Quyền Thiên Dị

Chương 20

Hoàng bạch thánh chỉ trảm Tướng quốc

Ân đoạn nghĩa liệt như phong thệ

Sắc trời dần hửng, Thiên Quyền ung dung bước ra ngoài đình viện, nhìn về phía mảng trời đỏ hồng nơi xa, những đám mây huyết sắc đỏ thẫm đến kì lạ, sau đó hắn đấm đám lưng, thở dài: “Ai, già rồi, càng ngày càng vô dụng… ”

Tướng phủ hiện rất tĩnh lặng, tĩnh đến kì quái, như thể tất cả mọi người đều biến mất hết.

Thiên Quyền ra khỏi đình viện, đi đến cửa phủ, không có người làm mở cửa, chỉ mình hắn ở đó từ từ mở cổng ra.

Hắn đứng chắp tay sau lưng, nhìn những áng mây huyết sắc trên trời, hàng hàng kỵ binh cùng cờ hiệu Tĩnh Vương phủ đang hung hăng tiến tới đây.

Tĩnh Vương gia Triệu Thư mang theo binh khí bên người, mặt tràn đầy sát khí, dẫn quân đi đầu, khi đến trước cửa Tướng phủ liền phi thân nhảy xuống ngựa. Trên tay y cầm một cuộn vải lụa màu hoàng kim, nhìn Thiên Quyền nở nụ cười lạnh. Binh sĩ của y bao vây chặt chẽ bên ngoài, phút chốc làm bách tính gần đó sợ hãi lùi xa, về nhà đóng cửa cài then, sợ rước họa vào thân.

Triệu Thư vẫn đứng đó, trên người mặc khôi giáp ánh kim, thắt lưng đeo bội kiếm càng thêm phần uy vũ, đây chính là Tĩnh Vương gia dưới một người trên vạn người.

Y húng hắng rồi nói: “Hàn Quân Trọng, mau quỳ gối tiếp chỉ.”

Thiên Quyền cười đáp: “Tĩnh Vương gia, Bổn Tướng được Hoàng Thượng ân chuẩn, lên điện không cần hành lễ, ngoài điện càng chẳng phải quỳ.”

“Hừ, Bổn Vương xem ngươi còn vênh váo được đến bao giờ!!” Triệu Thư mở thánh chỉ ra, dõng dạc tuyên đọc, chỉ ý trên hoàng kim chính là đem tội danh sáu năm trước của Hàn Quân Trọng từng việc liệt kê rõ ràng, lại thêm tội thông đồng với địch phản quốc và nhiều tội danh vô căn cứ khác, nói tóm lại, chính là tội ác tày trời. Cuối cùng tuyên án tịch biên gia sản, tru di tam tộc, phanh thây để tạ lỗi với thiên hạ.

Tuyên đọc xong, Triệu Thư cười lạnh: “Hàn Quân Trọng, Bổn Vương khuyên ngươi đừng nên chống cự vô ích, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi.”

Do dự một lát, y hạ giọng nói với Thiên Quyền: “Nếu như ngươi còn chút ít lương tri, hãy thả Vân Kiêu đi, đừng để hắn bị liên lụy.”

Thiên Quyền không trả lời, ung dung đứng đó, cứ như đám binh sĩ mặt mày dữ tợn kia chỉ là rơm cỏ.

Đối với nội dung trong thánh chỉ, Thiên Quyền tựa như đã sớm đoán được, nhưng cũng vẫn tập trung lắng nghe, hoãn việc này cho đến tận bây giờ, có lẽ sự nhẫn nại của vị Tĩnh Vương gia quyền khuynh triều dã đã tới giới hạn rồi.

“Vương gia, hôm qua Vân Kiêu không ngủ, trong phòng còn bừa bộn chưa thu dọn. Việc này thật ra cũng đơn giản, đâu cần phải làm phiền Vân Kiêu nghỉ ngơi.”

Một màn ân ái đêm qua là quá rõ ràng, Triệu Thư trợn tròn mắt, vất vả lắm mới tiêu hóa nổi ẩn ý của mấy lời đó, liếc nhìn phòng ngủ cách nơi này rất xa, liền như con ác thú bị dẫm phải đuôi, hung ác quay sang Thiên Quyền.

