, ít nhất cũng phải ba mươi vạn, cô bồi thường cho tôi ba mươi vạn là được.”

“Xe của tôi cũng phải hơn một trăm vạn, đầu xe bị đụng thành ra như vậy, sửa chữa cũng phải hết mấy vạn.” Mắt Lâm Hi thủy chung không nhìn chủ xe to con, nhìn thẳng tình huống trên mặt đường đối diện.

“Cô đụng vào xe của tôi, người bồi thường nhất định là cô.” Có cảnh sát giao thông ở đây, chủ xe to con cũng không dám quá kiêu ngạo.

Một mùi xăng như có như không quanh quẩn chung quanh, Lâm Hi ngửi thấy rất rõ ràng, cô nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người chủ xe to con, thấy đôi tay anh ta có dáng vẻ gấp rút, cô đột nhiên nghĩ đến gặp phải Lăng Linh ở cổng trường học.

Rốt cuộc phải xuống tay sao? Cô chờ lâu như vậy, cuối cùng không uổng phí thời gian.

Chân mày thanh tú của Lâm Hi nhếch nhếch, trên mặt dâng lên ý cười lạnh, “Hai bên chúng ta đều có lỗi, tôi có thể bồi thường cho anh, nhưng tôi sẽ không bồi thường nhiều như vậy.”

Mắt cảnh sát giao thông đảo rất lợi hại, trong lòng kêu thẳng chuyện này xử lý không tốt.

Chủ xe to con tức giận trợn trừng mắt nhìn Lâm Hi, lấy bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, “Vậy cô bồi thường bao nhiêu?”

Mùi xăng đã càng lúc càng nồng rồi, Lâm Hi nhíu mày cười khẽ, nhìn thẳng vào chủ xe to con đang hút thuốc, “Năm vạn.”

Chủ xe to con hung hăng hút vài hơi thuốc, hai mắt bốc lên lửa giận, “Mày đùa giỡn tao hả, ít nhất cũng phải hai mươi vạn.” Dứt lời, trong miệng đã phả ra không ít khói thuốc như sương trắng.

Bị khói thuốc lá vòng quanh, sắc mặt Lâm Hi không thay đổi, có thâm ý liếc nhìn xe thể thao của chủ xe to con, “Cảnh sát tiên sinh, anh cảm thấy bồi thường bao nhiêu thì thích hợp?”

Cảnh sát giao thông một lần nữa quan sát xe của hai bên một lần, sau đó dõi tầm mắt nhìn một hàng dài xe phía sau, cau mày thật chặt, “Hai người thỏa thuận, tôi nhắc nhở hai người, hai người phải giải quyết xong chuyện này trong vòng mười phút.” Ngửi thấy mùi xăng, cảnh sát giao thông nhìn một vòng chung quanh thấy xe thể thao của chủ xe to con đang chảy dầu, “Tiên sinh, xe của anh đang chảy dầu.”

Nghe được chảy dầu, chủ xe to con không hề để ý cau cau mày, tiếp tục hút thuốc.

“Tôi thấy không cần thỏa thuận nữa, dù một xu tôi cũng không bồi thường.” Lâm Hi cất bước chân, chuẩn bị rời khỏi nơi tràn đầy xăng này.

Vấn đề là cô muốn đi, nhưng chủ xe to con lại không bằng lòng.

Chủ xe to con tiện tay ném tàn thuốc trong miệng xuống dưới gầm xe, đưa tay kéo cánh tay Lâm Hi, “Không bồi thường tiền mày đừng mong rời đi.” [email protected]`l3q21y"d0n

Lâm Hi thấy tàn thuốc nằm trên chỗ vết xăng, chớp mắt mấy cái, xác định không bị hoa mắt nhanh chóng đẩy chủ xe to con ra, ngay sau đó vội vàng chạy đi.

Các chủ xe bị chặn lại phía sau, cực kỳ không kiên nhẫn, rối rít xuống xe. Cảnh sát giao thông thấy một nhóm lớn chủ xe xuống xe, định vây xem chuyện này, anh nhanh chóng đi ra phía sau, định trấn an các chủ xe.

Xăng xe thể thao của chủ xe to con rò càng nhiều thêm, tàn thuốc không bị dập tắt, còn lưu lại mồi lửa, trong nháy mắt đốt xăng này, xe thể thao giống như trái bom nổ bùm một cái, xe thể thao cháy rồi. Trùng hợp chủ xe to con không kịp đề phòng bị Lâm Hi đẩy ngã xuống đất, vừa đúng cách xe thể thao chỉ đúng một thước, khoảnh khắc khi xe thể thao nổ tung bùng lên ngọn lửa, cũng cắn nuốt luôn chủ xe to con.

Bởi vì xe thể thao nổ tung, xe của Lâm Hi bị lan vào, cùng bùng lửa lên.

Nổ tung xảy ra quá đột ngột, trên dưới toàn thân chủ xe to con đều là lửa, anh ta bị sợ đến kêu to oa oa, chạy như bay đến chỗ an toàn, lăn qua lăn lại trên đất.

Người khác thấy một người dính lửa đang lăn qua lăn lại trên đất, rối rít lấy nước suối hoặc áo khoác ra, trợ giúp chủ xe to con dập lửa.

Cảnh sát giao thông thấy hai chiếc xe thể thao đều cháy, ngẩn người, chỉ vào phía sau, “Nhanh lên, mọi người đi xa một chút.”

Đông đảo các chủ xe thấy thế, bằng tốc độ nhanh nhất đi xa một chút.

May mà Lâm Hi đi được nhanh, đứng ở đằng xa nhìn xe mình cũng cháy, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt chủ xe to con bị cháy đến cả người đỏ ửng, “Không có việc gì đi hút thuốc, tự mình tìm chết thôi.” Cô không cần tốn công duy nghĩ, cũng biết nguyên nhân vì sao chủ xe to con hút thuốc, mặc dù trên mặt vẫn tỏ vẻ cái gì cũng không biết, cô vẫn không nhịn được giễu cợt người đàn ông làm việc không biết dùng đầu óc.

Quần áo trên người chủ xe to con bị cháy sạch đen như mực, tóc cũng chỉ còn một nửa, da đỏ ửng, mắt nhìn chằm chằm ra nơi xa, dáng vẻ rất tức cười, giống như thằng hề. Giọng nói giễu cợt vang lên bên tai, anh oán hận trừng mắt nhìn Lâm Hi. dieendaanleequuydonn

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, ai bảo anh hút thuốc.”

Bởi vì hai chiếc xe bốc cháy, cảnh sát chữa cháy nhanh chóng đi tới, dùng dụng cụ chuyên nghiệp, lửa nhanh chóng bị dập tắt rồi. Lâm Hi đã sớm không ở hiện trường, chỉ còn lại chủ xe to con ở hiện trường, bởi vì, ai bảo anh ta hút thuốc lá!

Lâm Hi về đến nhà muốn coi chuyện này là chuyện cười nói cho Thủy Tinh nghe, nhưng như thế nào cũng không tìm được Thủy Tinh. Đứng ở giữa phòng khách, cô quét nhìn chung quanh, cuối cùng khi đưa mắt nhìn trên đất, phát hiện trên sàn nhà có vết máu.

Cơn gió lạnh thổi vào phòng khách yên tĩnh, cô ngồi xổm, ngón trỏ sờ lên vết máu trên nền, nhìn máu trên đầu ngón tay, đưa lên mũi ngửi, rất xác định đây là máu người, trong mắt không ngừng lóe lên tia sáng.

Tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, cô đứng lên, lấy điện thoại, “A lô, ai vậy?”

Trương Hiểu Hoa tìm rất nhiều lần ở studio, nhưng vẫn không thể tìm được Thủy Tinh, gọi điện thoại cho Thủy Tinh, Thủy Tinh cũng không nghe, cô cảm thấy hơi cáu, gọi điện thoại nhà của Thủy Tinh, xem Thủy Tinh có nhà hay không, “Lâm tiểu thư, Thủy Tinh có ở nhà không?”

“Không có ở đây.” Khóe miệng cô chứa đựng một nụ cười lạnh lùng.

“Cô ấy có nói cho cô biết cô ấy đi đâu không?” Trương Hiểu Hoa nóng nảy.

“Không có.” Trước đó không lâu Thủy Tinh ngược lại gọi điện thoại cho cô, chỉ có điều bởi vì tông vào đuôi xe nên cô không nghe điện thoại được.

“Vậy cô ấy có thể đi đâu?” Trong đầu Trương Hiểu Hoa hiện lên không ít cảnh tượng.

“Chị có thể đi tìm xem.” Nói xong câu đó, cô liền cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, phía bên kia đế đô. Trong thư phòng nhà họ Thẩm, tứ chi của Trịnh Thủy Tinh đều bị trói, không thể động đậy, “Thẩm Khiết Như, bà định như thế nào?”