“Thế thì đã sao, chỉ cần ngươi chết, hắn sẽ phải về bên cạnh ta!” Lời khẳng định chắc nịch như thể Vân Kiêu hiện giờ đã nằm trong Vương phủ của y rồi vậy.

Thiên Quyền nhếch mày cười: “E là khó mà theo ý nguyện của Vương gia.”

Trong lòng Triệu Thư vô cùng căm hận Thiên Quyền, nào còn muốn nói gì tiếp với hắn, trước khi đến đây y đã có tính toán trước, nếu Vân Kiêu ra tay giúp kẻ này đành bất đắc dĩ bắt cậu tạm giam vào nhà lao, nay Vân Kiêu không có ở đây cũng bớt đi một việc phiền phức, Triệu Thư giơ tay ra hiệu cho binh sĩ tiến lên trói Thiên Quyền lại.

“Tội thần Hàn Quân Trọng khi quân phạm thượng, theo luật phải trảm! Giờ Ngọ hôm nay, mang ra trước chợ hành hình!”

****

Ánh nắng trưa gay gắt chiếu qua rèm cửa sổ, Vân Kiêu sau một giấc ngủ dài mê mệt cuối cùng đã tỉnh lại.

Trên người đang đắp một cái chăn mỏng, che đi cơ thể bên dưới đầy dấu hồng ngân, chỉ khẽ động một chút, thắt lưng liền đau như đứt ra thành từng đoạn, mà nơi tư mật không tiện nói càng như bị kim châm. Nhớ lại những việc đã xảy ra, khuôn mặt tái nhợt của Vân Kiêu đột nhiên đỏ bừng, nhìn quanh bốn phía chẳng thấy bóng hình cao lớn của sư phụ, cậu không khỏi có chút thất vọng.

Thân thể tuy rằng cảm thấy đau nhức, nhưng lại rất sảng khoái thoải mái, ắt hẳn sư phụ đã giúp cậu tẩy rửa qua, nghĩ thầm chắc mình ngủ say quá nên hoàn toàn không biết gì.

Ổn định lại tâm tình, phát hiện ngoài cửa có người, rõ ràng rất giữ ý mà trao đổi nhỏ

giọng để không một lời nào lọt vào tai Vân Kiêu. Vân Kiêu thấy có chút kì quặc, lấy y phục bên giường chầm chậm mặc vào, khi xuống giường dù đã rất cẩn thận nhưng thân thể sau đêm dung túng vẫn là chống đỡ không nổi.

Bám tay vào tường đi đến trước cửa, ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang khiến cậu phải nheo mắt, đợi tới khi thích ứng được, cậu liền nhìn thấy Triệu Thư mặc khôi giáp ngồi bên bàn đá trong viện nhìn bàn cờ sư phụ thường chơi, ngẫu nhiên vân vê một quân cờ rồi hạ xuống, nghe thấy tiếng cửa, y ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Vân Kiêu đi ra, liền nở nụ cười ngọt ngào.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Khôi giáp ánh kim dưới nắng làm lóa mắt người ta, nhưng tia sáng lạnh lẽo ấy cũng nóng mắt vô cùng, trong lòng Vân Kiêu bỗng nổi lên chút bất an không rõ.

“Sao ngươi lại đến đây?” Trong thiên hạ, kẻ dám vô lễ trước mặt Tĩnh Vương gia chí tôn như thế này, có lẽ chỉ duy nhất Vân Kiêu mà thôi.

Thế nhưng Triệu Thư chẳng hề để ý, ngược lại còn cười ôn hòa: “Hôm nay ta đến là để đón ngươi về Vương phủ.”

Vân Kiêu nhìn hắn: “Kì lạ!”

Cậu vừa tỉnh ngủ, trong người vẫn còn rất mệt mỏi, không muốn ở đây tranh cãi với Triệu Thư, cậu xoay người muốn ra tiền thính tìm sư phụ. Nhưng bước đi không tránh khỏi có chút lảo đảo, thậm chí còn dị thường bất ổn.

Triệu Thư nhìn cảnh này, tuy thần tình bình tĩnh như cũ, nhưng đôi mắt lại lóe ra nộ hỏa.

Y một mực không muốn làm phiền người đang ngủ trong phòng, là vì ôm một tia hi vọng, lời nói của nam nhân sắp lên đoạn đầu đài kia chỉ là dối trá, vậy mà bộ dạng hiện tại của Vân Kiêu đã hoàn toàn chứng thực cho lời hắn đã nói.

Hàn Quân Trọng -.Ngươi – Đáng chết.

Triệu Thư ngẩng đầu nhìn mặt trời lên đến đỉnh, giờ Ngọ sắp đến.

Cười lạnh một tiếng, ngay trước khi Vân Kiêu ra khỏi viện, y nói: “Không cần tìm nữa. Hàn Quân Trọng sắp chết rồi.”

“!!!”

Vân Kiêu dừng bước, quay người, nhíu mày nhìn Triệu Thư. Cái này là nói đùa sao? Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào đối phương. Y chống bàn đứng dậy, chậm rãi tiến tới chỗ cậu. Tiếng khôi giáp loảng xoảng trong viện tử thanh tĩnh quả thực quá mức chói tai.

“Hàn Quân Trọng khi quân phạm thượng, Hoàng Thượng đã hạ chỉ xử trảm hắn.”

“Thế thì sao nào?”

Vân Kiêu nghe mấy lời này thì khinh thường, Đế Vương nhân gian nắm trong tay quyền lực, định đoạt sinh tử, lại không biết rằng nam nhân tội ác tày trời trong thánh chỉ ban ra đâu phải là phàm nhân mà ông ta có quyền quản.

Không ngờ Vân Kiêu phản ứng như vậy, Triệu Thư ngẩn ra một lúc, sau đó mới hỏi:

“Chẳng lẽ ngươi không quan tâm tới sống chết của hắn sao?” Thấy cậu chẳng thèm để ý mà bước tiếp, y không nhịn nổi hỏi: “Ngươi muốn đi đâu??”

“Tìm sư phụ.”

Triệu Thư lắc đầu: “Gần đến giờ Ngọ rồi, hắn giờ này hẳn đã bị bắt trói đến chợ, chém đầu trên phố thị chúng, nay ngươi đi, chắc chắn không gặp được hắn đâu.” Y nghi hoặc nhìn cậu: “Vân Kiêu, sức mạnh của ngươi vốn hơn người thường, vì sao lại chấp nhận ở bên người Hàn Quân Trọng… làm… của hắn…?”

Vân Kiêu nhíu mày: “Mọi thứ của ta đều là nhờ sư phụ mới có được, không có người, thì sẽ không có Vân Kiêu ngày hôm nay.”

“Hừ, ta nhìn không ra, kẻ bị trói kéo tha phía sau ngựa kia có gì lợi hại?!”

“Ngươi nói cái gì?” Vân Kiêu trở nên kích động, quay người tóm lấy Triệu Thư: “Ngươi dám làm nhục người?”

“Ta vì sao không dám?” Triệu Thư cũng một thân nộ khí, y một mực chân thành đối đãi cậu, đến cuối cùng cũng chỉ là công cốc, lập tức bất chấp tất cả gầm lớn: “Ta chính là muốn hắn phải chết!”

Vân Kiêu không dám tin trừng mắt nhìn Triệu Thư, nam nhân khoáng đạt nho nhã hôm nào nay trong mắt chứa đầy sự tàn bạo, mặt mày dữ tợn, căn bản đâu phải người bằng hữu cậu quen biết bao năm. Hận thù không che dấu cháy lên tại đáy mắt. Cậu ngày thường tuy đối xử với người khác lãnh đạm, nhưng đối với Triệu Thư và những người bằng hữu lại cực kì coi trọng, nay mới kinh hoàng phát hiện cậu thật ra chẳng hiểu được Triệu Thư, người bằng hữu này, muốn đẩy sư phụ tới chỗ chết!

Càng làm Vân Kiêu khó tin hơn là sư phụ không hề phản kháng mà lại cam chịu để bọn họ dẫn đi?! Không! Không đúng! Vân Kiêu đột nhiên nhớ ra sư phụ hiện giờ đã mất hết pháp thuật, đâu khác gì phàm nhân, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Thư? Sắc mặt cậu lập tức tái nhợt.

Giờ Ngọ chém đầu?!

Cậu bất giác nhớ lại lời Triệu Thư, vội buông y ra, quay người chạy khỏi viện.