Thẩm Khiết Như cúi đầu nhìn sổ sách đã nhìn không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng Trịnh Thủy Tinh lại nói, khiến cho bà tâm phiền ý loạn, cầm sổ sách lên đập vào mặt Trịnh Thủy Tinh, quát lớn, “Kêu la cái gì? Yên tĩnh một chút.” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Bị người cầm đồ đập lên, trên mặt đau rát khiến cho Trịnh Thủy Tinh cảm thấy uất ức không thôi, Thẩm Khiết Như đồ chết tiệt này, “Tôi sớm muốn làm thịt bà.”

Ánh mắt bén nhọn của Thẩm Khiết Như đảo qua, cầm hai cuốn sổ sách lên, ném thẳng lên người Trịnh Thủy Tinh, “Không cần chờ mày làm thịt tao, mày cứ ầm ĩ tiếp, bây giờ tao liền làm thịt mày.” Hiện giờ buôn bán của nhà họ Thẩm khôi phục được một chút, buôn bán hắc ám bị người đánh trúng không sai biệt lắm, hiện giờ bà đang phiền não, không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.

Trịnh Thủy Tinh hận nghiến răng nghiến lợi, “Bà bị bệnh thần kinh sao? Bắt tôi tới đây, bà rốt cuộc định làm cái gì?” Quay bộ phim do tập đoàn Thẩm thị đầu tư không xảy ra chuyện gì mới lạ, nhìn xem, vừa mới từ studio trở về, liền bị bắt tới nhà họ Thẩm, đây con mẹ nó thật sự khiến cho người ta đau lòng.

Quan viên trong giới chính trị hiện giờ đã bị phía trên xử lý không sai biệt lắm, sau lưng nhà họ Thẩm đã không có quan viên có thể làm chỗ dựa, nhà họ Thẩm đã đến lúc sống còn, phải buông tay buôn bán hắc ám, gia đình có lẽ tồn tại được, chỉ có thể dựa vào làm ăn chính đáng, nhưng bây giờ việc kinh doanh của nhà họ Thẩm vẫn bị Quyền Hạo chèn ép đến sắp phá sản lần nữa, bây giờ biện pháp duy nhất để cứu vãn việc kinh doanh chính sử tiền bất chính mà nhà họ Thẩm không có chỗ rửa sạch. Nhưng tiền bất chính còn chưa rửa sạch, nhà họ Thẩm cũng không có người rửa tiền, Thẩm Khiết Như bị bất đắc dĩ mới chộp Trịnh Thủy Tinh tới, ai bảo ở phương diện rửa tiền này Trịnh Thủy Tinh thuộc hạng nhất.

Ánh mắt Thẩm Khiết Như lạnh lẽo nhìn Trịnh Thủy Tinh, “Trừ rửa tiền ra còn có thể làm cái gì?” Chân mày xiết chặt, uy hiếp nói, “Mày muốn còn mạng sống, thì ngoan ngoãn rửa tiền cho tao.”

“Nghĩ hay quá nhỉ, tại sao tôi phải giúp bà?” Trước kia bị quản chế với nhà họ Thẩm, cô đã khó chịu, sau đó lại bị độc chết, cô càng thêm khó chịu, khó khăn lắm mới sống lại, còn giúp nhà họ Thẩm, cô cũng không phải người đầu óc có vấn đề.

Thẩm Khiết Như bấm số điện thoại nội bộ, để hai hộ vệ tiến vào thư phòng.

Hai hộ vệ đứng hai bên Trịnh Thủy Tinh, chia ra cầm súng chỉ vào đầu Trịnh Thủy Tinh.

Hai bên huyệt Thái Dương đều bị họng súng đen ngòm chĩa vào, đây đủ dọa người, trong lòng Trịnh Thủy Tinh run lên, nghĩ sao Hi nhi còn chưa tới?

“Mày giúp tao hay không, tự mày chọn.” Thẩm Khiết Như giống như nữ vương cao cao tại thượng mắt nhìn xuống thiên hạ, khinh miệt nâng khóe môi lên.

“Thẩm Khiết Như, bà…” Lời Trịnh Thủy Tinh còn nói chưa hết, trong thư phòng liền có một nhóm lớn đàn ông mặc trang phục màu đen thống nhất vọt vào, bao vây Trịnh Thủy Tinh và Thẩm Khiết Như tầng tầng lớp lớp.

Khóe môi Trịnh Thủy Tinh co quắp lợi hại, tình huống này là như thế nào?

Thẩm Khiết Như nhìn chung quanh một vòng, “Tôi chỉ kêu hai người đi vào, không cho mấy người đi vào trong, đi ra ngoài.”

Những người đàn ông xông tới, đều không ngoại lệ rút súng lục ra, đồng loạt chĩa vào Thẩm Khiết Như.