“Ngăn hắn lại!!!” Triệu Thư hét lớn một tiếng, vô số binh lính liền chạy đến, vây chặn đường đi của Vân Kiêu.

Trong viện tử rộng lớn của Tướng phủ, thanh niên nhìn tưởng như yếu ớt đối mặt với quân binh như tường đồng vách sắt lại không có chút gì khiếp sợ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Một âm thanh trầm thấp phát ra từ phòng ngủ, như sóng xô biển lớn, gào thét không ngừng, đột nhiên một đạo hàn quang xé gió từ trong phòng nhằm thẳng hướng Vân Kiêu bay đến. Vân Kiêu không cần quay đầu, đưa tay lên, Thái A kiếm phi tới, chuôi kiếm nằm gọn trong tay cậu, thân kiếm phát ra luồng sáng xanh nhạt, hàn khí bức người.

Thần kiếm hiện thế, trăm binh phục thủ (chắc là phủ phục, không rõ lắm). Lưỡi kiếm cùng trường thương trong tay binh lính đều bị môt tiếng nổ “đùng” lớn mà kịch liệt run rẩy, chấn động mạnh đến nỗi họ không cầm chắc nổi binh khí trong tay.

Vân Kiêu rút kiếm ra, một nhát kiếm làm mặt đất nứt dài ba thước, chúng quân sĩ càng vô cùng kinh hãi.

Thanh niên khẽ gầm: “Không muốn chết thì tránh!!”

“Kẻ nào dám lùi bước, xử trí theo quân pháp!!”

Tĩnh Vương gia vừa lệnh, những kẻ muốn lùi lại không dám tiếp tục, đành nắm chặt binh khí đang không ngừng chấn động đứng nguyên tại chỗ.

Vân Kiêu càng thêm hung hãn, đôi con ngươi xanh lục thẫm lóe lên ánh nhìn tàn độc, chính vào lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến ba tiếng trống hiệu, Triệu Thư ngẩn người nửa khắc, sau đó bật cười điên cuồng: “Giờ Ngọ đã đến! Đầu Hàn Quân Trọng hẳn là treo lên cổng chợ rồi! Ha ha ha ha… ”

Vân Kiêu khó tin mà nhìn về hướng chợ, rõ ràng khoảng cách rất xa, căn bản không thể ngửi thấy gì, vậy mà mùi máu tanh bay trong gió như lời vĩnh biệt khiến cậu sợ hãi vô cùng.

“Không…! KHÔNG THỂ NÀO!!!” Cậu bất ngờ xoay người bay lên, binh lính không ngăn kịp, chỉ thấy cậu dùng một tay bắt lấy Triệu Thư, Thái A bên tay kia kề lên cổ y. Thái A hết sức sắc bén, lưỡi kiếm chỉ để cách da thịt nửa thốn đã lưu lại một vệt máu.

“Thả Vương gia ra!!!” “Mau thả Vương gia!!!” Sao có thể để Tĩnh Vương gia gặp nửa điểm bất trắc, binh sĩ hoảng sợ vây chặt, nhưng ngần ngại, chẳng dám làm Vân Kiêu thêm kích động.

Triệu Thư không những không sợ, ngược lại còn cười: “Ha ha ha… Bây giờ ngươi giết ta cũng đâu làm cho Hàn Quân Trọng sống lại được.” Y cố nén tiếng cười, ánh mắt tàn ác biến mất, thay vào đó là tình ý nồng nàn, y bất chấp Thái A khát máu đang kè kè trên cổ mình, đưa tay lên, chạm vào bàn tay cầm kiếm của Vân Kiêu, rồi trượt xuống đôi môi mọng đỏ, y ghen tị nam nhân kia có thể sở hữu trái tim Vân Kiêu, bất quá không sao, kẻ tên Hàn Quân Trọng ấy đã chết rồi, người chết, không thể tranh đoạt với y được.

“Vân Kiêu, theo ta đi, ta sẽ cho ngươi tất cả, chỉ cần là ngươi muốn, cái gì ta cũng đều cho ngươi… ”

Tuy nhiên, đôi mắt xanh lục chỉ chất chứa sát ý lạnh lùng, cùng… sự điên loạn tuyệt vọng.

Sư phụ chết rồi ư?!…

Cái ôm ấy, nụ cười ấy, và cả cái đêm làm người ta mặt đỏ tim đập ấy… đều không còn tồn tại nữa… Hay nó vốn chỉ là một giấc mộng?

Đúng rồi, đáng ra Triệu Thư phải đang ở trong Vương phủ, sảng khoái cười nhìn đám người Hoắc Bộ náo loạn, sau đó đưa cho người không uống rượu là cậu một chén trà, còn kẻ trước mắt đã giết hại sư phụ này, tuyệt đối không phải Triệu Thư đâu. Không phải đâu!

“… Ngươi là ai?” Vân Kiêu nghiêng đầu, nghi hoặc đánh giá Triệu Thư.

Triệu Thư thấy kì lạ, đáp: “Ta là Triệu Thư.”

“Không phải, ngươi không phải Triệu Thư, ta không quen ngươi… ” Đôi mắt lục thẫm như phủ một tầng hàn khí, chẳng cón chút nhân tính, Thái A cảm nhận được sát ý của chủ nhân bèn rít lên càng mãnh liệt, Triệu Thư tuy không nghe được âm thanh cường độ cao ấy, nhưng cảm thấy bên tai bị một luồng sức mạnh ép chặt, trong nháy mắt như nghe được tiếng chiêng vỡ nát, sau đó là yên lặng đến nghẹt thở.

Y chết lặng nhìn bốn phía, miệng của binh sĩ gần đấy không ngừng khép mở, đao kiếm sắc bén va chạm, hàng trăm người đứng chật cả viện lạc, lẽ ra nên rất ồn ào mới đúng, nhưng tai y chẳng hề nghe thấy bất kì thanh âm nào.

Chỉ cảm thấy từ tai chảy ra hai luồng nhiệt thủy nóng, đưa tay lên quệt đi rồi nhìn… là máu tươi!!

Thị vệ đứng xung quanh hết sức hoảng sợ, Vương gia bị kẻ khác bắt giữ còn bị thương chảy máu, nếu như lại có thêm bất kì thương tổn nào, chỉ sợ đầu tất cả mọi người đều phải rơi xuống đất, lúc này một vài thị vệ có võ công khá cao từ từ luồn ra sau lưng Vân Kiêu, lén dùng trường thương tấn công cậu.

Vân Kiêu không buông lỏng tay đang chế trụ Triệu Thư, miệng niệm quyết gọi gió, nơi hai người họ vốn bị một đám người vây kín không kẽ hở, đột nhiên dưới chân nổi lên một trận gió lớn, xoay vòng tạo thành lốc xoáy, thổi tung bụi cát đất đá, khiến binh sĩ không mở nổi mắt, đừng nói đến tấn công, ngay cả phương hướng Đông Tây Nam Bắc còn chẳng phân biệt xong.

Thế nhưng, trong tâm lốc gió thổi nhẹ nhàng, Triệu Thư đờ người nhìn Vân Kiêu, tiếng gió rít gào y cũng không nghe thấy, chỉ biết bản thân mình trong đôi mắt xanh lục của

Vân Kiêu đã chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.

Khẽ nhỏ giọng cười, đôi tai vẫn cảm nhận được rõ ràng cái cười tự giễu ấy. Hai người đứng trong gió, như hai con thú nhỏ bị thương, không rõ nguyên do, cứ lao vào cắn xé lẫn nhau, cho đến khi một trong hai chết đi, kẻ còn lại mới tiếp tục được sống….

Triệu Thư chầm chậm nhắm mắt lại, giam giữ chính mình vào bóng tối không âm thanh không ánh sáng, lặng yên chờ đợi nhát kiếm cuối cùng của Vân Kiêu.

Vân Kiêu nắm chặt kiếm, mắt thấy Thái A đã muốn uống máu.

Bỗng nhiên, tường vân ngược gió bay đến, dừng lại ngay trên tâm lốc xoáy. Trên tường vân, lam y thần nhân thanh tú trang nghiêm thích thú dạt dào nhìn gió xoáy đang tàn phá bừa bãi trên mặt đất, bàn tay vừa mở ra liền lập tức xuất hiện một kim hồ lô, từ miệng hồ lô, dòng rượu vàng lấp lánh chảy ra, tản mát vào không trung biến thành một đám bụi sương, cuốn vào cuồng phong…